Chương 55.
Người hầu đưa tôi và kazue đến một căn phòng lớn bên dưới con tàu, trước mắt tôi là một chiếc bàn tròn lớn đã được bày biện rất tươm tấc cùng với rất nhiều món ăn. Mọi người cũng đã đến đông đủ và ngồi vào các vị trí trên chiếc bàn, phía sau mỗi người là một người hầu.
Kazue cố tươi cười tỏ ra không có chuyện gì và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Rosa. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lúc này tôi mới quan sát xung quanh. Thông thường những lúc thế này họ thường cười đùa với nhau, nhưng hôm nay mọi người đều tỏ ra trầm mặc và không ai nói với nhau lời nào. Chỉ riêng có Rosa là có phản ứng, con bé nhảy xuống ghế ôm chầm lấy Kazue rồi nói.
- Pa-pa lại làm mẹ khóc rồi, nhưng mẹ đừng lo khi lớn lên con sẽ bảo vệ mẹ. Con nhất định sẽ không làm mẹ phải khóc như pa-pa!!!
Kazue nghe thấy thì liền cuối xuống hôn lên đầu con bé rồi vuốt ve mái tóc. Tôi nghe thấy thế thì dường như đã hiểu ra, tôi nhìn sang phía Pu thì cậu ấy nay lặp tức nói.
- Đừng có nhìn tôi! Tôi không phải là người duy nhất ở đây có thể theo dõi người khác từ xa đâu, những người ở đây ai cũng làm được. Đừng có thứ gì xấu đều đổ lên đầu tôi!!!
Lúc này tôi chỉ biết chống cằm và lắc đầu ngao ngán, đúng là không phải Pu làm chỉ là cậu ấy làm thầy quá giỏi thôi.
Từ phía đối diện Airi ấp úng nói vọng sang Kazue.
- Kazue! Em! Em xin lỗi chị!!!
Kazue tỏ vẻ không hiểu và trả lời.
- Em có gì mà phải xin lỗi chứ?! Chị không hiểu?!
- Là chuyện đêm hôm trước, có lẽ em đã hơi ích kỉ!!!
Kazue cười và đáp lại với vẽ hiền từ.
- Thì sao chứ! Chúng ta là gia đình mà, chuyện đó có đáng gì đâu! Chị hiểu lòng em mà!
Airi nghe thấy thế thì không biết phải nói gì, cô ấy mím môi và cuối mặt xuống. Nhưng Hikari lên tiếng trấn an.
- Đúng thế! Airi à không sao đâu, Kazue không hẹp hòi thế đâu. Cậu ấy buồn không phải vì việc đó đâu, em không nên tự trách! Thôi chúng ta dùng bữa nào!
Mọi người không ai nói với ai, tất cả đều bắt đầu dùng bữa tối. Một lúc sao tôi lên tiếng vì muốn xua tan bầu không khí ảm đạm này.
- Mọi người có phải lúc nãy đã theo dõi anh và Kazue không?!
Tất cả đều im lặng chỉ có Ami nhìn xung quanh rồi nhìn sang Rosa và trả lời.
- Vâng! Bọn em xin lỗi đó là chủ ý của em mong anh đừng giận!
Tôi cười ra mặt và đáp lại.
- Em không thích hợp để nói dối đâu Ami! Có phải em đang muốn bảo vệ cho Rosa không?!
Ami hoảng hốt trả lời.
- Không!!! Là chủ ý của em, nhưng em không nghĩ là thấy được những việc lúc chiều!
- Không cần phải lo! Anh cũng không có ý gì khi hỏi chuyện đó đâu, anh chỉ muốn xác nhận chuyện đó thôi!
Nói rồi tôi nhìn sang Rosa thì con bé liền bắt đầu cắm cuối ăn mà không dám nhìn vào mặt tôi. Nhìn mọi người một vòng xong tôi nói tiếp.
- Nếu mọi người đã biết mọi chuyện thì mọi người nghĩ sao. Anh biết mọi người ở đây đều đã hi sinh rất nhiều, vì thế anh không muốn làm ai phải đau lòng. Đó cũng chính là đều mà Kazue đã trăng trở bấy lâu nay, cô ấy đã luôn kiềm nén tất cả và luôn suy nghĩ cho mọi người. Có lẽ hơi ích kỉ nhưng anh mong mọi người hãy hiểu cho cô ấy! Không muốn nói ra nhưng anh phải nói, vì cô ấy anh có thể….!!!
Chưa kịp nói hết câu thì Kazue đã dùng tay bóp chặt lấy miệng tôi rồi cười phá lên và nói nới mọi người.
- Hahaha!!! Anh ấy ăn nhầm thứ gì ấy, nên nói linh tinh mọi người đừng để ý!!!
Cô ấy bóp chặt đến mức gần như khiến tôi tắc thở và phải vùng vẫy thoát ra. Trước giờ cứ nghĩ cô ấy chỉ chuyên về ma pháp nhưng không ngờ lực tay lại lớn đến vậy. Thấy tôi như thế thì Rosa cùng Pu cười phá lên và làm mọi người cùng cười theo. Kazue lúc này nhìn chầm chầm vào mặt tôi rồi quát to.
- Anh đang nói linh tinh gì thế?! Anh nghĩ em buồn vì những người trong gia đình này à, em buồn là vì anh đấy, tất cả đều do anh mà ra! Đừng có đỗ lỗi cho người khác, ngồi đó mà sám hối đi!!!
Tôi chỉ biết cuối gầm mặt xuống cho cô ấy lên lớp. Hikari cũng hùa theo Kazue.
- Đúng thế! Người có lỗi là anh ấy!
Mọi người cũng bắt đầu hùa theo và chì chiết tôi, nhưng không khí đã không còn căng thẳng như lúc đầu. Pu ngồi cạnh và nói nhỏ với tôi.
- Đúng là tội nghiệp! Phải nhận những lỗi không thuộc về mình mà vẫn phải cười!
Tôi trầm ngâm và trả lời.
- Không!! Họ đúng đấy, nếu như gia đình này cần người đứng ra chịu lỗi thì người đó phải là tôi!
Pu tỏ vẽ khinh bỉ và nói.
- Ái chà!! Trưởng thành nhỉ!!
Bữa ăn kết thúc, chúng tôi được đưa trở về phòng ngủ mọi người thay phiên nhau tắm rửa và đi ngủ. Như mọi khi đêm nay Kazue và Hikari nằm cạnh tôi, mọi người cùng trò chuyện một lúc lâu sau rồi an giấc. Khi cảm thấy Kazue đã ngủ, Hikari nói với tôi.
- Em biết tình cảm của anh dành cho Kazue là không thể lay chuyển, nhưng em chỉ cần một phần nhỏ như thế thôi cũng được!
Cô ấy đưa tay lên ngực trái của tôi rồi từ phía bên kia Emiko cũng có làm vậy, nhưng không đợi tôi trả lời Kazue nắm lấy tay họ và nói.
- Mình không ích kỉ thế đâu, hai cậu và mọi người không cần phải lo! Mình biết mọi người đều còn thức và không cần phải giả vờ ngủ đâu! Nếu đồng ý thì làm giấu hiệu gì đó đi!
Từ bên phải Airi, Ami và cả Kamura đồng loạt ho lên một tiếng.
- Thấy chưa! Mình biết mà, nên hai cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá! Còn anh nữa đừng có giả vờ ngủ, nghe hết đúng không? Xác nhận đi!
Tôi cố tình vờ như không nghe thấy mà đang ngủ say, khiến cho mọi người hơi hụt hẫng. Hikari nói nhỏ.
- Chắc là anh ấy ngủ rồi, thôi mai hỏi!
Họ bắt đầu buông tay nhau ra kéo chăn lên định ngủ thì tôi lại tằng hắng một tiếng, khiến cho họ cười khúc khích. Còn Kazue và Hikari thì ôm chầm và siết chặt lấy tay tôi. Chúng tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Chúng tôi lênh đênh trên biển đã được khoản hai ngày, hôm nay bỗng nhiên có một trận mưa giông rất lớn diễn ra khiến con thuyền tàu liên tục chao đảo, Pu và Kamura say sóng nằm li bì trong phòng. Lúc này Kazue và Rosa đang dùng ma pháp giúp họ đỡ hơn thì có một thuyền viên chạy xuống gõ cửa có vẽ hối hả. Ami ra mở cửa thì thuyền viên ấy trên người đã ướt sủng nước nói với vẽ gắp gáp.
- Thưa ngài! Có chuyện không hay rồi, chúng ta đang bị hải long t·ấn c·ông, có lẽ nó là nguyên do gây ra cơn bão. Chúng tôi đã thấy nó và có vẽ như nó đang thăm dò chúng ta!
Tôi thắc mắc hỏi Pu.
- Hải long là gì? Tôi chưa từng thấy!
Pu gắn gượng chút hơi tàn vì say sóng nói.
- Nó được mệnh danh là vua của biển, mỗi con có một vùng biển và lảnh thổ khác nhau. Nó có thể điều khiển thời tiết và bão tố, nói cho dể hiểu nó như là long vương trong thần thoại phương đông ở thế giới cũ vậy. Cậu mau giải quyết đi, tôi sắp c·hết đến nơi rồi đối với cậu nó chỉ như con giun đất thôi. Tôi vang xin cậu hãy cứu lấy tôi, chắc cậu cũng không muốn chị mình quá chồng sớm đâu nhỉ?!!
Nói rồi cậu ấy ngất lịm đi, khiến cho mọi người bật cười. Còn anh chàng thuyền viên thì tỏ ra hơi lo lắng khi nghe Pu nói thế. Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Tôi có ý này hay lắm, chúng ta sẽ đến được Haven sớm hơn, nào anh đưa tôi lên trên xem nào?!
Tôi cùng anh thuyền viên chạy đi trong sự ngờ vực của mọi người.
Tôi được đưa đến vị trí mũi tàu, tôi cố nhìn chăm chú về phía trước qua màng mưa, nhưng anh thuyền viên nói với tôi.
- Chúng ta phải dùng ống nhòm vì mưa to nên mắt thường khó thấy được!
Tôi cười nhẹ và dùng gia tốc quan sát, đúng như lời Pu nói. Từ xa tôi thấy được một con hải long lớn đang nhìn lăm lăm về phía này, nhưng có vẽ nó không muốn t·ấn c·ông mà chỉ muốn thăm dò.
Tôi cười khẩy và nói.
- Anh hãy báo với các thủy thủ đoàn cho cuống tất cả buồm lên, dùng những sợi dây thừng to nhất buộc vào hai bênh mạng tàu như một chiếc xe ngựa và dừng ở đây chờ tôi một chút!
- Vâng!! Tôi sẽ làm ngay!!
Vừa nói xong tôi đã bay v·út về phía con hải long, tôi bay nhanh đến nổi khiến biển rẽ sóng. Chỉ trong chưa đầy một giây tôi đã đứng trước mặt hải long với vẽ bất ngờ của nó. Tôi hỏi nhẹ nhàn.
- Ông là hải long? Ông có biết nói không?!
Không giống như họ hàng của Emiko con hải long này rất lịch sự và nhã nhặn, nó mở lời với một giọng trầm ấm!
- Ta biết nói! Ngươi là người tõa ra lượng ma lực ấy có đúng không? Và ngươi đến đây làm gì, có phải muốn làm hại đến gia đình ta?!
Tôi đáp lại một cách vô cùng lịch sự.
- Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi! Ta đúng là người đã tõa ra lượng ma lực ấy, nhưng ta không có ý gì xấu! Ta là phó vương của Florin và đang trên đường đến thăm Haven. Bọn ta chỉ vô tình đi ngan đây thôi!
- Ra là vậy! Nhưng xin thứ lỗi vì vợ ta đang sanh nên ta phải đề phòng mọi bất trắc! Nhưng không chỉ ngươi, ta thấy trên tàu có nhiều người sở hữu lượng ma lực lớn, tuy không bằng ngươi! Nhưng ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Không! Đó là các cô vợ và con gái của ta thôi!
- Vậy à! Vậy thì ta yên tâm rồi!
- Nhưng!! Cho ta hỏi, sao ngươi lo lắng thế không lẽ hải long lúc sanh nguy hiểm thế sao?!
- Không!! Thông thường không thế này, nhưng do vợ ta khó sanh! Đã hai ngày rồi mà đứa bé vẫn chưa chào đời! Ta hơi lo lắng vì lúc hải long sanh rất yếu ta không muốn có bất cứ nguy hiểm nào nên ta tạo ra cơn bão này!
Vừa dứt lời thì từ dưới biển có một con hải long khác trồi lên và nói.
- Thưa cha!! Không hay rồi, em trai đã chào đời nhưng mẹ đã không ổn rồi!
Nghe thấy thế cả hai con hải long ngay lập tức trở về lòng biển, nhưng bảo tố ngày càng lớn hơn có lẽ do cảm xúc của ông ấy. Tôi cũng ngay lập tức vận dụng ma pháp giúp thở dưới nước và lao v·út theo cha con ông ấy. Khi đến nơi thì tôi chỉ thấy một chú hải long nhỏ đang ngoe ngoảy và khóc lớn, còn con hải long lớn bênh cạnh đã không còn cử động. Hai cha con kia thì đang khóc lóc thảm thiết, tôi tiến đến và nói với họ.
- Gặp được nhau coi như là có duyên, tôi không thể thấy c·hết mà không cứu!
Họ ngạc nhiên và nói.
- Có thể cứu thật không? Nếu làm được ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp ngươi!!!
Tôi cười khẩy và nói.
- Nhớ đấy nhé! Ta rất ghét những kẽ thất hứa! Nào tránh ra đi!!!
Họ ngay lập tức tránh ra, tôi dùng thánh thuật tái sinh cấp cao và bang cho con hải long vừa c·hết một sinh mạng mới. Con hải long ấy dần dần cử động và mở mắt ra, vừa tỉnh dậy thì đã nói.
- Con chúng ta đâu rồi?!
- Nàng đừng lo, con chúng ta vẫn ổn nhìn bên cạnh đi!!
Cả gia đình họ đoàn tụ và vui mừng quấn lấy nhau như những chú cá vàng trong bể. Tôi gằn giọng nói.
- Thế còn cơn bão này thì sao, tôi nghĩ đã đến lúc làm tan rồi phải không?!
Ông ấy vui mừng và nói với tôi.
- Được rồi! Tôi sẽ làm ngay, công ơn của ngài tôi không biết phải lấy gì để báo đáp!
Ông ấy nhìn thẳng lên mặt biển, lúc này từ bên dưới biển tôi đã thấy được ánh sáng của mặt trời chiếu xuống. Ông ấy quay sang và nói với tôi.
- Đã xong rồi! Ngài còn muốn gì nữa không?!
Tôi thẹn thùng mà nói.
- À!! Là!! Tôi muốn nhờ ngài kéo tàu của chúng tôi đến Haven có được không, vì chúng tôi đang rất gắp. Mong ngài giúp đỡ!
- Chuyện nhỏ!! Nhiêu đó có sá gì so với ơn cứu mạng vợ tôi!!
Nói rồi hai vợ chồng họ cùng với hai người con cõng tôi trên lưng rẽ nước băng lên mặt biển và hướng về phía con tàu. Khi vừa đến nơi thì hai người họ dùng sừng của mình túm lấy hai sợi dây mà tôi đã chuẩn bị và kéo con tàu đi trong sự hoảng sợ và ngạc nhiên của các thuyền viên. Tôi cũng tạm biệt họ và bay trở về tàu trong sự trầm trồ của mọi người. Trở về phòng trong bộ dang ướt sủng khiến Airi lo lắng, cô ấy ngay lập tức đưa tôi vào buồng tắm và chuẩn bị đồ để thay. Khi tôi trở ra thì mọi người đã vây quanh và ngóng chờ, tôi liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy?!
Rosa.
- Pa-pa biết rồi mà, kể chuyện đi!
Tôi thở dài ngã lưng trên giường bắt đầu kể lại mọi chuyện lúc nãy. Sao khi nghe xong thì Pu lại giở cái giọng điệu gợi đòn.
- Chứ không phải lúc đầu định tẩn cho ông ta một trận rồi bắt làm ngựa kéo xe à? Gì mà cứu mạng trả ơn chứ, toàn là dối trá!!!!
Tôi chỉ biết cười trừ, vì thực sự lúc đầu tôi cũng định làm thế, biết nói gì để phản bác lại cậu ấy chứ. Thấy thế mọi người xung quanh đều đã hiểu ra và cười phá lên. Rosa càng chăm chọc tôi.
- Hahaha!!! Lần đầu tiên con thấy pa-pa đi thương lượng thành công mà không cần đánh người!!!