Chương 50.
Chỉ trong thoáng chốc tôi cảm thấy như mình chó chút tiếc nuối! Có lẽ tôi đã yêu đất nước này mất rồi, tuy nó không hào nhoáng như Florin, không trong lành như Valley nhưng con người ở đây vô cùng thân thiện. Có lẽ tôi yêu đất nước này vì con người nơi đây.
Trong chớp mắt chúng tôi đã rời khỏi Rinnol và hiện giờ chúng tôi đang trước hoành cung của đế quốc Kanjo. Chúng tôi đứng đúng ngay điểm mà tôi cùng Emiko lần đầu đến và làm loạn ở nơi này, kịch bản lần này cũng không khác lần trước là mấy, chỉ khác là lần này Emiko không ở dạng rồng mà thôi. Một đám binh lính chạy đến và bao vây chúng tôi, nhưng có lẽ một số binh lính còn nhận ra tôi. Họ không hỏi một cách xấc láo như trước mà có vẽ cung kính hơn.
- Thưa ngài! Ngài lại đến đây có việc gì, chắc là có hiểu lầm gì đó? Từ lúc ấy tới giờ đế quốc đã không còn động binh?!!
Nghe anh lính ấy nói xong thì dường như lập tức trong đám lính hình phát hiện ra gì đó. Gương mặt họ tái nhợt và tay chân bắt đầu rung rẫy. Tôi cười to và nói.
- Hahaha! Lần này ta đến là với mục đích viếng thăm, mong ngươi vào báo lại với đức vua!
Nghe thấy tôi nói thế thì cơ mặt của họ bắt đầu giản ra và có một tên lính chạy nhanh vào hoàng cung đến nỗi ngã chúi giụi. Một lúc sao tên đại công tước lúc trước mà tôi gặp cùng hoàng đế của đế quốc chạy ra, đi phía sau họ cũng như lần trước có rất nhiều người hầu. Vừa thấy tôi hoàng đế đã rất cung kính mà hỏi.
- Thưa ngài!! Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây, sao ngài không thông báo trước, chúng tôi sẽ cho người tiếp đón chu đáo! Như thế này thật thất lể!
Tôi chỉ cười mỉm nhưng vẫn giữ nét mặt lạnh băng và nói.
- Ta không muốn làm huyên náo! Lần này ta đến đây với mục đích là muốn hòa giải chính thức và lập lại nền thương mại giữa hai nước! Vậy nên cũng không cần phải đón tiếp long trọng, nhìn ngài lúc này ta đã thấy được lòng thành đó!
Hoàng đế tỏ vẽ khó hiểu và hỏi tôi.
- Lòng thành?! Sao ngài thấy được lòng thành của tôi?!
Tôi tiến đến gần hoàng đế khiến tất cả binh lính đều cảnh giác. Đưa tay lên lấy từ mép hoàng đế xuống một ít vụng bánh mì. Tôi cười và nói.
- Không giống lần trước nhỉ?! Lần này ngài chỉ mất chưa đến năm phút để đến đây, ngài vội đến nổi đang dùng bữa tối mà vẫn bõ giở để đến gặp tôi! Ngài đúng thật có lòng?!
Hoàng đế sau khi nghe tôi nói xong thì bắt đầu thư giản hơn.
- Đó là việc nên làm! Có đáng gì chứ, thật vinh hạnh khi được tiếp đón ngài!
Hoàng đế đảo mắt về phía sau tôi, nhìn thấy các cô gái đứng phía sau và cũng nhìn thấy Airi vô cùng lộng lẫy trong bộ váy mới. Cô ấy không hề giống trước kia khi ở đế quốc. Hoàng đế ngay lặp tức hỏi tôi.
- Thưa ngài!! Thế còn những người đi cùng ngài là ai vậy? Có thể cho tôi mạng phép được biết không?
Tôi không trả lời trực tiếp câu hỏi ấy, mà tôi hỏi ngược lại hoàng đế.
- Ngài định không cho chúng tôi vào bên trong à?!!
Hoàng đế tỏ vẽ hơi bất ngờ và lo lắng, hắn quay lại hét vào mặt đại công tước.
- Ngươi ngay lặp tức chuẩn bị một bàn tiệc thật thịnh soạn và hãy chuẩn bị phòng cho tất cả người ở đây! Ngay lập tức!!
Đại công tước định chạy đi thì tôi đã ngăn lại và nói.
- Chỉ cần một phòng thật to thôi! Vì tất cả họ là những phu nhân và con gái ta!!
Hoàng đế sựng lại đôi chút và quát.
- Nghe thấy chứ?! Chuẩn bị ngay đi, ta muốn khi ta và ngài ấy vào đến bên trong bàn tiệc đã sẵn sàng!!
Bọn quý tộc nghe thấy thế thì vắt giò lên cổ mà chạy đi. Hoàng đế cung kính mời tôi.
- Mời ngài và các vị phu nhân theo tôi! Chúng ta sẽ nói chuyện lúc dùng bữa!
Tôi gật đầu và ra hiệu cho mọi người đi cùng. Mọi người đều tỏ ra trang nghiêm và bình thường chỉ riêng có Kamura là cứ cười đắc ý, chắc là lại chạm dây thần kinh nào rồi. Tên hoàng đế dẫn đường cho tôi thì mồm cứ liên tục lãi nhãi và giới thiệu về hoàng cung. Nơi này quả thật là xa hoa, và cũng đông tây lẫn lộn không khác gì cảnh vật bênh ngoài cả, chúng tôi bước lên một bậc thang rất cao và dài để vào chính điện. Đúng như lời căng dặng của tên hoàng đế, khi chúng tôi vừa bước vào thì một chiếc bàn lớn hình bầu dục đã được bày sẵn rất nhiều món ăn. Hoàng đế trịnh trọng mời tôi.
- Mời ngài cùng các vị phu nhân và tiểu thư cùng ngồi xuống và dùng bữa! Vì hơi bất ngờ nên chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị những món đơn sơ này!!
Chúng tôi bắt đầu ngồi xuống, tôi cười thầm trong lòng và nghĩ. Đơn sơ ư, trên này từ những động vật bay trên trời, đi dưới đất hay bơi dưới nước đều có cả, thật là lãng phí! Nhưng tôi không nói ra mà lịch sự đáp.
- Thưa ngài!! Như thế này là tốt lắm rồi, chúng tôi không đòi hỏi gì thêm đâu xin ngài đừng bận tâm!
Hoàng đế thở dài và nói.
- Thế thì tốt! Tôi cũng cảm thây yên tâm hơn!
Tôi tỏ vẽ thiện chí và viện một lí do để hoàng đế bớt căng thẳng hơn.
- Thưa ngài!! Lúc nãy ngài có hỏi những cô gái này là ai? Nhưng do đường xa nên tôi sợ những phu nhân và con gái của tôi mệt nên có hơi thất lể, mong ngài bỏ qua!
- Không!!! Tôi nào dám, tôi hiểu mà!
- Nếu thế thì tôi xin phép giới thiệu họ với mọi người và đức vua đây!
Khi tôi nói mọi người bắt đầu đứng lên và hành lể như một quý tộc.
- Đầu tiên là Kazue, cô ấy là công chúa của Valley! Còn đây là Hikari, cô ấy là nữ hoàng tiền nhiệm của Florin! Như ngài đã biết từ trước, đây là Emiko công chúa của long tộc! Còn đây là Airi, cô ấy là ai thì ngài cũng đã biết, nhưng có một điều ngài chưa biết cô ấy cũng là em gái của hoàng hậu hiện giờ của Florin! Ami cô ấy là chị gái của mạo hiểm giả cấp SSS và giờ cũng là tướng quân thống lĩnh đội quân do tôi quản lí! Cô gái tộc hồ ly này là Kamura cũng là công chúa của Rinnol! Còn cô bé đang ngồi kế tôi đây tên là Rosa là con gái nuôi của tôi! Cuối cùng là chú chim này. cậu ấy tên là Pu và cũng là bạn thân từ bé của tôi!
Nghe tôi giới thiệu xong thì các quý tộc và hoàng đế đều kinh hồn về họ. Đại công tước lấp bấp hỏi.
- Cô bé và chú chim này là Pu và Rosa sao?!!
Tôi với vẽ mặt khó hiểu hỏi lại ông ấy.
- Ý ông là sao?
- Tôi nghe người dân đã đồn sáu trăm chiến thuyền của chúng tôi b·ị đ·ánh tan, là do một chú chim và một cô bé có mái tóc trắng tên là Pu và Rosa, cả hai đã điều điều khiển cả một con sông!!
Rosa hồn nhiên trả lời khiến cho họ càng sợ hãi hơn.
- Có gì đâu chú! Nếu cháu muốn, cháu có thể rút cạn cả con sông ấy huống hồ chỉ là điều khiển dòng sông!
Tôi liền xoa đầu con bé và nói.
- Con thôi đi nhé! Không nên khoe khoan thế, pa-pa biết con làm được. Nhưng con nên học cách khiêm tốn!
Con bé xụ mặt xuống và đáp.
- Vâng!!!
Kazue ngồi bên cạnh Rosa ôm con bé và an ủi.
- Lần này! Cha con nói đúng đấy! Con nên học cách khiêm tốn lại!
Tôi không nói nữa và để con bé lại cho Kazue. Quay lại tôi nói với hoàng đế.
- Thưa ngài! Đúng là không đánh không quen nhau, nhưng lần này tôi đến đây là để kết bằng hữu và muốn giúp đỡ người dân ở đây!
Hoàng đế cười gượng và nói.
- Ý ngài là sao tôi không hiểu?! Không phải như ngài thấy đây sao chúng tôi đang rất hạnh phúc và thịnh vượng!
Tôi cười khảy và lấy từ trong túi thế giới ra một tập văn kiện do Haruo nhờ Yuki gửi cho. Ném nhẹ xuống bàn trước mặt hoàng đế và vói với vẽ từ tốn.
- Như ngài đã biết! Mặc dù tôi chưa từng đi chu du ở đế quốc, nhưng tôi vẫn có thể biết được tình hình người dân ở đây đang rất tồi tệ! Ngài nên biết, từ trước tới giờ tôi chưa có ý định giúp đỡ một quốc gia nào mà tôi chỉ giúp đỡ người dân thôi! Họ hoàn toàn vô tội nên tôi đến đây lần này không phải giúp các ngài mà là những người dân ngoài kia!
Hoàng đế bắt chéo tay lên tráng gục đầu xuống mà hỏi tôi.
- Làm sao ngài biết?!
Tôi chỉ cười nhẹ và nói trong sự ngỡ ngàn từ các quý tộc.
- Không nói đến các tài liệu mà tướng quân của tôi thu thập được từ người dân này! Từ lúc tôi yêu cầu bồi thường c·hiến t·ranh tôi đã biết sẽ có ngày này! Lượng lương thực và một triệu đồng vàng không phải là con số nhỏ, mặc dù đế quốc khá giàu nhưng nếu tôi tính không lầm thì con số đó gần như chiếm hơn một nữa ngân khô của quốc gia này! Chưa hết, đế quốc từ trước đến nay đều quá phụ thuộc vào nô lệ, khi tôi đem tất cả nô lệ đi thì gần như không có ai có thể làm việc ngoại trừ các nông dân chân chính, những người khác thì không quen lao động chân tay nên sẽ có các cộc b·ạo đ·ộng sảy ra! Tình hình trong nước càng khó khăn hơn vì đế quốc từ trước đến nay đều luôn chú tâm vào vũ trang và chinh phạt, nên khi gặp khó khăn như lúc này các nước láng giềng đều lo sợ và không muốn buôn bán! Vì sao họ lánh xa đế quốc ư? Các nước khác làm thế là vì từ trước đến nay đế quốc luôn thực hiện các chính sách dùng loạn bên ngoài để dẹp loạn bên trong, các ngài trước kia vì muốn dẹp loạn trong nước thì luôn bắt đầu bằng cách gây hấn với các nước khác để tình hình trong nước bình ổn trở lại! Tôi nói có đúng không?!
Hoàng đế nghe thấy thế thì bật cười trong đau khổ.
- Ngài nói đúng tất cả! Chúng tôi giờ đây chẳng thể buôn bán được với ai cả, tuy tôi đã có thể bình ổn về vấn đề mất đi nô lệ! Nhưng cho dù có sản xuất ra được hàng hóa và lương thực thì cũng chẳng thể làm gì ngoài để ăn cả, vì thế giá trị đồng tiền ngày càng mất đi! Ngân khô quốc gia phải chi ra để mua lại những hàng hóa đó, nhưng đến một lúc phải cạn và khi ngân khố cạn thì chúng tôi phải đúc tiền. Cứ thế đồng tiền của đế quốc ngày càng mất giá, người dân ngày càng khổ cực và không còn ý chí để lao động. Vì những sai lầm của tổ tiên và của cả chúng tôi nên giời đây chúng tôi như những chú chim bị nhốt trong lồng, chỉ có thể sống qua ngày mà không biết đến hạnh phúc!
Tôi cười mỉm và nói với hoàng đế.
- Đó là lí do tôi đến đây! Tôi có thể cho ngài một cơ hội, nếu Florin một trong những quốc gia có thù hằn lâu đời mở cửa và giao thương trở lại với đế quốc thì sao?!
- Việc đó giúp ít được gì?!
- Tuy là không giúp được ngay lặp tức! Nhưng các ngài có thể lấy nó ra mà đàm phán với các nước khác! Một quốc gia vừa mới dứt c·hiến t·ranh với đế quốc không lâu nhưng lại đồng ý giao thương trở lại, điều đó tạo nên lòng tin cho các quốc gia khác! Tuy nó không giải quyết được ngay lặp tức, nhưng trước sau gì họ cũng sẽ mở cửa trở lại, nếu các ngài đủ thành ý!
Hoàng đế ngước mặt lên hồ hởi hỏi tôi.
- Có thật là Florin đồng ý mở cửa trở lại với đế quốc không?!
- Ngài yên tâm! Nếu tôi nói được là được! Với tư cách là phó vương của Florin tôi có thể hứa với ngài về điều này! Nhưng ngài cũng nên nhớ rõ bản hiệp ước mà chúng ta đã kí trước đó, tôi không muốn người dân của tôi và của hai người vợ tôi lại tiếp tục làm nô lệ! Ngài hiểu ý tôi chứ?!!
Hoàng đế lộ rõ vẽ vui mừng ra mặt và nói.
- Như thế thì tuyệt quá! Chúng tôi cam đoan sẽ không động đến người dân của các nước dù chỉ một sợi tóc, nếu có kẽ nào làm trái điều đó tôi sẽ điều tra tới cùng và bàng giao cho các nước bị tổn hại xử lí kẻ đó!
- Tôi tin lời hứa của ngài! Ngày mai ngài có thể viết thư hay cử sứ giả gì đó đến Forin để bàn bạc việc này, hãy yêu cầu gặp tử tước Yuki và nói đây là ý của tôi, cậu ấy sẽ hiểu và xắp xếp mọi chuyện!
- Chúng tôi thật không biết phải làm sao để tỏ lòng biết ơn với ngài nữa! Thôi mời ngài và các vị phu nhân cứ tự nhiên! Mọi người có thể ở lại đây đến khi nào cũng được, chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo!
Tôi lắc đầu và nói.
- Không!! Chúng tôi chỉ định ở vài ngày thôi! Chúng tôi còn phải đến đảo quốc Haven nữa, tôi còn món nợ chưa tính với đảo quốc đó vì đã bí mật thông đồng cùng các ngài t·ấn c·ông chúng tôi! À đúng rồi! Chúng tôi muốn mượn tạm một con thuyền và một tấm bản đồ khái quát về các nước xung quanh đế quốc không?!
Hoàng đế hơi lo lắng và phân trần.
- Về bản đồ và thuyền chúng tôi có thể cho ngài miễn phí! Nhưng còn về Haven mong ngài nương tay, chúng tôi và họ chỉ là thuận mua vừa bán, chính chúng tôi đã yêu cầu họ giữ bí mật!
- Vậy à! Ta sẽ nể mặt ngài vây, ta chỉ đến đó và tìm hiểu chút thôi! À đúng rồi! Tên thần c·hiến t·ranh của các ngài đâu rồi?!
- Ngài muốn gặp à! Vậy để tôi cho mời ngài ấy! Nhưng từ sau chuyện đó ngày ấy đã bị sốc rất lớn và hơi sợ sệt!
Chúng tôi ngồi dùng bữa một lúc sao thì thần c·hiến t·ranh đến vẫn với chiến bào và cây thương ngày nào. Vô cùng uy nghi và hét lớn.
- Kẻ nào muốn gặp ta?!!
Tôi ngồi chống cằm nhìn về phía hắn và nói với vẽ trêu chọc.
- Là kẻ dân thường yếu ớt này đây thưa ngài!!!
Vừa thấy tôi hắn đã xìu xuống và tay chân run cầm cập, hắn chạy đến và quỳ xuống với vẽ mặt ăn năng.
- Là ngài à! Tôi thật vô lễ, tôi không biết ngài đến! Tôi cũng đã vô cùng ngoan và luôn làm tròn chức trách của mình!
- Ta biết ngươi đã hối cải nên hôm nay ta có lời khen cho ngươi! Đứng dậy đi!!
- Cảm ơn ngài!!
Thần c·hiến t·ranh vừa đứng dậy định ngồi vào bàn, thì từ sau Pu nói với vẽ trách móc.
- Đúng là một tên học trò bất hiếu! Đến cả thầy của mình mà cũng không chào hỏi!
Tôi nghe thấy thế thì có hơi khó hiểu, đúng là tôi từng coi câu ấy là thầy nhưng cậu ấy đâu có coi tôi như thế. Đột nhiên thần c·hiến t·ranh chưa kịp ngồi đã tiếp tục quỳ xuống trước mặt Pu và nói.
- Con xin lỗi vì đã bất kính và đã không nhận ra thầy con thật bất hiếu!!!
Pu giỏng giạt đáp trong sự tròn xoe mắt kinh ngạc của mọi người, trong đó có tôi.
- Không biết không có tội con đứng lên đi!
Thần c·hiến t·ranh đứng lên rồi tiến lại ghế của mình và ngồi xuống. Hắn ta hỏi Pu với vẽ vô cùng tôn kính.
- Thưa thầy!! Thầy và anh ấy có quan hệ gì và tại sao lại đi cùng nhau?!
- Ta và cậu ấy à?! Chúng ta là bằng hữu chí cốt, lần trước là do con may mắm đấy vì còn chưa ra tay g·iết ai! Nên chiếu theo luật con chưa bị kết tội c·hết! Nếu như mà con lầm đường giống như tên ôn thần thì con đã bị cậu ấy cho đầu thai rồi!
Thần ánh sáng vô cùng hoảng hốt và nói lấp bấp.
- Ôn thần đ·ã c·hết! Và đã bị!!!
- Đúng thế! Ta cũng đã theo dõi lúc hai người đánh nhau! Cậu ấy không nói ngoa khi cảnh báo con rằng có thể g·iết c·hết con đâu! Nên hãy sống thật tử tế và làm tốt trọng trách của mình đi!
Thần c·hiến t·ranh tay rung bần bật và không dám hỏi thêm gì nữa, tay hắn ta cầm ly rượu muốn uống để trấn tỉnh nhưng nó rung đến mức khiến rượu tràng ra ngoài. Hoàng đế thắc mắc hỏi Pu.
- Thưa ngài có đúng thật ngài là thầy của vị thần bảo hộ vương quốc này không?!
Pu cười đắc ý và nói.
- Ta cũng chẵn biết là mình đã dạy dỗ cho bao nhiêu người nữa, nhưng hình như trong số đó cũng có hắn ta thì phải! Tuy là nó khá thông minh nhưng lại lầm đường, ta hi vọng nó không mắc sai lầm nữa! Phải không tên học trò ngu muội!!
Thần c·hiến t·ranh gật đầu đồng ý lia lịa và im bặt không nói lời nào có lẽ đang suy nghĩ gì đó. Tôi qua cuộc trò chuyên của Pu và thần c·hiến t·ranh cũng đã dần hiểu ra lời nói trước kia của cậu ấy. Pu từng nói là rất vui mừng khi tôi không chìm đấm trong sức mạnh như những người khác. Có lẽ cậu ấy cũng là thầy của khá nhiều vị thần, nếu Henchi là thần của các vị thần thì Pu chắc nên gọi là thầy của các vị thần.
Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, hoàng đế cũng đã xin phép chúng tôi lánh mặt để sắp xếp sứ giả đến Florin. Họ cũng đã xắp xếp một người hầu đưa chúng tôi đến một giang phòng vô cùng lớn, nhưng bên trong không hề có một chiếc giường nào, nơi trung trâm có một chiếc màng lớn như một căng liều dạ hội, bên trong có rất nhiều chăng, gối và nệm. Tôi sực nhớ ra đây là phương bắc nên chắc là sẽ lạnh vì tôi có kháng tính cao nên không nhận ra. Thấy mọi thứ đều rất tuyệt nên tôi đã ngay lập tức lao vào chiếc chăng bông mền mại, những cô gái và Rosa thì đi vào sau một bức màng và thay những bộ váy rường rà ra. Pu thì nói là muốn nói chuyện với thần c·hiến t·ranh nên vẫn chưa về. Vậy là buổi đi đến đế quốc này thành công hơn tôi tưởng.