Chương 58.
Một lúc sau người hầu đưa đến chỗ chúng tôi một ông lão với vẽ ngoài rách rưới, nhưng theo tôi quan sát được ông ấy có một anh mắt sắc bén, điều làm tôi chú ý là ông ấy trông khỏe mạnh hơn nhiều so với một người hành khất. Bất giác từ bên cạnh Hikari đá vào chân tôi, như ngầm hiểu ra. Tôi đứng dậy một cách lịch sự và nói với ông ấy cùng người hầu.
- Làm phiền cô rồi! Cô có thể lui xuống, còn việc ở đây cứ để tôi!
Người hầu vừa lui xuống thì tôi liền bảo Kazue bế Rosa lên để nhường chỗ cho ông ấy. Tôi mời một cách lịch thiệp.
- Mời ông ngồi xuống! Trông ông có vẽ khá mệt mỏi, ông cứ dùng tự nhiên. Những thứ ở đây đều là của tôi ông không cần phải ngại!
Ông ấy rụt rè tiến đến và ngồi xuống nhìn về phía ông và cha của Emiko với vẽ ái ngại. Như hiểu được tôi trấn an.
- Ông không cần phải lo lắng, họ không có gì nguy hiểm đâu! Họ chung sống rất hòa bình với con người!
Ông ta cuối cùng cũng lên tiếng với một chất giọng trầm ấm.
- Vậy tôi xin phép! Tôi cũng cảm ơn vì ngài đã mời tôi đến để dùng bữa!!
Tôi cười và nói.
- Vậy ông ăn đi và không cần phải khách sáo với chúng tôi, cứ xem chúng tôi như không có mặt ở đây vì tôi cảm thấy có vẽ ông đang rất đói phải không?!!
- Vậy tôi xin phép!!
Tôi không nói chuyện với ông ấy mà tiếp tục quan sát ông ta trong khi tiếp tục trò chuyện cùng mọi người. Tôi thấy ông ấy ăn một cách từ tốn và vô cùng quý phái, điều đó càng khẳng định thêm cho suy nghĩ của mình. Một lúc lâu sau, trong khi tôi cười đùa cùng với mọi người và còn làm mẫu một số ma pháp đơn giản cho Airi và Ami xem để hai người ấy hiểu, thì đột nhiên ông lão lên tiếng.
- Các vị!! Rất cảm ơn vì bữa ăn, nhưng tôi muốn hỏi các vị là ai và vì sao lại đến đây?!!
Tôi cười thầm nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường mà trả lời ông ấy.
- Ông không biết chúng tôi là ai mà dám lộ liễu đến đây xin ăn à! Có thật ông là người hành khất?!!
Ông ấy tỏ ra bối rối nhưng tôi tiếp tục nói.
- Thôi cũng không sao! Tôi là phó vương của Florin còn đây là các vị phu nhân cùng con gái của tôi, chúng tôi đang trên đường công du các nước! Từ lúc khởi hành chúng tôi đã đi qua bốn quốc gia, nơi này là quốc gia thứ năm! Nhưng tôi cũng thật không thể hiểu được, những nơi tôi đi qua đều chào đón chúng tôi, chỉ riêng có nơi này có vẽ như họ không thích chúng tôi! Nên có lẽ chúng tôi sẽ về sớm thôi, tôi cũng nên báo việc này với quốc vương nữa!
- Có thực sự là vậy không?! Không phải ngài đến với ý định là khó đất nước chúng tôi về vấn đề đã cung cấp t·àu c·hiến cho đế quốc chứ?!
- Ông là một người hành khất nhưng có vẽ như cũng am hiểu về chính trị nhĩ!!!
Ông ấy nghe thấy thế thì rối rít đáp như sợ tôi phát hiện ra.
- Không!! Chỉ là!! Việc này ở Haven thì ai cũng từng nghĩ đến cả!!
Tôi cười khẩy và nói.
- Thực ra lúc đầu khi Florin phát hiện ra t·àu c·hiến của đế quốc do các người cung cấp, chúng tôi đã vô cùng tức giận! Các người lại có thể vì tiền mà gây nên t·ang t·hương lớn cho chúng tôi! Thậm chí gần đây khi tôi ở Kanjo cũng từng nghĩ đến chuyện trả thù đấy! Biết đâu được trước lúc rời đi tôi sẽ nhấn chìm cả quốc đảo này cũng không chừng! Hay là ông cùng lên thuyền đi vì không biết tôi có làm không nên tôi cũng không chắc nữa!!
Ông ấy nghe thấy thế liền tái xanh cả mặt và can ngăn.
- Xin ngài!! Đừng làm vậy, người dân là vô tội! Ngài muốn thế nào để không gây ra chuyện ấy?!
- Cũng không biết nữa! Tôi chỉ làm theo hứng thú và cảm tính thôi! Nhưng ông tin là tôi làm được việc ấy à, ông cũng tin người quá đấy?
- Không!! Tôi tin là ngài làm được, không phải ai cũng có thể điều khiển và nói chuyện với hải long và long tộc, chỉ cần một trong số họ đã có thể hủy diệt quốc gia nhỏ bé này rồi!!!
- Ta nói cho ông biết, lúc vừa đến đây ta đã vô cùng tức giận đấy!!
- Vì sao vậy thưa ngài?!!
- Ông nghĩ xem! Ta vào gia đình đã vượt đường xa để đến đây, nhưng các người đã bỏ mặc chúng ta ngoài vùng biển này suốt một ngày, trong khi phu nhân của ta đang ốm nặng! Không nói tới việc quốc gia với tư cách một người chồng ông nghĩ ta có tức giận không?! Nếu hôm trước không vì các phu nhân của ta can ngăn thì có lẽ hòn đảo này không phải mọc từ dưới biển lên đâu, mà nó sẽ rơi từ trên trời xuống đấy!
Nghe thấy thế thì ông ấy mới hiểu vấn đề mà cuối đầu xin lỗi tôi.
- Tuy tôi không phải một người quyền quý, nhưng tôi xin ngài hãy tha thứ cho sự thất lể này! Có thể vì thư từ và giấy tờ trong hoàng cung quá nhiều nên đã có sai sót gây nên chậm trễ! Tôi cũng nên cảm ơn các vị phu nhân ở đây vì lòng nhân từ của mọi người!!!
Tôi cười mỉm và đỡ ông ấy lên rồi nói.
- Không cần phải thế! Tôi tha thứ cho đất nước này vì đã nhận được cái xin lỗi chân thành từ quốc vương tiền nhiệm của quý quốc, nên ngài không cần phải lo lắng!
Nghe tôi nói thế thì ông ấy, trừng mắt ngạc nhiên lấp bấp hỏi.
- Ngài nhận ra từ khi nào? Sao mà ngài biết được, tôi và ngài chưa từng gặp nhau mà?!!!
Tôi cười to và bắt đầu giải thích.
- Ngài nghĩ tôi là ai chứ! Ngài cải trang quá sơ hở đấy, không có kẻ hành khất nào lại có một sức khỏe cường tráng như thế cả, ánh mắt của ngài thì không hề có một chút mệt mỏi nào. Tuy đồ ngài đang mặc rách rưới và lấm lem nhưng lại không có một tí mùi nào bốc ra. Lúc ngài ăn không giống một người đã đói lâu ngày một tí nào, ngài ăn một cách từ tốn và quý phái đến cả những gia đình thường dân cũng không ăn như vậy. Còn một điều khá quan trọng, ngài thuộc tộc nhân ngư, nhưng theo tôi tìm hiểu nhân ngư là một tộc số ít ở Haven và cũng là tầng lớp quý tộc của nơi này!
- Nhưng chỉ nhiêu đó sao ngài biết được tôi là quốc vương tiền nhiệm?!
- Ngài nghĩ thử xem từ lúc chúng tôi tạo ra hòn đảo này cũng đã ba ngày, chưa có một quý tộc nào dám đặt chân đến đây nữa bước. Tôi cũng từng nghe thấy quốc vương tiền nhiệm của Haven là người rất quan tâm đến đất nước, ngài luôn điều hành và giải quyết những rắc rối trong âm thầm, vậy một việc trọng đại thế này làm sao thiếu phần ngài được. Điều quan trọng hơn hết là trong các vị phu nhân của tôi có người đã từng gặp ngài lúc nhỏ!
Vừa nói xong thì Hikari đứng lên và nói.
- Thưa ngài! Có lẽ ngài không nhớ nhưng tôi là con gái lớn và cũng từng là nữ vương tiền nhiệm của Florin, lúc nhỏ tôi đã từng gặp ngài nhưng chắc là ngài không nhớ tôi! Còn ngài thì qua bao nhiêu năm vẫn khí chất ngút trời như thế, điều đó không thể lẫn vào đâu được!
Ông ấy cười to rồi nói.
- Haha!!! Cứ tưởng mình là kẻ đi săn nhưng hóa ra mình chỉ là con mồi!
Tôi chống cầm rồi hỏi.
- Thế ngài định làm gì khi mình đã bị lộ!
- Thế thì chịu rồi! Ta đến đây cũng chỉ để thăm dò thôi, nhưng nãy giờ chúng ta cũng đã giãy bày hết những hiểu lầm! Vậy bây giờ ta muốn mời mọi người cùng về hoàng cung để tiện tiếp đón!
Tôi vội vàng từ chối.
- Giờ cũng đã tối! Tôi nghĩ cũng không tiện lắm, hay là sáng sớm ngày mai tôi sẽ yết kiến và mong được ngài xắp xếp! Tôi sẽ cho người đưa ngài về!
- Thôi vậy cũng được! Vậy ta xin phép về trước, nhưng ta có điều muốn nói. Con gái của ta cũng là nữ vương đương nhiệm của nơi này, tính khí của con bé hơi b·ạo l·ực và thô lỗ nên nếu ngày mai con bé có làm gì không đúng mong ngài bỏ qua cho!
- Tôi hiểu rồi! Và cũng cảm ơn vì ngài đã cảnh báo! Tam biệt ngài hẹn mai gặp lại!
Tôi cho người tiễn ông ấy về và trở lại bàn tiệc ngồi chống cầm với vẽ suy tư. Kazue quan tâm hỏi.
- Anh lo lắng việc gì vậy?
Tôi chỉ lắc đầu và thở dài mà không trả lời cô ấy. Emiko ngồi từ phía đối diện nói với vẽ trách móc.
- Em nghĩ chắc là đang tìm cách chinh phục người đẹp đấy, mọi người không cầm phải quan tâm!
Tôi cảm thấy hơi bực với lời chăm chọc ấy nên cố tình gật đầu đồng thuận. Ngay lập tức Hikari nổi đóa lên và nói.
- Anh cũng gan đấy! Còn dám xác nhận điều đó!!!
Tôi cười và nói.
- Biết làm sao được, Emiko đã nói chắc như đinh đóng cột rồi thì anh có phủ nhận mọi người cũng nổi đóa lên thôi! Chi bằng tán đồng luôn biết đâu chừng ngày mai có thật thì mọi người không cần bỡ ngỡ!
- Anh!! Anh giỏi lắm, sau chuyến đi này em nhất định phải bảo Hiraki không cho anh ra khỏi vương quốc dù là nữa bước! Anh đi chỉ gây thêm chuyện thôi!
Nói rồi cô ấy ngồi xuống với vẽ bực tức. Tôi liền giải thích với cô ấy.
- Hikari! Em biết vì sao anh suy tư không?! Anh chán việc ngoại giao này rồi, vì thế mà anh mới có vẽ chán nản như thế!
Ami.
- Thế sao anh vẫn đi chuyến đi này? Anh có thể để người khác đi mà?!
- Em không hiểu rồi! Để anh giải thích cho mọi người hiểu! Mọi người không để ý à, những quốc gia mà anh đi đều nằm xung quanh Florin, nếu chúng ta có thể thiết lập một mối quan hệ tốt với họ thì chúng ta không cần phải lo về giao thương và các thế lực ngoại ban nữa. Đi một lần nhưng có thể giữ hòa bình trăm năm, việc đó có đáng không, còn về việc đích thân anh đi là do tiếng tăm và nhầm răng đe những kẻ có ý đồ xấu, mọi người nghĩ xem để người khác đi thì chúng ta không thể nói chuyện một cách sòng phẳng với họ, điều đó chỉ làm mất vị thế và thành ý của chúng ta trong mắt họ thôi!!
Kamura.
- Vậy đó là lí do mà anh trăm trở bấy lâu nay dù rất chán việc này!
- Đúng thế! Nằm ở nhà hóng mát không sướng hơn là phải vắt óc suy nghĩ giải nắng dầm mưa sao!
Hikari không còn tức giận như lúc nãy mà dịu dàng nói với tôi.
- Thì ra đó là lí do sao? Vậy sao anh không nói với em bọn em biết đâu bọn em giúp được gì đó!
Tôi bật người dậy và tươi tỉnh trở lại.
- Đúng rồi! Ở đây không chỉ có nữ vương tiền nhiệm của Florin mà còn có vài cô công chúa! Vậy lần này mọi người thương lượng đi! Anh chỉ ngồi xem thôi, anh chán ngáy việc này rồi!
Kazue.
- Nhưng lần này là về việc gì để bọn em còn chuẩn bị!
- Đơn giản thôi! Một là về việc giao thương đường biển này, hai là về việc hợp tác hải quân, còn ba là về công nghệ đóng tàu chỉ cần là công nghệ đóng tàu đánh bắt thôi cũng được nếu có được cả đóng tàu quân sự càng tốt!
Vừa nói xong thì các cô gái đã bắt đầu bàn tán sôi nổi. Vừa mới để ý đến hai ông rồng thì hỏa long đã ngã rầm xuống vì say, độc long nhìn tôi với vẽ ái ngại rồi nói.
- Thôi cha và ông cũng nên về rồi! Bọn con nhớ giữ gìn sức khỏe! Còn ông ấy để ta lo!
Tôi chào từ biệt họ, cả đàn rồng bay lại vào bên trong cổng thế giới, tôi đóng cổng lại và quay trở lại nói với mọi người.
- Thôi chúng ta vào trong đi trời đã khuya rồi!
Nhưng ngay lập tức Emiko tỏ thái độ với tôi.
- Anh phiền thế, vào trước đi! Mọi người đang bàn chuyện quan trọng mà!
Tất cả nhìn tôi với ánh mắt chăm chăm làm tôi hơi sợ và cũng không nói gì nữa. Tôi tiến đến chỗ Rosa rồi nói với con bé.
- Con có muốn vào trong tàu không?!
- Không!! Đêm nay con ngủ với mẹ Kazue ở đây!
Nói rồi con bé ngã đầu vào đùi Kazue mà ngủ một cách ngon lành. Pu thì cũng ngủ như c·hết vì đã say khước. Thấy mọi người chú tâm như thế tôi cũng không làm phiền, tôi dùng thánh thuật thao túng các cành cây vương dài ra và che kính chiếc bàn nhằm ngăn không cho sương làm ướt họ. Rảo bước đến nơi các thuyền viên và người hầu đang nghĩ ngơi, thấy tôi bước đến họ ngồi bật dậy. Tôi liền ngăn cản.
- Mọi người cứ nghĩ ngơi đi! Ta chỉ muốn đến nói với mọi người một chuyện thôi! Ngày mai ta và gia đình sẽ vào hoàng cung nên mọi người có thể trở về nhà rồi! Không cần phải ở đây đợi ta!
Một người hầu lên tiếng.
- Nhưng thưa ngài! Chúng tôi có thể chờ và đưa ngài về Florin mà!
- Chuyện đó không cần đâu! Khi nào về ta sẽ dịch chuyển nên mọi người ở lại đây cũng không để làm gì!
- Vậy còn con tàu thì sao ạ?!
- Việc đó sáng mai sau khi mọi người thu dọn hành lí xong ta sẽ đưa con tàu xuống biển, còn hòn đảo này như quà gặp mặt cho Haven nên cứ để đó! Đúng rồi, còn một chuyện nữa ta có một món quà cho mọi người!
Nói xong thôi lấy từ túi thế giới ra một số đá quý nhỏ và bắt đầu phân phát cho mọi người.
- Thưa ngài! Chúng tôi không thể nhận một thứ quý giá thế này được!
- Mọi người cứ nhận lấy! Đây là lòng thành của ta, trong lúc phu nhân của ta bệnh mọi người đã chăm sóc tận tình và còn giúp đỡ ta rất nhiều trong chuyến đi nên việc này là cần thiết! Mọi người có thể tùy ý sử dụng, có thể đổi ra thành tiền để mua quà cho người thân cũng được! Nhiêu đây chẳng là gì đâu!
- Vậy chúng tôi xin đội ơn ngài! Với chừng này nó có thể giúp ít rất nhiều cho gia đình chúng tôi, nếu sau này có cần chúng tôi giúp gì nhất định chúng tôi sẽ không từ nan! Nhưng chúng tôi nghĩ với sức mọn của chúng tôi sẽ chẵn thể giúp ít gì nhiều!
- Đừng nói thế! Mọi thứ sinh ra trên đời này đều có giá trị của nó, chỉ là chưa đến lúc thôi! Vậy thôi tạm biệt, mọi người nghĩ ngơi đi!
Tôi rời đi và trở về nơi chiếc bàn đá rồi ngã lưng trên một chiếc ghế. Mọi người vẫn đang bàn tán sôi nổi, tôi bắt đầu nghĩ về chuyến hành trình và về vùng đất mà mình quản lí không biết giờ nó như thế nào rồi. Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.