Chương 8.
Và rồi vào sáng sớm hôm sau khi những giọt sương còn động trên lá, tôi đánh thức mọi người dậy. Đêm qua tôi đã thức cả đêm và suy nghĩ rất nhiều thứ, tôi còn đi thu thập một số thứ trong khu trừng có và mang chúng vào túi thế giới, để đề phòng có khi dùng đến.
- Nào Rosa đậy đi con! Đến lúc chúng ta khởi hành rồi, con đã sẳn sàng đến với một thế giới mới chưa?
- Ya!!! Con đã sẵn sàng hơn bao giờ hết, con đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ từ đêm qua rồi!
- Thế còn Pu!! Cậu đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta sắp đi rồi đấy?
Lúc này tôi nhìn qua Pu thì thấy cậu ta đang ứa nước mắt và quay lại nói với tôi rằng.
- Tôi đã sẵn sàng! Nhưng nời này thật quá nhiều kỉ niệm với chúng ta, tôi thật không nỡ!
- Vậy thì trước khi đi, chúng ta hãy ngồi xuống một tí đã, tôi cũng có một số chuyện cần nói với mọi người!
Pu và Rosa đồng loạt lên tiếng.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện là! Rosa con còn nhớ lời hứa ba năm trước ta đã hứa với con, tên đầy đủ của ta là Hope .Nhưng ta muốn từ nay con hãy hạn chế gọi tên ta, nếu có bắt buộc thì mới gọi, vì ta nghĩ rằng cái tên này có một ý nghĩ gì đó sâu xa. Ta sợ rằng nó có thể đem lại rắc rối cho chúng ta! Cả cậu cũng thế nữa Pu cậu cũng hãy quên cái tên ở thế giới cũ đi nhé!
- Tôi cũng đồng ý với cậu! Chúng ta thực sự không biết cha cậu đang làm gì, khi đặt tên cho cậu, điều mà trước đây ông ta chưa từng làm, chắc là ông ta có ý đồ gì đó!
- Nếu Pa-pa đã nói vậy thì con sẽ vâng lời pa-pa yên tâm!
- Còn một điều nữa! Khi ra bên ngoài là một thế giới mới, chúng ta không biết mình mạnh đến đâu khi ra ngoài kia và ngoài kia có những nguy hiểm gì. Nên tôi muốn chúng ta đừng bao giờ dây dư vào những chuyện không cần thiết, hai người hiểu không?
- Vâng con hiểu rồi ạ!
- Tôi cũng hiểu ý cậu rồi! Nhưng.... à mà thôi!!
Nhưng à! Cậu ta đang có m·ưu đ·ồ gì mà có vẽ bí ẩn thế, có khi nào cậu ta là phản diện chính mà trong mấy bộ "manga" mình hay đọc không? Trông thật khả nghi, nhưng thôi mặc kệ cậu ta đi!
- Nào chúng ta lên đường thôi!
Nói rồi tôi để Pu lên vai và nắm lấy tay Rosa, tôi bắt đầu dùng dịch chuyển một vòng tròn ma pháp bắt đầu hiện ra. Thông thường là phải niệm chú, nhưng do tôi đã thành thạo thánh thuật, nên có thể bỏ qua niệm chú.
Chúng tôi bắt đầu dịch chuyển, chỉ trong thoáng chốc đã đến rìa kết giới thứ hai.
- Chúng ta đã đến nơi! Con thấy sao Rosa?
- Waaa!!! Đó có phải là thảo nguyên mà pa-pa đã nhắc tới?
- Đúng vậy! Con thấy có đẹp không?
Pu xen ngan vào cuộc trò chuyện.
- Thôi hai người bớt mơ mộng đi! Chưa biết là có ra được hay không nữa, mà cứ đứng đó trầm trồ!
- Hì!! cậu xem thường tôi quá rồi! Vậy thì hai người hãy đứng gần lại tôi nào!
Khi hai người họ đứng lại gần! Tôi bắt đầu thi triển kết giới biệt lập, đúng như lời Pu nói, nó đã thành công. Chúng tôi bắt đầu bước ra ngoài, một cảm giác mới vui như những tù nhân vừa được phóng thích. Sau khi ra
ngoài, tôi bắt đầu thu lại kết giới biệt lập và cũng đã thành công, nó không hề tạo lỗ hổng cho kết giới lớn. Vậy là đã được tự do!
- Pa-pa!! Con gì thế kia?
- Thỏ đấy con!
- Thế còn kia con gì đang bay trên trời thế?
- Là đại bàng đấy!
Rosa không ngừng hỏi tôi những câu hỏi ngây ngô về những động vật mà con bé chưa từng được thấy, từ lúc sinh ra con bé chỉ biết có thực vật và cây cỏ.
Trong lúc tôi còn chưa biết phải làm gì, thì Pu lên tiếng.
- Thế! Bây giờ cậu định sẽ đi đâu và làm gì, tôi thì chẵn biết phải đi đâu cả, cậu đi đâu thì tôi theo đó thôi!
- Vậy à! Vậy thì chúng ta đi tìm người thử xem, tìm một ai đó nói cho chúng ta biết thế giới này là một nơi như thế nào. Đúng rồi, tôi nhớ là phía bên kia con đường có một ngôi nhà tranh, chúng ta qua đó hỏi thử xem!
Tôi bế Rosa lên và đi thẳng về phía có ngôi nhà tranh ấy, băng qua thảo nguyên đến một con đường đất khá lớn nhưng không thấy một phương tiện hay người nào qua lại. Rồi cũng đến ngôi nhà ấy, từ xa thì nó khá nhỏ, nhưng lại gần thì nó to hơn tôi tưởng và cũng chẳng hề thấy ai cả.
Tôi đặt Rosa xuống và đi xung quanh kiểm tra, vừa đi tôi vừa gọi.
- Xin chào!! Có ai ở nhà không, tôi muốn hỏi chút chuyện?
Nhưng không có ai trả lời cả. Tôi quan sát thấy phía trước ngôi nhà là một vườn hoa nhỏ có trồng đủ loại, phía sao nhà có nuôi một đàn gà và trong máng đựng thức ăn vẫn còn khá nhiều, có lẽ là chủ nhà vừa mới đi đâu đó không lâu.
Tôi quay lại với mọi người thì thấy Pu và Rosa đang chơi với lũ bướm. Tôi cất lời.
- Hình như chủ nhà vừa đi đâu đó! Chắc là họ có việc gì đó, tôi nghĩ chúng ta nên đợi họ về!
- Vậy thì sao chúng ta không vào nhà xem thử, hình như họ không khóa cửa. Cậu nghĩ sao?
Tôi nhìn lại thì đúng thật thì cửa đang mở, không lẽ thế giới này thanh bình đến nỗi không sợ trộm sao?
Nhưng khi nhìn kĩ lại thì có một kết giới bao xung quanh khu đất. Chúng tôi đã vô thức đi qua nó, tôi và Pu thì không nói làm gì, còn Rosa thì con bé cũng qua được khiến tôi bất ngờ. Rối cuộc trong ba năm qua Pu đã khiến con bé mạnh lên đến mức nào vậy?
Gạt những suy nghĩ ấy qua một bên, tôi quay lại dắt tay Rosa tiến vào trong ngôi nhà. Khi bước vào, ấn tượng đầu tiên là ngôi nhà tuy đơn sơ, nhưng lại rất ngăn nắp. Ngôi nhà tỏa ra một mùi hương diệu nhẹ, thoang thoảng! Nó tạo cho tôi một cảm giác thân thuộc.
Sau khi quan sát một hồi lâu thì Rosa nói với tôi.
- Pa-pa!! Con đói!!
- Được rồi! Để ta làm món gì đó cho con và Pu ăn nhé! Trong thời gian đó, con hãy chơi với Pu đừng phá phách nhé, dù gì đây cũng là nhà của người khác đó. Con nhớ chưa?
- Vâng!!
Nói rồi tôi tiến đến nơi đặt bếp! Một căn bếp thật ngăn nắp và sạch sẽ. Tôi lấy một số dụng cụ và tìm thây một ít trứng cùng thịt được ủ lạnh bằng băng, chắc có lẽ ngôi nhà này là của một pháp sư nào đó. Thôi thì cứ mượn dùng tạm mình sẽ trả lại sau!
Tôi làm món trứng ốp và thịt áp chảo và mang ra cho họ. Cả ba cùng ăn và trò chuyện với nhau thì lúc này cơn buồn ngủ của tôi cuối cùng củng tới.
Sau khi ăn xong tôi dọn dẹp mọi thứ và nói với Pu.
- Cậu trông chừng con bé nhé, có lẽ chúng ta sẽ ở lại đây đến khi chủ nhà về!
- Sao cậu biết là họ sẽ về?
- Vì ngôi nhà còn khá sạch và đàn gà phía sau họ đã cố tình cho nhiều thức ăn, có lẽ họ phải đi đâu đó hơi xa, nên chắc là họ sẽ về sớm thôi!
- Vậy à!!! Cậu cũng tinh tế đấy!
- Thôi tôi ra phía trước ngủ đây. Đêm qua do chuẩn bị nhiều thứ nên bây giờ tôi buồn ngủ quá. Cậu trông chừng con bé giúp tôi nhé, nếu cả hai có mệt quá thì cứ lên giường nghĩ, tôi sẽ xin lỗi chủ nhà sau. Còn tôi thì sẽ ở phía trước!
- Mọi việc cứ để tôi lo, nghĩ ngơi đi!
- Pa-pa!! Chúc pa-pa ngủ ngon!
Nói xong tôi tiến ra phía trước hiên nhà, ngồi dựa lưng vào tường, ngắm nhìn vườn hoa và thíp đi lúc nào không hay!
Chiều tối hôm đó.
Lúc này trời đã nhá nhen tối. Trong lúc tôi còn đang say ngủ. Thì tôi có một cảm giác ấm nóng trên vai mình, tôi có cảm giác có cái gì đó mềm mềm đang cạ vào ngực mình. Cảm giác càng lúc càng chân thực hơn, ai đó đang ôm mình và đang khóc. Theo phản xạ tự nhiên tôi đẩy người ấy ra, nhưng qua ánh sáng lập lòe từ trong căn nhà hắt ra, tôi đã phải đứng hình và như nghẹn ở họng mình. Cả hai vẫn không nói gì. Đó là một cô gái, tôi nhìn cô ấy và cô cũng nhìn tôi, nước mắt của cô ấy vẫn cứ rơi. Qua ánh sáng yếu ớt, tôi thấy một cô gái với mái tóc màu vàng dài thước tha, hai tai dài và có một làn da trắng muốt, đôi mắt màu xanh lam, theo những gì Pu dạy thì có lẽ đây là chủng tộc "Efl" nhưng điều đó giờ không còn quan trọng nữa. Gương mặt cô ấy sao lại giống người ấy đến như vậy, một người mà tôi đã cố quên đi, một người không thể nào xuất hiện tại thế giới này, có lẽ giờ đây cô ấy vẫn đang rất hạnh phúc.
Rồi không hiểu sao nước mắt tôi cứ thế lăn dài xuống, cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng, thời gian dường như ngừng trôi, mọi thứ giường như đóng băng. Tôi vẫn cứ nhìn thẳng vào gương mặt người con gái ấy, mọi thứ dường như yên tĩnh đến lạ thường, ngoài tiếng thúc thít của cô ấy ra dường như tôi có thể nghe thấy được cả nhịp tim mình.
Cô ấy bắt đầu lên tiếng trong nghẹn ngào và nước mắt.
- Anh!! Anh!! Có còn nhớ hay là đã quên em! Sao đến giờ này anh mới xuất hiện? Anh có biết những năm tháng qua em đã phải mòn mỏi chờ đợi anh không? Anh có biết em đã vất vả như thế nào, để lưu giữ hình ảnh anh
trong kí ức mình mà không cho nó tan biến không? Sao lúc trước anh có thể nào đành lòng mà bỏ em lại một mình như thế?
Lúc này tôi như bắt đầu hoàn hồn lại và những suy nghĩ trong đầu lóe lên, tôi bắt đầu ngập ngừng hỏi cô ấy một câu như ngầm xác nhận những suy nghĩ của mình.
- Em!! Em có phải là "......" không?
- Đúng vậy!!! Còn anh là "......" đúng không?
Tôi như c·hết lặng sau khi nghe câu trả lời từ cô ây! Đúng là cô ây rồi, sao mà có thể như vậy! Đây như là giấc mơ, sao mà nó lại ngọt ngào đến thế.
Trong bất giác tôi ôm chầm cô ấy vào lòng và khóc thành tiếng, tôi luôn miệng nói với cô ấy rằng.
- Anh!!! Xin lỗi!! Anh!! Xin lỗi!!! Vì đã bỏ rơi em. Anh!! xin lỗi vì đã ra đi mà không một lời từ biệt. Anh xin lỗi!!! Vì đã không đủ can đảm. Anh xin lỗi !!! Vì đã không cho em được hạnh phúc. Anh xin lỗi!!! Vì tất cả!!
Cô ấy cũng bắt đầu nói lên những điều mà cô ấy kiềm ném.
- Em!! Cũng xin lỗi!!! Vì đã không cho anh biết sự thật sớm hơn. Lẽ ra em phải thành thật với anh, em cũng đã khiến anh phải đau khổ!
- Em có gì mà phải xin lổi anh chứ! Tất cả là do anh đã không đủ quyết đoán. Nếu như lúc ấy anh trả lời câu hỏi của em thì biết đâu mọi chuyện đã khác rồi!
- Không! Tất cả là do em!
Và sao đó cô ấy ngồi sang bên rồi tựa đầu vào vai tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện.
- Vào năm ấy! Sau khi em hỏi anh có muốn bảo vệ em cả đời không, thì anh đã lấp lững và không trả lời. Nên em đã nói chuyện với bạn của anh và làm ra một kế hoạch. Chúng em đã giả vờ yêu nhau để anh quay về phía em nhưng anh vẫn cứ im lặng, và rồi kế hoạch ấy đi ngày càng xa. Khi em phát hiện ra thì anh ấy đã yêu em! Mọi chuyện đã quá muộn, nên một mình em đã làm tiếp kế hoạch đó, vẫn vờ yêu anh ấy, vẫn vờ chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy. Nhưng anh vẫng không hề thay đổi, anh sống ngày một khép kính hơn. Em biết là mình đã nghĩ sai về anh, trước ngày hôn lể em đã nói toàn bộ sự thật cho anh ấy biết. Em tưởng rằng anh ấy sẽ rất giận, nhưng không, anh ấy đã kể hết tất cả sự thật về anh cho em biết. Anh ấy nói rằng! Nếu so sánh tình yêu dành cho em giữa anh và anh ấy thì anh ấy không thể sánh bằng, không thể hi sinh một cách mù quán cho em, không thể vì em mà chấp nhận từ bỏ sở thích hay là niềm vui của mình. Rồi anh ấy nói rằng anh đã đau khổ như thế nào khi đánh mất em, anh ấy còn nói chỉ là anh không diễn đạt ra được thôi, chứ tình yêu của anh dành cho em là lớn lao biết dường nào. Rồi anh ấy nói nếu yêu một người mà trái tim người đó không dành cho mình, thì có níu kéo cũng sẽ vô vọng. Sau khi nghe những lời ấy em đã khóc rất nhiều, em khóc vì mình quá ngây thơ, vì mình chỉ muốn nhìn thấy những điều ngọt ngào trước mắt, mà không nghe theo con tim mình, em khóc vì sợ sẽ mất anh. Vì thế, em đã đề nghị hủy hôn với anh ấy, và anh ấy đã chấp nhận ngay lập tức. Anh ấy đúng là một người bạn tốt! Em đã nhờ anh ấy chở đến nhà anh ngay trong đêm, để nói lên hết nỗi lòng mình. Nhưng khi em đến mọi chuyện đã quá muộn! Lúc đó em ước rằng mình có thể c·hết đi, mình đã phạm một sai lầm quá lớn!!!
- Thế rồi sau đó em sống thế nào? Em và cậu ấy có kết hôn không?
- Kết hôn à! Không! Em và anh ấy không kết hôn, nhưng anh ấy vẫn thường xuyên lui tới chăm sóc em. Anh ấy thật đúng là một người bạn tốt! Sao biến cố đó em đã khép mình lại luôn sống trong sự dằn vặt của bản thân, và luôn cầu nguyện cho mình có một cơ hội sửa sai. Em cứ thế em sống hết phần đời còn lại!
- Rồi làm sao em đến được với thế giới này? Sao em lại sống biệt lập ở đây một mình!
- Ở thế giới trước, em cứ sống cô đơn như thế cho đến 50 tuổi, trong một lần ra ngoài mua đồ dùng, em đã bị t·ai n·ạn và q·ua đ·ời, lúc sắp lìa đời em nghĩ rằng mình sắp được gặp anh và cứ thế mà ra đi. Một lúc sau em tỉnh dậy, thì thấy mình đang ở một nơi như là ngoài vũ trụ, em đã gặp một vị thần và vị thần ấy hỏi là em có muốn tái sinh ở một thế giới khác không?
- Vị thần!!! Có phải là một ông thần có tính cách lập dị không?
- Không! Em gặp một nữ thần bà ấy có một gương mặt hiền từ, bà ấy nói rằng bà ấy là thần của sự sống và tái sinh.
- Thì ra là bà ấy!!
- Anh có quen bà ấy à?
- Không!!! Nhưng sau đó thì sao?
- Rồi em nói với bà ấy! Liệu ở thế giới ấy con có gặp lại được người mình yêu. Bà ấy nói với em rằng. Nếu em có đủ sự ch·ung t·hủy, có đủ sự nhớ nhung và không ngừng tìm kiếm thì em sẽ găp lại anh, nên em đã đồng ý.
- Vì vậy, nên giờ đây chúng ta lại có thể ở bên nhau à?
- Đâu có dễ dàng như thế! Lúc em đến với thế giới này em cũng như bao người khác, được sinh ra lớn lên già đi và c·hết. Cứ thế em mòn mỏi đi tìm anh trong vô vọng, cứ mỗi lần em c·hết đi em lại gặp bà ấy, và bà ấy luôn hỏi em một câu rằng, em đã bỏ cuộc chưa. Em nghĩ rằng đây có lẽ là thử thách của bà ấy dành cho em, nên em vẫn cứ quyết tâm. Nhưng rồi em nhận ra một điều là! Sau mỗi lần sống lại kí ức của em về anh lại dần phai nhòa đi, em sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ quên mất anh!
- Rồi em đã làm gì để không quên được anh?
- Em đã khẩn cầu bà ấy! Trong lần tái sinh gần nhất em đã khẩn cầu rằng. Xin hãy cho con tuổi thọ và chỉ lối cho con tìm được anh ấy, con xin chấp nhận bất cứ giá nào. Bà ấy đã cười và nói với em là! Ta chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi và cái giá ngươi phải trả là sao khi ngươi c·hết ngươi phải mãi mãi ở bên cạnh con trai ta. Em đã phân vân một lúc và đã chấp nhận yêu cầu của bà ấy. Em nghĩ rằng, nếu có thể ở bên cạnh anh dù chỉ là một kiếp đi chăn nữa, thì em cũng đã mãng nguyện.
Sao khi nghe cô ấy nói xong tôi chỉ biết cười và nghĩ thầm rằng. Mẹ à, mẹ đúng là người như Pu đã nói, mẹ thật nhân từ!
- Sau đó! Em đã được sinh ra trong tộc "Efl" em đã cố học được rất nhiều phép thuật tinh linh và lên đường tìm kiếm anh. Trên đường đi em cũng gặp được rất nhiều người bạn, trong số đó em có gặp hai cô gái cũng được tái sinh và đang trên đường đi tìm người mình yêu. Em đã dùng phép tinh linh tìm kiếm, dựa theo những gì mình nhớ về anh, em đã đi qua rất nhiều vùng đất và đến được đây. Nhưng em không thể qua được kết giới ấy, nên đành phải ở lại đây. Em biết anh ở bên trong đó nhưng không thể vào cho đến vài tháng trước! Em đã thấy một bóng dáng thân quen đứng bên kia kết giới, nhưng khi đến nơi thì đã không thấy ai. Và kể từ đó em quyết định đi xung quanh tìm kiếm, em không muốn chờ nữa em đã chờ ở đây cả trăm năm rồi, em không muốn mất anh lần nữa! Hôm nay nay cũng thế, em men theo kết giới mà không thấy gì cả, rồi em có cảm giác bất lực như muốn khóc. Khi trời tối em quay về nhà thì thấy anh đang ở đây. Em thực sự không thể kìm ném cảm xúc của mình nữa!
Nói rồi cô ấy tiếp tục khóc!