Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 53.




Chương 53.

Katsu nghe thấy thế thì đỡ lo hơn phần nào. Nhìn về phía bên dưới thì do sự cổ vũ của người dân tạo một áp lực cự lớn lên các pháp sư trẻ. Họ chỉ đang cố gắn giữ bình tỉnh trước mặt đám đông, nhưng thực ra họ đang rung cầm cập vì lượng ma lực mà các cô gái tõa ra. Điều đó khiến tôi hơi bất ngờ về lượng ma lực mà Ami và Airi đang sở hữu, Pu trở về lại vai tôi và nói.

- Thế nào?! Tôi có phải là một người thầy tốt không, tôi chỉ dạy họ một số nhỏ ma pháp và cách kiểm soát ma lực, nhưng họ học rất nhanh làm tôi hơi bất ngờ!

Tôi thở dài và đáp lại.

- Đúng!!! Cậu làm rất tốt, chỉ những người kia đã làm tôi không biết xoay sở thế nào rồi! Giờ có cả Ami và Airi nữa! Có lẽ tôi phải quỳ xuống mà tạ ơn cậu mất!!

- Hahaha!!! Cậu quá khen tôi nào dám nhận!

Pu quả thực là kẽ không biết ngượng, cậu ta cười một cách đắc ý và cố vờ như không hiểu ý tôi.

Bên dưới lúc này, Hikari đã biến đổi thành vampire hoàn toàn, Emiko thì đang ở dạng long nhân những người còn lại thì toàn thân được bao phủ bởi một lớp ma tố vô cùng mạnh mẽ. Kazue lên tiếng.

- Thế nào?! Các ngươi sẵn sàng đấu với các chị em ta chưa? Nếu không ra tay thì bọn ta đánh trước đấy!

Một nữ pháp sư hét lớn.

- Đừng có ngạo mạn, c·hết đi!!! Lôi điểu!!!!

Cô ấy tạo ra một ma pháp thuộc tính lôi có hình dáng như một con chim ưng lao về phía các cô gái. Ami lập tức hét lớn.

- Thiên thành!!!!

Một tòa thành lớn mọc lên đưa các cô gái lên cao và tránh đòn lôi điểu. Tôi lại hỏi Pu.

- Cậu nói chỉ là vài ma pháp thôi sao?! Đây không phải là ma pháp phòng thủ cấp cao sao?!

Pu lờ đi tránh mặt tôi không trả lời mà vờ chăm chú theo dõi trận đấu. Lúc này Airi cũng cười gian xảo và nói.

- Các người đã t·ấn c·ông rồi, vậy đến lược chúng ta!!! Mê hương!!!

Từ xung quanh đấu trường mọc lên vô số các bông hoa màu tím và tỏa ra hương thơm khiến người ngửi thấy chìm vào giấc ngủ. Các pháp sư cũng nhanh chóng nhận ra và dựng một kết giới sau đó họ dùng ma pháp lửa t·hiêu r·ụi những bông hoa nhằm xua tang khí độc. Đúng là họ rất nhạy bén, nhưng chỉ qua quan sát tôi nhận thấy họ hoàn toàn không có cơ hội thắng, chỉ mới có Ami và Airi ra tay mà họ đã gần như kiệt sức chống đỡ.

Hai bên liên tục tung ra những ma pháp làm khói bay mù mịt cả đấu trường khiến cho mọi người không thể thấy được gì bên dưới, chỉ thấy các đốm sáng lóe lên bên trong làng khói là khiến người xem có thể nhận thấy họ đang giao chiến. Một lúc sao từ bên trong làng khói tiếng của Kazue vang lên.

- Đủ rồi!!! Kết thúc thôi!!! Đại thần mộc!!!

Kamura.

- Địa chấn!!!

Cả hai tung ma pháp cùng lúc khiến cả đấu trường rung chuyển, mặt đất rung lên bần bật và xé toạc ra khiến cho các pháp sư không thể đứng vững. Một cái cây lớn do ma pháp của Kazue tạo ra mọc lên giữa đấu trường và các dây leo quấn lấy trói chặt các pháp sư, nhưng họ cũng không phải dạng vừa có thể phá bỏ và né tránh các dây leo do ma pháp đại thần mộc tạo ra. Nhân lúc đó Emiko và Hikari như hai tia chớp màu đỏ và hồng lao đến t·ấn c·ông, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho hai người đối phương b·ị t·hương nghiêm trong nằm gục xuống sàn đấu. Các pháp sư khác thấy thế thì ngay lập tức cử người trị thương cho họ và cố cầm cự.



Nghĩ đã đến lúc các cô gái đồng loạt hét to.

- Gia tốc! Tốc độ tối đa!!!

Sáu cô gái với sáu vệt sáng tạo nên những màu sắc như bộ trang phục mà họ đang mặc, bay khắp nơi trên đấu trường khiến cho người xem hoa cả mắt. Mọi người chỉ thấy những vệt sáng lướt qua khiến cho lần lượt các pháp sư ngã xuống, họ không thể nào theo kịp tốc độ của các cô gái. Chưa chịu dừng lại ở đó, họ dừng lại trên không trung, Hikari hét to.

- Vì các ngươi muốn trận quyết đấu ngày hôm nay! Vì các ngươi dám sỉ nhục phu quân của bọn ta! Vì thế nếu tha mạng cho các ngươi thì đó là sự sỉ nhục đối với các ngươi. Đây là một trận quyết đấu, nhưng bọn ta cũng rủ lòng thương mà cho các ngươi một c·ái c·hết thật nhẹ nhàn!!!

Hikari vừa nói vừa cười với với vẽ mặt độc ác và đôi mắt đã đỏ ngầu đến mức không còn nhìn thấy đồng tử. Các cô gái đưa tay lên trời và bắt đầu vận một chiêu thức, họ đồng thanh.

- Hắc hỏa ngục!!!

Khi ma pháp hoàn thành nó tạo nên một q·uả c·ầu l·ửa màu tím đen, nó to đến mức gần như lấp trọn đấu trường rộng lớn. Tôi nhìn sang Pu thì cậu ấy đang say sưa quan sát như bị hút hồn, giờ đây cậu ấy mới chính là kẻ lạc lối trong ma pháp. Tôi quan sát thì thấy người dân đang nháo nhào bỏ chạy vì sợ bị liên lụy, Katsu thì gần như đổ gục xuống vì thứ ma pháp mà các cô gái đang thi triển. Vì quá hoảng sợ và cũng đã bầm dập từ trận đòn trước đó nên các pháp sư đã không còn ý chí chống cự, họ cứ nằm đó mà đối mặt với c·ái c·hết.

Lúc này trong đầu tôi vang lên một giọng nói. Đó là giọng của Kazue.

- Đến lúc rồi đấy! Anh hành động đi!!!

Vừa nghe thấy xong thì các cô gái đã ra tay, q·uả c·ầu l·ửa rơi về phía đấu trường. Tôi vừa định ra tay thì Rosa đã nhanh như một tia sét, con bé lao về phía trung tâm của q·uả c·ầu l·ửa và hét to.

- Thượng ma pháp!!! Phân giải!!!

Ngay lập tức q·uả c·ầu l·ửa ấy bị phân giải rồi tan biến trong sự ngạc nhiên và vui mừng của tất cả người dân đế quốc. Tôi cũng bay một cách nhẹ nhàn và đáp xuống bên cạnh con bé, mọi người cũng đáp xuống bên cạnh tôi. Rosa nói với giọng trách móc.

- Các mẹ làm gì thế?! Ma pháp ấy có thể t·hiêu r·ụi cả đế đô đấy, nó không thể dập tắt dễ dàng đâu!!!

Các cô gái thấy thế thì cười to như được mùa. Nhưng Hikari bế con bé lên và nói với giọng trêu chọc.

- Cảm ơn con! Con đã lớn và biết suy nghĩ rồi, các mẹ đúng là có hơi quá tay!!!

Tôi cũng xoa đầu con bé và nói.

- Đúng thế! Con rất giỏi, con đã biết cẩn trọng trong cách hành xử rồi!!!

Các pháp sư gần như không thể đứng dậy nhưng vẫn cố tỏ vẽ với tôi.

- Ngươi làm vậy là có ý gì?! Chúng ta không cần lòng thương hại!!!

Tôi chưa kịp nói gì, thì thần c·hiến t·ranh không biết từ phương nào xuất hiện và bịt miệng tên pháp sư ngông cuồng ấy rồi nói.

- Mong ngài và thầy cùng các vị phu nhân thông cảm cho sự bồng bột của chúng! Tôi hứa sẽ dạy dỗ chúng tốt hơn!

Các pháp sư nghe thấy thế thì tỏ vẽ kinh hãi hỏi.



- Ngài!!! Vừa nói gì ai là thầy, tại sao lại phải cung kính như thế chứ?!

Thần c·hiến t·ranh chỉ về phía Pu và nói.

- Người ấy chính là thầy của ta! Còn ngài phó vương đây là bạn thân của thầy ấy, họ có thể g·iết bất cứ vị thần nào chứ đừng nói là bọn ngu dốt các ngươi! Theo như ta quan sát không chỉ hai người họ có thể mà các vị phu nhân của ngài ấy nếu kết hợp lại cũng có thể làm thế! Ngươi có biết q·uả c·ầu l·ửa lúc nãy là gì không? Nó là ngọn lửa không bao giờ tắt đấy, nếu mà gián xuống thì cả đế đô này và cả ta cũng không toàn mạng đâu! Các ngươi nên biết lượng sức đi!

Những pháp sư đã tỏ vẽ kinh sợ tột độ nhưng vẫn cố hỏi.

- Nếu ngài nói là thật! Thì sao con bé ấy có thể phá giải một các dễ dàng như thế?

Chưa đợi thần c·hiến t·ranh giải thích thì Rosa đã lên tiếng.

- Đúng vậy!! Con làm được là vì con đã dùng một ma pháp phân giải cấp cao để làm tiêu biến nó, các chú muốn xem lại không?!

Con bé hồn nhiên và không cần niệm phép, Rosa chỉ cần chỉ một ngón tay lên trời là đã có thể triệu hồi q·uả c·ầu l·ửa lúc nãy, nhưng lần này nó lớn gấp hai lần quả cầu trước khiến cho mọi người há hốc mồm kinh ngạc. Tôi ngay lập tức với vẽ mặt nghiêm nghị phất tay khiến quả cầu ấy tan biến rồi lớn tiếng với Rosa.

- Ta luôn dạy con là phải khiêm tốn con không nhớ à?!!!

Con bé có vẻ hơi rụt rè rồi nước mắt bắt đầu lăng dài trên má, sau đó rút vào lòng Hikari mà thúc thích. Emiko quát tôi.

- Anh sao lại lớn tiếng với con bé!

Tôi ngoảnh đi và không trả lời Emiko khiến cho cô ấy nổi xung thiên muốn lao đến nhưng được những người khác ngăn lại. Còn về phía các pháp sư thì gần như không còn hùng hổ như trước nữa, lúc này họ ngoan như những con mèo. Thần c·hiến t·ranh nhìn họ rồi nói tiếp.

- Các người thấy không! Nếu muốn g·iết hay là hủy diệt đất nước này họ hoàn toàn có thể, nhưng họ vẫn chọn tha thứ. Các ngươi thì luôn nung nấu lòng thù hận vì đã mất người thân, nhưng các ngươi có từng nghĩ họ cũng từng chịu cảnh tượng đó do cuộc chiến mà chúng ta đã gây ra, nếu nói về tội lỗi thì đế quốc mang tội lỗi gắp trăm lần họ vì đã tiêu diệt biết bao quốc gia và các chủng loài khác nhau. Nhưng Florin không làm thế, họ chọn tha thứ và không tính chuyện cũ, tại sao mọi người vẫn giữ lòng thù hận ấy làm gì?! Nghe lời ta hãy quên đi!!!

Các pháp sư nghe thấy thế thì như ngộ ra, họ cuối xuống và thỏ thẻ nói xin lỗi. Tôi cũng đồng ý bỏ qua, nhưng không quên nói với họ trước khi họ vào trong trị thương.

- Ta tạm tha sự xúc phạm mà các người đã nói ra với ta vì các ngươi đã biết hối lỗi! Thần c·hiến t·ranh nói đúng Florin đã chọn tha thứ và hòa hợp, nhưng các ngươi hãy nhớ câu này và cũng hãy nói lại với những người mang lòng thù hận trong đất nước này! Florin chọn tha thứ và hòa hảo chứ không phải chọn lãng quên quá khứ, những gì các ngươi gây ra ở hiện tại sẽ là lịch sử trong tương lai, đừng để đời sau phải phỉ báng vào lịch sử mà các người tạo ra, hãy làm cho người đời sau tôn vinh nó!! Nhớ không?!!

Các pháp sư cung kình rời đi. Nhưng lúc này người dân trên khán đài bắt đầu reo hò cho chúng tôi. Tôi đang thắc mắc và không biết phải hỏi ai thì Katsu đã tiến đến và nói.

- Ngài đang thắc mắc phải không? Để tôi giải thích, đấu trường này được thiết kế nhầm giúp cho mọi người có trải nghiệm chân thật nhất. Nên đã được các pháp sư đứng xung quanh đây dùng ma pháp phóng to âm thanh và phát lên khán đài phía trên. Những lời ngài nói đều được người dân ở đây nghe rõ và họ đang rất cảm kích vì tấm lòng bao dung ấy!

Tôi lúc này bắt đầu hơi bối rối không biết phải làm gì thì bèn quay lại vờ như quan tâm mọi người.

- Các em có sao không?!!

Quan sát một lược thì tôi thấy họ thậm chí không hề đổ một giọt mồ hôi, hơn thế nữa trên những bộ váy cũng không hề có một hạt bụi nào. Họ đúng thật là vô cùng mạnh mẽ và áp đảo, tôi giờ không biết phải làm thế nào thì Hikari như nhận ra, cô ấy bồng Rosa trên tay tiến đến véo lấy tai tôi rồi nói.

- Mọi việc đã xong! Vậy bây giờ đến việc tư, sao anh dám làm Rosa khóc về phòng c·hết với bọn em!

Cô ấy cũng không quên chào Katsu và thần c·hiến t·ranh.



- Xin phép hai vị! Chúng tôi về phòng có chút việc riêng! Tôi cũng muốn nhờ các vị mang bữa ăn trưa đến chỗ chúng tôi, xin phép làm phiền ạ!

Katsu gật đầu đồng ý sau đó chúng tôi bắt đầu rời đi và trở về phòng riêng trong tiếng hò reo của người dân.

Vừa đến phòng riêng tôi đã tiến đến chỗ Rosa và hỏi.

- Con giận ta à?! Con không nhớ lời bà đã dạy à?!

Rosa vẫn còn đang trên tay Hikari quay lại nhìn tôi nhưng đã không còn khóc.

- Con vẫn nhớ!!

- Vậy con nhắc lại lần nữa xem nào!!

- Bà nói với con! Hãy biết khiêm tốn và vâng lời!!!

Tôi xoa đầu con bé rồi giải thích.

- Con biết vì sao bà dặn dò con như thế không?! Bà muốn con khiêm tốn là vì con sở hữu một sức mạnh rất lớn, con có thể dùng nó với nhiều mục đích khác nhau! Nếu con làm vào việc tốt thì sẽ cứu được rất nhiều người, nhưng nếu lỡ mai con lầm đường thì sức mạnh ấy có thể làm hại vô số người vô tội! Con quá tự tin vào khả năng của mình, ví dụ như lúc nãy nếu như không may con không kiểm soát được sức mạnh của mình một cách hoàn hảo, và ma pháp vô niệm con dùng cũng không phải là tuyệt đối khi kết hợp với hỏa ngục. Con có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nào sẽ sảy ra với những người vô tội xung quanh không?!

Rosa chăm chú nghe lời giải thích của tôi, con bé ngộ ra và cuối đầu xin lỗi tôi một cách chân thành.

- Con xin lỗi pa-pa!! Con sẽ cẫn thận hơn khi kết hợp các ma pháp!!!

Tôi cười và tiếp tục nói.

- Bà cũng từng căng dặn con là phải nghe lời là vì những điều trên! Con còn quá nhỏ và còn rất bỡ ngỡ với thế giới này, tuy Pu đã dạy con rất tốt nhưng ma pháp là một thứ rất kì bí ngay cả ta và cậu ấy cũng chưa chắc đã hiểu hết! Con cần phải vâng lời là vì vậy! Còn nữa! Những gì con vừa làm chỉ khiến người khác kinh sợ, để làm người khác kính phục mình thì không chỉ có sức mạnh thôi đâu, con cần có vị tha và chân thành nữa! Con nhớ chứ?!!

Con bé sau khi nghe tôi nói xong thì cười tươi và không còn buồn như lúc nãy.

- Vâng!!! Con đã hiểu! Từ nay con sẽ vâng lời pa-pa và các mẹ cùng với Pu nữa, con sẽ không tự ý hành động và dùng ma pháp tùy ý nữa! Con xin lỗi mọi người!

Con bé cuối thấp đầu và xin lỗi. Tôi cũng gật đầu ưng ý, những người khác tỏ ra hơi ngạc nhiên trước cách tôi dạy con bé. Emiko không còn tức giận như lúc nãy mà hỏi tôi.

- Anh suy nghĩ thấu đáo như thế à! Không giống anh tí nào cả?!!

Tôi cười trừ và trêu chọc cô ấy.

- Ừ!!! Nghĩ cũng đúng, lẽ ra anh nên là một người cục tính và luôn nói chuyện bằng nắm đắm mới đúng! Chắc có lẽ có kẻ nào đó chiếm lấy thân xác này rồi!!

Nghe tôi nói thế mọi người cười vang làm cho Emiko vô cùng khó chịu. Cô ấy quát lớn.

- Các chị thôi đi! Anh ấy trêu chọc em như thế vui lắm à?!!!

Mọi người đều đồng thanh.

- Vui!!! Tất nhiên là vui rồi!!!

Emiko vì xấu hổ lao vào chiếc chăn bông mà giải đành đạch. Airi và Ami cùng Rosa tiếp tục sửa lại bộ váy của con bé, nhưng lần này không đợi ai nhắc nhở Kamura tự đến giúp mọi người.