Chương 4.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Năm hay sáu năm gì đó rồi nhỉ, mình đã sống một mình cô đơn suốt thời gian ấy sao. Tuy bây giờ đã có thể tạo ra lửa, nhưng mình chẵn thể ăn được gì ngoài thực vật, nếu cứ sống như thế này thêm chừng mười năm nữa, không khéo mình đắc đạo thành thánh nhân mất.
Tuy bây giời đã lớn hơn, nhưng cũng chỉ có tác dụng giúp mình linh hoạt hơn, leo trèo tốt hơn thôi, một cuộc sống thật nhàm chán. Mình đã thử rất nhiều cách nhưng chẳng thể nào ra khỏi khu rừng này cả, chắc có lẽ đây là sự trừng phạt của ông thần c·hết tiệt ấy dành cho mình.
Trong lúc đang miên mang suy nghĩ, thì tôi nghe thấy một tiếng động rất lạ gần bìa rừng, nó rất lạ vì tôi đã nghe những âm thanh quen thuộc này hàng tỉ lần. Nhưng lần này khác với những lần trươc, là tiếng xào xạc như có thứ gì đó đang đi chuyển. Là thú rừng! Đã rất lâu rồi mình chưa từng được ăn thịt!
Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng của sự quỷ quyệt. Mày tới số rồi, dù là con gì đi nữa thì cuộc đời mày chỉ đến đây thôi con à! Nói là làm, tôi cầm ngọn giáo làm bằn đá lao đến hướng có tiếng động.
Hừm!! Hừm!!! Thì ra là một con chim, nhưng trông lạ lắm mỏ thì hơi dài có màu đỏ, lông thì có màu nâu nhưng ánh lên một màu vàng huyền bí. Nhưng mà không sao, cho dù là chim gì, thì hôm nay mày cũng sẽ trụi lông và bốc mùi thơm phức. Haha!!!
Tôi tiếng lại gần với đầy sát khí và ánh mắt của sự thèm thuồng. Tôi bắt đầu giơ ngọn giáo chuẩn bị kết thúc cuộc đời nó thì con chim ấy lên tiếng.
- Khoan!!! Khoan đã!!! Ta là Lạc thần, phụng mệnh của thần thế giới Henchi và thần của sự sống và tái sinh, xuống đây làm bạn và chỉ dẫn cho ngươi, xin đừng ra tay!
Sau khi nghe nó nhắc đến lão già ấy tôi hành động rất dứt khoác, tôi đưa tay ra vuốt lên bộ lông óng ánh của nó và thóp cổ lôi về nơi trú ẩn trong sự kêu gào của nó. Lúc này mắt tôi vẫn lạnh lùng và ánh lên sự nguy hiểm.
Trên đường đi nó vẫn không ngừng lải nhải, nhưng phát ra những âm thanh không hoàn chỉnh do bị tôi đang nắm chặt cổ.
- Ngươi!!! Làm!!! Gì!!! Vậy!!! Thả ta ra...ngươi muốn ăn ta thật… à?!!!
Tôi vẫn cố tình như không nghe và lẩm bẩm một mình.
- Món chim nướng ư! Cũng không tệ mặc dù hơi thiếu gia vị nhưng cũng không sao có còn hơn không, món thịt đầu tiên khi đến thế giới này. Ôi tuyệt làm sao!!!
Tôi liếc nhìn xuống nó với ánh mắt sắc lẹm và thèm thuồng. Nó thì gần như kêu gào trong sự tuyệt vọng, mắt thì ứa nước long lanh.
Sau khi về đến nơi tôi trói nó vào góc cây, nhưng vẫn không nói gì, nó thì vẫn kêu gào trong tuyệt vọng. Tôi quay ra bắt đầu nhóm lửa, còn gương mặt nó gần như trắng bệt không còn tí máu, sau khi nhóm lửa xong tôi bắt đầu quay ra nhìn nó với ánh mắt như ăn tươi nuôt sống. Lúc này nó kêu gào càng thảm thiết hơn nữa. Nhưng có một câu khiến tôi đứng hình.
- Không!!! Lẽ nào, cậu muốn ăn thịt người bạn đã bầu bạn cùng cậu suốt 28 năm sao?!!
- Ngươi đừng có mà ngụy biện, cậu ấy không thể nào ở đây được, đây là cơ hội cuối nếu không giải thích rõ ràng thì chuẩn bị c·hết đi!
- Không!! Ý tôi không phải là cậu bạn thân lúc nhỏ của cậu, mà là chú chó đã ở cùng cậu ấy, cậu không thấy kì lạ khi một chú chó có thể sống lâu đến vậy mà không hề bệnh tật hay ốm đau à?
Lúc này tôi mới nhớ ra, quả thực tôi có nuôi một chú chó nhưng không nhớ là nó xuất hiện từ khi nào và nó sống lâu một cách lạ kì. Nhưng tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng mà đáp lại nó bằng câu nói lạnh lùng không kém.
- Rồi sao? Thịt chó và thịt chim có gì khác nhau, thứ gì ta cũng cho vào bụng được!
- Xin đừng mà! Lúc trước cậu đâu có như thế, cậu rất yêu chó mèo mà, cậu đâu bao giờ ăn thịt chúng. Mặc dù có những lúc cậu rất mệt mỏi nhưng cậu vẫn chăm sóc và yêu thương tôi mà!
Lúc này tôi chợt nhận ra là mình từng là một người tuyệt vời như thế ư. Nhưng tôi vẫn lạnh như băng và đáp lại nó.
- Cho ngươi một cơ hội cuối! Hãy nói ra tên của chú chó lúc trước ta nuôi, nếu sai ngươi sẽ được lên giàng hỏa thiêu ngay lập tức!
Chưa đợi tôi nói hết câu! Nó ngay lập tức trả lời.
- Pu!! Lúc trước tôi tên là Pu.
Lúc này tôi biết là nó nói thật! Thật mừng làm sao, cuối cùng tôi cũng có một người để bầu bạn. Lúc này tôi mới nhớ lại, ông thần ấy cũng từng nói là sẽ gửi xuống cho tôi những bất ngờ, nhưng làm sao biết được bất ngờ này lại ngọt ngào đến thế. Nhưng tôi vẫn muốn trêu Pu thêm một tí, mặt tôi vẫn lạnh băng và cầm giáo tiếng về phía cậu ấy!
- Chuẩn bị c·hết đi! Món thịt đầu tiên ở thế giới mới!
- Đừng mà!!! Tôi không muốn kết thúc như vậy đâu!!!
Xoẹt!!! Dây trói đứt ra. Tôi ôm lấy Pu và nói.
- Cảm ơn! Cảm ơn cậu đã đến đây vì tôi!
Pu như được sống lại, nét mặc đã giãn ra và nói với tôi.
- Ai nói là tôi xuống đây vì cậu! Tôi xuống đây là vì bị ép buộc đấy!
- Ai!!! Tại sao lại ép buộc cậu đến với tôi?
- Thì là cha, mẹ cậu chứ ai. Nói đúng hơn là họ đã ném tôi xuống đây để gặp cậu!
- Cha!!! Mẹ!!! Tôi làm gì có cha mẹ, tôi là một cô nhi mà?
- Cậu ngốc thât! Cậu không phải là cô nhi đâu. Cậu là con của thần thế giới Henchi và nữ thần sự sống và tái sinh đấy.
- Không thể nào! Làm sao mà cậu biết được, không thể nào!
- Tin hay không thì tùy cậu! Nhưng tôi là Lạc thần, thần của trí tuệ và sự thông thái có chuyện gì mà tôi không biết được chứ!
- Nếu là như vậy thì mẹ tôi là người như thế nào bà ấy tên gì?
- È!! Hèm!! Nghe đây, mẹ cậu là một nữ thần vô cùng xin đẹp, diệu dàng và nhân hậu. Bà ấy cũng như cha cậu được sinh ra trong hư vô, là người mang lại sự sống và tái sinh. Ta không biết bà ấy gặp cha cậu khi nào, ở đâu và vì sao lại yêu nhau, nhưng ta biết chắc một điều là!! Cha cậu đã tiêm nhiễm những thói hư tật xấu của ông ấy vào bà ấy!!! Cậu có biết không, ta thật không thể tưởng tượng được, một vị nữ thần từng nhân hậu và hiền từ như thế, lại có thể ném ta thẳng từ trên ấy xuống đây và còn đe dọa là sẽ g·iết nếu không kết bạn được với cậu!!! Còn nữa, bà ấy không có tên cũng như những vị thần khác, họ chỉ có phong hiệu do chư thần gọi nhau thôi. Ngoài thần thế giới Henchi, ta thần của trí tuệ và thông thái Pu do cậu đặt tên, thì theo ta biết chưa vị thần nào có tên riêng của mình cả!
- Vậy tại sao họ không đặt tên cho nhau để dễ gọi, mà phải dùng các biệt hiệu rườm rà thế làm gì?
- Vì tên không phải muốn là đặt được, phải có sự đồng ý của cả hai bên, nó sẽ tạo ra một lên kết chặt chẽ giửa hai người. Và còn một điều quan trọng nữa, đặt tên cho nhau là một chia sẽ ngan bằng. Ví dụ như ở trái đất cậu đặt tên cho ta là Pu nhưng do cậu không có ma pháp hay sức mạnh gì nổi bật, nếu ta đặt tên lại cho cậu thì ta sẽ mất đi một nữa ma pháp và sức mạnh, cậu hiểu chứ?
- Vậy từ giờ ta có thể gọi cậu là Pu như lúc trước không?
- Biết làm sao được! Khi đặt tên xong nếu chấp nhận, thi cái tên đó sẽ đi theo vị thần đó mãi mãi. Hừm!! Mặc dù đó là tên của một con chó!
- Khổng thể tin được!!! Cha, mẹ tôi là những vị thần quyền năng nhất vũ trụ, nhưng tại sao họ lại bỏ rơi tôi, còn nữa nếu cậu nói mẹ tôi là một vị thần tại sao cha tôi lại nói ông ấy không có thực thể cố định?
- Lại bóc phét ấy!! Tính cách ông ấy thế mà, thực ra ông ấy là một người cao to và cường trán, khuông mặc thì uy nghiêm có lẽ ông ấy sợ cậu hoảng sợ nên mới làm thế. Cũng có thể do tính cách của ông ấy từ đầu đã không thể cứu chữa rồi, nhưng ta vẫn không thể tha thứ cho ông ấy cách ông ấy đã làm biến chất vị nữ thần mà ta tôn kính!!! Còn về vì sao họ bỏ rơi cậu, thì thực ra họ chưa từng làm vậy và tại sao họ không cho cậu biết trong ngần ấy năm, thì ta không thể cho cậu biết!
- Cậu đến đây chỉ để làm bạn với tôi thôi sao? Thật cảm ơn cậu vì đã đến trong bao năm qua, tôi gần như tuyệt vọng trong sự cô đơn. Cảm ơn cậu!
- Tôi đến đây không chỉ làm bạn với cậu như trước kia, mà còn chỉ dạy cho cậu những điều mới, cậu có thể coi tôi như một người thầy cũng được. À còn nữa, cậu cũng được đặt cho một cái tên khi đến thế giới này đấy, là cái tên do cha cậu đặt cho đấy.
- Hã !! Không phải cậu nói là đặt tên là chia sẽ ngang bằng sao? Nếu như làm vậy thì không phải ông ấy sẽ yếu đi sao?
- Lo gì! Ông ấy dù gì đi nữa cũng là thần của các vị thần, mất đi một nữa sức mạnh thì ông ấy cũng đâu có ngán ai, huống hồ gì cậu cũng là con của ông ấy, cho cậu còn hơn là cho người ngoài. Mà cũng không mất đi một nữa sức mạnh đâu, chắc là tầm hai mơi đến ba mơi phần trăm thôi.
- Tại sao lại vậy? Tôi đâu có gì đâu sức mạnh, cũng chẵn có còn ma pháp thì không biết, tại sao ông ấy mất ít vậy?
- Cậu không nhớ điều ước thứ hai và ba của mình à?
- Thì sao? Nhưng tôi có cảm thấy gì đâu, đôi lúc còn nghĩ mình bị lừa, nếu như tôi không có kháng tính thì có lẽ tôi sẽ mắng ông ta tới c·hết thì thôi!
- Thực ra sức mạnh hiện giờ của cậu, tương đưng với thần sức mạnh đấy, đó là lí do vì sao cậu tóm cổ tôi mà tôi không thoát ra được. Còn ma pháp thì tương đương với ma pháp vương người đã gần như có thể gọi là thần ma pháp đấy, chỉ có điều là cậu không biết sử dụng thôi.
- Ma pháp thì không nói còn sức mạnh, thì tại sao sức mạnh tôi lại không thể sử dụng được?
- Làm sao mà dùng được, vì nơi này là kết giới do ông ấy tạo ra dùng để các các vị thần có mâu thuẫn đánh nhau mà, nên mọi thứ đều trở nên cứng chắt hơn thông thường, cây cối ở đây vì hấp thụ nhiều ma pháp nên chúng mới to đên thế, còn chỗ cậu đang đứng đây là nơi mà ông ấy hòa giải sau khi họ đánh nhau xong, nên nó mới khác biệt đến vậy đó!
- Nói vậy nơi này có khác gì võ đài đâu, mai mắn là tôi còn sống đến giờ này!!!
- Lo gì!! Họ ít khi đánh nhau lắm có khi cả ngàn năm mới có một lần, thần thì cũng có luật của các vị thần, mà thời gian trong này cũng khác bên ngoài, để không gây xáo trộn trật tự thế giới. Mà bây giờ cậu có muốn nghe tên của mình chưa? Đây là một đặc ân mà không phải ai cũng có đâu đấy?
- Khoan đã!!! Bây giờ tôi đang phân vân không biết mình có thể làm chủ được sức mạnh này không. Thì ra đây là lí do ông ấy đã nói với tôi sức mạnh càng lớn thì trọng trách càng lớn sao, theo như hiện giời tôi muốn học thật thành thục tất cả các kĩ năng và ma pháp trước đã. Cậu có thể giúp tôi chứ?
- Tất nhiên là được! Tôi đến đây với mục đích là như vậy mà, tôi sẽ truyền dạy cho cậu hết tất cả những gì mà tôi biết. Nhưng nó sẽ cực kì gian khổ đấy cậu đã sẵn sàng chưa?
- Tôi sẵn sàng hơn bao giờ hết! Xin hãy chỉ dạy cho tôi nhừng gì tốt nhất, những điều hay và lẽ phải! Pu!
Lúc này tại nơi thần Henchi và nữ thần ngự trị.
- Lựa chọn Pu đên làm bạn với nó thật đúng đắn, bây giờ nó đã biết nặng nhẹ và và trách nhiệm của mình nàng nghĩ sao?
- Th·iếp còn thấy được lòng vị tha của nó nữa, cho dù chúng ta đã bỏ rơi nó nhưng nó cũng không hề hận chúng ta, th·iếp cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm làm sao!