Chương 62.
Vừa về đến phòng thì nét mặt của mọi người bắt đầu thay đổi, cảm thấy có gì đó không ổn tôi liền hỏi mọi người.
- Mọi người có vẽ hơi căng thẳng có chuyện gì vậy? Mọi người còn giận sao?
Emiko.
- Anh đừng nghĩ bọn em không biết! Tuy là nói anh chỉ vô tình nhưng bọn em thừa biết anh chỉ đang cố đổ lỗi cho hai người kia để thoát tội thôi! Bọn em còn lạ gì anh nữa chứ!
Kamura.
- Em nghĩ là nên kết thúc chuyến đi này và trở về càng sớm càng tốt, cứ để anh ấy ở đây thì không khéo lại có thêm vài người nữa bám theo!
Tôi cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu nhưng vẫn bình tĩnh.
- Mọi người muốn nghĩ thế nào thì tùy. Nhưng còn hiệp ước thì sao?
Hikari khoác vai tôi rồi nói như dò xét.
- Anh đang cố giữ bình tĩnh đúng không? Em còn lạ gì anh chứ, lúc này có lẽ anh đang rất lo lắng phải không? Nhưng anh yên tâm, bọn em đã nói là sẽ cho qua chuyện này thì nhất định sẽ không nhắc đến nữa. Còn chuyện hiệp ước bọn em đã kí xong từ hôm qua rồi nên hôm nay mới rảnh mà theo dõi hai người đấy!
Kazue.
- Tớ rất đồng tình với Emiko, nếu đã xong thì chúng ta nên nhanh chóng trở về thôi.
Nghe Kazue nói thế mọi người không hỏi ý kiến của tôi mà nhìn nhau rồi gật gù tán thành. Ami nhanh chóng ra bên ngoài để thông báo cho quốc vương và nữ hoàng. Những người còn lại thì đẩy tôi xuống giường và nói như ra lệnh.
- Từ giờ đến lúc về anh không được ra khỏi căn phòng này nữa bước. Mọi chuyện bọn em sẽ xắp xếp, đây coi như là h·ình p·hạt dành cho anh. Nếu anh dám trốn đi thì đừng có trách!
Tôi ngồi ngoan như một chú cún không dám nói nữa lời. Nói là làm trong lúc chờ Ami về những người còn lại bắt đầu thu xếp hành lí và vật dụng cá nhân. Pu tranh thủ lân la lại gần và chăm chọc tôi.
- Thật không ngờ một người mạnh mẽ và quyền năng như thế cũng có ngày phải ngoan ngoãn nghe lời khẽ khác! Thật đáng thương!
Tôi cũng không vừa trả lời cậu ấy.
- Tôi cũng không ngờ một vị thần được cho là thông thái và trí tuệ cũng có ngày dùng những thủ đoạn đê hèn với mình! Nhưng cậu cũng nên nhớ, tôi là em ruột của chị ấy, cậu nghĩ xem chị ấy sẽ tin lời tôi hay là của cậu. Chỉ cần tôi vẽ nên một câu chuyện tình thật lâm li bi đát của cậu và một cô gái nào khác thì cậu c·hết là cái chắc!
- Cậu đừng có dọa tôi! Tôi không sợ đâu!
- Thật vậy à? Không sợ mà sao lông trên người cậu dựng hết cả lên vậy? Nhưng hãy vui vẽ và tận hưởng những ngày cuối đời của mình đi!
Pu thất thần và không nói được lời nào. Có vẽ tôi cũng hơi quá đáng khi nói vậy và trông Pu cũng đang vô cùng lo lắng. Chị tôi đáng sợ đến vậy sao?
Ami từ bên ngoài bước vào và nói với mọi người.
- Nữ hoàng đã đồng ý, nhưng cô ấy muốn chúng ta chờ cô ấy xử tội hai người kia xong rồi họ sẽ cùng đến để nói lời từ biệt!
Đến xế chiều trong lúc tôi đang ngồi đọc sách thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Nữ hoàng cùng quốc vương và Riku đã đến, đi cùng là vài người hầu đang mang theo rất nhiều vải vóc và các sản vật. Tôi thì không quan tâm đến những thứ ấy mà chỉ chú ý đến hai người kia, Riku thì thâm tím một mắt nhìn trông rất tội. Quốc vương thì cũng không khá hơn là mấy, tuy không có v·ết t·hương nào nhưng ông ấy lộ ra vẽ mặt thất thần, nhưng vẫn nhìn tôi với ánh mắt cay độc. Cũng như lần trước tôi không nói gì cả chỉ có Hikari đứng ra dại diện nói chuyện.
- Thưa nữ hoàng! Chúng tôi phải về rồi, xin tạm biệt người!
- Sao lại về nhanh thế, chúng ta chỉ mới làm quen thôi mà! Mọi người có thể ở lại vài ngày nữa mà?
Kazue.
- Mong nữ hoàng hiểu cho! Chúng tôi thật không thể yên tâm khi cứ để anh ấy đi lanh quanh nơi này!
Nữ hoàng cười một nụ cười trìu mến nhìn tôi nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn cô ấy thì tỏ ra ngượng ngùng e thẹn. Cô ấy ấp úng nói với vẽ e thẹn.
- Tôi cũng hiểu mà! Một người hoàn hảo như vậy, ai mà không yêu mến chứ!
Thấy thái độ của cô ấy như vậy Emiko ngay lập tức phản biện.
- Hoàn hảo gì chứ? Anh ấy trăng hoa và rất gian xảo đấy, Cô đừng có để vẽ ngoài của anh ấy lừa!
- Nhưng ít ra ngài ấy cũng là một người tốt đúng không? Tuy có sức mạnh to lớn nhưng luôn nghĩ cho người khác, không chỉ có vậy ngài ấy luôn sẵn lòng chỉ dạy những điều hay lẽ phải cho những người xa lạ. Chỉ nhiêu đó thôi đủ nói lên nhân cách tuyệt vời của ngài ấy rồi!
Nghe thấy thế tôi liền cười phá lên đắc ý. Nhưng mọi người liền quay lại lườm tôi với một ánh mắt sắc lẹm. Ngay lập tức tôi phân trần.
- Quyển sách này thật hài hước mà!
Nhưng đời không như mơ Rosa đứng bên cạnh hỏi một cách ngây thơ.
- Pa-pa! Sách về thiên văn thì có gì hài hước ạ?
- Không!! Con không hiểu đâu, lớn lên con sẽ biết vì sao nó hài hước thôi!
Riku nghe những lời tán dương ấy thì hình như đã nổi cơn ghen và nói với giọng trách móc.
- Những việc đó thần cũng làm được thưa nữ hoàng!
Quốc vương cũng bồi thêm một câu như muốn trút giận.
- Ngài ấy tuyệt vời thế sao? Lúc đầu ta cũng thấy vậy, nhưng càng tiếp xúc ta càng cảm thấy con người này thật đáng ghét!
Tôi cười phá lên lần nữa và đặt quyển sách xuống rồi đứng dậy tiến đến chỗ họ. Nhìn quốc vương tôi nói với giọng uy h·iếp.
- Ngài ghét tôi sao? Vậy giờ biết làm sao đây, có lẽ tôi nên viết một cuốn tiểu thuyết về sự cô đơn và trống rỗng của một nhà vua, sự cô đơn ấy to lớn đến nỗi khiên nhà vua ấy trở nên lầm đường lạc lối. Tôi tin với địa vị và danh tiếng của mình quyển sách ấy sẽ trở thành một tuyệt tác được muôn đời sau ca tụng đấy! Ngài có muốn làm nhân vật chính không?
Quốc vương, chỉ tay vào mặt tôi tức đến đỏ cả mặt nhưng lại không thể thốt lên lời nào. Nhìn sang ánh mắt ghen tuông của Riku tôi cười nhẹ rồi nhìn sang nữ hoàng nói với một giọng triều mến.
- Tôi rất cảm ơn thiện cảm và tấm chân tình mà người dành cho tôi, đã đến lúc chúng tôi phải rời đi, tôi cũng nên nói lời từ biệt với người. Nhưng còn một điều tôi muốn nhắc lại cho người biết, tại nơi tôi sống luôn có một chỗ dành cho người nếu người muốn!
Emiko ngay lập tức cười khinh và nói.
- Anh thật nhàm chán, lời tán tỉnh rẽ tiền như vậy dùng một lần có thể có tác dụng, nhưng lần hai thì vô dụng thôi!
Riku và mọi người gật gù đồng ý, nhưng lời nói của tôi khiến mọi người trở về với thực tại.
- Có chắc là không có tác dụng không?
Mọi người quan sát lại lần nữa thì nữ hoàng mặt đỏ bừng e then và ấp úng hỏi lại tôi.
- Có!! Thật là vậy không?! Nhưng mà!!
Tôi thở dài nắm tay và phối hợp với cô ấy.
- Đúng vậy!! Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn thì tốt phải không?
Nữ hoàng nhìn chầm chầm tôi với ánh mắt long lanh, Riku ngay lập tức chen ngan đứng chắm trước mặt và tách chúng tôi ta. Cậu ấy như sắp g·iết tôi đến nơi, quốc vương cũng không còn im lặng và nói.
- Đừng có mơ tưởng, ta đúng là có sai lầm khi từng muốn gã con bé cho ngài. Nhưng đến hiện tại nếu ta còn sống ngài đừng mơ tưởng đến chuyện ấy!
Các cô gái kéo tôi lại và nói với vẽ tức giận và gấp gáp.
- Ngài yên tâm, chúng tôi cũng không để chuyện đó xảy ra đâu. Anh nữa, im lặng đi nếu không muốn chúng em nói lại chuyện này với mẹ!
Nghe nhắc đến mẹ tôi liền trở nên ngoan ngoãn và không dám nói thêm gì cả. Quốc vương sai người hầu mang các tặng vật chuyển cho chúng tôi rồi nói với vẽ nghiêm nghị!
- Xin nhận những phần quà này như lời từ biệt và cảm tạ của chúng tôi. Chúng tôi rất biết ơn và luôn muốn giao hảo của hai quốc gia ngày càng vững bền.
Hikari và mọi người nhận lấy và cũng cảm ơn tấm chân tình của quốc vương. Ông ấy lại tiếp tục nói thêm.
- Chúng tôi sẽ luôn chào đón người dân và sứ giả của Florin đến thăm. Nhưng riêng tôi tuyệt nhiên không muốn thấy mặt ngài nữa, ngài phó vương à! Chỉ mình ngài thôi!!
Chưa đợi phản ứng của mọi người nữ vương đã lên tiếng.
- Nếu ngài không thể đến nữa, ta sẽ sắp xếp công việc và sẽ đến thăm mọi người! Mong là Florin sẽ chào đón!
Lời nói nủa nữ hoàng như tạt nước lạnh và mặt quốc vương và Riku. Thấy mọi người có vẽ căng thẳng, Kazue kết thúc câu chuyện.
- Thôi chúng tôi phải đi, mong là sớm có cơ hội gặp lại mọi người!
Không thèm hỏi ý tôi mọi người bắt đầu dùng dịch chuyển, trong lúc ấy quốc vương hét lớn đầy tức giận.
- Biến đi! Và đừng có để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa!!!
Chỉ trong nháy mắt tất cả chúng tôi đã đứng trước sân của dinh thự, nhưng đập vào mắt tôi là một cảnh tượng có lẽ nó sẽ ám ảnh chúng tôi suốt đời. Những chiếc bàn được kê ở bên ngoài và có rất nhiều mạo hiểm giả đang say bí tỉ nằm la liệt, không chỉ vậy khi vừa thấy chúng tôi hiện ra có một vài kẻ tiến đến với nồng nặc mùi rượu bắt đầu ve vãng mọi người. Tôi nhìn thấy họ tõa sát khí nhưng vẫn chưa hề động thủ. Ami vô cùng tức giận khi thấy cảnh tượng này lập tức hét to.
- Haruo!!! Em đâu rồi, sao em dám biến nơi này thành nơi tụ tập hả?!!
Đám say rượu nghe thấy thế thì có lẽ đã nhận ra chúng tôi, chúng ngay lập tức chạy vào bên trong. Một lúc sau Haruo chạy ra với vẽ mừng rỡ, có lẽ lúc này trong đầu cậu ấy nghĩ là sẽ nhận được một cái ôm ấm áp vì lâu ngày không gặp. Nhưng chỉ vừa mới chạy lại gần Aim đã tát một phát khiến Haruo ngã xuống đất, chưa dừng ở đó cô ấy dùng ma pháp đóng băng sau đó lập tức đấm vỡ tảng băng khiến Haruo ngã nhào. Ami từ từ tiến đến trong nổi kinh hãi của Haruo. Cô ấy tóm áo Haruo lên và hỏi.
- Em đã là gì với cái dinh phủ này vậy hả?!!
Haruo lấp bấp trả lời nhưng có vẽ như trong đầu cậu ấy lúc này cũng đang có vô số câu hỏi.
- Chị à! Bình tỉnh, họ chỉ là những người bạn của em thôi! Tuy bên ngoài là vậy, nhưng em cam đoan là họ không động đến bất cứ thứ gì bên trong!
- Vậy thì ít ra em còn biết điều! Nhưng còn một việc quan trọng nữa đây, có phải em là người tung tinh đồn ngài phó vương là một người háo sắc, phải không?!!
Haruo quay mặt đi không dám trả lời, Ami nói tiếp với nắm đấm lúc này đã tõa ra lửa.
- Không trả lời tức là có! Vào đây nào! Có lẽ chị đã quá nuông chiều em rồi, lần này nhất định chị phải thay mẹ dạy cho em một bài học!!!
Haruo bị lôi đi trong sự kinh hãi của đám mạo hiểm giả, có lẽ cả đời họ cũng không ngờ mạo hiểm giả SSS cũng có thể bị người khác đánh bầm dập như vậy. Tôi thấy vậy liền tiến tới trấn an họ.
- Mọi người cứ bình tĩnh, chỉ là chị em dạy dỗ nhau thôi. Mọi người là bạn của Haruo thì cũng là bạn của ta, cứ tự nhiên đi. Ta xin phép vào trong trước đây!
Họ tỏ ra thoải mái hơn còn tôi bế Rosa lên cùng mọi người trở về phòng. Đúng như lời Haruo nói tuy bên ngoài có hơi nhết nhát nhưng chỉ vừa bước vào bên trong mọi thứ vẫn rất tươm tất. Vào đến phòng khách một vài người hầu bước ra chào chúng tôi.
- Mừng ngài và các vị phu nhân đã về, chúng tôi luôn rất mong chờ ngài!
- Vất vả cho mọi người rồi, ta có một số quà từ Haven mọi người cứ chia cho những người khác giúp ta nhé! Bọn ta phải lên phòng trước đây!
Khi tôi cùng mọi người đi lên cầu thang thì nghe được người hầu hỏi Airi.
- Thưa quản gia! Chúng tôi phải chia những thứ này như thế nào đây?
Tôi liền dừng lại và siết chặt tay mình. Kazue như hiểu ý nói nhỏ với tôi.
- Em nghĩ anh nên nói việc anh cần nói! Yên tâm bọn em không trách anh đâu!
Nhìn sang Hikari và Emiko hai người họ đều gật đầu đồng ý. Tôi từ trên cầu thang nói xuống bên dưới với người hầu.
- À còn một việc nữa! Riêng về Airi và Ami, mong mọi người từ nay đừng gọi họ như thế nữa! Trong căng nhà này họ có thể là gì tùy thích không cần phải khuôn phép như trước! Mong mọi người hiểu!
Những người hầu nghe tôi nói thế liền tròn mắt ngạc nhiên. Riêng Airi thì mắt ngấn lệ và không nói được lời nào, tôi cũng không nói gì thêm mà trở về phòng. Chúng tôi mở cửa vào phòng, nhưng Kamura vẫn đứng bên ngoài tỏ vẽ ngượng ngùng. Tôi liền hỏi cô ấy.
- Sao không vào! Không phải từ trước giờ đều là ở cùng nhau sao?!
Kamura ấp úng e thẹn.
- Nhưng lần này rất khác! Căn phòng này không phải ai cũng vào được!
Nghe thấy thế tôi liền hiểu ra và không biết phải trả lời thế nào. Nhưng Emiko rất dứt khoác đẩy cô ấy vào phòng rồi nói với vẽ trách móc.
- Đành chịu thôi! Biết phải làm gì đây, nếu không đối xử tốt lại bị coi là bất kính với Rinnol không chừng!
Kamura bước chầm chậm vào và nhìn Emiko với ánh mắt biết ơn. Tôi vừa thả Rosa xuống thì con bé liền lễ phép xin tôi.
- Xin phép pa-pa cho con ra ngoài chơi, con rất nhớ các bạn!
Tôi gật đầu đồng ý, con bé ríu rít chạy đi và không quên kéo theo cả Pu, đúng là con bé và Pu thân nhau thật, nhìn bên ngoài cứ nghĩ họ là bạn chứ có ai nghĩ là thầy trò đâu chứ. Khi mọi ngời xắp xếp hành lí xong thì Airi và Ami lên phòng, hai người họ đã thay bộ váy tôi tặng ra và mặc trở lại bộ đồ người hầu và quản gia, với anh mắt buồn bã họ hỏi chúng tôi.
- Anh có cần gì nữa không, để bọn em sắp xếp?
Tôi ôm đầu và bắt đầu khó xử, nhưng Kazue đã lên tiếng xua tan cái không khí ấy.
- Hai em làm gì vậy? Hai em muốn như vậy lắm à?
Hai người họ vẫn không nói gì, mà ậm ừ. Hikari đứng lên và nói.
- Nếu hai em muốn thế thì nghe này! Chị ra lệnh hai em hãy cho người đổi một chiếc giường lớn hơn. Cả hai từ nay không được ăn mặc thế này nữa và cũng phải dọn đồ lên căng phòng này ở!
Cả hai nghe thấy thế chạy đến ôm chầm lấy Hikari, còn tôi thì cũng đã thoải mái hơn vì đã nhẹ lòng. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi mọi người.
- Mọi người nghĩ! Anh có nên thông báo cho Hiraki biết mình đã về không?
Mọi người đều nghĩ việc đó là cần thiết khiến tôi chán nãng và bác bỏ ý kiến ấy.
- Không! Ít nhất thì một hai ngày nữa hãy thông báo cùng với hiệp ước của Haven, anh không muốn vừa về đã phải lao vào công việc!
Hikari càm ràm với tôi.
- Thật là chẳng ra dáng một quý tộc gì cả, anh lúc nào cũng chỉ lười biếng thôi. Anh có biết nếu hiệp ước này công bố càng sớm thì đất nước này được bao nhiêu lợi ích không?
Tôi đầu hàng và trả lời cô ấy.
- Vâng! Thưa nữ hoàng, thần đã biết lỗi. Thần sẽ cho người báo tin và mang hiệp ước đến chỗ quốc vượng ạ!!
Thấy tôi trêu chọc Hikari mọi người đều bắt đầu cười phá lên khiến cô ấy nổi nóng và nhàu đến kề răng nanh vào cổ tôi với vẽ đe dọa.
- Đến cả em mà anh cũng dám trêu à?
Tôi vật cô ấy xuống rồi nói.
- Sao lại không dám chứ, em nghĩ anh là ai?
Emiko gằn giọng và nói.
- Này! Hai người, đang là ban ngày đấy nhé!
Hikari đẩy tôi ra nói với vẽ ngượng ngùng và chạy đi.
- Đúng rồi! Vậy để em cho người gửi hiệp ước đi và báo tin với Hiraki!
Airi và Ami cũng ra ngoài chuẩn bị bửa ăn tối và thu xếp đồ đạc của họ. Kamura hỏi tôi với vẽ ấp úng.
- Em thấy mọi người ở đây đều có việc gì đó để làm, em có thể giúp gì không?
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời!
- Vậy thì em chỉ cần ở cạnh Emiko và Kazue thôi, hai người họ sẽ chỉ cho em biết phải làm gì và học những gì! Anh tin là em sẽ sớm hòa nhập với nơi này thôi, nhưng nhớ này nếu có làm gì thì cũng đừng quá sức đấy.