Chương 60.
Sau khi được mọi người chấp thuận, tôi tiến đến chỗ quốc vương và hỏi ông ấy.
- Thưa ngài, về chuyện hôn sự là sao? Có thể giải thích cho tôi hiểu không?
Quốc vương đang rất tức giận, nhưng cố tỏ vẽ lịch thiệp trả lời.
- Về chuyện đó, tôi thực sự rất muốn tìm một người đủ tài đức để cùng con bé cai quản Haven. Tôi cũng đã có tuổi nên việc này luôn khiến mình trăng trở, nếu người đó là ngài thì tôi rất yên lòng.
- Thế còn người cô ấy yêu thì sao, ông có từng nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng không?
- Hắn ta à! Không xứng và cũng không biết hắn có yêu con gái ta thật lòng không? Ta không muốn đất nước rơi vào tay một kẻ mà ta không có tí thông tin gì!
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu sau đó nhìn về phía nữ hoàng và chàng hiệp sĩ, cười một nụ cười đê tiện sau đó kéo cô ấy vào lòng mình. Nữ hoàng vùng vẫy và liên tục đánh vào mặt tôi, mọi người xung quanh vô cùng bất ngờ còn chàng hiệp sĩ ấy đã lăm lăm thanh kiếm trên tay còn ánh mắt thì tràng đầy căm phẫn. Tôi nói với vẽ kêu ngạo và lạnh lùng.
- Cảm tạ quốc vương! Vậy tôi chấp nhận chuyện này, nhưng ông có từng nghĩ là nếu cô ấy lấy tôi cũng sẽ không khác gì ông mang đất nước của mình đem cho người khác không?
Quốc vương lúc này mới ngớ người ra mà không nói được lời nào. Tôi vẫn tiếp tục trong sự vùng vẫy của cô ấy.
- Nhưng giờ ngài đã không còn đường lui nữa rồi, trừ khi tôi từ chối! Ngài hiểu rỏ tôi có thể làm gì mà đúng không? Còn về anh nữa chàng hiệp sĩ, ta xin lỗi!
Nói rồi tôi mở cổng thế giới ra và ném nữ hoàng vào trong, thấy tôi làm thế chàng hiệp sĩ ngay lập tức lao đến. Nhưng cũng như lúc nãy, chỉ một tay tôi đã bẽ gãy thanh kiếm và tóm áo anh ấy mà nâng lên. Anh ta vùng vẫy trong vô vọng, miệng thì liên tục mắng chưởi. Tôi cười khẩy và hỏi.
- Anh nghĩ mình đủ sức đấu với tôi sao? Và anh nghĩ mình có thể đủ tư cách bảo vệ nữa hoàng sao, hãy nhìn lại thân phận của mình đi!
Vừa dứa lời anh ta không còn vùng vẫy nữa, gương mặt sầu thảm hiện ra nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọi lệ nào. Bỏ anh ta xuống, tôi lại rút ra một con dao nhỏ và nói.
- Anh đúng là một tên phế vật, chỉ nhiêu đó thôi đã không còn ý chí! Nếu yêu cô ấy thực sự thì tự kết liễu để chứng tỏ tình yêu của mình đi!
Anh ta cầm con dao lên bắt đầu kề vào cổ khiến cho máu chảy ra từng giọt nhưng lại không thể ra tay. Ném con dao đi một cách dứt khoác, anh ta nhìn chầm chầm vào tôi rồi nói to.
- Ta không thể làm được!!!
- Không phải anh nói mình yêu cô ấy sao? Anh không nguyện c·hết vì cô ấy sao? Thật là thảm hại và dối trá!
Anh ta đứng lên nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng và giọng nói lạnh lùng.
- Ta không làm được không phải vì ta không yêu cô ấy. Nhưng nếu ta làm thế người đau lòng nhất chính là cô ấy, ta tin là vậy. Có thể lần này ta thua ngươi, nhưng nhất định một ngày nào đó ta sẽ đưa cô ấy trở về!
- Anh có biết chống lại ta là anh đang chống lại cả thế giới không?
- Ta không quan tâm điều đó, ta không cần bất cứ thứ gì cả kể cả thế giới này. Nếu thế giới quay lưng với ta và cô ấy thì nó không đáng để tồn tại!
Nói rồi anh ta quay lưng chạy ra ngoài, nhưng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc tôi không thấy anh ta rơi một giọt nước mắt nào. Mở cổng thế giới ra, nữ vương từ bên trong chạy ra với hai hàng nước mắt nhìn xung quanh, không thấy chàng hiệp sĩ ấy đâu liền hỏi.
- Anh ấy đâu rồi?!!
Tôi trả lời một cách tỉnh bơ.
- Anh ta à! Vì nghĩ mình đã hết cơ hội nên có lẽ đã tìm nơi nào đó để t·ự s·át rồi. Nếu đuổi theo có thể còn gặp được lần cuối đấy! Nhưng nhớ đừng làm điều gì dại dột đấy phu nhân của ta!
Nữ hoàng không hề suy nghĩ một giây nào kể cả lời trêu đùa của tôi mà chạy ra ngoài. Tôi lấy một chiếc ghế và ngồi đối diện với quốc vương.
- Thưa quốc vương! Giờ ông đã hiểu ra chưa, người mạnh nhất và giỏi nhất chưa chắc là người mang lại hạnh phúc cho con gái ông đâu!
Quốc vương dường như nhớ ra điều gì đó lặp tức hét tó!
- Mau ngăn nữ hoàng lại, không cho con bé làm điều dại dột!!
Tôi giơ tay ra hiệu không cần và nói.
- Cô ấy sẽ không sao đâu, vì tôi tin chỉ cần ở bên cạnh anh ta không ai có thể làm hại cô ấy!
- Sao ngài tự tin như thế?
- Anh ta là một người cứng rắn và trách nhiệm với người mình yêu!
- Sao ngài lại biết điều đó, ngài chỉ mới vừa gặp thôi mà!
- Anh ta không yếu đuối vì dám chống lại tôi mặc dù biết không thể, không dám c·hết vì sợ người mình yêu đau lòng đó là trách nhiệm. Một kẻ chỉ biết c·hết để chứng tỏ tình yêu thì kẻ đó là vô dụng và bất tài, nhưng lại dám chống lại cả thế giới để được ở bên cạnh người mình yêu thì mới là một người đàn ông đúng nghĩa.
Quốc vương càng suy tư hơn khi nghe tôi nói, ông ấy có lẽ lúc này đã nhận ra nhưng vẫn rất cố chấp.
- Nhưng ta thật không thể chấp nhận được chuyện này.
- Ngài có biết hoàng hậu hiện giờ của Florin là ai không?!
- Là ai?
- Hoàng hậu hiện giờ của chúng tôi trước kia chỉ là một người hầu thấp kém thôi! Ngài nghĩ sao?
- Sao một quốc gia lớn như Florin lại chấp nhận chuyện đó chứ! Thật là không có trật tự!
- Ngài nghĩ như vậy thật sao! Tôi nói cho ngài biết số phận của một người không phải do ai quyết định cả, mà là do chính người đó chọn. Ngài có từng nghĩ trước khi làm vua thì tổ tiên ngài từng là gì không?
Ông ấy bắt đầu sững người ra nhưng vẫn ngoan cố và không nói gì.
- Có lẽ ngài đã hiểu ra rồi đấy! Người chung sống cả đời với con gái ngài không phải là ngài mà là người cô ấy yêu. Nếu cưới phải người không yêu thì có cho cô ấy cả thế giới này cô ấy cũng không hạnh phúc, còn về chàng hiệp sĩ lúc nãy theo tôi thấy thì anh ta hoàn toàn có đủ tư cách.
- Nhưng!!! Còn lời hứa với ngài thì sao? Chuyện đó không thể đùa và ngài cũng đã đồng ý!
Tôi cười to và bắt đầu quỳ xuống như một hiệp sĩ nói với ông ấy.
- Vậy! Hôm nay sứ giả của Florin có một thỉnh cầu với ngài.
- Ấy!! Ấy!! Ngài đừng làm như vậy, ngài có thỉnh cầu gì?
- Tôi muốn hủy hôn ước với nữ hoàng của Haven và mong ngài tác hợp cho nữ hoàng cùng người cô ấy yêu!
- Chuyện đó! Nhưng ta đã lỡ nói ra rồi!
- Hahaha! Trong phòng này cũng có mấy người đâu, chuyện này cũng chưa công bố với người dân. Chỉ cần có kẻ nào dám phản đối hay làm lộ ra ngoài, cứ nói với tôi. Đảm bảo kẻ đó sẽ làm mồi cho cá ngoài biển, ngài yên tâm gì chứ chuyện đó nhất định tôi làm được!
Những quý tộc xung quanh nghe thấy thế thì mặt liền tái mét còn quốc vương thì ấp úng trả lời.
-Nếu ngài đã nói như vậy thì ta đồng ý!
Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhỏm, tôi đứng dậy bắt tay quốc vương. Nét mặt ông ấy lúc này đã giản ra và bắt đầu tươi cười trở lại. Đúng lúc đang vui thì nữ hoàng cùng chàng hiệp sĩ lúc nãy đạp cửa xông vào và hét lớn.
- Con nhất định không đồng ý hôn sự này, nếu người cứ ép con sẽ bỏ trốn cùng anh ấy!!!
Mọi người vừa định giải thích thì bị tôi khoác tay ngăn cản, tiến đến bên cạnh hai người họ với ánh mắt lạnh băng tôi hỏi.
- Cô dám từ chối ta sao? Được, nếu vậy ta sẽ cho tên này chầu trời trước để xem cô bỏ trốn cùng với ai nữa!
Dùng ma pháp triệu hồi ra thứ tôi nói với Pu “trinh nữ sắt”. Tôi tóm lấy áo của chàng hiệp sĩ mà ném vào bên trong, ngay lập tức tay chân của anh ta bị khóa lại và cánh cửa bắt đầu kép lại từ từ. Thấy tôi không nói đùa chàng hiệp sĩ ấy bắt đầu nói những lời sau cuối.
- Anh xin lỗi, có lẽ chúng ta chỉ đi được đến đây thôi. Nếu có kiếp sau anh hi vọng chúng ta chỉ là những người bình thường có lẽ sẽ tốt hơn!
Nữ hoàng thấy máu của anh ta bắt đầu chảy thì liền quỳ xuống mà ôm chân tôi vang nài.
- Xin ngài! Hãy tha cho anh ấy! Tôi sẽ làm bất cứ gì ngài yêu cầu!
Với vẽ mặt gian xảo tôi hỏi!
- Có thật thế không? Phu nhân của ta!
Nữ hoàng gật đầu đồng ý trong nước mắt. Nhưng tôi bắt đầu cười lớn và búng tay hóa giải ma pháp, hai người họ ôm chầm lấy nhau. Tôi nói với quốc vương.
- Ngài thấy chưa! Tôi nghĩ việc của mình đã hết và nên giao lại cho mọi người tiếp tục bàn bạc!
Nói rồi tôi trở về chỗ của mình tiếp tục kéo ghế ra và nằm dài nhìn về phía mọi người thì họ đang cười tủm tỉm. Emiko nhìn tôi dịu dàng rồi nói.
- Cuối cùng thì cũng có một lần làm nên chuyện!
Tôi trêu chọc lại cô ấy.
- Nghĩ cũng tiếc thật, giá như cô ấy không có người yêu nhỉ?!
Emiko nổi xung thiên sau khi nghe tôi nói vậy, mọi người thì hiểu tôi đang trêu cô ấy nên ra sức ngăn cản. Rồi cuộc họp được tiếp tục và quốc vương bắt đầu giải thích hết tất cả mọi chuyện lại cho nữ hoàng. Trong suốt phần sau của cuộc thương thuyết nữ hoàng vẫn cứ liên tục nhìn về phía tôi nhưng lần này là với ánh mắt tội lỗi và áy náy. Pu lúc này ấp úng hỏi tôi.
- Việc!! Cậu nói về hình cụ ấy là thật à?!
Tôi cười và khẳng định một câu chắc nịt.
- Thứ cậu thấy vừa rồi chỉ là hàng mẫu thử nhiệm thôi! Còn thứ mà chị tôi đặc hàng là bảng đặc biệt, hãy vui lên đi vì cậu sẽ được sử dụng hàng có một không hai do tôi thiết kế đấy!
Pu bắt đầu nổi đóa lên và mắng tôi.
- Đồ ác quỷ! Đó là cách cậu đền ơn tôi à? Cậu là một người bạn tồi đấy biết không?!
Rosa ngồi bên cạnh thấy tôi và Pu làm ồn con bé liền ra dấu và nói nhỏ.
- Pa-pa và Pu làm ồn quá, trật tự lại đi!
Tôi và Pu ngay lập tức ngồi im thin thít mà không dám nói lời nào. Đến gần trưa thì cuộc thương thảo củng kết thúc và đạt được nhiều hơn tôi nghĩ, ngoài những việc mà đêm quan tôi đã nói với mọi người. Họ còn đàm phán thành công việc chuyển giao công nghệ đóng tàu và hiệp ước vùng biển chung nhầm giúp phát triển thủy quân hai nước thông qua việc tập trận và học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau. Còn về hàng hóa được đưa đến từ Florin để đến các nước khác sẽ được giảm hai phần trăm thuế và đổi lại là Haven sẽ được độc quyền nhập một số hàng nông sản.
Kết thúc buổi thương thảo quốc vương và nữ hoàng đã tiễn chúng tôi đến tận cửa phòng, trên đường đi ông ấy liên tục cảm ơn và hỏi thăm về tình hình của Florin. Đứng trước phòng khi chúng tôi định vào trong thì nữ hoàng lên tiếng với vẽ ăn năn.
- Tôi xin lỗi! Và cũng cảm ơn vì ngài đã hiểu và tác hợp cho chúng tôi!
Như đã ngấm vào máu tôi ngay lập tức trêu chọc cô ấy mà không hề nghĩ đến hậu quả.
- Có gì mà phải xin lỗi chứ! Nhưng có lẽ là do tôi đến quá muộn, giá như mà tôi đến trước nhỉ. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc thì tôi cũng vậy! Phu nhân của tôi!!
Sau khi tôi nói xong thì nữ hoàng đã đỏ bừng cả mặt và núp sau lưng chàng hiệp sĩ, anh ta cũng không vừa nấm đấm cũng đã siết chặt đến mức kêu răn rắt. Nhưng không cần anh ấy ra tay, Emiko và Airi đã ngay lập tức đạp tôi vào trong phòng. Kazue thì giải thích với mọi người.
- Mong ngài và nữ hoàng đừng hiểu lầm, tính anh ấy là vậy. Anh ấy rất trẻ con mong mọi người bỏ qua và đừng chấp anh ấy!
Tôi nghe thấy thế thì từ bên trong nhào ra nhưng bị Emiko cập cổ kéo vào trong. Tôi vẫn cô nói với ra.
- Không đơn giản là nói đùa đâu! Nếu có một ngày nào đó cậu ta không cần cô nữa hãy đến tìm tôi. Luôn có một chỗ dành cho cô đấy!!
Airi và Kamura không còn bình tỉnh ngay lập tức dùng khăng tay nhét vào miệng tôi và cùng Emiko kéo vào trong. Nữ hoàng thấy thế thì càng ngượng hơn đến nổi không nói được lời nào. Chàng hiệp sĩ ấy cũng không còn im lặng mà nói cùng với một nụ cười.
- Thưa ngài! Không thể nào có chuyện đó đâu, trừ khi tôi c·hết nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lưng về phía nữ hoàng!
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc trước lời nói của anh ta, riêng nữ hoàng thì đã ngấn lệ và siết chặt anh ta hơn. Hikari nói lời tạm biệt với họ.
- Vậy chúng tôi xin phép vào nghỉ ngơi trước, hẹn gặp lại mọi người.
- Vậy chúng tôi cũng đi đây, người hầu luôn túc trực bên ngoài những lúc cần việc gì mọi người có thể sai bảo tùy ý. Bữa trưa cũng sẽ được mang đến ngay, mong mọi người thoải mái!
- Cảm ơn vì sự tận tình của quý quốc và ngài thưa quốc vương!
Người của Haven đều đã rời đi, khi cửa phòng vừa đóng lại thì Emiko ngay lập tức hóa tay phải của mình thành vuốt rồng rồi kề vào cổ tôi và nói.
-Anh cũng gan thật đấy! Dù biết người ta đã có người thương vẫn cố tán tỉnh cho được. Không chỉ một lần mà còn cố nói hết nỗi lòng nữa à?!
Tôi không nói gì mà chỉ nằm cười nắc nẻ. Thấy như thế Hikari cũng nổi máu lên đứng trước mặt tôi mà tõa ra một luồn ma lực màu đỏ thẩm bao bọc lấy cô ấy.
- Anh cười gì? Có gì đáng cười, vui lắm à? Nhưng bọn em thấy không vui!
Tôi thấy thế không ổn vừa định giải thích thì Pu cũng chen vào như muốn trả thù.
- Rosa này! Con biết vì sao pa-pa của con làm thế không? Giải thích cho các mẹ đi!
Con bé hồn nhiên trả lời một cách đầy hứng thú.
- A!! Con nhớ rồi! Vì pa-pa rất thích những người đã có gia đình, lần trước cũng vậy giống như mẹ Airi này. Phải không Pu!
Pu gật gù tán đồng cùng với một nụ cười thâm độc và một nét mặt đê hèn không thể tả được. Sao khi con bé nói xong mọi người nhìn tôi với anh mắt sắc lẹm khiến tôi không thể cười được nữa. Nhưng Kazue đã lên tiếng.
- Các cậu hiểu lầm rồi! Mình nghĩ anh ấy nói thế chỉ để người yêu của nữ hoàng biết trân trọng cô ấy hơn thôi. Việc anh ấy nói như thế nhầm khẳng định giá trị của nữ hoàng giúp anh ta sao này không dám có ý đồ xấu với vương quốc này! Có phải không anh?!
Tôi nghe thấy thế thì ngay lập tức vùng dậy và ôm Kazue từ phía sau. Nói với một giọng nói trầm ấm và ngọt ngào.
- Đúng là chỉ có em hiểu được lòng anh, sao lúc này em lại xinh đẹp đến thế!!
Mọi người nghe thấy thế thì, bắt đầu ghen tức bỏ vào phòng thay đồ. Kazue cũng rời đi và dắt theo Rosa, tôi nhìn Pu với ánh mắt đắc ý rồi nói.
- Cậu định trả thù tôi vì chuyện lúc nãy à? Đừng hòng nhé đợi ngàn năm nữa đi!!
Pu cũng không vừa.
- Thì sao chứ! Lần này xem như cậu mai nắm, nhưng nếu có bất cứ sơ hở nào nhất định cậu sẽ phải trả giá vì dám đâm sau lưng tôi!
- Thế thì tôi đợi đấy!
- Được mạnh miệng lắm, đến lúc đó thì đừng có vang nài tôi!
Sau cuộc đấu khẩu với Pu vì quá mệt mỏi nên tôi chỉ cởi áo và bay lên giường nằm. Các cô gái vừa đi ra thì đã liên tục càm ràm.
Ami.
- Anh không tắm à?
Airi
- Người đâu mà ở bẩn thế không biết!
Những người khác cũng bắt đầu luôn miệng khiến tôi đau hết cả đầu. Không còn cách nào khác đành phải đi tắm với vẽ bất lực tột cùng. Một lúc sau khi đi trở ra tôi đã thấy mọi người nằm ngủ cạnh nhau một cách ngon lành, chắc là do cả đêm hôm qua không được ngủ nên tôi tiến tới và kéo chăn đắp cho từng người. Bên ngoài người hầu cùng chàng hiệp sĩ lúc nãy đã mang bửa ăn trưa đến, nhưng tôi chỉ bảo họ đặt bửa ăn xuống bàn và không được làm ồn. Mọi việc xong xuôi tôi kéo một chiếc ghế ra, lấy một quyển sách trên kệ, ngồi đọc và nhìn mọi người đang ngủ rồi cười một nụ cười hạnh phúc. Chàng hiệp sỉ ấy cũng nhìn về phía tôi và cười một nụ cười như thầm cảm ơn sau đó rời khỏi phòng.