Chương 10.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy trong mơ màng, tôi thấy mình vẫn còn nằm trong phòng của cô ấy.
Nghĩ lại chuyện đêm qua thì tôi lại có cảm giác nhượng ngùng và úp mặt xuống gối. Đưa tay qua bên cạnh thì tôi đã phát hiện ra, cô ấy đã ra khỏi phòng từ bao giờ. Trong lúc còn đang miên mang suy nghĩ, thì có tiếng gọi từ bênh ngoài vọng vào.
- Pa-pa ơi!! Ma-ma gọi người ra ăn sáng!
- Ta biết rồi! Ta ra ngay con bảo mọi người chờ chút!
Nói rồi tôi bước xuống giường chỉnh lại quần áo và mở cửa bước ra. Tôi thấy những món ăn đã được bày biện sẵn sàng. Kazue nói với tôi rằng.
- Anh hãy vào rửa mặt đi, mọi người đang chờ!
Tôi khẽ gật đầu và bước vào nhà vệ sinh. Trong lúc rửa mặt, tôi đã thoáng suy nghĩ rằng mình sẽ ở lại đây mãi, mình không muốn đi đâu nữa. Nhưng còn Rosa thì sao, con bé phải biết thế giới bên ngoài chứ, mình ra ngoài này là muốn cho con bé nhìn thấy thế giới mà. Nhưng nếu như vậy còn Kazue thì sao, cô ấy có muốn đi không?
Tôi dẹp những suy nghĩ ấy qua một bênh tự nhủ là sẽ hỏi họ sau. Mở cửa bước ra ngoài, mọi người đều đang chờ tôi, nhưng Pu có một nụ cười thật lạ, chắc là lại đang mưu tính chuyện gì đây. Tôi tiến tới và nói.
-Nào mọi người cùng ăn đi!
Rosa lên tiếng đầu tiên.
- Mời cả nhà dùng bữa!
Con bé bắt đầu ăn và mọi người cũng thế, trong lúc ăn Kazue hỏi tôi.
- Thức ăn có ngon không?
Tôi khẽ gật đầu định trả lời thì Pu chen vào và nói.
- Cả đêm qua không đủ hay sao mà mới sáng sớm đã tình tứ trước mặt trẻ con thế, con bé thấy đấy!
Mặt Kazue bắt đầu đỏ ửng, còn tôi thì gần như là bị sặc. Tôi ngay lặp tức tay đôi với cậu ấy.
- Đêm!!! Qua!!! Có gì đâu, cậu nói gì thế?!
Chưa đợi Pu nói thì Rosa đã lên tiếng.
- Đêm qua! Pa-pa và ma-ma tạo em cho con!
Tôi như đứng hình, không biết nói gì hơn còn Kazue thì như hồn lìa khỏi xác. Tôi quay lại lấp bấp chất vấn con bé.
- Ai!!! Ai!! Nói với con như thế?!
- Thì là! Pu đã nói với con! Sao khi con nghe âm thanh phát ra thừ phòng của pa-pa. Con đã hỏi Pu và ông ấy đã nói như thế! Mặc dù con không hiểu là, em bé không phải dùng thánh thuật tạo ra như con sao! Con có hỏi nhưng Pu không trả lời! Có phải pa-pa biết cách tạo ra em bé mà không cần dùng thánh thuật không chỉ con đi!
Tôi thực sự không còn lời nào để nói, nhưng cũng cố giải thích cho con bé.
- Bây giờ con còn nhỏ khi nào con đủ lớn ma-ma sẽ dạy cho con nhé!
- Vâng!!! Khi nào con lớn ma-ma sẽ dạy con nhé!
Kazue khẽ gật đầu nhưng mặt vẫn đỏ ửng. Tôi quay sang Pu và lườm cậu ta.
- Đêm qua sao cậu dám! Và còn nói với con bé nữa!
- Này!!! Này!!! Đừng có trách tôi, trách là trách hai người ấy! Là do hai người phát ra tiếng động làm con bé thức giấc, nó định qua xem có chuyện gì! Tôi đã cố ngăn lại nhưng con bé vẫn muốn xem, nên tôi đành phải nói thế, con bé mới chịu ngủ tiếp. Nhưng mà tôi cũng đâu có vượt quá giới hạng đâu đúng không?!
Cậu ấy giải thích thực sự rất thuyết phục tôi không còn gì để nói. Đúng là thần trí tuệ cậu ấy có thể bẻ những việc bất lợi thành có lợi. Thật lợi hại!
Trong lúc tôi định cho qua mọi việc thì cậu ấy lại cất cái giọng nói gợi đòn lên.
- Nghĩ lại!!! Thì đêm qua cũng nồng nhiệt thật, tôi gần như cả đêm không ngủ được!
Sau khi nghe xong tôi định ra tay thì Kazue đã nắm tay tôi lại mặt vẫn đỏ ửng và nói.
- Là lỗi của chúng mình không phải cậu ấy!
Tôi cũng đã cho qua và cả nhà cùng nhau ăn uống vui vẽ. Mọi việc cứ thế trôi qua, tôi vẫn chưa đề cập đến việc muốn đưa mọi người đi.
Một tháng sau.
Thời gian cứ thế tôi qua, tôi thực sự cũng không thể mở lời. Tôi định chiều nay sẽ nói với cô ấy! Hoàng hôn chuẩn bị buôn xuống! Chúng tôi đang ngồi trước mái hiên nhà trò chuyện vui vẻ. Về những gì mà Rosa học được khi ra khỏi kết giới, những câu chuyên cười của Pu, những chuyến hành trình của Kazue. Trong lúc tôi chuẩn bị nói ý định của mình với mọi người. Thì bỗng nhiên từ phía xa xa, có bống dáng một chiếc xe ngựa đang lao với một tốc độ rất nhanh và có một đám lính đang truy đuổi, hình như có cả một số pháp sư đang bắng ma pháp tứ tung. Rosa quay sang hỏi tôi.
- Có chuyện gì vậy pa-pa?
- Chắc là có kẽ xấu đang bị lính của hoàng gia truy đổi đấy!
Tôi biết được là vì đám lính đó đang mặc giáp cùng một loại, chỉ có lính hoàng gia mới có trang bị như thế!
Pu lên tiếng.
- Cậu không giúp à?!
- Chúng ta đã thống nhất là không dây dưa với những việc không cần thiết!
Khi chiếc xe ngựa chạy gần đến chỗ chúng tôi, có một anh lính cũng mặc đồ như của hoàng gia, đang đánh xe ngựa và b·ị t·hương đã hô to.
- Tiểu thư Kazue xin hãy cứu nữ hoàng!!!
Kazue ngay lặp tức lao ra, và chiếc xe lúc này đã lật, từ bênh trong ngã ra một cô gái. Có mái tóc đỏ và gương mặt trái xoan, đặc biệt là cặp mắt, nó có màu đỏ tươi như máu. Trên người cô ấy là một bộ váy của hoàng tộc có màu đỏ kiêu sa.
Tôi vẫn chưa có động thái nào mà vẫn đang phân tích. Cô ấy chắc chắn là một Vamper nhưng sao cô ấy trong có vẽ yêu đuối thế, thông thường một Vamper sau khi hút máu người phải có sức mạnh phi thường chứ, hay là
cô ấy không dùng máu. Nếu không dùng máu thì sao có thể sống được và tại sao Kazue lại quen cô ta, anh lính ấy đã hô là nữ hoàng không lẽ?!
Lúc này tôi thấy Kazue đang đứng giữa hai người họ và tạo một kết giới.
Kết giới này cũng cứng thật nhưng nó chỉ có thể chặn được ma pháp, còn đám lính thì đang tiến đến gần. Trong lúc tôi đang định bước ra thì Rosa lao lên và hô to.
- Nham thành ma pháp! Ta không cho các ngươi dụng vào ma-ma của ta đâu!
Một bức tường thành bằng đá cao hiện lên và chặng đám lính lại! Một vài tên đã b·ị t·hương, nhưng chúng vẫn đứng dậy và cố vượt qua!
Lúc này tôi đang bước tới chổ họ, Pu bay lên vai tôi và hỏi.
- Không phải là không giúp à?!
Tôi mỉm cười và nói.
- Nhưng bây giờ, đây là gia đình của tôi!
Pu cười nhẹ một cái rồi yên lặng.
Tôi dùng ma pháp bay lên bức tường đá và dùng " Dung ngôn ma pháp" một dạng ma pháp cho phép người sử dụng thông qua âm thanh phát ra từ miệng ra lệnh cho nhiều mục tiêu.
- Tất cả đứng yên!!!!
Âm thanh phát ra khiến tất cả dám lính đều đứng yên, kể cả ngựa và chim chóc.
- Vì các ngươi dám dụng vào gia đình của ta, ta muốn hỏi ai là người đứng đầu ở đây!
Tất cả bọn chúng sau khi bị dính ma pháp của tôi mặt đều tái nhợt. Trong đó có một tên mặc đồ như là tín đồ của một tôn giáo gì đó, hắn khác với đám lính và pháp sư còn lại, tôi nghĩ hắn chắc chắn là kẻ cằm đầu. Tôi búng tay phá bỏ bức tường của Rosa và bay đến chổ hắn, khi đến nơi tôi bắt đầu gằng giọng và hỏi.
- Ta có một số câu hỏi dành cho ngươi, ta đã dùng ma pháp tự hủy lên lính của ngươi nếu như dám nói dối cứ một câu sẽ có một n·gười c·hết!
Chưa đợi hắn trả lời, Pu lên tiếng.
- Sao phải rườm ra thế! Cứ g·iết chúng cho xong!
Tôi ngay lập tức hiểu ý Pu, cậu ta đang cố tình đóng vai ác đây mà! Tôi tiếp tục phối hợp.
- Sau khi hồi sinh từ địa ngục, tôi cần lấy một số thông tin từ thế giới này!
Sau khi nghe tôi nói xong mặt tên lính tái đi như sắp mất đi linh hồn. Tôi hỏi hắn.
- Ngươi là người của giáo hội?
- Vâng!
- Cô gái trên xe ngựa kia là nữ hoàng?
- Vâng!
- Các ngươi đang cố g·iết cô ấy?
- Vâng!
- Các ngươi là chủ mưu?
- Vâng!! à!!à!! Không!
- Rồi!!! Rốt cuộc là có hay không?!!
Tôi quay lại phía sau ra hiệu cho Kazue che mắt Rosa lại.
Tôi nhìn sang tên lính bên phải tên chỉ huy, dùng " Tử thị ma pháp" một ma pháp cho phép truyền ma pháp qua ánh nhìn và gây sát thương lên kẻ địch. Tên lính ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Tôi tiếp tục gằn giọng với hắn ta, mặt lạnh như băng.
- Bây giờ thì sao! Ta không biết nói đùa và ta không có thời gian!
- Không!!! Không phải chúng tôi! Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh từ công tước và giáo hoàng thôi!
- Tốt!!! Khá hơn rồi đấy! Vậy vì sao họ lại muốn g·iết nữ hoàng!
- Giáo hoàng!!! Nói rằng nữ hoàng đã bị quỷ dữ ám, còn công tước thì muốn lấy ngai vị!!
- Tốt!! Vậy bây giờ ngươi có muốn sống không?!
- Vâng muốn!!!
- Vậy hãy về tâu với chúng rằng nữ hoàng đ·ã c·hết!
Nói xong tôi quay lại chỗ nữ hoàng và lấy một chiếc bông tai. Cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt long lanh như người quen lâu ngày gặp lại.
Hữm!!! Mình có quen cô ta sao?!
Tiến đến chổ đám lính tôi đưa chiếc bông tay cho hắn và nói với một giọng trầm.
- Bây giờ! Ngươi hiểu ý ta chưa! À! Mà còn nữa hãy dọn mấy cái xác này đi ngay, ta không muốn con gái ta sợ! Biến ngay lặp tức!!!
Pu thắc mắc hỏi tôi.
- Mấy cái xác! Chỉ có một tên thôi mà?
- Nhiều hơn đấy! Có vài tên không chịu nổi ma lực mà tôi phát ra nên đ·ã c·hết đứng khi tôi dùng " Dung ngôn ma pháp" rồi!
- Cậu!!! Đúng là quỷ dữ! Thật không sai khi lúc nãy cậu nhận là mình hồi sinh từ địa ngục!
Đám lính cuốn cuồn bỏ chạy, vứt bỏ luôn cả v·ũ k·hí. Tôi và Pu quay lại nơi mọi người đang đứng, thì thấy anh lính đang hấp hối nằm dưới đất. Tôi tiến lại gần anh ta và hỏi.
- Anh đã b·ị t·hương quá nặng ma pháp hồi phục không còn tác dụng nữa, anh còn điều gì muốn nói?
Anh ấy thều thào trong sự yếu ớt.
- Tôi cảm ơn mọi người vì đã cứu nữ hoàng! Đất nước này cần sự nhân từ của cô ấy! Được phục vụ và c·hết cho một vị vua như vậy là niềm vinh hạnh! Xin cậu hãy bảo vệ nữ hoàng!
- Hỏi để xem anh có thực sự trung thành không?! Với tất cả những gì anh nói anh xướng đáng được sống. Thánh thuật của sự hồi sinh " Tái tạo"!!
Mọi người đều ngạc nhiên trừ Pu và Rosa! Anh lính ngồi dậy nhưng có vẽ còn khá đau.
- Anh không nên vận động ngay, cơ thể anh vẫn còn yếu!
Anh ta ngạc nhiên hỏi tôi.
- Thứ anh vừa dùng là thánh thuật?
- Đúng vậy! Tôi có thể dùng cả hai loại?
- Anh thật phi thường!
- Pu! Cậu chỉ đường cho anh ta vào nhà nghĩ đi!
- Được rồi! Anh đi theo tôi, Rosa vào cùng ta nào ta cần giúp!
Pu gọi Rosa vào cùng và còn nháy mắt, có chuyện gì đây cậu ta đang mưu tính điều gì?
- Kazue đây là người quen của em à mời vào nhà rồi chúng ta nói chuyện!
Tôi cùng Kazue và nữ hoàng tiến vào nhà ngồi xuống và nói chuyện. Nhưng ánh mắt của nữ hoàng cứ nhìn tôi cứ như là đã quen từ lâu.
- Xin giới thiệu với anh đây là Hikari, là một trong hai người bạn đã tái sinh tại thế giới này và cũng đang đi tìm người cô ấy yêu.
Cô ấy có vẽ như đang định nói gì đó thì Kazue nói tiếp.
- Xin giới thiệu với cậu đây là Hope chồng mình, là người mình đã tìm kiếm suốt thời gian qua! Mình rất vui khi cuối cùng cũng tìm được anh ấy!
- Cho mình hỏi thế còn cô bé có mái tóc trắng lúc nãy là!!!
- Đúng vậy! Con bé là con của chúng mình!
- Sao mà nhanh thế được! Mới vài tháng trước mình đến mọi chuyện vẫn bình thường mà?
- Mọi chuyện phức tạp lắm cậu không hiểu đâu! Nhưng bây giờ bọn mình là một gia đình!
- Mình hiểu rồi!!!
Tôi thấy trong ánh mắt cô ấy có một nổi buồn sâu thẫm, nhưng vẫn không thể lấn át được nét quý phái.
Với ánh mắt đượm buồn. Cô ấy dò hỏi.
- Xin mạng phép vì anh cũng là một người chuyển sinh đến đây, nên cho tôi hỏi có phải tên ở thế giới cũ của anh là "......." đúng không?
Tôi và Kazue đều như đứng hình, nhưng sao mà cô ấy biết được. Không lẽ đây là sự sắp đặt của họ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trong lúc tôi còn đang rối tung trong những suy nghĩ thì Kazue đã lên tiếng.
- Đúng vậy!!! Sao cậu biết được! Chắc là cậu đoán phải không, hay là trước kia hai người có quen biết hihihi!!!
Cô ấy thật quá ngây thơ, mọi chuyện không đơn giản thế đâu! Tôi nhìn qua nữ hoàng thì thấy cô ấy đang nhìn tôi không chớp mắt, mắt bắt đầu long lánh nước bắt đầu chảy ra từ hai khóe mắt. Rồi cô ấy òa lên khóc, ôm lấy Kazue cô ấy khóc ngày một lớn và ngất đi. Tôi và Kazue ngơ ngác cùng nhau dìu cô ấy vào phòng, Kazue ở lại bên trong và chăm sóc.
Tôi tiến ra phía hiên nhà ngồi xuống với hàng tá câu hỏi trong đầu, trời đã tối nhìn lên bầu trời sao và tự nhủ.
Mình có bỏ sót điều gì không?
Lúc này Pu đứng bên cạnh tôi từ lúc nào và nói.
- Đang cảm thấy như là đã quên điều gì đúng không, nhưng tôi còn nhớ đấy. Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu cậu phải tự tìm ra câu trả lời! Đây là số mạng của cậu rồi, không ai giúp được cậu đâu!
Pu bỏ tôi lại một mình và đi và trong.
Mọi thứ trong đầu tôi giờ đang rối tung lên cả.