Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 54.




Chương 54.

Sau những sự kiện xảy ra ở đế đô, chúng tôi đã được kính trọng và cũng đã bớt đi phần nào thù ghét từ dân chúng. Chúng tôi được tiếp đón và chăm sóc vô cùng chu đáo, khi đi dạo bên ngoài thị trấn người dân không còn vẽ đề phòng như trước và cũng có một số người mạnh dạng bắt chuyện với chúng tôi.

Một tuần sau sự kiện ấy, khi đang ăn tối cùng mọi người thì đích thân Kastu đã đến gặp chúng tôi.

- Chào cậu! Những việc cậu nhờ tôi chuẩn bị đã xong, tôi đã chuẩn bị cho mọi người con thuyền sang trọng nhất của hoàng gia, mọi người có thể lên đường bất cứ lúc nào! Ngoài ra tôi cũng đã chuẩn bị một đội thuyền viên thông thạo hải trình và vùng biển của Haven, còn về thức ăn và bản đồ đã được tôi cho người mang lên thuyền đầy đủ!

Tôi tỏ vẻ vui mừng và nói.

- Cảm ơn cậu! Nếu thế thì ngày mai chúng tôi sẽ lên đường sớm mong cậu hãy thông báo với các thuyền viên giúp tôi!

- Sao cậu vội vã thế! Cậu có thể ở lại đây đến khi nào chán cũng được mà?!!

Tôi cười tươi nhìn về phía Hikari rồi nói.

- Không!!! Thời gian gấp rút lắm, tôi muốn kết thúc nhanh chuyến công du này vì tôi đã hứa sẽ về kịp lúc để Hikari có thể thấy cháu mình chào đời!!!

- Ý cậu là?!!

- Là hoàng hậu của chúng tôi sắp sanh! Theo phong tục của Florin thì giờ Hikari là người lớn nhất trong gia đình nên cô ấy cũng là mẹ đỡ đầu của đứa bé, cô ấy có trách nhiệm đặt tên khi đứa bé chào đời!!

- Tôi hiểu rồi! Vậy đây cũng là việc khá quan trọng vì biết đâu đứa bé có thể là vua của Florin! Vậy tôi cũng không ép mọi người, nhưng hi vọng lần tới cậu sẽ ở lại lâu hơn!

- Tôi hứa! Đúng rồi tuy bây giờ vẫn chưa hợp lí, nhưng khi nào tình hình và mối quan hệ của hai nước khá hơn, tôi cũng muốn mời cậu đến để thăm gia đình tôi!

- Tôi nhất định sẽ đến! Tôi tin khi đến nhà cậu tôi sẽ học hỏi được nhiều hơn! Và tôi cũng hứa như lời từ biệt, với tư cách vua của Kanjo tôi sẽ không đi vào vết xe đổ của các vị hoàng đế trước, lời hứa này tôi sẽ mang cho đến khi mình c·hết!

- Cậu không cần phải làm thế! Những ngày qua tôi cũng thấy được những nổ lực của cậu, nên cậu không cần phải bắt chước ai cả. Chỉ cần cậu làm đúng những gì con tim mình mách bảo thì cậu đã là một vị hoàng đế tốt, cậu có một trái tim lương thiện nên không cần băng khoăn vì những gì mình làm! Tôi tin cậu sẽ thay đổi được đế quốc bằng trái tim ấy!

- Cảm ơn!!

Sáng hôm sau, chúng tôi được Katsu và người dân tiễn lên một chiếc tàu lớn. Trước lúc khởi hành Katsu đã nói với theo.

- Tạm biệt cậu! Tuy chỉ mới đây thôi, nhưng cậu là người bạn đầu tiên của tôi! Tôi nhất định sẽ làm theo lời cậu, đế quốc nhất định sẽ thay đổi!!!

Tôi không nói gì chỉ đứng từ mạng thuyền cười tươi và vẫy tay chào tạm biệt Katsu.

Con tàu bắt đầu rời bến, Pu nhảy lên vai tôi và hỏi.

- Sao cậu không nói việc Hikari sắp có cháu cho cô ấy biết?

Tôi cười và nói.

- Tôi không nói vì muốn cô ấy bất ngờ sau chuyến đi này, có lẽ cô ấy sẽ rất hạnh phúc đấy!

Pu cười gian xảo và nói.

- Thế à?!! Tôi nghĩ là cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu đó là con của mình đấy!

Lời nói của Pu làm tôi hơi ngượng ngùng.



- Cậu nói gì thế! Tôi nghĩ là mình chưa sẵn sàng đâu!

- Thế cậu không nhớ lời của mẹ mình khi chúng ta ở cùng nhau trong kết giới à?

- Ý cậu là gì?!!

- Bà ấy nói đã thấy những sự sống nhỏ nhất! Mặc dù tôi cũng không hiểu lắm, nhưng chắc phải có ý gì đó!

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Việc đó thì tôi cũng có nghe, mẹ còn hỏi Rosa muốn có em không! Nhưng tôi cũng không hiểu cho lắm, có vẽ bà ấy đang có dự định gì đó!

- Đúng vậy!!! Tôi cũng không hiểu lắm về ý định của bà ấy!

Chúng tôi đang cố lí giải về ngụ ý của mẹ thì có một người hầu tiến đến chào hỏi tôi.

- Thưa ngài! Tôi đã sắp xếp cho các vị phu nhân và tiểu thư về phòng, ngài có việc gì dặng dò nữa không ạ!

Tôi mỉm và nói.

- Cảm ơn anh, không còn gì nữa! Tôi chỉ muốn hỏi bao lâu thì chúng ta mới đến Haven?!

- Thưa ngài! Theo đúng lịch trình và nếu như thuận buồm xuôi gió thì chúng đã chỉ mất khoảng một tuần thôi!

- Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi! Anh có biết gì về Haven không, tôi được hoàng đế cho biết những người có mặc trên tàu là những người khá thông thạo về Haven?

- Thưa ngài! Haven là một quốc gia khá nhỏ và rất hòa hảo, họ sinh sống chủ yếu bằng nghề biển và buôn bán các sản vật từ biển chó các nước khác. Ngoài ra họ còn là nơi giao thương trên biển của những quốc gia khác, họ cũng có kỷ thuật đóng tàu vô cùng điêu luyện và thành thục nên cũng nhận đóng tàu cho các quốc gia khác từ thuyền đánh cá cho đến thuyền chiến, nhưng với thuyền chiến thì họ lấy giá rất cao vì không muốn người mua dùng chúng vào mục đích xấu!

- Thế còn về chủng tộc và chính trị?!

- Thưa ngài! Haven vì là điểm giao thương trên biển nên cũng có khá nhiều chủng tộc đến định cư, nói chung người dân có rất nhiều sắc tộc khác nhau. Còn về chính trị thì họ cũng như các nước khác theo chế độ quân chủ, người cầm quyền lúc này là một nữ hoàng thuộc tộc nhân ngư và triều đại của họ đã kéo dài được khoảng một nghìn năm. Từ lúc quốc vương đầu tiên thành lập quốc gia họ đã trải qua ba đời, vì chính sách hòa hảo và vấn đề về địa lí nên họ chưa có cuộc chiến lớn nào, có chăng cũng chỉ là những trận n·ội c·hiến và tranh dành quyền lực do các quý tộc gây ra!

- Một nghìn năm mà chỉ có ba đời sao?!

- Đúng vậy thưa ngài! Vì tộc nhân ngư có tuổi thọ rất cao và cũng thuộc tộc cao quý như Efl hay hồ ly nên họ có tuổi thọ khá cao, và đặc biệt họ rất giỏi các ma pháp về nước, hơn thế nữa dù là nam hai nữ đều có nhan sắc tuyệt trần!

- Ra là vậy! Cậu nói người đang nắm quyền là nữ à?!

- Đúng vậy! Nữ hoàng của Haven đã lên ngôi được khoản trăm năm, chúng tôi cũng nghe đồn rằng bà ấy đã được ba trăm tuổi rồi, nhưng vẫn chưa kết hôn điều đó làm cho quốc vương tiền nhiệm vô cùng lo lắng!

- Quốc vương tiền nhiệm còn sống à?

- Vâng! Ngài ấy còn sống chỉ là lui về sau và nhường ngôi lại cho con gái mà thôi, ngài ấy vẫn âm thầm giúp điều hành đất nước từ phía sau!

Tôi suy nghĩ và bắt đầu lẩm bẩm.

- Nữ vương à! Chưa có gia đình và còn cả đức vua tiền nhiệm nữa!!!



Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng gằn giọng của Airi cất lên.

- Ừhm!!! Hay là anh cầu thân luôn xem sao biết đâu được đấy!!!

Emiko.

- Đúng thế! Trên thế giới này có ai dám chống lại anh chứ!

Kamura.

- Hay là anh nhấn chìm cả hòn đảo ấy rồi đưa nữ vương đi cũng là ý hay đó!

Tôi bất giác quay lại thì thấy mọi người đang đứng sau lưng mình, nhanh như một chú sóc Pu lên tiếng.

- Đúng rồi! Tôi muốn tham quan con tàu này! Rosa con muốn đi cùng ta không?

- Vâng! Con muốn!!

Cậu ấy bay sang vai Rosa rồi nói với người hầu.

- Vậy phiền anh đưa tôi và con bé đi xung quan một chút!

- Vâng! Vậy tôi xin phép!

Pu và Rosa được người hầu đưa đi, còn tôi thì bắt đầu giải thích với những người còn lại!

- Các em nói gì thế?! Anh chỉ muốn tìm hiểu về Haven thôi!

Hikari tiến lên cười mỉm và nói.

- Em tin anh mà! Nhưng mọi người lo lắng cũng phải, em cũng từng được gặp nữ vương của Haven cô ấy đúng là vô cùng xinh đẹp!

Hikari tiến đến cặp cổ tôi và nói nhỏ vào tai.

- Nhưng em thừa biết cái tính của anh, nếu khi đến đó anh làm gì đi quá giới hạn thì đừng có trách em!!

Tôi bất giác rùng mình và gật đầu lia lịa, Hikari tiếp tục nói với mọi người.

- Mọi người không cần lo lắng, mình tin là sẽ không có chuyện gì đâu. Đừng có đa nghi như thế!

Mọi người đều tỏ ra thư giản hơn, nhưng chỉ có Kazue là tỏ vẻ hơi buồn, tôi liền tiến đến nắm tay cô ấy rồi hỏi.

- Em có chuyện gì à?!

Cô ấy vẫn không nói gì, tôi liền hiểu ra.

- Có lẽ nói nói ở đây không tiện, vậy đi cùng với anh!

Tôi nắm tay và dắt Kazue đi, Emiko định nói gì đó nhưng đã bị Hikari ngăn lại, cô ấy ra hiệu cho tôi và Kazue rời đi.

Tôi cùng Kazue đi dạo trên bong tàu nhưng cả hai không nói gì, khi chúng tôi dừng lại phía trước mũi tàu nơi những con sóng đang bị rẽ đôi và mặt trời cũng dần buông xuống. Tôi ấp ún mở lời.



- Anh xin lỗi em!!!

Kazue ngước nhìn tôi và hỏi.

- Vì chuyện gì?!!

- Anh cũng không biết nữa! Nhưng cũng có thể là anh biết nhưng không muốn nói ra, anh thật tham lam và ích kỉ, có thể là vậy!

Cô ấy không nói gì tựa đầu vào vai tôi, tuy là không nói gì nhưng nó khiến tôi cảm thấy nhói trong tim. Im lặng hồi lâu tôi nói nhỏ.

- Không hiểu sao nhưng khi thấy em như vậy khiến anh có một cảm giác gì đó ở ngực mình và như có thứ gì đó đang nghẹn ở cổ vậy. Đến giờ phút này anh cảm thấy mình vô cùng có lỗi, từ lần đầu gặp em ở thế giới này anh đã tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giời làm em buồn nữa, nhưng có lẽ anh vẫn chưa làm được. Em đã hi sinh vì anh rất nhiều, nhưng anh lại chỉ làm em buồn thêm. Tuy em không nói ra, nhưng anh biết em đang có rất nhiều suy tư. Anh cũng biết để yêu cầu sang sẽ tình cảm là một chuyện vô cùng ích kỉ nhưng em chưa từng than phiền hay ca tháng về điều đó. Anh chỉ biết xin lỗi em thôi!!!

Tôi choàng tay qua vai Kazue và siết chặt, nước mắt bắt đầu ngấn trên đôi mắt long lanh của cô ấy. Nó càng khiến tôi đau lòng hơn, tôi đưa tay và lau đi những giọt nước mắt ấy.

- Cái đêm mà Airi đến nằm bên cạnh anh em cũng biết đúng không?! Anh đã thấy em thức cả đêm và anh cũng thế. Anh có thể làm nhiều hơn, nhưng anh lại quyết định không làm gì cả, thực sự lúc đó anh cũng không biết phải làm gì nữa. Có lẽ anh đã sai từ lúc bắt đầu rồi, lẽ ra từ khi gặp em ở thế giới này anh nên đưa em đi thật xa, đến một nơi nào đó mà anh cũng không biết. Lẽ ra anh nên làm vậy thì giờ đây không phải thấy em như thế này!!!

Nghe tôi nói thế thì Kazue đưa tay lên che miệng tôi lại rồi thỏ thẻ.

- Anh không nên nói thế! Nếu mọi người nghe được, anh có biết là họ sẽ đau khổ thế nào không?!!

Không hiểu sao thấy cô ấy lúc này khiến tôi không cầm được nước mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy tôi như mất bình tĩnh mà nghẹn ngào.

- Lại thế nữa rồi!!! Em có thể suy nghĩ cho mình một chút không, sao lúc nào em cũng nghĩ cho người khác thế. Những điều trong lòng đáng lẽ em nên nói ra, nhưng em lại không nói. Em lúc nào cũng suy nghĩ cho cảm giác của người khác, em ít ra nên suy nghĩ cho mình một lần đi chứ?!!!

Kazue ngước mặt nhìn về bầu trời xa xăm như muốn nước mắt chảy ngược vào trong và đáp lại tôi.

- Nhưng mà!!!

Tôi quay người cô ấy lại mà ôm chặt rồi nói.

- Ít nhất thì hãy khóc đi, sẽ không ai thấy đâu! Anh xin em hãy mắng chưởi anh như lần đầu ta gặp nhau đi, anh không muốn phải nhìn thấy em như thế này nữa! Đó không phải là con người thật của em, anh biết em không cứng cỏi thế đâu, đừng tỏ ra cứng cỏi nữa hãy yếu mềm một lần như lúc trước đi!

Cô ấy bắt đầu òa khóc, tay liên tục đấm vào lưng tôi, miệng thì nói trong tiếng nấc.

- Anh là đồ ích kỉ, thối tha. Anh từng hứa với em gì cơ chứ, toàn là giả dối! Anh c·hết đi, em hận mình tại sao lại phải lòng một kẻ trăng hoa như anh chứ?! Nếu có một điều ước bây giờ em ước anh chỉ là một kẻ nông dân bình thường thôi thì có lẽ anh đã không thể khiến em đau lòng thế này. Em!! Em!! Ghét anh!!

Cô ấy cứ thế nói hết lòng mình ra và liên tục mắng chưởi tôi trong tiếng nấc. Một lúc lâu sau khi mặt trời đã lặng, Kazue đẩy tôi ra và đưa tay lau đi nước mắt rồi nói.

- Được rồi! Chúng ta về thôi!!

- Em đã đỡ hơn chưa?!

Cô ấy mỉm cười nắm tay tôi dắt đi và nói.

- Chỉ cần thế này là được, chỉ cần lúc em cần anh luôn bên cạnh là được!!!

Nghe thấy thế lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn, chúng tôi rảo bước trở về và cùng trò chuyện trên đường đi, lúc này các thủy thủ cũng đã bắt đầu thắp những ngọn đèn trên tàu lên và bữa ăn tối đầu tiên trên biển cũng đã được chuẩn bị. Một người hầu đến nói.

- Thưa ngài! Bữa ăn đã chuẩn bị xong, mời ngài và phu nhân vào trong, mọi người đang chờ!

Tôi khẽ gật đầu và được người hầu hướng dẫn đến chỗ dùng bữa.