Chương 59.
Sáng sớm tinh mơ, tôi mơ màng thức dậy và thấy trên người mình đang được khoác một chiếc áo choàng lông thú. Trong lúc còn phân vân không biết mọi người đâu rồi, thì Rosa từ trên tàu bay xuống nói với tôi.
- Pa-pa mau dậy chuẩn bị đi! Các mẹ đã chuẩn bị xong rồi, họ bảo con xuống gọi người dậy!
Tôi ngồi dậy dụi mắt và vươn vai hỏi với vẽ mệt mỏi.
- Đêm qua! Các mẹ của con thức đến khi nào vậy?
- Con cũng không biết nữa! Khi con tỉnh dậy đã thấy mình ở trên tàu.
- Vậy à?! Thôi được rồi con lên trước đi, ta sẽ lên ngay.
Rosa bay trở lại trên tàu, tôi đứng từ nơi chiếc bàn đá dùng gia tốc quan sát và thấy được binh lính của Haven đã quân phục chỉnh tề đứng thành hai hàng chờ tiếp đón chúng tôi. Nghĩ cũng đã muộn tôi bay lên tàu và tiến vào bên trong bắt đầu thay quần áo, vừa bước vào phòng tôi đã thấy mọi người y phục chỉnh tề từ lúc nào. Một lúc sau tôi thay y phục xong trở ra và nói với mọi người.
- Mọi người sẵn sàng chưa? Đêm qua đã nghĩ ra đối sách chưa?!
Ami trả lời với vẽ một mỏi.
- Bọn em đã chuẩn bị sẵn sàng! Anh không cần phải lo lắng!
- Thế ai sẽ là người đại diện?
- Bọn em nghĩ người thích hợp nhất ở đây ngoài anh chỉ có chị Hikari thôi.
Nhìn mọi người một lược tôi tiếp tục.
- Có vẽ đêm qua mọi người đã vất vã rồi! Anh xin cảm ơn, nhưng hãy nhớ giữ sức khỏe đó!
Tất cả đều gật đầu đồng ý, chúng tôi bắt đầu bước ra bên ngoài tàu. Những người hầu và thủy thủ cũng đã đứng chờ sẵn bên ngoài, tôi tiến tới bắt tay và tạm biệt từng người, họ cũng rối rít tạm biệt tôi với vẽ không nỡ. Đứng giữa con tàu tôi thi triển ma pháp làm mất đi trọng lực khiến con tàu bay lên cao và bắt đầu tiến ra biển, sau đó tôi hạ con tàu xuống một cách êm ái nhất có thể mà không gây tổn hại nào cho nó. Tiến đến chỗ một thủy thủ tôi nói.
- Tôi chỉ tiễn mọi người được đến đây thôi! Mọi người trên đường về nhớ bảo trọng và chuyển lời cảm ơn của tôi với hoành đế giúp!
Các thủy thủ đều gật đầu đồng ý. Tôi trở lại chỗ mọi người nắm tay nhau và dần dần bay lên khỏi sàn con tàu, chúng tôi đáp xuống mặt biển mọi người bắt đầu vẫy tay tạm biệt các thủy thủ. Tôi cùng mọi người bước đi trên mặt biển hướng về Haven, tuy bước đi trên biển nhưng không một giọt nước nào có thể làm ướt chúng tôi, mỗi bước đi là một vòng tròn ma pháp hiện ra tách biệt chúng tôi với nước biển. Như những vị thần, mỗi bước đi của chúng tôi làm cho các thủy thủ của đế quốc và cả binh lính Haven tròn mất kinh ngạc. Vừa đặt chân lên bến tàu hai hàng binh sĩ đã giơ giáo lên đang thành một mái vòm để chúng tôi đi qua. Tôi nghĩ đây có lẽ là nghi thức trang trọng nhất của Haven, người dân hai bên nhìn chúng tôi với vẽ trầm trồ, nhưng cũng có một số lộ rõ sự sợ hãi.
Khi chúng tôi tiến đến gần cách cổng của hoàng cung, thì có một người đàn ông ăn mặc như một thương gia dắt theo một đứa trẻ từ phía sau các binh sĩ nhảy bổ ra khiến cho mọi người hơi bất ngờ. Các binh sĩ ngay lập tức tiến lên kéo ông ấy ra, nhưng ông ấy vẫn cố hét lên.
- Thưa ngài! Chúng tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, gia đình chúng tôi sẽ muôn đời mang ơn ngài!
Tôi và mọi người dừng lại tiến đến ngăn các binh sĩ. Họ thấy tôi tiến đến thì cũng giản ra với vẽ cung kính. Tôi từ tốn hỏi hai cha con nọ.
- Ông biết chúng tôi ư? Tôi không nhớ là đã từng gặp ông?
Người đàn ông trả lời với nụ cười trên môi và lòng thành kính.
- Thưa ngài! Ngài không nhớ chúng tôi cũng đúng, nhưng gia đình tôi thì không thể nào quên được công ơn của ngài. Nhớ lại chuyện đó chỉ như mới vừa hôm qua thôi, cái nơi địa ngục ấy. Lúc đó thằng bé còn rất nhỏ cả nhà chúng tôi bị bán làm nô lệ ở đế quốc vì không có tiền nộp cho các quý tộc. Trong lúc gần như tuyệt vọng nhất, cả nhà tôi đã cầu nguyện các vị thần hãy cứu giúp mình, nhưng chẳng có vị thần nào xuất hiện cả. Lúc đó chỉ có ngài, khi được ngài giải cứu chúng tôi biết mình chẳng cần vị thần nào cả, vì đã có một vị thần đang đứng trước mắt chúng tôi. Vị thần ấy không những cứu mà còn cho chúng tôi đất đai và nhà cửa, chúng tôi xin đội ơn ngài!!
Tôi cười hiền từ và trả lời ông ấy.
- Không đâu! Có thể ông không tin nhưng tôi đã được gặp những vị thần và tôi cũng không phải là thần như ông nói. Tôi chỉ là người không thể thấy c·hết mà không cứu, những việc tôi làm chỉ trách nhiệm với những gì tôi đang có thôi.
Tôi vừa nói xong thì thằng bé đi cùng đã ngấn lệ và hét lên.
- Không!! Ngài nhất định là một vị thần, con không tin đâu!
Tôi ngồi xuống đặt tay lên vai thằng bé rồi nói.
- Cháu bé đừng khóc! Là một người đàn ông đừng bao giờ rơi lệ vì những sự thật hiển nhiên, con chỉ được quyền rơi lệ vì gia đình, đất nước và người mà con yêu thôi! Mà hình như con không phải người dân của Haven?
Thằng bé lau đi nước mắt nhìn tôi với ánh mắt kiên định và nói.
- Vâng! Con là người của Florin, cha con là một thương buôn và con đang theo cha để học hỏi.
- Thế thì giỏi quá, thôi ta phải đi rồi, tạm biệt hai người và hẹn gặp lại, biết đâu một ngày nào đó chúng ta gặp lại ở Florin thì sao?!
Tôi đứng dậy và cùng mọi người tiếp tục bước đi, hai cha con họ vẫy tay tạm biệt nhưng thằng bé cố hỏi vọng theo.
- Thưa ngài! Liệu con có thể trở thành một người như ngài?!!
Tôi không quay lại nhưng vẫn vẫy tay và đáp.
- Con không cần phải như ta, con hãy làm việc mà con giỏi nhất! Rồi công việc ấy sẽ khiến con vĩ đại!
Cả nhà chúng tôi khi vừa bước vào cánh cổng hoàng cung thì đã thấy một tấm thảm đỏ trải dài đến tận cửa cung điện. Đứng tiếp đón chúng tôi lúc này là quốc vương tiền nhiệm và một cô gái còn khá trẻ, nhưng cô ấy lại đứng ở phía trung tâm nên tôi nghĩ cô ấy chính là nữa hoàng. Vì đã nói là sẽ để mọi người lo chuyện ở đây nên tôi để Hikari đứng đầu và hành lễ, tôi và Pu chỉ đứng từ sau mà quan sát. Hikari tiến đến bắt đầu hành lễ và nói.
- Kính thưa nữ hoàng, chúng tôi là người của Florin. Lần này chúng tôi đến là để thăm hỏi và muốn bàng một số việc.
Hikari đã giới thiệu xong, nhưng nữ hoàng vẫn không nói lời nào mà chỉ đứng nhìn với ánh mắt xem thường. Quốc vương tiền nhiệm thấy thế liền vội vàng trả lời.
- Vâng! Chúng tôi rất vui vì mọi người đã đến, xin mời mọi người vào trong và an tọa để chúng ta cùng trò chuyện.
Tất cả cùng tiến vào bên trong cung điện, nhìn sơ một lược thì thấy nó khá nhỏ so với các quốc gia mà chúng tôi đã đi qua và cũng chẳng có gì nổi bậc. Vào bên trong, chúng tôi tôi được mời ngồi bên một chiếc bàn dài và to, hai quốc gia ngồi đối diện nhau làm tôi có cảm giác như mình đang là đại biểu của một cuộc đối thoại song phương ở thế giới cũ. Chúng tôi ngồi theo thứ tự đã xắp xếp từ trước, bắt đầu là Hikari và tôi là người cuối cùng. Quốc vương bắt đầu hỏi.
- Các vị có thể giới thiệu về mình không?
Hikari đứng lên một cách quý phái chỉ tay về phía tôi và bắt đầu giới thiệu.
- Thưa ngài! Thưa nữ vương và các vị quý tộc có mặt ở đây, đầu tiên tôi xin giới thiệu. Đây là phó vương của chúng tôi ngài Hope, còn chúng tôi là phu nhân của anh ấy lần lược là Kazue công cúa của Valley, Emiko công chúa long tộc, Airi từng là người quan trọng ở đế quốc, Ami chị gái của tướng quân cai quản lảnh địa Life, Kamura công chúa của Rinnol, cô bé này là Rosa con của anh ấy, chú chim đang đứng kia là một người bạn của chúng tôi. Còn tôi là Hikari từng là nữ vương tiền nhiệm của Florin.
Nghe Hikari giới thiệu xong thì quốc vương và các quý tộc đều ồ lên kinh ngạc, chỉ riêng nữ vương thì cứ nhìn chầm chầm tôi với ánh mắt sắc lẹm như muốn g·iết tới nơi. Tôi thực sự cũng không thể hiểu được mình đã làm gì để cô ấy ghét đến thế. Quốc vương nhoài người nhìn và hỏi tôi.
- Vậy thưa ngài! Ngài có thể cho chúng tôi biết ngài đến đây có việc gì vậy?
Tôi trả lời với, một nụ cười thân thiện hết sức có thể.
- Thưa quốc vương! Vì để mọi người có thể dể dàng bàn bạc nên người đại điện phía chúng tôi lần này là Hikari, Tôi nghĩ là phụ nữ với nhau thì dể nói chuyện hơn, tôi sẽ lui về sau và không can thiệp vào lần ngoại giao này!
Sau khi trả lời xong thì một tiếng tặc lưỡi rõ to và vẽ mặt kinh bỉ cũa nữ vương nhìn về phía tôi. Tôi không thèm để ý đến cô ấy nữa mà tiếp tục lắng nghe cuộc thương thảo giữa Florin và Haven, Hikari và mọi người nói chuyện một cách vòng vo đến nổi khiến tôi buồn ngủ mà ngáp dài ngáp dắng. Nếu là tôi thì sẽ không vòng vo như thế mà sẽ vào thẳng vấn đề và hỏi có đồng ý hay không, đúng là phụ nữ mà! Vì quá chán nên tôi không thèm nghe nữa mà quay sang hõi Pu.
- Này! Việc của cậu và chị tôi thế nào rồi?
Pu nghe thấy thế thì mặt trở nên tái mét rồi nói.
- C·hết rồi! Cậu nhắc tôi mới nhớ, đã hơn một tháng rồi tôi chưa đến thăm cô ấy. Lần này về chắc c·hết thật quá!
- Hahaha! C·hết là cái chắc! Tôi vừa nghĩ ra một hình cụ rất hay lấy ý tưởng từ thời trung cổ, có lẽ tôi nên gửi cho chị ấy!
- Đừng đùa như thế! Nhưng mà là gì vậy?
- Hề hề! Cậu có từng nghe đến “trinh nữ sắt" chưa?
- Này! Không vui đâu đấy!!
-Yên tâm! Tôi sẽ sửa cho những chiếc đinh sắt thưa ra, nếu ở dạng chim và may mắn cậu sẽ không c·hết đâu. Còn nếu chị ấy muốn cậu ở dạng người, thì xin chia buồn!
Pu nghe thấy thế thì la hét còn tôi thì cười nắc nẻ nhưng lại gây sự chú ý của mọi người. Tôi ngay lập tức ôm Pu lại không cho cậu ấy giải nãy nữa và cuối đầu xin lỗi mọi người. Nữ hoàng lúc này như đã muốn nuốt sống tôi.
Thấy vô cùng buồn chán tôi kéo ghế tạo ra một tiếng rỏ to vắt chân lên bàn rồi bắt đầu ngủ. Còn Pu thì như không còn sức sống sau khi tôi triêu chọc cậu ấy.
Đang ngủ một cách ngon lành thì tôi nghe thấy một tiếng đập bàn lớn cùng với tiếng hét của nữ vương.
- Không!!! Con không thể đồng ý chuyện này!
Hikari cũng nói to.
- Thưa quốc vương, chúng tôi cũng không thể chấp nhận chuyện này!
Tôi kéo ghế trở về vị trí ban đầu, dụi mắt và ngáp dài hỏi mọi người vớ vẽ khó hiểu.
-Chuyện gì vậy! Việc thương lượng có không thành cũng đừng có cãi nhau chứ?!
Chưa ai kịp trả lời thì nữ vương đã chỉ về phía tôi và mắng một tràng.
- Phụ hoàng nhìn đi! Làm sao chấp nhận được chứ, hắn chỉ là một tên phế vật. Bàn chuyện đại sự của một quốc gia mà hắn chỉ biết làm ồn rồi ngủ ngái đến nổi vang cả căng phòng. Tài giỏi gì chứ, những chuyện bàn bạc nãy giờ không phải là do các cô vợ của hắn lo thôi sao. Con thấy hắn chẳng khác nào một tên ăn bám hữu danh vô thực thôi!!!
Không biết chuyện gì đã sảy ra nhưng bỗng nhiên bị mắng một tràng sao khi ngủ dậy làm tôi nổi nóng. Đứng lên ghế đạp một chân lên bàn, nhìn thẳng về hướng nữ vương tôi tay đôi với cô ấy.
- Này con mụ già kia, đừng nghĩ làm vua thì muốn mắng ai cũng được nhé! Ta đã làm gì sai!
- Hứ!!! Ngươi nói ai là mụ gà hả! Mang danh là sứ giả mà chẳng có một món quà ra mắt nào, ngươi quá xem thường chúng ta rồi!
- Là bà chứ ai! Đã mấy trăm tuổi rồi còn gì, đối với người thường sáu mươi đã là già rồi đấy, tự xem lại mình đi. Còn về quà, hòn đảo kia chưa đủ à, hay muốn vài ngọn núi nữa rơi xuống đây hả!!!
- Ngươi!! Ngươi!! Có ngon thì đánh tay đôi với ta này, đừng có ở đó mà h·ăm d·ọa!
- Được! Thích thì chìu, vào đây!
Lúc này, tôi và nữ vương đã đứng trên bàn còn mọi người thì đang ôm chân tôi và cô ấy ra sức ngăn cản. Bỗng nhiên từ bên ngoài có một người cũng là nhân ngư mặc giáp sắt cầm một thanh kiếm sáng loáng xông vào hướng về phía tôi và hét to.
- Ta không cho phép ngươi làm tổn hại đến nữ hoàng! Đi c·hết đi!
Xông đến thì có vẽ khí thế, nhưng hắn chưa kịp dùng kiếm đâm thì tôi đã nhẹ nhàn dùng tay chặt một phát vào gáy khiến hắn ta b·ất t·ỉnh nhân sự mà nằm gục trên bàn. Nữ hoàng thấy thế thì liền nhào đến ôm lấy hắn khóc nức nở và nhìn tôi với ánh mắt căm hận rồi nói.
- Ngươi dám làm thế! Có c·hết ta cũng không gã cho một tên tàn độc như ngươi đâu!
Nhìn thấy hành động và lời nói của nữ hoàng lúc này tôi đã ngờ ngợ hiểu ra vấn đề. Tôi nhìn xuống Kazue và hỏi.
- Việc cần bàn làm xong chưa?
Kazue rối rít trả lời.
- Anh xuống đi! Việc anh dặng đã xong từ lâu rồi và còn rất thành công nữa!
Tôi bước xuống và gãi đầu thắc mắc.
- Thế vì sao lại to tiếng thế?
Emiko.
- Là do quốc vương đề nghị chuyện hôn sự, của anh và nữ hoàng đấy. Nghĩ lại anh cũng giỏi thật, chỉ cần ngủ thôi cũng có người đòi gã con gái!
Tôi giật thót mình vì phát hiện ra vấn đề không như mình nghĩ, nữ hoàng luôn kì thị tôi có lẽ vì trước đó quốc vương đã đề cập chuyện này với cô ấy và theo như tình hình ở đây thì người cô ấy yêu là chàng hiệp sĩ vừa xông vào. Tôi đưa tay lên ôm mặt vì biết mình đã đi hơi xa trong chuyện này.
Nhẹ nhàng và từ tốn hết sức có thể tôi cười một nụ cười thật tự tin nói với nữ hoàng.
- À!! Có lẽ đã có hiểu lầm gì đó ở đây!
Nữ hoàng hét vào mặt tôi.
- Hiểu lầm gì chứ, chính ngươi đã dùng ma pháp gì đó mê hoặc cha ta vào đêm qua đúng không? Từ khi trở về, ông ấy liên tục nói về chuyện hôn sự. Còn nữa nếu anh ấy mà c·hết sẽ không có hiệp ước nào được ký kết cả và Florin cũng đừng hồng buôn bán trên biển nữa!!!
- Anh ta không c·hết được đâu. Chỉ là ngất đi thôi, để tôi!
Tôi nâng đầu chàng trai ấy lên và thẳng tay tát một cái. Anh ta ngay lập tức tỉnh dậy, nhưng mặt đã in hằn năm dấu tay của tôi. Tôi lui xuống và nói với vẽ cung kính.
- Thấy chưa! Anh ta đâu có c·hết, nên hiệp ước xin người cứ giữ nguyên nhé!
Vừa tỉnh dậy nhìn thấy tôi chàng hiệp sĩ vì cú sốc quá lớn đã liên tục lùi về sao đến nổi ngã khỏi bàn. Nữ vương ngay lập tức chạy đến đỡ anh ta lên và rối rít hỏi han. Quốc vương thấy thế liền gằn giọng hỏi.
- Chuyện này là sao? Con và người này có quan hệ gì?!
Nữ vương ấp úng trả lời!
- Con!! Con!! Và anh ấy yêu nhau!
- Sao con không nói với ta, con có từng nghĩ là cậu ta chỉ đang lợi dụng con không?!
Chàng hiệp sĩ lúc này không còn im lặng mà quỳ xuống trả lời.
- Thưa quốc vương, tôi biết rỏ thân phận của mình. Nữ hoàng không dám nói là có lí do, nhưng xin người cứ xử tội tôi và đừng làm tổn thương cô ấy!
Qua cuộc tranh luận của họ tôi cũng đã hiểu ra vấn đề. Tôi nhìn về phía mọi người và nói với vẽ khẩn cầu.
- Này! Anh có một ý này, nhưng mọi người hãy hứa với anh là sẽ không can thiệp và nổi nóng. Anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, mọi người hứa chứ?!
Các cô gái thảo luận một lúc rồi Emiko lườm tôi và nói.
- Được, bọn em tin anh lần này. Nhưng nhớ nếu có sai lầm sẽ không được tha thứ đâu!