Chương 52.
Sáng hôm sau trong lúc mơ màng thì tôi nghe thấy tiếng thang vãng cũa Ami.
- Airi! Sao chị lại nằm ở đây, không phải đêm qua chi nằm cạnh em sao?! Không lẽ chị cũng như Kamura?!
Nghe thấy thế tôi cảm thấy hơi bất an nên không dám mở mắt mà vẫn giả vờ như đang ngủ.
Airi trả lời với vẽ bí hiểm.
- Chị không nói cho em biết vì sao đâu! Vì chị đã hứa đây là bí mật của chị và anh ấy!!
Kazue thì bình tỉnh hơn và nói.
- Có gì đâu! Cũng chẳng sao cả!
Tôi nghe thế thì như thở phào nhẹ nhỏm trong lòng. Nhưng Hikari lại ghé sát vào tai tôi và nói có lẽ cô ấy đã nhận ra tôi đã tỉnh.
- Anh còn định giả vờ đến khi nào? Anh không phải là người ngủ say thế đâu, nếu còn không tỉnh dậy em sẽ gọi Emiko dậy trước và nói với cô ấy đấy!
Tôi nghe thấy thế thì ngay lập tức bật dậy như một khúc gỗ, tỏ ra bình tỉnh và đáp lại.
- Em nói gì anh không hiểu?!
Hikari.
- Đêm qua vì sao Airi lại nằm cạnh anh! Không phải là chỉ có mình anh và Emiko thôi sao?!
Tôi lúng túng và không biết giải thích thế nào, nhìn sang Airi thì cô ấy đang cười mỉm với tôi. Không còn cách nào tôi đành viện lí do.
- À!! Chuyện đó à, đêm qua trong lúc mơ màng anh có thấy cô ấy đi đâu đó về, có lẽ là đi vệ sinh! Sau đó cô ấy nằm xuống bên cạnh và ngủ, thấy cô ấy ngủ say nên anh không dám đánh thức!
Ami nhìn Airi và hỏi như dò xét.
- Có thật là thế không?!
Airi cười mỉm và trả lời.
- Đúng vậy! Có lẽ trong lúc mơ ngủ chị đã nằm nhằm chỗ!
Mọi người có vẻ tin lời cô ấy và không hỏi gì thêm nữa. Nhưng Emiko đang nằm bỗng ngồi dậy ôm tôi từ đằng sau và thỏ thẻ vào tai tôi.
- Anh nói dối tệ lắm! Chuyện Airi nói với anh và đêm qua em đều nghe thấy, nhưng lần này em tha cho anh vì dám lừa gạt em!
Tôi như đứng hình, còn Kamura và Hikari thì hình như họ nghe thấy nên bật cười khúc khích.
Bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng người hầu nói vọng vào.
- Thưa ngài phó vương và các vị phu nhân! Hoàng đế đã chuẩn bị bửa sáng và muốn mời mọi người đến!
Tôi cũng từ bên trong nói vọng ra.
- Được rồi! Phiền ngươi đợi một chút, ta sẽ ra ngay!
Sau khi tôi nói xong, mọi người như thầm hiểu ý rồi không ai nói với ai bắt đầu rửa mặt và thay quần áo. Một lúc sao khi mọi người đã tươm tất, chúng tôi bước ra và nói với người hầu.
- Chúng tôi đã sẵn sàng phiền ngươi dẫn đường!
- Vâng!!! Mời các vị theo tôi!
Chúng tôi được đưa đi trên một hành lang dài có rất nhiều người hầu đứng xếp thành hai hàng rất nghiêm chỉnh. Chúng tôi bước lên các bậc thang khá cao đến trước một tấm rèm, vừa vén lên tôi đã thấy một bàn tiệc không to nhưng cũng khá rộng rãi, nó đủ chỗ cho cả gia đình tôi và hoàng đế cùng vài quý tộc.
Nhưng đều làm tôi hơi ngạc nhiên là nơi này không phải là căn phòng bình thường. Nó là nơi trịnh trọng và cao quý nhất của một đấu trường. Không hỏi ý ai tôi tiến đến bên lang can và nhìn xuống dưới, nó là một đấu trường hình tròn, mặt sân bên dưới được làm rất bằng phẳng và phủ một lớp cát trắng tinh, đứng theo rìa đấu trường là các pháp sư cùng với binh lính, trên khán đài thì có rất đông người đang ngồi hò reo. Tôi đang thắc mắc không biết hoàng đế định làm gì mà đưa chúng tôi đến đây, thì hoàng đế vừa mới đến đã tiến tới và chào hỏi tôi.
- Thưa ngài! Vì hôm qua ngài đến hơi bất ngờ làm chúng tôi không kịp chuẩn bị, nên hôm này tôi muốn mời ngài đến đây để cùng ăn sáng và thưởng thức các trận đấu ở nơi này!
Tôi tỏ vẻ hơi khó chịu nhíu mày nói nói với vẽ hơi tức giận.
- Ta đã nghe rất nhiều điều không hay về đấu trường của đế quốc! Mọi người nói đây chẳng khác gì địa ngục với các nô lệ cả! Ngài có chắc khi muốn ta xem những chuyện này!!!
Hoàng đế hơi bối rối và lo sợ.
- Không như ngài nghĩ đâu! Đúng là trước kia nó từng như thế, nhưng từ khi tôi lên ngôi và ngài giải phóng cho nô lệ ở nơi đây, thì những việc đó đã không còn sảy ra! Giờ đây đấu trường này dùng để tuyển chọn các pháp sư và binh sĩ tiềm năng cho đế quốc! Các trận đấu đều được kiểm soát chặt chẽ, và không có bất cứ t·hương v·ong nào sảy ra ngài cứ yên tâm!
Tôi thư giản hơn và nói.
- Thì ra là thế! Vậy được, tôi cũng muốn xem cách đế quốc tuyển chọn nhân tài. Biết đâu chúng tôi học được gì đó!
- Vậy xin ngài đợi tôi một chút!
Hoàng đế tiến lên bục phát biểu còn chúng tôi thì đứng chỉnh tề xung quanh, ngài ấy nói lớn.
- Thưa các vị! Buổi tuyển chọn nhân tài lần thứ mười của đế quốc xin được phép bắt đầu. Ta hi vọng hôm nay sẽ có nhiều người tài được tìm ra để cống hiến sức lực cho đế quốc, ngoài ra hôm nay cũng có sự chứng kiến của ngài phó vương của Florin và các phu nhân. Hi vọng các vị không làm ta và ngài ấy thất vọng!
Hoàng đế vừa nói xong thì người dân bắt đầu hò reo, nhưng nhưng tôi vẫn thấy có một số người đang xì xầm to nhỏ, có lẽ họ vẫn còn căm thù tôi và Florin vì đã quá tàn nhẫn trong trận chiến lần trước. Nghĩ lại thì sinh mạng của bảy mươi vạn người cũng không phải là ít, có khi nó bằng dân số của một quốc gia nhỏ! Hoàng đế sao khi phát biểu xong thì cung kính mời tôi và mọi người tiến vào bàn tiệc, chúng tôi trịnh trọng ngồi xuống vừa dùng bửa sáng vừa quan sát các trận đấu bên dưới. Những trận đấu đúng thật là nhàm chán, những ma pháp và các chiêu thức của những thí sinh tung ra thật sự quá sơ sài và yếu. Tôi bèn trò chuyện với hoàng đế.
- Chuyện tôi đề cập đêm qua! Ngài đã chuẩn bị xong rồi à?!
Hoàng đế trả lời với vẽ biết ơn.
- Đúng vậy! Tôi đã cho sứ giả đến Florin ngay trong đêm, nhưng đường đi hơi xa nên tôi nghĩ phải mất hơi lâu mới đến được đấy!
- Nhanh hay chậm không quan trọng! Chỉ cần ngài làm như những gì tôi nói, mọi chuyện sẽ trót lọt, tôi cũng mong muốn người dân ở đây sống sung túc và bớt khổ cực hơn!
- Tôi cũng mong là như vậy!!
Thấy hoàng đế có vẻ hơi kép nép khi nói chuyện, tôi nãy ra một ý.
- À này! Tôi thấy ngài hơi không tự nhiên, chúng ta tuy trước kia là kẻ thù nhưng giờ chúng ta có cùng chung chí hướng! Có câu không đánh không thành bằng hữu, vậy sao chúng ta không kết bạn nhỉ?!
Hoàng đế hơi bối rối.
- Được vậy sao? Tuy tôi là hoàng đế nhưng ngài thì khác, ngài có thể xem như thần rồi! Tôi nào dám!
Tôi cười lớn và nói.
- Tôi đã nói mình không phải thần, ngài không cần phải như thế! Đã gặp nhiều lần nhưng tôi chưa được biết tên ngài! Ngài tên gì nhỉ?!
- Tôi tên là Katsu!
- Đúng là cái tên của đế quốc! Tôi cũng muốn xem ngài có thực sự chiến thắng không?! Xin được giới thiệu lại tên tôi là Hope, từ nay ngài không cần phải rụt rẽ như thế! Chúng ta từ nay là bạn!
Hoàng đế nở một nụ cười rạng rỡ và cũng đã đổi cách xưng hô với tôi, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện vui vẽ. Đến gần trưa thì có một binh sĩ chạy lên báo cáo.
- Thưa đức vua! Buổi tuyển chọn đã xong, lần này chúng ta chỉ chọn được sáu người! Nhưng toàn bộ họ là các pháp sư có ma pháp khá mạnh và thuần thục!
Katsu ra hiệu cho tên lính lui xuống và cậu ấy xin phép tôi được mời những người ấy lên. Tôi đồng ý, một cách vô cùng thoải mái.
Một lúc sao, sáu pháp sư còn khá trẻ tiến đến họ quỳ xuống hành lể trước mặt hoàng đế vô cùng cung kính.
- Thưa đức vua chúng thần đã có mặt và rất hạnh phúc khi được phụng sự ngài!
Katsu cười mỉm tỏ vẽ hài lòng và nói.
- Ta cũng rất hân hạnh có được sự phục vụ của các vị! Vì để tỏ lòng cảm ơn ta có thể chấp nhận một yêu cầu của các vị, nó như nón quà đầu tiên đánh dấu cho lòng trung thành của các vị với đế quốc!
Các pháp sư nhìn nhau suy nghĩ, rồi họ nhìn về phía tôi với anh mắt căm phẩn. Dự cảm có điều chẳng lành tôi nói nhỏ với Pu.
- Này tôi cảm giác như sắp có chuyện gì đó rồi! Có chuyện gì cậu nhớ giúp đỡ mọi người nhé!
Pu đáp.
- Đúng thế! Tôi cũng có dự cảm bất an, không biết họ đang mưu tính chuyện gì nữa!
Sau khi suy nghĩ xong các pháp sư trẻ tuổi nói với Katsu với vẽ câm phẫn.
- Thưa điện hạ! Nguyện vọng của chúng thần là muốn quyết đấu một trận với hắn!
Vừa nói họ vừa chỉ thẳng vào mặt tôi mà không nể nang gì cả. Katsu hơi bối rồi và chất vấn.
- Điều đó!!! Các người làm ta hơi khó xử, ta và ngài ấy vừa mới kết bạn và không muốn gây thù với Florin nữa!!
Các pháp sư vẫn không nghe lọt tai, họ nói với đầy vẽ uất hận.
- Chúng tôi ngày đêm luyện tập chỉ muốn báo thù cho người thân! Những người ở đây đều có người thân c·hết dưới tay hắn ta! Chúng tôi muốn vào q·uân đ·ội chỉ là vì chuyện này, thật không thể ngờ hắn lại tự vác xác đến đây! Nếu như đức vua không đồng ý chúng tôi cũng không làm khó, nhưng chúng tôi không chắc nếu sau này gặp lại hắn chúng tôi không kháng lại quân lệnh!
Nghe họ nói thế cả gia đình tôi đều cười vang trong sự lo lắng của Katsu và các quý tộc xung quanh. Tôi nở một nụ cười hiểm và hỏi họ.
- Các người có chắc là muốn quyết đấu với ta?!!
Các pháp sư đều lăm lăm nhìn tôi với ánh mắt khẳng định. Lúc tôi vừa định gật đầu đồng ý thì Pu cười lớn và nói.
- Hahaha! Chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe được khi đến đây! Đêm qua tên học trò ngu ngốc của tôi đã nói đất nước này cũng khá thú vị, nhưng nó quên nói người dân ở đây còn ngu ngốc nữa!!
Các pháp sư tức giận khi nghe Pu nói thế.
- Ngươi là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây con chim xấu xí kia! Ngươi còn dám xỉ nhục người dân của đế quốc, học trò của ngươi là kẻ nào mà đám nói xấu đế quốc hùng mạnh, chắc chỉ là con chim sẻ thôi đúng không?!!
Nghe họ có lời lẽ xúc phạm tới thần c·hiến t·ranh các quý tộc và Katsu định ngăn lại, thì Pu cười đắc ý và trả lời họ.
- Học trò của ta à?! Có rất nhiều đấy, nhưng những kẻ tầm thường như các ngươi không đáng được biết! Các ngươi còn dám sỉ nhục ta nữa! Được rồi! Vì những lời lẽ bất kính ấy, ta thay mặt phó vương của Florin đồng ý lời thách đấu của các ngươi!
Tôi đang hơi bất ngờ về quyết định của Pu, vừa định hỏi thì Pu nhìn tôi và nói.
- Cậu không cần phải nói! Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu đang lo lắng cho tính mạng của họ đúng không?! Nên trận quyết đấu này sẽ do các vị phu nhân đây làm thay!!!
Tôi vì quá bất ngờ và chỉ biết ú ớ, nhìn qua các cô gái thì họ đang tỏ vẽ thoải mái không có gì bất ngờ. Các pháp sư cười to.
- Hahaha! Thật là hèn nhát, lúc đầu thì to mồm lắm nhưng lại chẳng khác gì thỏ đế núp sau lưng phụ nữ!!
Nghe thấy thế cả sáu cô gái đứng lên trong những bộ váy mà tôi tặng. Hikari thùy mị nói với Katsu.
- Thưa đức vua! Tuy ngài và chồng chúng tôi đã kết giao bằng hữu, nhưng những tên này thật quá láo xược! Chúng tôi xin phép được dạy dỗ chúng!
Katsu đang không biết phải trả lời thế nào và nhìn tôi. Tôi thì muốn can ngăn, nhưng Pu lại nói.
- Nếu ngài không đồng ý! Tôi sẽ gọi tên học trò hỗn xược ấy đến đây để khuyên ngài đấy!!
Katsu nghe thấy thế thì miễn cưỡng gật đầu trong bất lực. Vừa thấy thế các cô gái đã tóm lấy những tên pháp sư và biến về phía đấu trường trong sự ngạc nhiên của tôi.
- Này Pu! Kazue, Hikari, Emiko và Kamura thì không nói, còn Airi và Ami sao họ lại có thể làm được như thế?!
Pu trả lời tôi với vẽ đắc ý.
- Cậu đúng là ngây thơ! Cậu không nhớ lần mẹ cậu ghé thăm à, bà ấy cũng đã ban phước cho họ! Tôi cũng đã chỉ dạy thêm đôi chút!
- Sao cậu không nói với tôi?!
- Nói với cậu làm gì? Tôi thấy việc này cũng không đáng lo và quan trọng lắm nên muốn nói với cậu sau!
Sau khi nói xong chúng tôi chạy đến nơi quan sát, lúc này người dân vừa định rời khỏi đấu trường thì đã nán lại khi họ vừa đáp xuống đất. Các pháp sư hơi bất ngờ với tốc độ của các cô gái nên tỏ ra hơi lo sợ và đề phòng.
Pu bỗng nhiên bay lên cao và dùng ma pháp khuếch đại âm thanh và nói lớn.
- Thưa các vị đang có mặt ở đây! Các tân binh vừa được hoàng đế tuyển chọn đã yêu cầu được quyết đấu với ngài phó vương của Florin, nhưng vì mối quan hệ của hai nước nên các phu nhân của ngài ấy sẽ thay mặt! Còn việc sống c·hết là do sui rủi và cũng đã được hai bên chấp nhận, mọi việc sảy ra đều sẽ không bị truy cứu về sao! Mong các vị cứ tự nhiên!!!
Nghe thấy thế. Người dân bắt đầu hò hét.
- Nếu là thế!!! Thì g·iết chúng đi để hắn nếm trải nổi đau mất người thân của chúng ta!!
Nghe người dân hò hét như thế khiến Katsu hơi bất an. Tôi chỉ cười và nói với cậu ấy!
- Tôi không quan tâm đâu!! Họ nói đúng mà, chính tay tôi đã gián tiếp hại c·hết người thân của họ mà! Cậu không cần lo lắng, tôi không phải là kẻ chỉ muốn người khác nói tốt về mình thôi đâu, đôi lúc những lời nói xấu cũng giúp ta thức tỉnh và trưởng thành hơn!