Chương 5.
Và như thế chúng tôi bắt đầu quá trình luyện tập ma pháp và sức mạnh của mình. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nhiều thắc mắc, tại sao mà Pu có thể tìm ra tôi giữa một cánh rừng bạc ngàn như vây. Tôi quyết định hỏi Pu.
- Này làm sao cậu có thể tìm được tôi vậy, hay là tôi với cậu có một liên kết nào đó?
- Liên kết cái quái gì! Thực ra lúc cậu được đưa xuống đây tầm một tháng, cha và mẹ cậu đã ném tôi xuống cùng rồi, chẳng qua là tôi chỉ muốn quan sát cậu kỷ hơn nên không ra mặt thôi!
- Nói vậy thì! Cậu đã ở cùng với tôi suốt 6 năm qua sao? Vậy cậu thấy được gì?!
- Trong năm đầu tiên tôi thấy cậu chẳng khác nào một đứa trẻ. Hai năm sau thì cậu biết tự lập hơn, biết tạo lửa, biết làm nhà, biết làm quần áo và không còn trần như nhộng nữa. Rồi các năm tiếp theo, cậu dần ít nói hơn và khuôn mặt cậu lạnh dần đi. Tôi phát hiện ra là cậu đã thay đổi, không còn là một đứa trẻ hoạt bát thích cười như trước nữa! Đúng thật là thời gian và biến cố có thể thay đổi con người một cách kinh khủng thật!
- Vậy! Còn các năm sau đó cho đến lúc tôi gặp cậu, thì cậu đã làm gì?
- À!! Thì!! Thực ra!!! Tôi đi dạo chơi xung quanh khu rừng. Hề hề!!!
- Dạo chơi! Ý cậu là cậu bỏ mặt sống c·hết của tôi để đi chơi. Sao tự nhiên bây giờ lại thấy thèm thịt thế nhỉ?
- Ấy!!! Ấy!!! Bình tỉnh. Thì thực ra lúc ấy cậu đã tự lập được rồi và cũng không c·hết được. Với lại cơ thể cậu lúc ấy cũng chưa thích hợp để học ma pháp, nếu ép buộc có thể khiến cơ thể cậu teo nhỏ như vậy mãi mãi đấy!
Còn nữa, tôi muốn đi tham quan vì hiếm khi có cơ hội đến được nơi này, nó là nơi dành cho những vị thần thiên về sức mạnh, còn tôi thì thiên về trí tuệ làm sao mà có cơ hội đến được đây. Tôi định gặp cậu một năm sao cơ, nhưng mà sui rủi sao lại để cậu bắt được!
- Thôi chuyện này coi như cho qua, cậu muốn ăn gì không? Ăn súp nấm không?
- Có mà cậu đi ăn một mình đi, nấm ở đây độc cực kì! Những cây màu sáng thì không nói, còn những cây có màu tối như đằng kia có thể g·iết c·hết một ma vương ấy, nói cho dễ hiểu thì một mẩu nhỏ của nó có thể g·iết c·hết cả triệu người thường ấy!
- Nhưng! Tôi đã ăn chúng suốt mấy năm qua có sau đâu, tuy là ăn sống sẻ gây đau bụng chút, nếu nấu lên thì ăn rất ngon!
- Đúng là quái vật, cha cậu đã khiến cậu thành quái vật rồi, đợi đã để tôi xem kháng tính của cậu đến đâu rồi!
Nói xong tôi thấy mắt của Pu Hiện lên một màu xanh lấp lánh, nó trông thật đẹp. Ma pháp đây sao, đúng là chỉ có trong trí tưởng tượng.
- Trời ơi!!! Cậu đã làm điều điên rồ gì trong suốt những năm qua thế, tất cả khán tính của cậu đều đã ở cấp độ thần linh rồi, riêng kháng độc của cậu thì không thể đo được.
- Thì tôi ăn tất cả mọi thứ có thể ăn được! Còn nữa, ngủ dưới mưa vì nhà sập không nhóm được lửa này, ngủ dưới gốc cây lúc mưa bị sét đánh mấy lần này, ngủ quên bị lửa làm c·háy n·hà này, ngã từ trên cây xuống vài lần này v... v... nhiều lắm. Còn lại thì ăn uống bình thường chưa bị gì hết!
- Quái vật!!! Sao lại có thể như thế? Cho dù có thể coi những chuyện ấy là luyện tập, nhưng người bình thường dù có được thần linh ban phước như cậu, cũng phải mất vài trăm năm ấy?
- Ai mà biết được! Có ai chỉ dạy tôi gì đâu, cứ cố mà sống thôi!
- Thôi đừng có giở cái giọng ấy ra nữa! Bây giờ tôi ở đây rồi, tôi sẽ bắt đầu luyện tập cho cậu đến khi nào cậu thấy được địa ngục như thế nào mới thôi!
- Khoan đã!! Có loại ma pháp nào giúp chế tạo không, tôi muốn làm một số đồ dùng cơ bản đã, chúng ta phải làm từ dễ đến khó!
- Lựa chọn thông minh đấy! Đúng thật là ông ấy chọn cậu không sai, cậu không tham lam như những đứa khác!
- Đứa khác!!! Cậu nói ai cơ?
- Không có gì! Nào bắt đầu luyện tập thôi, nhưng trước khi luyện tập tôi muốn cậu đeo những thứ này lên!
Nói xong, Pu thò cánh vào hư không lấy ra sáu chiếc vòng màu vàng lấp lánh có đính lên viên ngọc màu trắng sửa.
- Nào đeo lên đi! Ở cổ, bụng, hai tay và hai chân. Nó là vòng ma pháp giúp tập luyện, nó sẽ tự gia tăng trọng lượng trong vô thức, giúp cậu tập sức mạnh mà không cần phải chú tâm tới!
Sau khi tôi đeo lên, thì những viên ngọc phát ra những ánh sáng đỏ thẩm lấp lánh.
- Đúng như tôi nghĩ! Ông ấy không lừa cậu, cậu hiện giờ đang có sức mạnh tương đương với thần đây.
- Sao cậu biết được?!
- Màu của viên ngọc thể hiện cho sức mạnh người đó sở hửu! Ví dụ như tôi này, thấy không, nó chỉ có màu hồng nhạt thôi vì tôi không thiên về sức mạnh.
- Thì ra là vậy! Có nghĩa là, tôi chỉ cần đeo lên là theo thời gian nó tự nặng lên à. Như một cách luyện tập tự nhiên?
- Đúng vậy!! Cứ để cho nó tự hoạt động còn bây giờ bắt đầu thôi!
- Xin cảm ơn cậu!! Xin hãy chỉ dạy!!
Ba năm sau.
Sau ba năm, tôi gần như đã học được tất cả các ma pháp mà Pu chỉ dạy. Nhưng cậu ấy có vẽ rất lo lắng, tôi thực sự không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.
- Này Pu! Có chuyện gì thế sao cậu có vẽ lo lắng thế?
- À!! À!! Thực ra không có gì, tôi muôn hỏi cậu có muốn học thánh thuật không, mà tôi không biết cậu học được không nữa?
- Thánh thuật!!! Có cả như thế nữa à?
- Đúng vậy! Thứ mà cậu học hiện giờ là do cha cậu tạo ra. Còn thánh thuật là của mẹ cậu, tuy là cậu có mang dòng máu của mẹ mình nhưng không biết có được không. Vì thánh thuật không phải ai cũng học được, hơn nữa thánh thuật có hai thuật đặc biệt là kết hợp và sáng tạo. Nó giúp người dùng có thể làm được mọi điều mà cậu có thể nghĩ ra!
- Nếu nói vậy, là cậu dùng được cả ma pháp và thánh thuât sao?
- Đúng vậy! Vì tôi là do bà ấy tạo ra, việc tôi dùng được thánh thuật là điều hiển nhiên. Còn ma pháp là do cha của cậu dạy, nhưng do tư chất của tôi không được tốt nên không thể phát huy hết sức mạnh.
- Vậy sao chúng ta không thử xem sao, nếu không được thì xem như tôi không có duyên, còn cậu cũng không phải tự trách?
- Được rồi! Vậy chúng ta hãy thử với cái đơn giản nhất. Thánh thuật của sự sống, hãy quan sát thật kĩ nha. Tôi sẽ ban sự sống cho đóa hoa đã héo này trong phút chốc.
Nói xong, Pu đưa hai cánh của mình ra và hô.
- Cậu hãy cảm nhậm sức mạnh của tự nhiện cây cỏ, muôn thú và tưởng tượng trong đầu cách mà sự sống hình thành rồi truyền nó nhẹ nhàn như một luồng gió vào cành hoa!
Lúc này cành hoa tươi trở lại, nó dần hiện lên một gương mặt tươi cười, nhưng dần trở lại với hình dáng ban đầu.
- Thấy không?! Cậu hãy làm thử, quan trọng là cách cậu tưởng tượng, càng chi tiết càng tốt. Còn năng lực tự nhiên thì có thể lúc đầu rất khó để nắm bắt, hãy cố lên biết đâu cậu làm được!
Sau khi nghe xong! Tôi cũng làm như những gì cậu ấy nói, cảm nhận những luồng gió, mặt trời, dòng suối phía sau, cây cối, có cảm giác như có một luồng sức mạnh đang tràn vào cơ thể tôi. Còn cách sự sống hình thành là như thế nào? Chắc cậu ấy đang nói đến bào thai, tôi liền nghĩ đến cách một bào thai hình thành, tháng đầu tiên, tháng thứ hai, ba, bốn.... Rồi khi được sinh ra, còn đỏ hỏn phải chăm sóc, cho nó lớn dần, rồi một tuổi, hai tuổi, ba tuổi.... Chợt lúc này tôi nghe tiếng hét thất thanh của Pu.
- Dừng lại!! Cậu đang làm cái quái gì vậy, cậu đi quá xa rồi đồ ngốc!!!
Tôi mở mắt ra, quay sang Pu và hỏi.
- Có gì mà cậu hốt hoảng thế, tôi còn chưa làm xong mà, tôi chưa tưởng tượng xong mà!
- Cái!!! Đồ!! Quái vật này, hãy xem cậu đã làm gì đi, trời ơi những năm tháng tiếp theo tôi phải tôi phải sống với tên quái vật này à!! Henchi ơi làm ơn hãy đưa tôi về đi!!
Lúc này tôi nghĩ sao cậu ấy hốt hoảng thế, thì tôi chợt nghe hai tiếng mà cả đời tôi chưa từng nghe.
- Pa!!Pa!!
Cái!! Cái quái gì thế này! Một bé gái đang đứng t·rần t·ruồng trước mặt tôi. Lúc này tôi không thể nói nên lời, tay chân thì rung cầm cập, tim đập loạn nhịp. Cô bé có gương mặt bầu bỉnh, làng da trắng hồng, tóc dài màu trắng sáng. Lúc này tôi thấy trên mái tóc ấy bên phải có cài một bông hoa màu trắng sáng, tôi chợt nghĩ rằng có lẽ nào cô bé này là bông hoa lúc nãy. Tôi lắp bắp quay sang hỏi Pu.
- Pu!!! Có lẽ nào đây là!
- Đúng vậy! Tôi thật không thể ngờ được là cậu có thể làm được như thế. Theo như tôi biết để có thể ban một sự sống hoàn chỉnh, hiện giời chỉ có hai người có thể làm được và cậu nữa là ba. Thật không thể tin được!
- Khoan đã! Ý cậu là cô bé có sự sống hoàn chĩnh và sẽ không tan biến như cậu làm lúc nãy?
- Đúng vậy! Cô bé bây giời đã như một thực thể sống rồi, sẽ không tan biến trừ khi là c·hết, mà còn nữa tôi không ngờ trí tưởng tượng của cậu lại bay xa đến thế luôn ấy?
- Thì! Chính cậu bảo tưởng tượng càng chi tiết càng tốt! Nhưng mà có cách nào thu hồi không tôi chỉ mới mười tuổi tôi chưa sẵn sàng là cha đâu, cậu có cách nào không?
- Vô ít! Cô bé bây giời đã có một sự sống, cậu sẽ không làm gì được. Mà này tôi có ý này?
Lúc này gương mặt của Pu bắt đầu trở nên nham hiểm và cậu ta nói với một giọng nói thật gợi đòn.
- Hay là! Cậu cứ nuôi cô bé lớn đi, dù gì thì chỉ có lệch nhau 9 tuổi thôi chừng 10 năm nữa lúc ấy! Hahaha!!!
- Cậu đang nói gì thế?! Thôi đi nhé, tôi không phải là một người như vậy, cậu dẹp cái suy nghĩ ấy đi!
Cậu ấy vẫn giữ cái chất giọng c·hết tiệt ấy, như muốn chọc tức tôi.
- Không phải à! Thế tại sao cậu lại cho cô bé có giới tính là nữ? Hihi!
- Không! Không phải như vậy, hãy giúp tôi giải quyết chuyện này đi!
Lúc này cô bé kéo áo tôi và cất lên một giọng nói ngọt ngào có thể làm tan chảy bất cứ ai, đôi mắt thì rưng rưng như sắp khóc.
- Pa-pa!!! Không cần con à, con hứa sẽ ngoan mà! Con sẽ giúp pa-pa làm việc, Pa-pa xin đừng đuổi con đi. Pa-pa đã cho con sự sống con hứa sẽ có ít cho Pa-pa mà!!
Lúc này không hiểu sao tôi lại ôm chầm lấy con bé, tôi xoa đầu nó và an ủi nhưng nó vẫn cứ thúc thít trong lòng tôi.
- Pa-pa sẽ không đuổi con đi đâu ta sẽ ở bênh con, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa ta cũng sẽ bảo vệ con!
Đang lúc cảm động thì cái giọng nói gợi đòn của Pu lạ cất lên.
- Xì ~~!! Thế mà bảo là "lolicon" thì lại giận!!
Tôi quay ra mặt đỏ bừng và như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.
- Cậu! Có im ngay đi không, hay là cậu muốn tôi vặt lông cậu?
- Không phải à!!! Thế sao cậu không mặc đồ vào cho cô bé mà cứ để thế mà ôm lấy người ta!
Lúc này tôi như cứng họng và không nói được gì cả, chỉ biết lúi húi dùng ma pháp chế tạo tạo ra một bộ váy màu trắng cho cô bé. Lúc này con bé trông thật dễ thương làm sao, đang miên mang thì con bé cất tiếng.
- Pa-pa!!! Con buồn ngủ!
Lúc này tôi quay ra nhìn Pu với vẽ mặt lo lắng, thì Pu giải thích.
- Do cô bé vừa có được cơ thể nên chưa quen, cứ để con bé ngủ khi nào tỉnh dậy thì nó sẽ bình thường lại thôi!
Nghe xong tôi cảm giác yên tâm hơn, bế con bé vào chiếc giường trong nhà và thì thầm vào tai con bé.
- Hãy ngủ đi! Từ bây giời con sẽ là con gái của ta, ta sẽ không cho bất cứ ai tổn hại đến con dù chỉ là một sợi tóc. Và từ giờ tên con sẽ là Rosa, vì ta đã nhớ ra loài hoa biến thành con, một loài hoa tượng trưng cho sự thuần khiết và vẽ đẹp kiêu sa. Ta cũng sẽ chỉ dạy cho con những điều mà ta biết, và cả những điều mà ta không biết!
- Pa-pa!!! Vậy từ giờ tên con là Rosa và dù thế nào cũng xin đừng vứt bỏ con, con nhất định sẽ ngoan!
- Ngủ đi nào! Khi thức dậy ta hứa là sẽ vẫn ở đây vì nó là nhà của chúng ta!