Chương 51.
Một lúc sau mọi người đã thay đồ xong và tiến ra ngoài, Rosa chạy đến nhảy bổ vào người tôi con bé nói.
- Thật là thoải mái! Lúc đầu thì thấy cái váy ấy đẹp thật, nhưng nó hoàn toàn không thoải mái! Từ ngày mai con không muốn mặc nó nữa!
Tôi gật đầu đồng ý với con bé.
- Nếu con không muốn! Thì pa-pa cũng không ép, chỉ là ta thấy nó đẹp nên mua cho con thôi! Nhưng nếu nó làm con thấy không thoải mái thì có thể không cần mặc, Rosa của ta mặc gì cũng dể thương cả!
Tôi ôm Rosa và nâng lên cao trong tiếng reo hò của con bé. Nhưng Hikari lại lên tiếng.
- Anh không thể nuông chiều con bé như thế! Những lúc bình thường thì được, nhưng những lúc trọng đại thì sao?!
Kazue cũng gật đầu tán thành.
- Đúng thế! Thân phận của anh giờ đây không còn như trước, lời nói của anh rất có trọng lượng với các quốc gia khác! Nếu Rosa không thật chỉnh chu thì mọi người sẽ nghĩ sao về anh!
Tôi thấy họ nói cũng đúng nhưng cũng không muốn làm Rosa buồn vì mới nãy thôi tôi còn đồng ý cho con bé làm thế. Nhưng Airi tiến đến bế con bé lên và nói.
- Con không thích mặc những chiếc váy như thế à?
Rosa với vẽ mặt buồn thiu trả lời.
- Vâng!! Nó làm con không thoải mái, con cứ cảm thấy vướng víu thế nào ấy!
Ami cũng lên tiếng.
- Hay là để mẹ chỉnh sửa lại đôi chút, biết đâu con sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
Tôi hơi ngạc nhiên vì từ trước giờ tôi chưa từng thấy Ami may vá lần nào. Rosa cười và nói với Ami.
- Vâng!! Nếu được con muốn nó bớt rườm rà hơn, hay là để con giúp mẹ!
Thế là Airi cùng với Rosa và Ami cùng nhau chỉnh sửa lại bộ váy của con bé. Nhìn thấy họ lúc này khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Kamura từ sau tấm rèm bước ra với một bộ đồ ngủ vô cùng quyến rủ khiến tôi khi vừa nhìn thấy đã ngượng đến mức đỏ cả mặt và quay đi. Emiko thấy thế liền đứng chắn trước mặt Kamura và quát lớn.
- Cô làm gì thế?! Sao lại có thể ăn mặt như thế, cô không biết ngượng trước mặt đàn ông à?!
Kamura bình thản trả lời với giọng nói quyến rủ như muốn mê hoặc tôi.
- Sao chị lại nóng nảy thế? Dù gì em cũng là vợ của anh ấy thì có gì phải ngượng chứ? Chẵn lẽ các chị từ trước đến giời chưa ăn mặc thế này trước mặt anh ấy ư?!
Các cô gái khi nghe thấy thế đều ngượng ngùng cuối gầm mặt xuống. Tranh thủ Kamura nhào đến ôm lấy tôi từ sau lưng và nói.
- Sao anh không nhìn lại một lần! Anh là người duy nhất mà em làm thế này!
Sự ve vãn của Kamura khiến người tôi nóng bừng và cứng đơ như khúc gỗ. Nhưng có vẽ hơi khác thường, thông thường những lúc thế này các cô gái ấy sẽ làm ầm lên, nhưng lần này tất cả đều im lặng, gần như tôi có thể nghe được tiếng tim mình đang đập. Tôi tự nghĩ trong đầu, không lẽ họ đã chấp nhận cô ấy nên im lặng! Không thể nào có chuyện đó, nếu không cẩn thận có thể mình lại bị mẹ cho một trận đòn nhừ tử nữa! Tôi lên tiếng với một giọng lạnh lùng.
- Em lại thế nữa rồi! Lần này em lại tiếp tục phạm lỗi!
Kamura vẫn không ngừng siết chặt và thì thầm vào tai tôi.
- Thế lần này lại là lỗi gì? Có phải là do em quá quyến rủ không?
- Không!! Đối với anh không có người phụ nữ nào là quá quyến rủ cả, một người phụ nữ chỉ quyến rủ và xinh đẹp khi nhân cách của họ thực sự tốt! Tuy em rất đẹp nhưng hành động lúc này của em khiến anh cảm thấy em vô cùng xấu xí! Còn về lỗi của em để anh nói cho em biết! Sao em lại có thể ăn mặt như thế và làm những hành động như thế này trước mặt trẻ con chứ? Nếu em muốn anh chấp nhận em thì em nên như Airi và Ami lúc này, luôn làm gương và dạy dỗ những điều tốt cho Rosa chứ không phải những thói hư tật xấu, em hiểu không?!
Cô ấy vẫn không hề buông tay mà vẫn cứ ve vãn tôi.
- Anh không thích em à?! Thế sao lúc gặp hoàng đế anh lại nói em là phu nhân của anh! Anh có thể nói là hôn thê cũng được mà đúng không?!
Tôi vừa nghe thấy thì chợt nhớ ra! Thì ra đó là lí do mà cô ấy đã cười tủm tỉm suốt buổi tiệc. Lúc đó mình thật quá sơ ý mà!
Cố viện một lí do để sửa chữa sai lầm của mình.
- Em biết vì sao anh làm thế không?! Anh làm thế là vì anh đã hứa với mẹ em luôn bảo vệ em cho dù có chuyện gì sảy ra! Đế quốc vô cùng nguy hiểm, một số người vẫn ôm hận anh vì đã gián tiếp gây ra tình trạng bất ổn ở nơi đây! Nhưng họ biết sức mạnh và điều anh có thể làm nếu dám động vào người thân của anh! Nên anh phải làm thế để những kẻ đó không biết nên nhấm vào ai!
Vừa dứt lời thì Hikari cười đắc ý và nói.
- Haha!! Em thấy không Kamura, em không thể dể dàng chinh phục anh ấy bằng cách ấy đâu. Cho dù có như thế nào nếu em không thay đổi thì em sẽ không có cơ hội đâu!
Tôi nằm im và nghe họ nói chuyện. Kamura buôn tôi ra đứng lên và trả lời Hikari.
- Em không nghĩ thế đâu?!!
Kazue.
- Ý em là gì?!!
Kamura cố tình nói lớn như muốn tôi nghe thấy.
- Đúng như các chị đã nói! Anh ấy nói dối rất tệ, miệng thì nói là không có cảm xúc! Nhưng tim thì lại đập rất nhanh, như những hồi trống trên chiến trường vậy! Haha, ít nhất thì anh ấy cũng nói em vô cùng xinh đẹp thế là được rồi!
Emiko.
- Làm sao mà cô biết tim anh ấy đập nhanh chứ?!
Kamura tiến đến gần Emiko và nói với vẽ kêu ngạo.
- Vì sao à? Chị thật ngốc khi ghen tuông, chị quên em là một thú nhân à, hơn nữa còn là hồ ly loài cao quý nhất trong thú nhân! Em có thính giác không thua gì long tộc các chị đâu!
Kamura cười hả hê, tôi trở mình lại nhìn thì thấy cô ấy ngồi xuống chỗ Rosa và giúp con bé sửa lại bộ váy. Trong vô thức tôi đã mỉm cười vì ít nhất cô ấy đã nghe và làm theo lời tôi. Nhưng khi nhìn lại thì có biến hơi căng, Kazue nhào đến ghé sát tai vào ngực tôi xong cô ấy nhìn chầm chầm mà không nói gì, tôi ú ớ với họ.
- À!! Ờ!! Chỉ là!!
Emiko thì tức giận không nói lời nào nằm xuống quấn chăng kính đầu, thấy cô ấy như thế thì Hikari nhảy bổ vào tôi đẩy Kazue ra đè tôi nằm xuống rồi nói.
- Lần này! Thì chắc là không còn hiểu lầm nữa đúng không? Em phải hút cạn máu anh!!!
Hikari nhe cặp răng nanh nhọn hoắt cuối xuống cắm vào cổ tôi khiến tôi hơi hoảng, cô ấy đúng thật đang hút lấy máu của tôi. Nhưng Hikari vẫn thì thầm vô cùng nhỏ.
- Anh nên làm gì đó đi! Emiko đang rất giận đấy, cô ấy không giống như em và Kazue đâu! Hai người bọn em thì biết tim anh đập nhanh do đó là phản ứng tự nhiên của con người khi những chuyện như vậy sảy ra! Emiko không nghĩ nhiều như thế đâu! Cô ấy giờ đây không còn người thân ở thế giới này vì các thần long đã vào túi thế giới của anh, nên anh và bọn em là người thân duy nhất của cô ấy! Cô ấy cũng đã cố thay đổi rất nhiều từ lúc gặp mẹ, nếu cứ để như thế thì hơi bất công với cô ấy!
Tôi nghe thấy thì không biết phải làm gì, bỗng nhiên Kazue nói nhỏ vào tai tôi.
- Giả c·hết đi! Làm tim đập chậm lại chẳng hạn, anh làm được đúng không? Còn lại để em lo!
Tôi gật đầu đồng ý! Và dùng ma pháp ngủ đông, loại ma pháp mô phỏng động vật ngủ đông vào mùa lạnh khiến việc trao đổi chất và tim đập chậm lại, cơ thể thì lạnh đi ít nhiều. Thấy tôi trở nên như thế, Kazue liền khóc lóc và ôm lấy Hikari như muốn kéo cô ấy ra.
- Thôi nào Hikari! Anh ấy c·hết thật đấy, tim anh ấy gần như ngừng đập rồi, cậu cứ tiếp tục như thế mọi chuyện sẽ tồi tệ lắm đấy!
Hikari cũng phối hợp vô cùng ăn ý, cô ấy ngước lên và lại áp sát tai vào tim tôi rồi vờ như vô cùng hối lỗi.
- Anh tỉnh dậy đi! Sao người anh lại lạnh như băng thế này, em không cố ý đâu! Em không thể kềm chế được bản năng của mình! Em xin lỗi!!
Thấy hai người khóc thảm thiết như thế, Airi và Ami cũng chạy đến sờ vào mặt tôi rồi hét lớn kinh hãi.
Airi.
- Chị làm gì thế Hikari! Chị biết rõ là anh ấy không muốn làm tổn thương chúng ta mà!
Ami với vẽ mặt lo lắng hỏi.
- Anh ấy liệu có c·hết không?!!
Rosa cũng chạy đến vừa định dùng ma pháp trị thương thì Kazue hướng sự chú ý của mọi người về nơi Emiko đang nằm và quấn chặt chiếc chăng. Mọi người như hiểu ra bắt đầu ôm lấy tôi và khóc lóc thảm thiết đến nổi khiến cho Kamura tưởng thật chạy đến và túm lấy áo Hikari. Nói với vẽ tức giận.
- Chị làm thật à?! Chị nhẫn tâm thế sao, chị còn độc ác hơn cả em! Chị sẵn sàng tước đi mạng sống của anh ấy? Nếu anh ấy c·hết thật, tuy em không đánh lại chị nhưng em nhất định phải khiến cho chị đổ máu bằng số máu chị đã lấy khỏi người anh ấy! Nếu không làm được với chị, em sẽ làm với người dân Florin và gấp một triệu lần con số ấy lên!!
Tôi nghe thấy tình hình có vẽ hơi căng thẳng, vừa định kết thúc vở kịch thất bại này vì không muốn nó đi quá xa thì Kazue siết lấy tay như muốn tôi nằm im.
Hikari.
- Thế thì sao chứ?! Em làm thế thì tranh giành được gì hả Kamura, không phải là em luôn muốn thể hiện sao! Chị nói cho em biết, nếu như chưa có sự đồng ý từ bọn chị thì cho dù có khiến anh ấy phải c·hết, chị cũng không cho em đến gần anh ấy! Em hiểu chứ!!
Kamura nghe thấy thế thì bật khóc cuối xuống áp tai vào tim tôi.
- Sao lại như vậy! Gần như không nghe thấy nhịp tim của anh ấy nữa! Hikari em ghét chị!!!
Nghe Kamura nói thế Emiko không còn bình tỉnh nữa, bung tấm chăm ra và bò đến chỗ chúng tôi. Cô ấy cũng áp sát tai vào tim tôi vừa nói vừa đấm vào người tôi.
- Không!! Anh không được c·hết! Tỉnh lại đi! Em không cho anh c·hết, anh không được phép rời xa em nữa! Trên thế giới này giờ em chỉ có mình anh là người thân thôi! Em yêu anh, dù có chuyện gì đi nữa em hứa sẽ tha thứ cho anh mà!!!
Chỉ đợi có thế Kazue siết lấy tay tôi ra hiệu, tôi lập tức hủy bỏ ma pháp, tim đập bình thường trở lại và cơ thể dần trở nên hồng hào. Tôi choàng tay ôm ấy Emiko và nói nhỏ.
- Lúc anh gần bước sang thế giới bên kia, hình như anh đã nghe thấy tiếng của em! Cảm ơn em!!!
Emiko hoảng hồn định đứng lên vì biết đã bị chúng tôi lừa, nhưng đã bị tôi siết chặt đến mức không thể nhúc nhít. Cô ấy nói như muốn phủ nhận chuyện vừa rồi.
- Ai chứ?! Ai gọi anh làm gì! Ai lại thèm gọi một tên thối tha như anh chứ?!
Mọi người đều cười vang khi nghe thấy thế. Chỉ riêng có Kamura là không hiểu gì cô ấy liền hỏi.
- Có!! Chuyện gì vậy! Mọi người đang diễn kịch à!
Airi từ tốn đáp.
- Đúng thế!!! Nhưng tôi cũng hơi bất ngờ vì phản ứng của cô khi thấy anh ấy như vậy!
Khi thấy như vậy thì Kamura liền nắm lầy tay Hikari mà xin lỗi.
- Xin lỗi chị! Lúc nãy em hơi nóng tính!
Hikari lắc đầu nở một nụ cười hiền và nói.
- Không có gì phải xin lỗi! Lúc đó chị đã biết cảm xúc thật của em! Em đúng là có nóng tính và bồng bột khi nói ra những lời ấy, nhưng nó xuất phát từ trong tim đúng không?!
Kamura nghe thấy thế thì đỏ mặt lãng tránh câu hỏi. Kazue tiếp lời.
- Em biết vì sao có vở kịch này không?! Vì trong một gia đình thì mọi người đều phải hiểu ý và quan tâm tới cảm xúc của nhau, biết khi nào người bên cạnh buồn và phải tìm cách giúp đỡ họ! Tuy em cũng rất yêu anh ấy, bằng chứng là những lời nói lúc nãy, nhưng em lại không biết quan sát, thấu hiểu và chia sẽ với những người thân của anh ấy! Như em có thể thấy, khi Emiko buồn vì những hành động của em mọi người ở đây đều biết, chỉ bằng một ánh mắt của chị thì mọi người đã biết phải làm gì để Emiko hết buồn. Như em thấy đấy, em con phải học nhiều lắm không chỉ có sắc đẹp là được đâu!
Kamura như hiểu ra cô ấy thành khẩn nói với Emiko.
- Em xin lỗi mọi người! Và em cũng xin lỗi chị vì đã khiến chị buồn! Nhưng em không nói dối, lúc đó tim anh ấy đập rất nhanh nên em mới nghĩ như thế!
Nghe thấy Kamura nói thế tôi liền dùng ma pháp khiến tim của mình đập nhanh gấp ba lần bình thường và từ tốn đáp nhưng mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống lưng.
- Em không nghĩ đó là hiện tượng bình thường à? Như lúc này đây khi gần Emiko tim anh cũng thế!
Emiko đặt tay lên ngực tôi rồi cười tươi và nói.
- Đúng thế! Chỉ là hiện tượng bình thường khi người khác giới gần nhau thôi!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Airi nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm như phát hiện ra điều gì đó, nhưng cô ấy không nói ra.
Rosa bỗng nhiên lên tiếng và nói.
- Con buồn ngủ rồi! Con ngủ trước đây!!!
Thấy thế tôi cũng xuôi theo.
- Đúng rồi! Cũng đã trễ mọi người cất chiếc vấy vào đi! Mai làm tiếp, chúng ta đi ngủ thôi!
Mọi người tắc đèn và đi ngủ trong êm thắm không ồn ào như mọi khi. Emiko thì vẫn không buông tôi ra mà cứ thế ngủ th·iếp đi! Một lúc lâu sau, trong cơm mê tôi cảm giác có người đang bò lên người mình. Mở mắt ra thì ấy Airi cô ấy cuối xuống và đặt lên môi tôi một mụ hôn rồi thì thầm nói.
- Em đã thấy anh bí mật dùng ma pháp vào lúc nãy! Đêm nay em phải nằm cạnh anh, nếu không sáng mai em sẽ nói cho Emiko biết chuyện đó!
Tôi bị gài vào thế khó chỉ biết gật đầu, Airi nằm xuống bên cạnh ôm lấy tôi và ngủ.