Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 61.




Chương 61.

Chúng tôi đã đến Haven được hai ngày, mọi người được các quý tộc đưa đi tham quan khắp nơi trên quốc đảo. Tuy nói là một quốc đảo nhỏ nhưng tôi cảm thấy cũng vô cùng rộng lớn, được người từ Haven giới thiệu và về địa lí chúng tôi cũng biết được về phía đông của quốc đảo này theo đường biển khoản hai tuần sẽ đến một lục địa khác trên đó có khoản bốn quốc gia khác nữa, nhưng các quốc gia đó chưa hề ngoại giao với phương tây mà chỉ thông qua trung gian là Haven. Từ những điều trên chúng tôi giờ đây mới thấy được tầm ảnh hưởng to lớn của quốc đảo này, cũng may là chưa gây hiềm khích lớn nếu không tổn thất về kinh tế là không thể đong đếm. Họ cũng giới thiệu cho chúng tôi một loại gia vị, nhưng lại giống một loại nước chấm hơn, loại nước chấm ấy được ủ từ một loại cá nhỏ đặc hữu ở vùng biển này và muối do trữ lượng đánh bắt lớn nên họ đã sáng tạo ra nó. Tuy bên ngoài có vẽ không đẹp mắt và có mùi khó chịu với người chưa quen, nhưng nếu đã quen dùng thì đó là thứ không thể thiếu trong bất kì món ăn nào. Tôi cũng đã được đề nghị quản bá loại nước chấm này khi về Florin.

Trong chuyến tham quan của chúng tôi không có Kazue và Hikari do hai người họ đang bàn bạc về hiệp ước với nữ hoàng. Tuy đã đề nghị họ đến Florin một chuyến, nhưng do đường xa nên Hikari đã quyết định sẽ thay mặt Hiraki bàn bạc và kí hiệp ước tại nơi này.

Hôm nay chúng tôi được chàng hiệp sĩ hôm nọ đưa đi tham quan thành phố, chuyến đi này do mọi người đã chán việc thăm thú nơi này nên chỉ có mình tôi đi và còn mọi người thì ở nhà phụ giúp việc giấy tờ cho Hikari. Tôi nghĩ cũng lạ, từ chuyện của Ami đến nay họ lúc nào cũng có một người túc trực bên tôi, nhưng lần này lại dễ dàng để tôi ra bên ngoài điều đó khiến tôi không khỏi hoài nghi.

Hai người chúng tôi rão bước trên các con đường và cùng trò chuyện, tôi hỏi chàng hiệp sĩ một cách từ tốn.

- Hơi bất lịch sự, nhưng từ lúc gặp nhau trong hoàng cung tôi vẫn chưa được biết tên anh?

- Thưa ngài! Tôi tên là Riku chức vụ là hiệp sĩ trực thuộc cận vệ hoàng gia!

Tôi cười và chăm chọc anh ta.

- Không cần phải khách khí như thế! Tuy bây giờ là hiệp sĩ nhưng mai này biết đâu lại là quốc vương thì sao, lúc đó người hành lễ có khi là tôi đấy!

Anh chàng này hình như không biết đùa là gì, nét mặt vẫn cương trực trả lời tôi.

- Không thưa ngài! Dù mai này có là gì đi nữa, thì tôi sẽ mãi không quên ơn nghĩa mà ngài đối với chúng tôi!

- Thôi chúng ta tìm một nơi nào đó dừng chân thôi trời cũng gần trưa rồi!

Riku gật đầu và đưa chúng tôi đến một quán ăn to lớn và lộng lẫy dành cho quý tộc. Tôi nhìn một lược bên ngoài và từ chối vào trong, Riku hơi bất ngờ hỏi tôi.

- Thưa ngài! Đây là quán ăn lớn nhất ở Haven rồi, nơi này rất nổi tiếng và thường được các quý tộc lui tới.

- Vậy là anh chưa biết làm thế nào để trở thành một quý tộc tốt rồi!

Tôi chỉ tay về phía quán rượu đối diện, tuy nhỏ bé và không lộng lẫy nhưng lại có rất nhiều tầng lớp ở đấy.

- Để tôi sẽ chỉ cho anh cách để trở thành một quý tộc và hơn thế nữa là một vị vua tốt!

Tôi kéo Riku về phía quán rượu bên kia đường, vừa vào bên trong đã có rất nhiều người ngồi chen chút nhau vì đây là bữa trưa. Một cô hầu đến và hỏi chúng tôi.

-Xin chào quý khách, hai vị có vẽ là quý tộc. Hai vị có muốn đến phòng riêng để bớt ồn hay là ngồi bàn bình thường?

Riku vừa định lênh tiếng thì tôi đã ngăn lại và nói.

- Không đâu! Chúng tôi chỉ là thường dân thôi nhưng do gia đình có chút điều kiện, cô cứ cho chúng tôi bàn bình thường là được!

Chúng tôi được đưa đến một chiếc bàn cho hai người bên cửa sổ. Riku đã gọi một chai rượu và vài món ăn, trong lúc món ăn đang được chuẩn bị Riku đã hỏi tôi.

- Thưa ngài! Ngài đưa tôi đến đây là có ý gì?

- Anh không cần phải nóng vội, mà hãy lắng nghe đi!

Tôi không nói lời nào nữa mà chỉ chống cằm nhìn thái độ của Riku. Từ các bàn bên là liên tục các lời nói và phê phán và khen ngợi từ mọi tầng lớp từ binh sĩ, thương nhân cho đến các nông dân. Khi các món ăn được mang lên, chúng tôi bắt đầu dùng bữa trong lúc ấy tôi hỏi Riku.

- Thế từ nãy giờ cậu đã nghe những gì?

Cậu ấy chỉ im lặng và trầm ngâm. Tôi nói tiếp.

- Có phải cậu nghe thấy những thứ từ trước đến giờ cậu chưa từng biết đúng không? Trước giờ cậu chỉ luôn ở cạnh nữ hoàng, dù có ra ngoài cũng học cách ứng xử như một quý tộc nên cậu chưa bao giờ lui đến những nơi thấp kém như thế này?

- Ngài nói đúng! Trong hoàng cung tôi cứ nghĩ mọi chuyện luôn là màu hồng vì chỉ luôn đọc những gì người khác viết ra!



- Cậu bây giờ không được như thế nữa! Một khi cậu cưới nữ vương, việc cậu cần làm là sang sẽ với cô ấy. Nếu cô ấy là đôi mắt thì cậu hãy là đôi tai để lắng nghe thay cô ấy, bên trong bốn bức tường thành hoa lệ ấy cậu không thể biết người dân bên ngoài thế nào đâu. Tôi không có ý gì nhưng tôi khuyên cậu không nên tin và những gì mà cậu nghe được mà hãy tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đừng quên những gì cậu thấy được cũng chưa chắc là sự thật, mà hãy suy nghĩ một cách thấu đáo và đong đếm thiệt hơn. Việc ấy là vô cùng quan trọng vì sau này mỗi quyết định của cậu và nữ hoàng có thể cứu lấy hàng trăm người, nhưng chỉ một quyết định sai lầm, hai người có thể khiến hàng vạn người phải c·hết!

- Nhưng cho dù tôi có cưới được cô ấy thì quyền hạn của tôi cũng chưa chắc có thể làm được việc ấy. Vì có lẽ quốc vương luôn có thành kiến với tôi!

- Cậu nghĩ như vậy à? Nhưng nếu thực sự như vậy, cậu hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất. Hãy làm thật tốt những việc nhỏ rồi một ngày nào đó ông ấy sẽ hiểu ra. Cậu sẽ không chứng minh được gì cả khi chỉ luôn miệng nói về tình yêu của mình dành cho nữ hoàng mà không giúp ích gì được cho cô ấy. Nếu người khác không nhìn thấy được giá trị của cậu thì hãy khiến cho họ thấy được và phải công nhận nó!

Riku đột ngột đứng dậy và cúi đầu nói với lòng thành kính khiến cho mọi người xung quanh chú ý.

- Vô cùng cảm tạ vì lời khuyên đầy bổ ích của ngài, tôi nhất định sẽ làm theo và làm thật tốt!

Thấy thế tôi ngay lập tức ra hiệu cho cậu ấy dừng lại và ngồi xuống, nhưng cũng đã quá muộn có lẽ một số người đã nhận ra chúng tôi và bắt đầu xì xào bàn tán. Chúng tôi lúc này không còn khách sáo lễ nghi như trước mà như những người bạn, hai người sau khi dùng bữa và uống hết một chai rượu cũng đã ngà ngà say. Tôi lộ vẽ bồn bã rồi nói với Riku.

- Chán thật! Từ lúc lên đừng công du các nước tôi chưa từng được đến nơi nào để vui chơi một cách đúng nghĩa!

Riku cũng bắt đầu than thở.

- Thế là chúng ta cùng cảnh ngộ rồi! Từ lúc quen cô ấy tôi cũng chưa hề được đặt chân ra khỏi hoàng cung nữa bước, đến cả những nơi vui chơi gần đây tôi cũng không biết nó như thế nào nữa!

Hai người chúng tôi như đồng cảm cho nhau nên đều thở dài và nằm xuống bàn. Bỗng nhiên từ sau tôi có người vỗ vào vai và nói với vẽ ân cần.

- Thưa ngài! Tôi nghe thấy ngài có vẽ âu sầu và muốn tìm một nơi để khuây khỏa!

Tôi quay lại thì thấy ông thương nhân hôm nọ đang lộ vẽ mừng rỡ trên mặt. Tôi liền hỏi.

- Ông biết chỗ nào đó để vui vẻ à?

- Đúng thế! Tôi là một thương nhân mà, vì phải đi xa nhà nhiều nên đôi lúc cũng phải có nơi để giải tõa chứ. Tôi đã nghe đồn rất nhiều về ngài sau khi được cứu khỏi đế quốc, có lẽ chuyện này tôi sẽ giúp được và cũng coi như tôi trả ơn cho ngài!

Tôi và Riku nghe thấy thế thì liền mừng rỡ và đồng thanh một cách không cần suy nghĩ.

- Thế thì đưa chúng tôi đi với!

Tính tiền bữa ăn xong chúng tôi liền bước vội theo ông ta, chúng tôi được dẫn đi qua rất nhiều các con đường và dừng chân tại một ngôi nhà lớn được trang trí sặc sở nhưng không hề có bảng hiệu. Tôi liền quay sang hỏi ông ấy.

- Này! Nơi này có gì vui vậy, ông có chắc là ta sẽ thích không?

- Tôi cam đoan là ngài sẽ thích, nơi này không chỉ thường dân mà còn có rất nhiều quý tộc lui tới. Tôi cũng từng nghe nói là đến cả quốc vương của Haven cũng từng đến đây đấy. Tin tôi đi vào trong hai người sẽ được thoải mái lựa chọn những gì mình thích, bên trong ấy toàn là những cực phẩm thôi!

Chúng tôi dừng lại suy nghĩ một hồi lâu, tôi có cảm giác nơi này mình đã từng thấy ở đâu rồi nhưng không nhớ ra. Nhưng lời nói của Riku làm tôi bừng tỉnh.

- Nếu là nơi quốc vương đã từng đến, tôi nghĩ là an toàn sao chúng ta không vào thử nhỉ?

Không cần suy nghĩ tôi liền gật đầu và cùng họ bước vào, nhưng bất ngờ thay chỉ vừa mở cửa ra và bước vào bên trong một khung cảnh đập vào vào mắt khiến tôi nhớ ra và biết nơi này là gì. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi liền nói với Riku.

- Dừng lại!!!

Tôi ngay lập tức kéo áo của Riku quay ra thì thứ mà tôi lo sợ nhất đã hiện ra, tôi thực sự không ngờ là nó đến nhanh như thế. Cả sáu cô gái đang đứng nhìn chầm chầm tôi và Riku, tay chân tôi bắt đầu rung rẫy vã đổ mồ hôi lạnh. Chuyện không chỉ dừng lại ở đó một cô gái ăn mặt thiếu vải và vô cùng xinh đẹp từ bên trong bước ra, cặp cổ tôi và Riku nói với giọng đầy mê hoặc.

- Ôi!! Hai quý ông sao lại đi. Mời vào trong!!

Tôi nghĩ cuộc đời mình đến đây là đã kết thúc, ma lực của các cô gái bắt đầu tõa ra như lấn át cả ánh sáng mặt trời. Hikari tiến đến nắm lấy tay tôi nói với giọng ân cần.

- Thôi! Anh đã say rồi, chúng ta về thôi!!

Nhưng có lẽ không s·ợ c·hết cô gái ấy vẫn tiếp tục níu kéo.

- Đừng mà! Vào trong với em đi, em hứa sẽ làm anh vui vẽ nhất có thể!



Như một tia chớp Emiko và Airi lao đến kề dao vào cổ cô ta nói một câu vô cùng xúc tích.

- Im miệng! Còn nói nữa hai bà g·iết!!

Cô gái hoảng hốt chạy vào trong bỏ chúng tôi lại. Kazue từ từ tiến tới chỗ người đàn ông và hỏi với một nụ cười.

- Ông biết anh ấy à?

Người đàn ông lấp bấp trả lời.

- Biết! Tôi biết chứ, tôi cũng là người của Florin mà!

- Vậy chắc ông cũng biết chúng tôi là ai đúng không?

- Vâng! Tôi cũng đã được nghe!

- Thế sao ông dám đưa anh ấy đến nơi này?!

Kazue lúc này đã tạo một ngọn lửa màu tím trên đầu ngón tay và đưa gần mặt ông ta.

- Xin đừng làm vậy! Vì tôi nghe thấy họ đang buồn chán là muốn vui vẽ nên tôi đã đưa họ đến nơi này!

Ông ta nói thế làm cho mọi người càng tức giận hơn, tôi ngay lập tức thanh minh.

- Ý tôi không phải là nơi này, tôi muốn đến nơi nào đó như lễ hội chẵn hạn!

Kazue tiếp tục hỏi ông ta.

- Nghe thấy chưa! Tại sao ông dám có ý nghĩ đưa anh ấy đến nơi này dù biết anh ấy đã có gia đình!

- Là!! Là!! Do lời đồn ở Florin ạ!

- Lời đồn gì?

- Tướng quân vùng đất Life nói rằng ngài phó vương không hứng thú với của cải và vật chất, ngài ấy chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi, đó là lí do ngài ấy có nhiều vợ. Tôi chỉ muốn báo đáp ngài ấy thôi!

Nghe thấy thế Ami liền tiến đến và hỏi.

- Có phải tướng quân Haruo không?

- Vâng!! Đúng vậy!!

Ami gương mặt thay đổi lửa giận bắt đầu bốc lên. Kazue nhìn tôi rồi nhìn lại ông ấy.

- Lần này tôi tha! Ông có thể đi!

Ông ấy ngay lập tức bò đi đến mức rơi cả giày mà không dám quay lại nhặt. Khi mọi người nhìn chầm chầm vào tôi thì Riku hỏi tôi với một câu hỏi hết sức ngây thơ.

- Sau mọi người căng thẳng thế, nơi này có gì sai à?

Tôi ngay lập tức nói nhỏ vào tai cậu ấy. Sau lời giải thích của tôi, Riku như hóa tượng, Emiko thì như muốn đạp cậu ấy xuống vực sâu.

- À đúng rồi! Thưa ngài hiệp sĩ, cả nữ hoàng cũng biết chuyện đấy. Ngài lo mà giải thích đi!



Do chúng tôi làm huyên náo nên người dân bắt đầu tụ tập đông hơn và bắt đầu bàn tán. Hikari tinh ý ngay lập tức bảo.

- Có chuyện gì về hoàng cung nói sau! Ở đây không tiện!

Emiko và Airi nắm chặt hai tay tôi kéo về sau như một tên t·ội p·hạm, còn Riku thì bị Hikari nắm cổ áo. Chúng tôi lập tức dịch chuyển về hoàng cung, nhưng không phải là phòng họp hôm nọ lần này là một căng phòng nhỏ hơn, có lẽ là phòng làm việc của nữ hoàng. Vừa đến nơi tôi đã thấy Rosa, Pu cùng với nữ hoàng và cha cô ấy đứng đợi từ lúc nào. Hai người chúng tôi bị ném vào một góc như những bao hàng, Riku vừa định phản kháng đứng dậy thì tôi đã kéo cậu ấy ngồi xuống và nói.

- Ngồi xuống đi! Nếu không muốn đất nước này biến mất khỏi bản đồ thì ngồi xuống đi! Dù không cố ý nhưng lần này hai ta là người có lỗi!

Tôi từ trước đã biết chuyện chúng tôi được đi dạo mà không có sự giá·m s·át của họ là có gì đó mờ ám rồi. Nhìn sang Pu và Rosa thì thấy cậu ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đắc ý và nụ cười đắc thắng. Như ngầm hiểu ra mọi chuyện là do cậu ấy sắp đặt để mọi người theo dỏi tôi cùng Riku. Tôi chỉ biết ngồi cười trong bất lực.

Thấy tôi như thế Kazue liền hỏi nhưng cũng không khỏi lộ ra vẽ tức giận.

- Anh cười gì vui lắm à? Bọn em cần một lời giải thích!

- Anh biết nói gì đây? Không phải mọi người đã quan sát bọn anh từ lúc bắt đầu à?

Emiko.

- Anh biết như vậy, tại sao anh vẫn vào nơi đó chứ?!

Tôi cười đắc ý và thầm nghĩ trong đầu lần này phải xin lỗi ông và Riku rồi quốc vương!

- Chắc mọi người cũng đã thấy! Từ bên ngoài không thể biết được nơi đó là nơi thế nào, bọn anh chỉ nhận ra khi vào bên trong thôi và cũng đã trở ra ngay lập tức khi nhận ra điều bất thường!

Hikari.

- Anh đừng có xảo biện! Anh đã nhận ra từ lúc bên ngoài mà vẫn cố vào đúng không?

- Đúng là vậy! Nhưng người dân đã nói quốc vương đã từng đến đó nhiều lần nên anh nghĩ nó chỉ là một nơi vui chơi bình thường! Hơn nữa Riku cũng nói với anh như vậy, nên anh đã mất cảnh giác!

Các cô gái bắt đầu nhíu mày và bàn tán, Riku thì nhìn tôi với ánh mắt như đã nhận ra bộ mặt thật vậy. Tôi vỗ vào vai cậu ta rồi nói nhỏ.

- Xin lỗi cậu! Nhưng vì nền hòa bình của thế giới cậu đành phải hi sinh vậy!

Cậu ta không nói được gì mà chỉ cuối xuống với ánh mắt vô hồn. Quốc vương nghe vậy thì bắt đầu hơi lo sợ và định ra khỏi căng phòng, nhưng nữ vương liền hét lớn.

- Phụ hoàng!! Đứng lại đó, người định đi đâu?!!

Ông ấy mặt bắt đầu đổ mồ hôi lắm tắm, thấy tình hình có vẽ căng. Tôi liền đứng lên mà giõng giạc nói.

- Thôi anh nghĩ chúng ta nên về phòng thôi! Chuyện nhà ái nấy lo vậy!

Quốc vương nhìn tôi với ánh mắt hệt như Riku lúc nãy. Đúng thật hai người này lẽ ra là cha con mới đúng! Ami nói với giọng diệu dàng thường lệ.

- Bọn em đã nghĩ kĩ rồi! Việc lần này là do tin đồn của Haruo làm người dân hiểu lầm, nên anh không có lỗi! Chúng ta về thôi!

Tôi nghe thấy thế thì liền nhìn sang Pu cười đắc ý, bế Rosa trên tay tôi định bước ra ngoài thì Riku đã bám chặt lấy chân tôi cầu cứu. Tôi nói với cậu ấy một cách nhẹ nhàn.

- Lúc nãy tôi đã dạy cậu lí thuyết về cách trị quốc! Còn bây giờ cậu phải thực hành cách bình gia, tôi nghĩ cậu nên cảm ơn tôi đi! Chỉ trong một buổi tôi đã dạy cho cậu cả hai thứ cần thiết nhất của một hoàng đế rồi đấy!

Riku hét lên với vẽ ấm ức.

- Nhưng cậu đã dạy lí thuyết về việc này đâu mà bảo tôi thực hành?!

Tôi nhìn về phía quốc vương như gợi ý cho cậu ấy.

- Cứ làm như tôi là được! Hiểu không? Kẽ không biết không có tội, chỉ có kẻ biết mà vẫn làm mới có tội!

Cậu ta như được khai sáng nhìn tôi cười mãn nguyện. Còn riêng quốc vương thì nhìn tôi với anh mắt đầy căm phẫn và nói.

- Thật không thể ngờ cậu là người như vậy! Thế mà lúc trước ta còn nghĩ sẽ gã con gái cho cậu! Cậu hay lắm, thanh danh mà ta gìn giữ mấy trăm năm đã bị cậu hủy rồi! Tên khốn!!

Mọi người nghe thấy thế thì bắt đầu cười thầm chỉ riêng nữ hoàng là không vui, chúng tôi vừa bước ra ngoài thì cửa phòng ngay lập tức đóng sầm lại. Tiếng của đồ đạc rơi vỡ vang lên liên hồi, tôi lúc này chỉ biết cầu nguyện cho quốc vương và Riku thôi. Pu thì có lẽ vẫn rất hậm hực vì không trả thù được tôi nên bày ra bộ mặt khó chịu trên đường về phòng.