Chương 6.
Sau khi cho con bé ngủ, tôi ra ngoài và gặp Pu với một tâm trạng buồn vui lẫn lộn, tôi cất lời hỏi Pu rằng.
- Pu, tôi phải làm thế nào đây! Tôi thực sự bắt đầu hơi bối rối và lo lắng. Với tư cách là một người bạn và một người thầy, xin cậu hãy cho tôi một lời khuyên!
- Sao mà cậu phải lo lắng! Cho dù bây giờ thân xác cậu chỉ là một cậu bé mười hai tuổi nhưng linh hồn cậu đã là một người đàn ông trung niên, cậu lo lắng điều gì?
- Tôi không biết mình đã sẵn sàng chưa! Ngay cả bản thân tôi bây giờ còn chưa định hướng được cho bản thân mình một tương lai như thế nào, thế mà bây giờ còn phải làm một người cha nữa, liệu có ổn không?
- Không cần phải lo lắng thế, hãy nghe theo con tim cậu mách bảo. Có thể con bé đến với cậu là một định mệnh, nó có thể là kim chỉ nam cho cậu, hướng cậu đến với những chân trời mới và là mối ràng buộc của cậu với thế giới này!
- Có thật con bé là định mệnh của tôi không?
- Điều gì tôi không chắc, nhưng điều này tôi có thể khẳng định với cậu, cậu biết vì sao không?
- Vì sao vậy?
- Vì nụ cười của cậu đã trở lại! Một nụ cười tự nhiên như lúc trước mà gần mười năm qua tôi chư từng thấy!
Lúc này tôi bất giác nhứ ra rằng lúc gặp con bé tôi bắt đầu cười trở lại! Đúng thật là, trong một thoáng chốc tôi đã cảm thấy thật hạnh phúc khi ở bên con bé.
- Cậu nhận ra rồi phải không? Con bé như là một liều thuốc cứu rỗi trái tim đã chay sạn của cậu. Còn nữa, rồi giờ đây cậu sẽ phải sống có trách nhiệm hơn với chính bản thân cậu vì cậu là cả một thế giới và là một tấm gương của con bé. Cậu cũng phải có trách nhiêm với con bé, rồi cậu sẽ dần lấy lại được những cảm xúc trước đây thôi, tin tôi đi!
Đúng thật vậy trước đây có lẽ mình không thực sự sống mà là chỉ tồn tại cho qua ngày tháng, có lẽ từ bây giờ cuộc sống ở thế giới mới, mới thực sự bắt đầu!
Lúc tôi đang nghiệm lại chính mình thì Pu lại bắt đầu cất lên cái giọng nói gợi đòn ấy.
- Nhưng mà! Lúc nãy cậu làm gì trong đó mà lâu thế có lẽ nào?!
- Thôi đủ rồi đấy! Từ giờ cậu mà còn có những suy nghĩ ấy tôi sẽ vặt lông cậu đấy!
- Suy nghĩ gì chứ! Tôi có nói gì đâu hay là cậu có tật giật mình?
- Á!! À!! Thì ra là cậu không còn quý sinh mạng của mình rồi!
Nói xong tôi nắm lấy chân của Pu và đưa cậu ta lại gần đống lửa. Cánh cậu ta liên tục đập vào mặt tôi còn miệng thì liên tục kêu la.
- Thôi!!! Thôi đủ rồi nóng quá, tôi chỉ đùa một tí thôi mà, lông tôi cháy xém rồi này!
- Đùa à? Đùa thế không vui đâu! Còn nữa, từ giờ cậu mà dạy điều hư tật xấu cho Rosa, tôi nhất định sẽ g·iết cậu đấy!
Nói xong, tôi thả Pu xuống với vẻ mặt giận dữ. Còn Pu thì buồn thiu xoa xoa mấy cọng lông đang bị cháy xém.
- Có gì mà cậu nóng tính thế, trước đây cậu đâu có thế? Cậu hay đùa vui pha trò lắm mà, từ lúc nào mà cậu thay đổi nhiều thế? Nhưng mà không sao, tôi tin là con người trước kia của cậu sẽ quay trởi lại, ít nhất là giờ đây tôi thấy được cậu bắt đầu ra dáng một người cha rồi đấy! Cậu biết lo lắng cho con bé rồi tôi vui lắm!
- Xin lỗi Pu tôi hơi to tiếng và nặng tay với cậu, cậu có sao không?
- Tôi không sao! Tôi cũng có một phần lỗi, nhưng những điều trên khẳng định cậu là một "lolicon" chính hiệu. Hahaha!!!
Nói xong chưa đợi tôi phản ứng Pu chạy một mạch thẳng vào nhà, chắc cậu ấy nghĩ tôi sẽ không dám đuổi theo vì sợ làm con bé thức. Tôi cũng không buồn đuổi theo, vì sau ba năm sống chung tôi biết cậu ấy là thế, luôn cố chọc cho tôi vui, luôn cố tìm lại con người trước kia của tôi.
Hai ngày sau cuối cùng con bé cũng tỉnh dậy. Con bé cũng bắt đầu tươi tỉnh hơn, tôi mang bửa ăn đầu tiên vào cho con bé một bát cháo được nấu từ gạo và nấm. Lúc tôi chuẩn bị cho con bé ăn thì.
- Khoan đã! Cậu muốn g·iết cô bé à, tôi đã nói là nấm ở đây có độc mà!
Khoảnh khắc ấy tôi mới nhớ ra những điều mà Pu đã dạy tôi. Nhưng đã quá muộn, vì quá đói con bé cầm cả bát cháo tu ừn ực. Tôi thì như bấn loạn, bế con bé lên tìm mọi cách giúp con bé nôn ra. Nhưng con bé thì tưởng tôi đang đùa nên nó cứ cười lên ằn ặc. Tôi quay sang Pu và quát lớn vào mặt cậu ta.
- Làm gì đó đi chứ?! Sao cậu cứ đứng như tượng thế!!!
- Cậu bình tỉnh lại đã! Hình như con bé không sao đâu. Theo tôi biết thì nấm ở đây rất độc, nếu nếm phải thôi cũng đủ c·hết, nhưng nãy giờ con bé vẫn ổn. Và hình như cô bé cũng không hề biết nóng, cậu nghĩ xem một bát cháo bóc khói thế kia, mà con bé uống một hơi cũng không sao. Có lẽ con bé có kháng tính giống cậu đấy, không tin thì cậu dùng thẩm định ma pháp thử xem?
Nghe Pu nói xong tôi dùng thẩm định ma pháp lên con bé thì, thực sự con bé có tất cả kháng tính của tôi, tôi thắc mắc quay lại hỏi Pu.
- Sao con bé lại có tất cả kháng tính của tôi thế?
- Chắc có lẽ lúc cậu dùng thánh thuật của sự sống, do không kiểm soát được cậu đã truyền vào con bé cả kháng tính và ma pháp của cậu nữa! Để tôi dùng cách này thử xem sao!
Nói xong Pu lấy ra từ túi không gian một quả cầu và bảo Rosa đăt tay lên. Khi con bé chạm vào, quả cầu phát ra một ánh sáng màu đỏ thẫm như lúc tôi đeo chiếc vòng để tập luyện sức mạnh vậy. Pu ậm ừ và nói với tôi.
- Đúng như tôi nghĩ! Con bé cũng có cả ma pháp của cậu nhưng ít hơn. Vậy là từ giờ tôi phải sống với hai con quái vật hả trời?
- Quái vật là sao? Sao cậu cứ luôn gọi tôi như thế vậy?
- Không phải quái vật thì là gì!!! Cậu nghĩ xem có ai lại có thể học tất cả ma pháp trong vòng ba năm, không những thế nó còn uy lực gấp 10 lần bình thường. Ma pháp thôi chưa đủ, còn cả thánh thật nữa, mới học lần đầu mà đã tạo ra một sinh mạng hoàn chỉnh, còn ban cho cả kháng tính và ma pháp nữa. Còn con bé nó chỉ mới 3 tuổi đã sở hửu lượng ma pháp gấp 10 lần người bình thường rồi, không gọi hai người là quái vật thì là gì. Hả!!!Hả!!!
- Không lẽ đó là lí do mà trước kia cậu đã lo lắng sao, và tôi mạnh đến vô lí thế sao?
- Đúng vậy! Trước đây lúc học ma pháp tôi thấy cậu có một sức mạnh quá lớn, tôi sợ cậu rồi sẽ lạc lối trong sức mạnh nên tôi lo lắng thế đấy. Còn về vô lí đên mức nào thì nghe đây! Tôi phải mất gần 500 năm để có thể thành thục hết tất cả ma pháp. Còn về thánh thuật thì tôi chỉ có thể làm cho một cái cây di chuyển như người được thôi, tôi chưa bao giờ có thể tạo ra một hình người hoàng chỉnh cả!
- Điều tôi lo lắng bây giờ không phải là tôi như thế nào, mà con bé liệu có sao không, cậu có cách nào giúp con bé có một cuộc sống bình thường không?
- Định mệnh! Chắc là định mệnh rồi, giờ chỉ còn cách là chỉ dạy cho cô bé, để cô bé có thể làm chủ được sức mạnh này thôi, điều này cứ để tôi lo. Còn cậu thì hãy bắt đầu luyện tập thánh thuật đi và đi xa chỗ này ra, tốt nhất là đi sâu vào rừng mà luyện tập. Tôi sợ có lúc cậu không kiểm soát được mà thổi bay tôi và con bé mất!
- Nhưng tôi chưa sẵn sàng! Cậu chắc là còn gì đó chỉ dạy cho tôi mà đúng không?
Lúc này tôi cố nài nỉ để Pu cho tôi ở lại, tôi sợ con bé không có tôi nó sẽ khóc mất.
- Còn gì mà dạy cho cậu nữa chứ! Chỉ có hai ngày mà cậu đã học hết thánh thật của tôi rồi, chỉ có điều là cậu không thể tập trung kiểm soát thôi! Chắc là do cậu cứ nghĩ đến con bé nên thế, cậu phải xa con bé và tập trung vào. Còn con bé cậu cứ để tôi lo, tôi sẽ chăm sóc và chỉ dạy cho nó tận tình, cậu không phải lo gì hết cái tên cuồng con gái này!
Trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên đi hay ở thì Rosa lên tiếng.
- Pa-pa cứ đi luyện tập thật tốt, con ở nhà hứa sẽ ngoan, sẽ nhe lời của Pu mà, con sẽ học thật tốt để giúp pa-pa!
Vậy là tôi đã hạ quyết tâm, tôi sẽ đi luyện tập để có thể bảo vệ con bé sau này. Tôi xoa đầu con bé và nói với nó.
- Lần này ta đi không biết là bao lâu nhưng con nhớ hãy nghe lời Pu nhé. Con hãy học thật tốt vì Pu là một người thầy giỏi, tuy là tính cách cậu ta có hơi giở người nhưng cũng hãy biết tự bảo vệ mình nhé!
- Này!! Này!! Cậu nói gì thế, cậu làm như tôi là một tên biến thái vậy. Được rồi đã thế tôi sẽ khiến con bé trở thành một người mà cậu không thể tưởng tượng được. Haha!!!
- Cậu! Thử xem, sau khi tôi về tôi có cho cậu biết tay không!
- Rồi cậu sẽ thấy! À nhưng mà này, trên đường luyện tập, hãy nhớ tìm thử lối ra của khu rừng này nha. chắc là cậu không muốn ở lại đây mãi phải không?
- Tôi sẽ cố thử xem sao! Chăm sóc con bé hộ tôi nhé, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi chúng ta ra khỏi đây! Tạm biệt con Rosa! Tạm biệt Pu! Hẹn gặp lại!
- Tạm biệt pa-pa!!
- À!!! Còn một điều nữa, khi ta về sẽ cho con biết tên của ta!
Ba năm sau.
Tại nơi trung tâm khu rừng có một cô bé và một chú chim đang ngồi trước đống lửa và trò chuyện với nhau.
- Pu à! Sao pa-pa đi lâu vậy, đã ba năm rồi không có tin tức gì. Liệu pa-pa có sao không Pu?
- Con không cần lo lắng! Gì đi nữa ta nghĩ cậu ta không sao đâu, cậu ấy có một sức mạnh không ai sánh bằng. Ta để cậu ấy đi là vì mặc dù cậu ấy có một sức mạnh và ma pháp phi thường nhưng cậu ấy không có kinh nghiệm chiến đấu, đây coi như là bài học chiến đấu cho cậu ta. Mà cũng không biết, có khi nào cậu ta bị chìm đấm trong sức mạnh mà quên chúng ta không nữa?
- Pu nói gì vây! Pa-pa không phải người như thế đâu, nhất định ông ấy sẽ trở lại đón con!
- Sao mà con biết được! Con từ lúc sinh ra đến giờ con chỉ ở bên cạnh cậu ta có hai ngày, nói chuyện với cậu ta chưa quá mười câu thì sao con hiểu được cậu ấy. Ta đã ở bên cậu ấy gần bốn mươi năm nhưng vẫn không hiểu được cậu ấy là người như thế nào?
- Pu có thể cho con biết trước kia pa-pa là người như thế nào không, con muốn hiểu hơn về pa-pa!
- Được rồi ta sẽ kể cho con nghe! Trước kia cha con là một người cô độc luôn sống khép kính trong bốn bức tường do mình tự dựng lên. Ngốc! Cậu ấy ngốc lắm, cậu ấy luôn tự ti về bản thân nhưng cậu ấy luôn cố gắn để hòa nhập với mọi người, rồi lại tự trốn tránh khi người khác bắt chuyện, luôn cười một nụ cười có khi là chân thật, có khi là giả tạo, có khi là cố cười để cố che dấu đi sự yếu đuối của cậu ấy, lúc giận dữ cậu ấy cũng cười để giữ bình tỉnh. Rồi một ngày ta thấy cậu ta cười, nhưng nụ cười đó xen lẫn nước mắt, những giọt nước mắt của sự hối hận, đau khổ và tuyệt vọng, ta thực sự không hiểu nổi cậu ta nữa. Rồi sau nụ cười cuối cùng đó, cậu ta đến với thế giới này, nhưng ta không thấy cậu ấy cười một lần nào nữa, cho đến khi cậu ấy gặp con, cậu ấy lại mỉm cười một lần nữa. Chắc có lẽ, con là liều thuốc tinh thần của cậu ấy, vì trước kia cậu ấy không có một người thân nào cả, cậu ấy chưa hề có có một gia đình đúng nghĩa, cậu ấy chưa hề biết được hạnh phúc là gì. Thật là thương cảm!
- Từ giờ con sẽ là gia đình của pa-pa con sẽ luôn ở bên cạnh và sẽ không bao giờ rời xa pa-pa!
- Ta hi vong là thế, ta cũng muốn ở bên cạnh và dõi theo cậu ấy xem cậu ấy có được như kì vọng của họ không!
- Vậy từ giờ con và Pu sẽ là gia đình của pa-pa!
Trong lúc họ trò chuyện, thì họ không hề biết tôi đã trở về và tôi đã nghe hết tất cả câu chuyện. Ở thế giới cũ, mình là một kẻ thất bại như thế sao, mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Nhưng lần này thì khác, mình đã có một gia đình đúng nghĩa, bằng mọi giá mình phải bảo vệ gia đình này, và không thể để vụt mất cơ hội. Tôi cố ném nước mắt tiến đến sau lưng họ và cất lời.
- Này!!! Nãy giờ cậu đang nói xấu tôi gì với con bé thế? Tranh thủ lúc tôi không có ở đây cậu định tẫy não con bé à?!
Lúc này Rosa thấy tôi thì nhảy cẩn lên và ôm chầm lấy. Còn Pu thì lên tiếng.
- Cậu có gì tốt mà tôi phải nói xấu! Sao rồi, chuyến đi có thu hoạch chứ?
Tôi định tiếp lời thì Rosa lên tiếng.
- Pu xấu lắm! Không nói về công việc nữa, lâu lắm rồi mới được gặp, pa-pa phải trò chuyện với con cơ!
Tôi chỉ biết gượng cười và nhìn qua qua Pu. Cậu ta khẽ gật đầu và tôi tiếp lời Rosa.
- Được rồi ta có quà cho con đây!
Nói rồi tôi thò tay vào túi không gian và lấy ra một sợi dây chuyền được làm ra từ quặn và ngọc ma pháp do tôi khai thác được trong quá trình luyện tập. Và nói với con bé.
- Dây chuyền này là do ta dùng ma pháp chế tạo rồi phù phép lên nó, khi con đeo nó lên con có thể truyền ma lực vào và nói chuyện với ta dù có cách xa bao nhiêu đi nữa. Còn nữa, một khi nó bị đứt hay bị phá hủy ta cũng có thể cảm nhận được. Như vậy dù có chuyện gì đi nữa ta cũng có thể bảo vệ con, vì hiện giờ con và Pu là gia đình của ta!
Nói xong tôi nhìn qua Pu và cậu ta đang mỉm cười.
- Pa-pa thấy đẹp không?
- Đẹp!!! Đẹp lắm, đúng là rất hợp với con. Nào để chúc mừng ngày đoàn tụ chúng ta mở tiệc nào!
Nói rồi tôi lấy từ túi không gian ra một con lợn rừng còn sống vào bắt đầu làm thịt nó, trong vẽ ngơ ngác của Pu. Chúng tôi bắt đầu nướng thịt và trò chuyện cười đùa với nhau cho đến tận đêm khuya.