Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 57.




Chương 57.

Đã hai ngày trôi qua từ lúc tôi tạo nên một hòn đảo trước bến cảng của Haven, họ liên tục cho người cầu kiến nhưng tôi tuyệt nhiên không đồng ý và cũng không tiếp bất kì ai kể từ thời điểm đó.

Lúc này trời cũng đã nhá nhen tối, có một người hầu chạy vào với vẽ hối hã và nói với tôi.

- Thưa ngài! Bên dưới bến cảng và hòn đảo đang có rất nhiều binh lính tụ tập, họ đã cho giải tán hết tất cả người dân hiếu kì, tôi nghĩ là họ đang chuẩn bị t·ấn c·ông chúng ta!!!

Tôi cười to và nói.

- Hahaha!! Không cần phải lo, họ chỉ đang thị uy thôi. Mọi người không cần hoản loạn, những người ở đây đều là người của Kastu nên ta sẽ không để mọi người có chuyện gì đâu!

- Nhưng mà thưa ngài!! Cho dù họ không t·ấn c·ông thì lương thực dự trữ của chúng ta cũng chỉ cầm cự được vài ngày nữa thôi, lúc đó ngài định thế nào?

- Thì ra là mọi người lo về việc đó à?! Thế thì được rồi, ngươi hãy ra ngoài bảo với mọi người xuống tàu và nổi một đống lửa thật to, đêm nay chúng ta sẽ mở tiệc! Còn việc lương thực thì cứ để ta lo!

Người hầu gật đầu đồng ý với đầy vẽ nghi hoặc nhưng cũng lui xuống theo lời của tôi. Lúc này tôi nhìn sang phía Emiko và nói.

- Đi với anh, đêm nay chúng ta mở tiệc nào! Còn mọi người cũng chuẩn bị đi, chúng ta xuống tàu vui chơi một đêm để chúc mừng Kamura đã khỏi bệnh!

Mọi người đều nhìn về hướng Kamura lúc này đã khỏi hẳn khiến cho cô ấy ngượn đỏ cả mặt. Nhưng sau khi khỏe lại tôi thấy cô ấy luôn nhìn mình với vẽ triều mến và tính khí không còn thất thường như trước.

Tôi và Emiko bước ra bênh ngoài và bay xuống bênh dưới con tàu, các thủy thủ và người hầu cũng đã xuống bênh dưới và chuẩn bị củi để nhóm lữa nhưng họ vẫng nhìn tôi với vẽ nghi hoặc. Tôi nói với Emiko.

- Em hỏi anh lương thực ở đâu à?! Vậy anh nói cho em biết, cũng may là anh có một người ông và một người bố vợ rất tốt. Chỉ cần anh xin thì họ nhất định sẽ cho!

Emiko sực nhớ ra và nói.

- Đúng rồi!! Em cũng rất nhớ họ!!

Tôi cười mỉm rồi đưa tay ra thi triển cổng thế giới, một cánh cổng to lớn hiện ra. Tôi thò đầu và hét to.

- Cha ơi!! Ông ơi!! Chúng con muốn mở tiệc và có chuyện muốn nhờ!!!

Hỏa long ngay lập tức thò đầu ra và hỏi.

- Con cần gì?! A cháu gái ta!! Lâu rồi không gặp!!!

Nghe thấy có cả Emiko thì độc long củng chen đầu ra và hỏi.

- Con gái con đâu?! Con nhớ con bé lắm!!!

Tôi cười và nói.

- Chuyện là con muốn mở tiệc nhưng không có thịt và trái cây, con chỉ muốn xin một ít thôi! Cha và ông có thể cho con không?! Còn nữa hay là mời cả gia đình cùng qua đây đi, hòn đảo này do con tạo ra nên chỉ cần không ra khỏi hòn đảo thì sẽ không sao đâu!!

Hỏa long cười lớn rồi nói.

- Hahaha!!! Thế thì còn gì bằng! Bọn ta cũng muốn về thăm thế giới cũ một lần và thăm cháu gái ta nữa chứ! Con cứ yên tâm và chờ một xíu bọn ta sẽ ra ngay!!!

Nói rồi hỏa long kéo đầu độc long vào trong với vẽ không muốn rời đi của ông ấy. Trên thuyền lúc này mọi người cũng đã chuẩn bị xong và bay xuống, người hầu cũng đã nhóm xong lửa và kê cho chúng tôi những chiếc ghế xung quanh. Chúng tôi vừa ngồi xuống thì cả một đàn rồng bay ra từ bênh trong cổng thế giới, họ liên tục ném xuống đất nào là heo, bò, gà, ngỗng và rất nhiều trái cây, họ vừa đáp xuống thì Emiko đã chạy đến và ôm chầm lấy họ, Rosa cũng góp phần và chạy đến hỏi thăm. Không biết con bé làm sao thân với họ, chắc là do những câu chuyện mỗi tối Emiko kể cho con bé. Để mọi người vui đùa với nhau tôi tiến đến chỗ những người hầu lúc này có vẽ hơi lo sợ rồi hỏi họ.

- Sao rồi!! Nhiêu đây đã đủ mở tiệc và dùng trong nhiều ngày chưa?



Với vẻ lo lắng một người bước lên và hỏi.

- Đủ rồi thưa ngài chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay! Nhưng xin mạng phép lời đồn ngài có thể điều khiển cả rồng là thật?!!

Tôi cười mỉm và nói.

- Điều khiển gì chứ!! Họ là gia đình vợ của ta, ngươi thấy vị phu nhân mặc váy hồng kia không! Họ là gia đình của cô ấy đấy và cô ấy cũng là rồng đấy! Các ngươi cũng không cần phải lo sợ thế đâu, họ hiền lắm nếu không có kẻ nào mạo phạm đến họ thì họ sẽ không nguy hiểm đâu!

Những người hầu thở phào nhẹ nhỏm rồi cười nói.

- Vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị một buổi yến tiệc thật hoàn hảo cho ngài!!

- Thế thì hay quá! Chỉ tiếc là không có rượu thôi, việc đó ta không nghĩ tới!

- Ngài đừng lo! Nói về rượu thì đó là thứ không thể thiếu trong các cuộc đi biển, trên tàu chúng ta có rất nhiều. Xin ngài hãy chờ đợi, chúng tôi sẽ làm nhanh nhất có thể!

- Thế thì tốt! Vậy ta không phiền nữa, mọi người làm việc đi. À đúng rồi! Nhớ nướng vài con bò và lợn cho đàn rồng nữa nhé!!!

- Vâng!!!

Tôi trở lại chỗ mọi người và dùng ma pháp chế tạo làm nên một chiếc bàn khổng lồ bằng đá rồi tiến tới nói với mọi người.

- Con mời ông và cha cùng mọi người cùng ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện cho tiện! Đúng rồi còn các vị rồng khác nữa!!

Hỏa long cười to và nhìn tôi.

- Haha!! Cậu cũng biết lễ phép à, thật không thể tin được. Thôi được rồi, có ta và độc long làm đại điện là được, những người khác họ không thích gò bó đâu!

- Thế thì cũng được!

Chúng tôi ngồi xuống xung quanh chiếc bàn đá và trò chuyện, Emiko liên tục hỏi thăm về họ hàng của mình tôi chỉ biết mỉm cười và chống cằm nhìn họ. Kazue ngồi bênh cạnh hỏi tôi.

- Anh cố tình gọi họ đến đúng không?!!

- Anh cũng không định thế đâu! Nhưng anh biết cô ấy rất nhớ họ, tiện dịp này nên anh mời họ đến cùng cho vui! Dù gì họ cũng giúp đỡ anh rất nhiều!

Hikari phụng phịu hất mặt đi rồi nói.

- Không biết là nếu cha mẹ em còn sống có được anh đối xử thế không?!!

Tôi chỉ biết phì cười vì đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy làm nũng. Airi chen vào như nói giúp cho tôi.

- Chị biết rõ mà! Dù là cha mẹ của ai anh ấy cũng làm thế thôi, Cũng như cha mẹ của chị Kazue hay là của Kamura cũng vậy!

Vừa nhắc đến chuyện ấy thì Kamura cũng ngượng ngùng dùng tay siết chặt lấy váy của mình mà ấp úng.

- Đúng vậy!! Em!! Cũng nghĩ thế!! Nhưng em có chuyện muốn hỏi!!

Mọi người nhìn sang cô ấy, tôi cũng mở lời một cách dững dưng như thường lệ.

- Có chuyện gì?!!



Kamura càng ngượng ngùng hơn mà lấp bấp.

- Chuyện là!! Lúc em bệnh và mơ màng, trong những đêm ấy! Em có cảm giác là anh đã luôn túc trực bênh em có phải không?!!

Tôi giật bắn người, nhưng vẫn cố tỏ ra dững dưng.

- Nhầm rồi!! Là Ami và Airi đấy, không phải anh đâu! Anh không rảnh thế đâu!

Kamura nhìn sang Airi và Ami như muốn xác nhận, Ami vừa định lên tiêng thì Airi đã ngăn lại và nói.

- Đúng thế! Là bọn chị đấy!!!

Vừa nói xong tôi thấy Airi đã nháy mắt với Rosa, con bé ngay lặp tức đứng lên và hét to.

- Không đâu!! Pa-pa và hai mẹ nói dối!! Nói dối là xấu nên không được làm vậy!! Chính pa-pa đêm nào cũng thức cả đêm để chăm sóc cô Kamura mà!!!

Nói rồi con bé ngồi xuống và nháy mắt lại với Airi, cô ấy quả đúng là có nhiều mưu kế. Nếu lời nói phát ra từ miệng Rosa thì điều đó không thể sai và tôi cũng không thể trách con bé được vì tôi không thể nào ép con bé nói dối được. Tôi không nói thêm lời nào chỉ biết làm lơ đi cô ấy và không nói gì, nhưng ngạc nhiên là Kamura cũng không nói gì mà chỉ ngồi cuối mặt xuống, không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì và có cảm giác gì nữa!

Trò chuyện cùng nhau được một lúc thì người hầu bắt đầu mang các món ăn lên, đúng là đầu bếp hoàng gia có khác, tuy nguyên liệu thiếu thốn nhưng họ chuẩn bị các món ăn rất tươm tất. Không biết từ đâu nhưng cũng có thể do Katsu chuẩn bị từ trước, những chai rưu chất lượng nhất được người hầu mang lên. Khi họ định lui xuống tôi ngăn lại và nói.

- Này mọi người! Tuy là chiếc bàn này không đủ lớn nên không thể mời mọi người ngồi cùng, nhưng mọi người hãy phân phát thức ăn cho các thuyền viên và những người khác giúp ta nhé!!

- Tạ ơn ngài!! Chúng tôi vô cùng cảm kích!!

- Không sao cả! Mọi người cứ xem như đây là lời cảm tạ từ ta vì đã giúp đỡ ta rất nhiều trong chuyến đi!

Khi những người hầu lui xuống, chúng tôi vừa định nhập tiệc thì hỏa long nói với tôi.

- Này cháu trai! Con không cảm thấy bất an à?!

- Chuyện gì thưa ông?!

- Con nhìn xuống bên dưới xem!

Tôi nhìn về hướng Haven thì thấy rất nhiều binh lính đang đứng xem cùng với vẽ sợ hãi, có lẽ là vì đàn rồng đang xuất hiện trên này.

- Ông không cần phải lo, chuyện nhỏ!!!

Tôi đứng dây liền vung tay và dùng thánh thuật sự sống khiến cho những cây cổ thụ bắt đầu mọc lên um tùm che kín cả hòn đảo. Ngồi xuống tôi nói một cách điềm tỉnh.

- Không thấy được việc trước mắt thì sẽ không cần phải lo sợ! Nào mời mọi người nhập tiệc!!

Hỏa long và độc long có vẻ hơi bối rối, nhưng Emiko trấn an.

- Cha và ông không cần phải lo, ở gần anh ấy rồi cũng sẽ quen với chuyện này thôi! Nhưng anh ấy rất uy tín hai người cứ tin anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu!

Nghe Emiko nói thế hai ông ấy cũng không hỏi gì thêm mà nhập tiệc cùng chúng tôi. Từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy họ uống nhưng đây là lần đầu tôi chứng kiến cách một con rồng uống rượu, chúng tôi thì dùng ly còn hai người họ dùng cả một thùng rượu to mà uống, làm được vài thùng thì hai người họ bắt đầu ngà ngà say. Không còn câu nệ tiểu tiết hai người họ liên tục hỏi tôi và Emiko.

- Con trai à! Cũng đã lâu rồi, thế khi nào hai đứa quyết định có cháu cho ta?!

- Đúng thế cháu gái à! Ông cũng đang rất mong chờ, về phần chồng con ta không có thắc mắc vì lúc trước nó từng hỏi ta nếu hai đứa có con thì sẽ sinh ra trứng hay như con người. Ta nghĩ nó cũng rất nôn nóng rồi, việc này ta nghĩ có lẽ là do con rồi!!!



Hỏa long nói trong lúc say khiến tôi không biết chui vào đâu để trốn vì ngượng, còn Emiko thì do không biết chuyện này nên cô ấy ngượng đến đỏ cả mặt. Emiko ấp úng hỏi.

- Anh ấy hỏi thế thật sao?!!

- Đúng thế!! Nó đã từng hỏi ta như thế, mà ta cũng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ cả!!

Kazue cũng hùa theo mà trêu chọc Emiko.

- Đúng vậy! Anh ấy đã hỏi ông của cậu trong lúc chở chúng tớ tới Rapha đấy, tất cả bọn tớ đều nghe thấy!

Emiko ngượng ngùng trả lời.

- Nếu anh ấy muốn thế thì lúc nào con cũng sẵn sàng!!!

Hikari cười to vừa nói vừa lay tôi.

- Hahaha!!! Anh nói gì đó đi chứ, cậu ấy nói sẵn sàng kìa! Không phải anh muốn như vậy sao?!!

Tôi không biết phải nói thế nào chỉ biết ú ớ. Cũng may có Ami nói giúp.

- Chị đừng trêu anh ấy nữa! Chắc là lúc đó anh ấy chỉ tò mò thôi?!!

Tôi như mở cờ trong bụng và đáp.

- Đúng!! Đúng thế, lúc ấy chỉ là tò mò thôi!

Emiko nghe thấy thế thì xị mặt xuống, Airi lên tiếng khuyên Emiko.

- Chị đừng buồn! Anh ấy cũng có nói là sẽ nghĩ đến chuyện đó sau khi kết thúc chuyến đi và kết hôn mà. Chị cũng biết mà đúng không?!!

Emiko nghe thấy thế thì cũng vui vẽ trở lại và cười đùa cùng mọi người! Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện thì có một người hầu đến nói với tôi.

- Thưa ngài! Có một ông lão ăn mặc rách rưới tự xưng là kẻ hành khất muốn đến để xin chút thức ăn ạ!

Tôi ngờ vực hỏi người hầu.

- Vậy cô có thể tả ngoại hình và phong thái của ông ấy cho tôi biết không?!

- Thưa ngài! Ông ấy là một người lớn tuổi râu tóc đã dài và bạc, quần áo thì lấm lem và rách rưới, nhưng dáng đi vẫn rất thanh thoát. Hình như ông ấy là người thuộc tộc nhân ngư thì phải!!

Tôi ngờ ngợ trong đầu nhìn sang Hikari và hỏi.

- Hikari em có từng gặp qua quốc vương tiền nhiệm của Haven chưa?!

- Em lúc còn bé từng gặp qua một lần, nhưng giờ không chắc là còn nhận ra không nữa!

- Thế thì tốt rồi! Lúc nữa nếu người hành khất đó là quốc vương thì em hãy ra tín hiệu anh nhé!!

- Vâng!! Nếu em nhận ra, em sẽ ra hiệu cho anh!!

Tôi quay lại nói với người hầu.

- Cô hãy mời ông lão ấy vào gặp tôi!!!

- Vâng! Tôi sẽ mời ngay thưa ngài!!