Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 56.




Chương 56.

Trong sự trêu chọc mọi của mọi người tôi liền đá câu chuyện sang Pu. Tôi gõ và đầu cậu ấy rồi nói.

- Này!!! Đã thoát c·hết rồi, cậu không biết ơn mà con hùa với họ trêu chọc tôi sao?!

Pu xoa xoa đầu mình rồi quát lại với vẽ bất cần.

- Ui!! Đừng có giận cá chém thớt, tôi biết cậu cũng chẳng tính toán gì đâu. Cậu chỉ cố làm lạc hướng chủ đề thôi!!

Chúng tôi tranh cải càng khiến mọi người cười to hơn. Nhưng qua quan sát tôi không thấy Kamura ở cùng mọi người.

Tôi nghiêm túc hỏi.

- Kamura đâu rồi, sao không thấy cô ấy hay là lại chạy đi đâu đó rồi?

Ami chỉ về phía chiếc giường và nói với vẽ lo lắng.

- Cô ấy ở phía kia kìa, không giống như Pu sau khi cơn bão tan đi cậu ấy đã khỏe lại còn Kamura thì dường như vẫn chưa bình phục!

Tôi tiến đến bênh giường của Kamura ngồi xuống bênh cạnh còn mọi người thì đứng xung quanh. Tôi thấy người Kamura toát nhiều mồ hôi còn gương mặt thì có vẽ rất mệt mỏi, đưa tay lên tráng cô ấy tôi cảm thấy hơi ấm rất lớn toát ra. Nhìn sang Pu tôi nói.

- Có lẽ cô ấy bị nặng hơn cậu đấy, cậu có cách nào không?!!

Pu lắc lắc cái đầu bé nhỏ của mình rồi trả lời tôi.

- Chắc là cô ấy bị say sóng nặng rồi!

Chưa kịp nói xong thì Kamura đã quằn quại và nôn lên sàng tàu, Ami và Airi thấy thế thì liền chạy ra ngoài lấy nước và khăng. Tôi thì ngồi xuống giường dìu cô ấy nằm xuống, Pu nói tiếp.

- Nghĩ cũng đúng thôi, cô ấy là người từ bé chưa bao giờ ra biển mà còn là một chuyến hành trình dài nữa. Tôi nghĩ không còn cách nào khác ngoài việc đưa cô ấy lên bờ càng sớm càng tốt vì ma pháp chỉ có thể giúp cô ấy khỏe hơn thôi còn việc say sóng này thì không phải là bệnh mà là do thể trạng của mỗi người nên không thể can thiệp đâu!

Airi và Ami chạy vào cùng vài người hầu họ tiến hành lau dọn sàng tàu. Tôi liền hỏi một người hầu vừa vào.

- Này cô có biết với tốc độ này đến khi nào chúng ta đến được Haven không?!!

- Thưa ngài! Chúng ta vừa mới khởi hành được hai ngày, theo đúng lịch trình thì chúng ta cần ít nhất một tuần để đến nơi. Nhưng do nhờ hải long đang kéo chúng ta với tốc độ rất nhanh nên có thể chúng ta sẽ đến đó trong vòng một đến hai ngày nữa nếu thời tiết thuận lợi!

Nghe cô ấy nói xong khiến tôi lo lắng đến nhíu cả mài. Nhưng cô ấy lại mở lời.

- Có vẽ ngài rất lo lắng cho phu nhân, chúng tôi có biết một loại nước ấm tuy không thể trị khỏi. Nhưng có thể giúp phu nhân đỡ hơn, nó được dùng cho các thủy thủ tập sự lần đầu đi biển!

- Vậy phiền cô mau chuẩn bị giúp tôi!!

Cô người hầu đi ra ngoài chuẩn bị, tôi nhìn lại thì Kamura lúc này vẫn li bì không biết trời trăng gì. Emiko nói với tôi.

- Có lẽ cô ấy vốn không thể đi biển, em thấy từ lúc lên tàu cô ấy đã lầm lì và tỏ ra khó chịu. Chắc là cô ấy không nói ra vì sợ chúng ta lo lắng!

Nghe Emiko nói thế thì tôi nhìn lại Kamura và không nói gì, không hiểu sao tôi cảm thấy mình hơi có lỗi. Mặc dù không có tình cảm, nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắn. Tôi nói với mọi người.

- Dù gì anh cũng đã hứa với mẹ cô ấy là sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nên anh nghĩ mình nên có trách nhiệm!



Mọi người nhìn tôi và gật đầu tán đồng, tôi bắt đầu dùng ma pháp giúp cô ấy đỡ hơn. Mọi người cứ thay phiên nhau chăm sóc cho Kamura, các cô gái và Rosa thì ban ngày, còn tôi thì gần như thức cả đêm, đôi lúc cũng có Kazue và Hikari thức cùng.

Bình minh ngày thứ tư trên biển, lúc này tôi đang gục trên giường bênh cạnh Kamura vì quá mệt mỏi thì có một thuyền viên chạy xuống thông báo.

- Thưa ngài! Chúng ta đã đến Haven, tiếp theo chúng tôi nên làm gì ạ! Và còn về gia đình của hải long nữa!!

Nghe thấy thế tôi mừng rỡ đứng dậy và nói.

- Ngay lập tức cập bến còn về hải long thì chuyển lời cảm ơn của ta và bảo họ không cần phải mang ơn của ta nữa. Ta muốn ngay lập tức đưa phu nhân của ta lên bờ!!!

Nghe tôi nói thế thì anh lính vừa định chạy đi, thì Hikari ngăn lại và nói.

- Khoang đã!!! Chờ chút!!

Tôi thắc mắc nhìn sang thì Hikari từ tốn giải thích.

- Anh bình tĩnh đã, chúng ta không thể vội vàng được! Anh nghĩ đi, Florin chưa từng có quan hệ ngoại giao với Haven nếu đường đột vào đất nước của họ và còn với những người sở hữu ma lực ở đây, anh nghĩ họ sẽ thế nào?! Em nghĩ tốt nhất là nên viết một bức thừ và nhờ thủy thủ của Kanjo chuyển giúp, còn chúng ta thì cứ chờ ở đây anh cũng không muốn vì những hiểu lầm nhỏ mà đổ máu đúng không?!!

Tôi nhìn sang Kamura rồi suy nghĩ một lúc rồi nhìn lại Hikari và nói.

- Vậy chuyện thư từ em làm giúp anh!

Hikari gật đầu, tôi nhìn anh thủy thủ rồi nói.

- Vậy phiền anh dừng ngoài này rồi neo tàu chặt nhất có thể, và chuyển thư của chúng tôi đến nữ hoàng của Haven giúp! Cảm ơn anh!

Nói rồi tôi tiếp tục ngồi xuống bênh cạnh Kamura và để mọi chuyện lại cho Hikari sắp xếp. Những người khác cũng đang vây quanh vì tình hình của Kamura ngày càng tệ, ma pháp cũng gần như hết tác dụng.

Tàu cũng đã dừng bên ngoài bến cảng của Haven và đúng như lời tôi căng dặng các thủy thủ đã neo tàu vô cùng chắc chắn nhưng sóng lớn vẫn liên tục ập vào mạng tàu. Đã một ngày trôi qua nhưng chúng tôi vẫn chưa thấy hồi âm gì từ phía Haven, tình hình của Kamura ngày càng xấu khiến tôi như mất bình tỉnh. Tôi đứng dậy mặt hầm hầm sát khí bước ra ngoài, Kazue kéo tay tôi và nói.

- Anh bình tỉnh đi, lại nóng nãy rồi. Có lẽ chúng ta sẽ nhận hồi âm sớm thôi!

Tôi cố gượng cười và nói cho họ bớt lo lắng.

- Không có gì đâu! Anh chỉ ra bênh ngoài chút thôi, anh hứa là sẽ không đặt chân lên Haven nữa bước tin anh lần này đi!!!

Mọi người nhìn nhau với vẽ lo lắng, nhưng Pu nhảy lên vai tôi và nói.

- Mọi người yên tâm tôi sẽ giá·m s·át cậu ấy và không để cậu ấy làm gì quá đáng đâu!

Nghe thấy thế thì Kazue mới chịu buôn tay tôi ra. Tôi bước vội lên trên mũi tàu, nhìn xuống bênh dưới thì có rất nhiều người đang đứng quan sát chúng tôi, có một nhóm binh lính đang đứng chặng ở phía âu tàu với vẽ rung sợ nhìn về phía tôi và Pu. Tôi đang không hiểu chuyện gì sải ra thì Pu nói với tôi.

- Nhìn lên trên đi!!

Tôi ngước nhìn lên trên thì thấy gia đình hải long đang bay lượn phía trên con tàu. Thì ra đó là lí do mà có lính canh và người dân đứng vây quanh phía dưới. Tôi gọi một thuyền viên đến và hỏi.

- Anh này!! Tại sao người dân tụ tập đông thế, khi thấy hải long lẽ ra họ nên sợ hãi và bỏ chạy chứ?!!



- Ngài có lẽ không biết! Đối với người dân ở Haven thì hải long được coi như là thần của họ, nên khi thấy nhiều hải long như thế họ hiếu kỳ ra xem cũng là chuyện bình thường!

Nghe thế thì tôi đã hiểu ra, nghĩ cũng đúng đối với các quốc đảo sinh sống bằng nghề đánh bắt thì việc thời tiết rất quan trọng, nên việc họ tôn thờ hải long cũng đúng. Tôi nhìn lên cao và hét to.

- Này!! Sao ông và gia đình chưa chịu đi nữa?!!

Cả bốn hải long lần lược biến thành dạng người và đáp xuống trong tiếng reo hò của người dân. Với vẽ mặt khó chịu tôi hỏi.

- Các người cứ quanh quẩn ở đây có ý gì, tôi đã nhờ chuyển lời là mọi người có thể đi mà?!!

Lão già hải long đưa tay trước ngực với vẽ vang nài.

- Thực ra lúc đầu chúng tôi cũng định đi, nhưng khi thấy được quyền năng mà cậu đang có. Tôi chỉ muốn gửi gấm con trai lớn của mình cho ngài, mong ngài chỉ dạy cho nó! Tôi tin là ngài có thể giúp nó thành người kiệt xuất!

Tôi nhíu mày nhìn sang bênh cạnh thì thấy một đứa trẻ mặt mài sáng láng, khoát trên mình một bộ đồ màu trắng cùng cặp sừng màu xanh của biển trạc tuổi Rosa. Dùng ma pháp giám định tôi nhìn một lược thì thấy về ma pháp của cậu ấy chẳng có gì nổi bậc, nhưng về sức mạnh tiềm tàng thì khá cao có thể vốn cậu ấy đã mạnh từ trước vì là hải long. Suy nghĩ lúc lâu sau đó tôi nói.

- Nói thật với ông, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nhận đệ tử. Nhưng vì tư chất của thằng bé cũng khá tốt và ông cũng đã giúp ta rất nhiều trong chuyến hành trình này, nên ta có thể nhận cậu ấy vào học viện mà ta thành lập sau khi kết thúc chuyến công du này. Tuy không đích thân đứng ra chỉ dạy nhưng ta sẽ nhờ những người giỏi nhất chỉ dạy cho thằng bé. Ông thấy sao?

Ông ta mừng ra mặt và nói.

- Như vậy thật tốt quá, vậy khi nào thằng bé có thể đến đó và làm sao để tìm được ngài?!

Tôi ngồi xuống bênh cạnh thằng bé rồi lấy từ túi thế giới ra một văn bản thông hành do Yuki đã chuẩn bị từ trước và nói với nó.

- Con hãy cầm lấy, khi nào con đến Florin hãy trình thứ này ra với q·uân đ·ội và nói là được ngài phó vương triệu đến và muốn được đưa đến chỗ ta, họ nhất định sẽ đưa con đến nơi! Đúng rồi con tên gì?!

- Vâng con đã hiểu! Con tên Isamu mong người chỉ dạy!

- Vậy được rồi! Con hãy về thu xếp cùng với gia đình mình, ta sẽ về Florin trong vòng một hoặc hai tháng nữa! Ta hi vọng con sẽ không phụ lòng của cha mẹ mình!

Tôi đứng dậy và nói.

- Vậy được chưa, giờ ông có thể đi chưa, ông gây nhiều chú ý quá!!

- Được rồi!! Chúng tôi đi ngay, cảm ơn ngài và tạm biệt ngài mong sớm gặp lại!!!

Nói rồi gia đình của hải long hóa lại dạng rồng bay vài vòng trên bầu trời rồi bổ nhàu xuống biển và lặng mất tăm. Người dân bên dưới nhìn theo với vẽ nuối tiếc, thấy thế thì lửa giận càng lớn. Kamura thì đang ốm nặng vậy mà họ dám để chúng tôi ở đây làm trò hề cho người dân soi mói.

Tôi đứng phía mũi tàu và hét to.

- Thượng ma pháp!!! Thượng sơn!!!

Một quả núi từ dưới đáy biển nhô lên cao và nâng con tàu của chúng tôi lên khỏi mặt nước làm cho đất đá và nước biển văng tứ túng. Làm xong tôi quay lưng đi vào bên dưới trong sự la hét và hoảng sợ của người dân.

Trên đường đi Pu nói với tôi.

- Đúng thật lần này cậu không hề đặt chân lên Haven, nhưng có hơi quá không?

Tôi cười khẩy và nói.

- Thì tôi có làm trái lời hứa đâu, tôi tin là với chuyện này chúng ta sẽ sớm được tiếp đón thôi! Nhưng giờ muốn gặp tôi cũng không phải dể đâu!



- Vậy cậu không sợ họ t·ấn c·ông chúng ta à?!!

- Cho tiền họ cũng chẳng dám! Đây là tàu của đế quốc đấy, hơn nữa chúng ta còn là người của Florin nữa! Cậu nghĩ họ đám t·ấn c·ông không?!!

- Hừm!! Đúng là vậy, nhưng cậu định đến khi nào?!

- Để xem thành ý của họ đã và ít nhất thì đến lúc Kamura khỏe lại!!

Chúng tôi vừa bước vào phòng thì Hikari và Kazue đã đứng chờ tôi vời vẽ tức giận. Họ bắt đầu chất vấn tôi.

Kazue.

- Anh nghĩ gì vậy hả, một ngọn núi mọc giữa biển sao?!!

Hikari.

- Anh có biết thế nào là ngoại giao không vậy?!!

Tôi chỉ cười trừ và trả lời họ.

- À!!! Vì thấy đất của họ hơi ít nên anh muốn tặng họ một ngọn núi làm quà ra mắt và cũng để Kamura đỡ hơn thôi! Còn về ngoại giao thì đây trên danh nghĩ đâu phải tàu của Florin, theo luật thì hành động này được tính cho Kastu mà. Mà anh cũng đã giữ lời, anh không hề làm hại ai và cũng chưa hề đặt chân xuống tàu!

Lời tôi nói khiến họ không thể nào phản bác nên hai người họ ngay lập tức tóm lấy Pu mà h·ành h·ạ vì đã không giữ lời hứa, cậu ấy thì luôn miệng cầu cứu tôi.

Tôi thì không thèm để ý mà đi đến chỗ Kamura, ngồi xuống bênh cạnh dùng tay đặt lên trán. Cô ấy đã hạ sốt và nhịp thở cũng ổn định hơn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay lại căng dặng Airi và Ami.

- Hai em nhớ này! Khi Kamura tĩnh lại, cứ nói là do hai người chăm sóc cô ấy! Anh không muốn cô ấy hiểu lầm thêm nữa!

Ami.

- Nhưng mà!!!

Ami chưa kịp nói thì Airi đã ngăn lại và nói nhỏ gì đó vào tai cô ấy. Hai người họ nhìn sang tôi và khẽ gật đầu đồng ý.

Trong lúc Hikari và Kazue đang h·ành h·ạ Pu thì có một người hầu gõ cửa bước vào thông báo.

- Thưa ngài! Nữ vương của Haven đã đồng ý gặp ngài!!!

Mọi người đều ngạc nhiên, chuyện đó đến còn nhanh hơn tôi dự tính. Nhưng tôi bình thảng trả lời.

- Nhờ cô thông báo lại với lính truyền tin rằng! Phu nhân của ta không được khỏe nên chúng ta không thể yết kiến ngay được, chúng ta sẽ cho người thông báo lại sau!

- Tôi đã hiểu thưa ngài!

Người hầu lui ra ngoài. Emiko thắc mắc hỏi tôi.

- Sao anh lại từ chối chứ! Xuống dưới kia không tốt hơn sao, với lại lương thực trên tàu cũng đâu cho phép chúng ta ở lâu?

Tôi bình thảng đáp.

- Em thật đãng trí! Chuyện đó em không cần phải lo anh tự có cách giải quyết!!!