Chương 49.
Nghe thấy tôi nói thế bà chủ liền đáp.
- Đúng thế! Cả sáu bộ váy này là chung một bộ sưu tập, nếu bán lẻ sẽ rất khó nên các vị có thể lấy tất cả!
Airi đáp lại.
- Thế phiền bà gói tất cả lại cùng với hai bộ váy nhỏ này nữa! Con của anh ấy sẽ rất thích đấy, đồ ở đây rất đẹp!
- Các vị nói thế làm tôi rất hạnh phúc! Lời khen này đối với tôi rất quý giá!
Tôi tiến đến và nói.
- Bà không cần phải khiêm tốn! Những bộ váy ở đây rất đẹp, khi nào tôi tổ chức lể cưới nhất định phải mời bằng được bà may lể phục!
Nghe thấy tôi nói thế thì cả Ami và Airi đều đỏ mặt chỉ riêng Kamura tức giận vừa bỏ đi vừa nói.
- Lể cưới ư!!! Có hơi sớm quá không?!!!
Bà chủ tiệm nhìn tôi với vẽ khó hiểu và hỏi.
- Công chúa có vẽ đang giận ngài thì phải! Ngài có cần đuổi theo không?
- Sao tôi lại phải đuổi theo?!
- Không phải ngài và công chúa đã đính hôn rồi sao?!
- Không như bà nghĩ đâu! Tôi còn phải dạy cô ấy nhiều thứ hơn nữa, cô ấy vẫn còn quá trẻ con!
- Đúng là vậy! Tôi cũng nghĩ là công chúa vẫn chưa hiểu thế nào là hôn nhân đâu!
Chúng tôi sau khi mua đồ xong thì ra về không quên chào tạm biệt mẹ con của bà chủ tiệm. Khi về đến hoàng cung và vừa vào phòng tôi đã thấy những người còn lại đang ngồi chờ sẵn. Emiko vẫn như thường lệ nói với tôi bằng giọng trách móc.
- Về rồi à!! Hạnh phúc quá nhỉ đi dạo phố cùng nhau có vui vẽ không?!
Hikari.
- Thôi nào! Emiko cậu đâu cần phải nói thế, chúng ta đã thỏa thuận cùng nhau rồi nhớ không?!
Kazue.
- Đúng thế! Cậu lại như thế rồi!
Tôi không nói gì với họ mà xách hai túi quà đến chỗ Rosa và nói.
- Pa-pa!! Có mua đồ mới cho con này! Thích không?!
Con bé lôi ra hai bộ vấy ướm thử và nhảy lên ôm hôn tôi rồi nói.
- Đẹp quá!! Cảm ơn pa-pa, con thích lắm pa-pa là nhất!
Ami cười tươi rồi nói với mọi người.
- Cả ba chị cũng có quà nữa đấy! Chính anh ấy đã chọn cho chúng ta đấy!
Airi cũng tiếp lời.
- Anh ấy phân vâng không biết phải làm gì để mọi người bất ngờ nên đã nhờ bọn em đi cùng!
Nghe thấy thế các cô gái hào hứng và bắt đầu thử đồ. Chỉ có tôi là hơi băng khoăn và hòi nhỏ Airi.
- Anh có làm thế à?!
Airi cười và nói với tôi.
- Anh thật là! Anh có biết là họ sẽ buồn thế nào nếu anh chỉ mua đồ cho em và Ami thôi không? Anh thật thiếu tinh tế!
Tôi liền nhận ra là họ đang muốn giúp tôi không làm những người kia phật lòng. Tôi liền nói với Airi và Ami.
- Cảm ơn sự tinh tế của hai em!!
Họ chỉ cười mỉm với tôi! Khi ba người kia thử đồ xong thì còn dư ra một bô váy màu trắng, tất cả đều thắc mắc không biết phải làm sao. Lúc này tôi bạo dạng nói với họ nhưng cũng hơi lo sợ.
- Anh có ý này! Hay là tặng cho công chúa Kamura đi, dù gì cô ấy cũng đi cùng chúng ta mà! Như vậy sẽ đầy đủ phải không?!
Kazue nhìn tôi sắc lẹm và nói.
- Sao lại trùng hợp thế nhỉ?! Chỉ dư đúng một bộ!!!
Airi cũng hùa vào.
- Đúng rồi! Lúc ở cửa tiệm chính anh đã đề nghị lấy luôn cả bộ này! Không lẽ!!!
Hikari.
- Khai thật đi! Anh đã bị cô ấy hớp hồn rồi đúng không?!
Ami thì nói khác với thường ngày, không còn e dè mà như đang muốn trêu chọc tôi.
- Nghĩ cũng đúng! Cô ấy tuy là tính cách có phần hơi lạ, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp và lúc nào cũng tõa ra mùi hương vô cùng quyến rũ! Anh ấy bị mê hoặc cũng không có gì lạ! Mà lúc chúng em chọn đồ cho Rosa anh đã nói gì với cô ấy vậy, lúc đó trông hai người như một cặp ấy!!
Emiko luôn là như vậy, cô ấy lúc nào cũng là người mất bình tỉnh đầu tiên.
- Cái gì!!! Anh cũng đã đi cùng công chúa! Và anh đã cố tình mua bộ váy này cho cô ấy đúng không? Anh có ba mươi giây để giải thích!
Tôi vừa định giải thích thì Pu lại chọc gậy bánh xe.
- Nghĩ cũng lạ! Tôi là người bạn đầu tiên của cậu ấy nhưng cậu ấy chưa bao giờ tặng tôi thứ gì! Thế mà lại muốn tặng quà cho Kamura, nói rằng cậu ấy không có tình cảm thì tin thế nào được!!!
Tôi hét lên rồi nói một mạch.
- Đủ rồi!!! Nghe này, anh chỉ muốn động viên cô ấy thôi! Lúc Airi và Ami đang chọ đồ cho mọi người và tỏ ra vô cùng quan tâm tới mọi người! Cô ấy đã nhận ra thế nào là tình cảm gia đình thực sự! Còn nữa! Vì sáu bộ váy này là cùng một bộ, nếu để lại thì chủ tiệm bán cho ai nên anh đành lấy hết! Lúc đầu anh cũng không nghĩ là sẽ tặng cho cô ấy, việc đó anh chỉ mới nghĩ ra khi mọi người hỏi thôi!!!
Kazue.
- Ra là vậy à! Thế thì chả sao cả!
Hikari.
- Vậy thì lần này tạm tha! Nhưng anh đừng nghĩ là anh sẽ được đích thân tặng cho cô ấy, muốn tặng thì bọn em sẽ là người tặng! Biết chưa!!
Emiko đúng là đã có phần thay đổi cô ấy đã dể dàng chấp nhận hơn lúc trước.
- Nếu hai chị ấy đã nói thế! Thì chuyện này cho qua!
Thế là cả năm cô gái dắt nhau đên phòng của Kamura và đem theo bộ váy ấy. Tôi thì như vừa từ quỷ môn quan trở về, nếu không nhanh trí thì có khi xong đời rồi!
Pu thì đang cười khúc khích phía sau, khi vừa thấy tôi quai lại cậu ấy đã rất nhanh mà nhảy lên vai Rosa. Tôi nén cơn giận vì lúc nãy Pu chơi xỏ, gằn giọng với cậu ấy.
- Cậu thấy thế thì vui lắm à?!
Pu với gương mặt vênh váo đáp.
- Sao lại chả vui! Tôi chỉ nói những điều mà cậu suy nghĩ thôi đúng không! Có câu nào tôi nói là không đúng đâu!
Lúc tôi định đến gần thì Rosa lên tiếng.
- Pa-pa đừng ăn h·iếp Pu nữa! Không phải lỗi của pa-pa sao, nếu từ đầu pa-pa nói rõ với mẹ Airi thì đã không có chuyện này! Pa-pa quên lời của bà rồi đúng không?!
Nghe con bé nói thế tôi và Pu đứng hình, nhìn nhau rồi nhìn lại con bé với ánh mắt hạnh phúc. Tôi bế con bé lên và hỏi.
- Ai đã dạy con những điều đó!
Con bé lắc đầu phủ nhận.
- Không ai dạy cả! Con chỉ học được từ lời dạy của bà! Và con cũng muốn bảo vệ các mẹ, vì pa-pa là người trăng hoa! Các mẹ đã nói thế, các mẹ còn nói với con sau này đừng học theo pa-pa mà hãy học theo Pu vì cậu ấy tốt hơn pa-pa rất nhiều, nhất là về lòng ch·ung t·hủy! Vì thế con sẽ bảo vệ Pu và không cho pa-pa ăn h·iếp cậu ấy nữa!!!
Pu nghe thấy thế thì nước mắt rưng rưng chắc là vì cậu thấy Rosa đã trưởng thành và biết phân biệt đúng sai. Tôi thì muốn khóc cũng chẵn được, vì những cô gái ấy dạy con bé cũng chẵn sai. Pu đúng là tốt hơn tôi gắp ngàn lần về mặc tình cảm, tôi cố nở nụ cười gượng gạo và nói với con bé.
- Rosa à! Con cuối cùng cũng khôn lớn và đã biết phân biệt đúng sai, con cũng đã biết nghe lời bà và các mẹ, ta vui lắm! Còn về ta tốt hay xấu có thể con chưa hiểu nhưng khi nào con lớn lên tí nữa và biết thế nào là yêu khi đó con sẽ hiểu cho ta! Con ngoan lắm!!
Rosa với vẽ mặt khó hiểu hỏi tôi.
- Con vẫn chưa đủ lớn sao? Vậy nếu khi nào lớn lên con vẫn chưa hiểu thì pa-pa sẽ chỉ dạy cho con chứ?!
- Không!! Về việc đó không ai có thể giúp con cả, con chỉ việc nghe theo con tim mình và biết phân biệt đúng sai thôi! Pu cũng đã từng dạy ta như thế! Con cũng đã đúng Pu đúng là tốt hơn ta rất nhiều!!
Rosa nhảy khỏi vòng tay tôi chay quanh phòng và cười to.
- Đúng vậy!! Con đã đúng!!!
Tôi nhìn về phía Pu và hỏi.
- Trông cậu lúc này, vui vẽ quá nhỉ? Cậu đã trở lại cái tính cách khó ưa như xưa rồi!
Pu cười mỉm và trả lời.
- Lời khuyên của cậu thật đúng đắng! Tôi đã nói hết lòng mình cho chị cậu và cô ấy cũng đã chấp nhận! Vậy là giờ đây chúng ta hòa nhé!
Tôi cười hiểm và nói.
- Hòa làm sao được! Chuyện lúc nãy tôi vẫn chưa quên đâu, cậu biết mà, tôi là người ít thù dai nhưng hay thù vặt!
- Này!! Đừng làm tôi sợ, cậu đang mưu tính gì thế?!
- Hahaha! Cậu cũng biết sợ rồi à? Tôi chẳng mưu tính gì cả, nhưng nếu có cơ hội tôi sẽ khiến cậu khó xử hơn tôi gấp bội phần lúc nãy!
- Nhưng mà khi nào?!!
Tôi đáp một cách trống không.
- Làm sao mà tôi biết được! Có khi là ngày mai hoặc ngày kia chẵn hạn!
Pu ngồi trầm ngâm với vẽ mặt khó chịu vì lời nói của tôi. Các cô gái đã trở về phòng với vẽ mặt vui vẽ chỉ riêng Emiko có vẽ hơi cau có. Tôi liền hỏi.
- Emiko! Có chuyện gì vậy?
Emiko nhìn tôi rồi nói như tát nước vào mặt.
- Gì mà chỉ vừa nghĩ ra ý tưởng chứ! Bộ váy đó vô cùng vừa vặn và hợp với Kamura! Hơn thế nữa khi nghe chúng em nói là anh thưởng cho cô ấy vì đã nhận ra tình cảm gia đình gì đó! Cô ấy gần như bật khóc và luôn miệng nói, anh cuối cùng cũng quan tâm tới cảm xúc của cô ấy! Hứ!!!
Tôi chưa kịp nói gì thì Ami đã giải thích thay tôi.
- Emiko chị đừng hiểu lầm! Đúng thực là anh ấy có ý tặng cho Kamura, nhưng việc chọn váy anh ấy chưa hề làm! Tất cả đều do em và Airi chọn và cũng không có lựa chọn khác vì chỉ có sáu bộ! Có lẽ Kamura mặc vừa là do may mắn!
Airi cũng nói giúp.
- Đúng thế! Tuy là bọn em có gặp Kamura nhưng em luôn để ý anh ấy chưa từng đên gần cô ấy! Họ luôn cách xa nhau một chiếc bàn, em cũng đã luôn theo dõi cử chỉ của anh ấy! Anh ấy chưa từng có gì đó quá thân thiết với công chúa!
Gương mặt Emiko giản ra rồi nói.
- Airi mà đã nói thế thì em tin! Nhưng không tuyệt đối đâu, anh nên nhớ là em vẫn chưa thể chấp nhận cô ấy đâu! Nếu anh mà đi quá giới hạng thì c·hết đó!
Chúng tôi ở lại đến Rinnol đến buổi chiều và đã chuẩn bị sẵn sàng để đến đế quốc một lần nữa, nhưng lấn này hơi khác. Lần này chúng tôi đến không phải để đánh nhau mà là để khôi phục lại quan hệ ngoại giao, việc đó hiện giờ còn khó khăn hơn lúc trước gấp nhiều lần. Tôi và mọi người tập trung lại quản trường lớn phía trước cung điện, mọi người đã khoác lên người những bộ váy lộng lẫy do tôi tặng. Những bộ váy thật lộng lẫy và kiêu sa, nó cũng rất hợp với từng người. Kazue với chiếc váy màu vàng, Hikari màu đỏ, Emiko màu hồng, Airi màu đen huyền bí còn riêng về phần Aimi thì là mùa xanh lam bí ẩn khiến tôi khựng lại đôi chút khi trông thấy cô ấy. Đúng là từ trước tới giời tôi chưa từng thấy Ami ăn mặc lộng lẫy như thế, nhưng khi khoác lên người bộ váy này Ami như trở thành một người khác hoàn toàn trước kia, trước kia dù không trang điểm cô ấy vẫn khá xinh xắn, nhưng giờ đây nếu nói cô ấy là một người hầu thì ai mà tin được chứ! Rosa với bộ váy mới vô cùng đáng yêu kéo tay tôi và nói.
- Pa-pa làm sao thế?! Sao lại nhìn mẹ Ami như vậy?!
Tôi như hoàn hồn và lừa con bé.
- Không!!! Ta chỉ đang suy nghĩ một chút trước khi lên đường nên hơi mất tập trung!
Kazue liền chen vào với giọng chăm chọc.
- Chứ không phải bị hớp hồn rồi à!
Hikari cũng hùa theo.
- Thấy bọn em trang điểm cho cô ấy thế nào? Có đẹp không?!
Tôi cô tình lãng tránh ánh mắt từ họ nhưng vẫn trả lời lí nhí.
- Ừm thì!! Đẹp!!
Ami thì ngượng ngùng mà nấp sau lưng Airi đúng như tính cách của cô ấy.
Lúc này nữ hoàng và các quý tộc đã đến, nữ hoàng hỏi tôi.
- Con trai à! Sao không đợi đến ngày mai hãy đi, giờ cũng đã xế chiều rồi?!
Tôi cung kính trả lời.
- Không thưa mẹ! Con đã ở đây hơi lâu, con muốn kết thúc chuyến đi này sớm hơn dự định vì còn việc ở vùng đất con quản lí! Tuy rằng tướng quân của con làm rất tốt, nhưng con cảm thấy không yên tâm cho người dân! Mong mẹ hiểu cho!!
- Nếu con đã nói thế thì ta cũng không còn lí do để giữ lại! Suy cho cùng con cũng là một quý tộc nên việc lo cho người dân dưới quyền mình là trên hết! Qua một thời gian tiếp xúc ta cũng đã thấy được tình yêu mà con dành cho dân chúng và cả sự rộng lượng của con! Ta rất vui vì đã tìm được người có thể gửi gấm con gái mình, nhưng ta vẫn còn hơi lo vì tính cách của nó! Nếu từ nay nó có làm gì sai con có thể toàn quyền và cũng không cần nể mặt ta! Nhớ không?!
Tôi đồng ý và với vẽ mặt khó hiểu hỏi nữ hoàng.
- Thưa mẹ con đã hiểu! Nhưng Kamura đâu sao giờ này chưa đến?!
Nữ hoàng với vẽ nghiêm khắc gọi to.
- Kamura!! Con còn không mau ra đây, con còn định đợi ta mời ra à?!
Từ phía sau một bóng hình thước tha với bộ váy màu trắng tinh khôi bước đến, nở một nụ cười hiền và nói một cách dịu dàng khiến cho các quý tộc tỏ vẽ bất ngờ.
- Thưa mẹ! Con đã đến, xin lỗi vì đã để mẹ phải gọi!
Giờ đây các quý tộc đều mắt chữ o mồm chữ a mà không nói được lời nào. Có lẽ vì họ quá sốc với sự thay đổi của Kamura. Nữ hoàng nhắn nhủ với công chúa.
- Lựa chọn này là do con quyết định! Nhưng ta rất vui vì lần này ta thấy con lựa chọn đúng, ta còn vui hơn thế nữa khi con có đủ quyết tâm để thay đổi mình cho phù hợp với quyết định của mình!
Nữ hoàng nắm lấy tay tôi và Kamura đặt vào nhau rồi nói.
- Con trai à! Ta chỉ có duy nhất đứa con gái này, tuy nó không hoàn hảo như bao người khác! Nhưng ta rất yêu quý nó, nên ta mong con cũng hãy bỏ ra một chút thời gian tìm hiểu! Ta biết giờ trong lòng con chưa có vị trí nào cho nó, nhưng ta mong một ngày nào đó sẽ có!!!
Kamura đỏ mặt và nép về phía tôi. Tôi với vẽ hơi ngại và nói.
- Vâng! Con cảm ơn vì người hiểu cho con, tuy con không hứa trước được điều gì! Nhưng con có thể hứa là sẽ bảo vệ cô ấy an toàn!
Nghe thấy thế Kamura càng nép vào người tôi hơn, nhưng cũng may có Hikari tiến đến vừa khéo tay vừa nói với một nụ cười không thể giả tạo hơn.
- Vâng!!! Thưa nữ hoàng, không chỉ anh ấy mà từ giờ tất cả chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cô ấy! Đến đây cùng chúng tôi nào công chúa!!!
Hikari kéo Kamura đến chỗ mọi người. Tôi cũng chào hỏi nữ hoàng cùng chồng bà ấy thêm một lúc nữa rồi chúng tôi cũng chia tay. Tôi trở về chỗ mọi ngươi vẫy tay tạm biệt, rồi tất cả mọi người nắm tay nhau. Tôi thi triển ma pháp dịch chuyển, một vòng tròn ma pháp màu tím to lớn hiện ra bao quanh chúng tôi. Trước khi đi tôi không quên nhắn nhủ với hoàng tộc Rinnol.
- Trong lần tới! Con mong muốn thấy đất nước này thật thịnh vượng và giàu có! Cảm ơn mọi người!!!