Chương 48.
Sáng hôm sau khi bình minh vừa ló dạng, Yuki đã đến phòng chúng tôi, anh ấy hỏi.
- Tôi phải về Florin đây! Mọi người khi nào sẽ lên đường?!
Tôi từ tốn đáp lại anh ấy với một nụ cười.
- Trong hôm nay hoặc ngày mai chúng tôi sẽ đi! Nhưng chúng tôi còn phải chuẩn bị một số thứ!
- Cậu muốn chuẩn bị gì?!
Tôi nhìn về hướng Airi và Ami vừa cười với họ vừa trả lời Yuki.
- Tôi sẽ đến đế quốc đúng không? Tôi không thể để người con gái mà tôi c·ướp từ tay hoàng đế đến đó với bộ dạng thế này được!
Yuki nhìn về hướng Airi và Ami vừa cười vừa nói.
- Cậu đang cảm thấy ái ngại về việc để họ trong bộ dạng người hầu! Hay là cậu đang dần quan tâm họ hơn thế?!
Tôi hơi ngượng và trả lời.
- Tôi cũng chẵn biết nữa? Có lẽ tôi đã thấy được gì đó từ họ chăng!
Yuki cười lớn vỗ vào vai tôi và nói.
- Hahaha! Cậu đúng là không biết cách nói dối nên cậu chẳng thể nào qua mặt được họ! Nếu cậu muốn thế thì tôi nghe nói ở con đường phía tây của thủ đô có một tiệm may rất danh tiếng đấy, họ chuyện may đồ cho các quý tộc ở Rinnol và cho cả nữ vương nữa! Tôi nghĩ cậu nên đến đó sớm, vì tôi nghe nói nơi đó rất đông khách!
- Cảm ơn cậu! Tôi sẽ đến đó xem sao! Chúc cậu lên đường bình an!
- Cậu cũng thế!!
Chúng tôi ôm tạm biệt nhau. Sau đó Yuki lên đường trở về Florin, tôi vào lại trong phòng và nói với các cô gái.
- Kazue, Hikari và Emiko này! Anh hôm nay muốn mạng phép được đưa Airi và Ami ra bên ngoài có chút việc, mọi người không có ý kiến gì chứ?!
Emiko nghe thấy thế liền muốn quát lên nhưng Hikari đã ngăn lại và nói.
- Em biết anh định làm gì mà! Em nghĩ Kazue cũng hiểu cho anh, còn riêng Emiko cứ để bọn em lo anh đi cùng họ đi!
Cả Hikari và Kazue đều gật đầu đồng ý. Emiko thì do bị Hikari bịt miệng nên cô ấy chỉ có thể ú ớ.
Tôi tiến lại nắm tay Airi và Ami dắt đi trong sự ngỡ ngàn của họ, Ami thắc mắc hỏi tôi.
- Chúng ta đang đi đâu thế?!
- Em không cần biết! Em chỉ cần đi theo anh khi nào đến em sẽ hiểu!
Airi thì không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn đi theo, có lẽ cô ấy cũng đã nhận ra. Đúng là một cô gái sắc sảo!
Tôi đưa họ ra bên ngoài hoàng cung và đi trên con đường phía tây, người dân đều trầm trồ nhìn chúng tôi có lẽ vì chúng tôi là người nơi khác đến. Trên đường đi chúng tôi thấy rất nhiều gian hàng đã bày bán trở lại, không khí của các con phố đã trở nên nhộn nhịp hơn, không còn ảm đạm như trước. Airi bỗng nói với tôi.
- Anh!! Chậm thôi bọn em theo không kịp!!
Tôi bất giác quay lại thì thấy hai người bọn họ mồ hôi nhễ nhại, tôi mới sực nhớ ra là hai người họ chỉ là người thường, họ không có thể lực cao như tôi và những người kia. Lúc này tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, tôi luôn cho mình cái quyền tự ý hành động mà quên đi họ không giống mình, thế mà họ vẫn luôn đi theo tôi dù có bao nhiêu khổ cực. Tôi đi chậm lại vừa đi vừa nói mà không nhìn về sau.
- Anh xin lỗi! Từ trước tới giờ anh quên mất là hai em không giống như bọn anh! Thế nhưng hai em vẫn không hề ca thán nữa lời!!
Hai người họ không nói gì chỉ tiến lên và nắm lấy tay tôi và cười mỉm. Chúng tôi đi cũng đã khá xa, bỗng nhiên tôi cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Tôi dùng cảm nhận vạn năng và phát hiện ra kẻ đó, nhưng lượng ma lực của kẻ đó không lớn nên tôi không thèm quan tâm.
Đến trước một cửa tiệm quần áo lớn và có rất đông người đang xếp hàng. Tôi dừng lại và nghĩ chắc đây là nơi Yuki nhắc đến, thấy số người xếp hàng rất đông tôi không biết phải làm gì. Để Airi và Ami đứng lại tôi tiến đến và hỏi một người dân.
- Thưa bà! Tôi muốn hỏi chút chuyện!
- Cậu trai trẻ à! Có chuyện gì?
- Tôi thấy nơi này có rất đông người xếp hàng nhưng tôi đang rất vội! Thế có cách nào để được ưu tiên ở đây không?!
- À!! Về chuyện đó, ở đây không có ưu tiên cho ai đâu bất kể quý tộc hay thường dân họ xem tất cả đều như nhau cả! Chỉ riêng có duy nhất người của hoàng gia là được vào trước thôi! Tôi nghĩ cậu nên đến vào ngày mai khi sớm hơn vì với lượng người này có khi cậu chờ tới tối vẫn chưa tới lược!
- Vâng!! Tôi hiểu rồi! Xin cảm ơn bà!!
Tôi trở về chỗ Airi và Ami với vẽ thất vọng, đưa họ đến một chiếc ghế gần đó và nói với họ.
- Anh xin lỗi! Anh chỉ muốn hai em có thể tươm tất hơn khi đến đế quốc, nhưng có lẽ chúng ta không thể!!
Ami cười và nói với tôi.
- Em không sao cả từ khi lên đường với anh em vẫn thế này nhưng chưa có ai nói gì cả và anh cũng luôn bảo vệ em nên có đồ mới hay không không quan trọng!
Airi.
- Em cũng thế! Từ khi quyết định theo anh ở đế quốc em đã không màng đến phú quý! Nên em ăn mặc như vậy và trở về đó cũng chẵn sao, em tin là nếu có kẻ nào nói xấu hai người bọn em anh sẽ luôn đứng ra mà đúng không?!
Tôi cười nhẹ nhưng vẫn hơi buồn và nói.
- Đúng!! Anh sẽ luôn ở phía trước!
Chúng tôi đang trò chuyện thì Kamura từ sau tiến đến và nói.
- Anh và hai chị muốn mua quần áo à?!
Tôi lạnh lùng đáp.
- Anh biết em đã theo dõi bọn anh từ lúc ra khỏi hoàng cung! Nên không cần tìm lí do để bắt chuyện, em có ý gì?
- À không!! Em chỉ hơi ngạc nhiên là tại sao anh lại dẫn Airi và Ami đi mà không phải ba người kia! Nên em muốn tìm hiểu một ít thôi!
- Ra là vậy! Anh dẫn họ đến đây là vì trước đây Airi từng là vợ chưa cưới của hoàng đế, nên anh không thể để cô ấy đến đó trong bộ dạng này được!
Kamura bắt đầu lộ vẽ mặt hồ ly ra mà nói.
- Thế thì em nghĩ mình giúp được đấy! Chắc anh cũng biết là chỉ người của hoàng tộc mới được ưu tiên, tuy anh là chồng chưa cưới của em nhưng dân thường làm sao biết mặt anh! Nên nếu anh muốn vào đó phải đáp ứng điều kiện của em!
Tôi lạnh lùng hơn và đáp.
- Điều kiện gì?!!
Kamura lộ vẽ mặt đắc ý và nói.
- Điều kiện là đêm nay anh phải đến chỗ em và ở lại đến sáng!
Airi và Ami định phản ứng thì tôi ngăn lại và nói.
- Kamura! Em làm anh càng ngày càng ghê tởm em hơn, tuy tính cách đã có phần thay đổi! Nhưng sự lẵng lơ đó còn đáng ghê tởm hơn vẽ kêu ngạo trước kia! Nếu dùng các thủ đoạn như thế em sẽ mãi mãi không thể ở lại với gia đình này, còn nữa nếu không may em gặp mẹ anh thì có thể em sẽ c·hết ngay lặp tức đấy!
Kamura không hề biết sợ mà vẫn giữ nụ cười và nói với vẽ sung sướng.
- Ôi!! Anh mắng em!! Cuối cùng anh cũng làm thế! Mẹ nói không sai, cách làm này tốt hơn cách trước!
Nghe thấy thế tôi chỉ biết ôm đầu còn Airi và Ami thì cười khúc khít. Thì ra việc tính cách của Kamura mỗi ngày một kiểu là do nữ hoàng dạy, bà ấy đúng thật là không biết cách dạy con mà!
Bỗng nhiên có một bé trai thú nhân chừng mười hai mười ba tuổi có lẽ là sói tiến đến gần tôi và hỏi với vẽ ngượng ngùng.
- Xin lỗi! Chú có phải là người đàn ông nằm trên giường ở đế quốc không?
Tôi xoa đầu thằng bé, nở một nụ cười thân thiện hỏi.
- Làm sao cháu biết?!
Thằng bé cười tươi hồ hởi như vừa được tặng món quà yêu thích.
- Đúng là chú rồi! Lúc cháu được cứu, cháu đã trông thấy chú, rồi lúc chú đứng phát biểu bên ngoài vương đô nữa! Cháu đã cố nhớ thật kỉ hình dáng và gương mặt của vị ân nhân đã cứu cả gia đình mình! Cháu cũng tự hứa với bản thân sao này lớn lên sẽ trở thành một người như chú, cháu sẽ bảo vệ gia đình mình và cả đất nước này!
Tôi chỉ cười mỉm và dùng ma pháp thẩm định lên thằng bé, tôi thấy được nó có tiềm năng ma lực rất lớn. Tôi từ tốn đáp.
- Đúng thế! Nếu cháu chăm chỉ học tập, nhất định một ngày nào đó cháu cũng sẽ được như chú!
- Thật thế ạ!!! Chú chờ cháu một chút!!
Chưa kịp đợi tôi trả lời thằng bé nhanh như sóc chạy đi và cười rất tươi vì lời động viên khi nãy. Tôi đứng lên nói với Airi và Ami mà không thèm đoái hoài đến Kamura.
- Chúng ta nên về thôi! Anh nghĩ ba người kia sẽ có một vài trang phục mà hai em có thể mặc. Anh sẽ nói với họ!
Kamura gầm lên.
- Này!!! Sao anh không thử van xin em, biết đâu em sẽ rủ lòng thương xót mà dẫn họ vào!
Tôi thật không biết phải làm gì với cô hồ ly này, giờ lại đổi thành ngan bướng rồi. Không biết cô ấy có tới bao nhiêu nhân cách đây. Tôi gằn giọng nói.
- Cô lại như thế rồi! Đúng là vẫn chưa thay đổi gì mấy! Tôi thật thất vọng!!!
Kamura lại trở về vẻ e thẹn và dịu dàng.
- Em!! Không có ý đó!
Cậu bé lúc nãy chạy trở lại và thở dốc, cậu ấy còn dẫn theo một người phụ nữ có vẽ là mẹ cậu bé. Bà ấy chào tôi một cách lịch sự.
- Chào ngài! Tôi là mẹ của thằng bé, thật vô cùng vinh dự khi được gặp ngài ở đây!
Tôi chào xã giao lại bà ấy.
- Vâng cảm ơn! Nhưng xin hỏi có chuyện gì mà bà phải gấp gáp thế?!
- Vâng!! Tất nhiên là phải gấp rồi, được gặp ân nhân của cả gia đình tôi bằng xương bằng thịt thì sao không gấp được! Chính ngài đã giải phóng chúng tôi khỏi địa ngục, chúng tôi suốt đời sẽ không quên công ơn này!
- Bà không cần phải khách sáo! Trong tình cảnh đó nếu là người khác có đủ khả năng tôi tin là họ cũng sẽ làm như tôi thôi!
- Ồ!!! Ngài quả thực rất khiêm tốn! Cho tôi xin hỏi ngài định đi đâu có thể tôi giúp được ngài đấy. Tôi quen biết hầu hết người trong thủ đô này mặc dù vừa chuyển đến không lâu!
Tôi cười thân thiện và trả lời.
- Tôi nghĩ bà không giúp được đâu! Tôi định đến cửa tiệm phía kia mua vài bộ đồ trước khi đến Kanjo một lần nữa! Nhưng có vẽ tôi đã đến trễ!
- Ngài muốn trở lại nơi địa ngục đó làm gì chứ?!
- Nó đúng là địa ngục! Nhưng nơi đó tôi tin người dân cũng vô cùng khó khăn, c·hiến t·ranh cũng đã kết thúc! Tôi muốn làm gì đó cho người dân vô tội của đế quốc!
- Ngài thật vĩ đại! Tôi thật ngưỡng mộ ngài, để đền ơn cho việc ngài đã cứu gia đình tôi! Hôm nay tôi sẽ để ngài lựa chọn thoải mái! Chúng tôi sẽ khiến cho các vị phu nhân của ngài lộng lẫy nhất có thể!
Tôi hỏi lại bà ấy với vẽ không hiểu.
- Nhưng làm sao chúng ta vào được?!
Kamura tiến đến ôm lấy tay và nói.
- Được chứ! Vì bà ấy là chủ của cửa tiệm đó mà!
Bà ấy lúc này mới để ý và thấy Kamura, với vẽ hoảng hốt bà ấy nói.
- Thưa công chúa! Tôi không biết người đến đây thật thất lể!
Kamura cười tươi và nói.
- Không sao cả! Chúng ta đi thôi!
Kamura định kéo tôi đi, nhưng tôi dừng lại và kéo tay Airi và Ami vừa đi vừa nói với bà chủ tiệm.
- Cảm ơn bà đã giúp đỡ! Tôi vô cùng biết ơn!
Chúng tôi vào bên trong cửa tiệm và được nhân viên đưa lên một căng phòng lớn chứa toàn bộ đồ may sẵn. Tôi nói với Airi và Ami.
- Hai em thích gì cứ chọn! Anh sẽ lo tất!
Cả hai vui mừng như hội rồi liên tục chọn đồ, còn tôi thì ngồi xuống chiếc bàn cạnh đó và trò chuyện với bà chủ tiệm. Tôi lấy ra một túi vàng và nói với bà ấy.
- Tuy không biết họ sẽ lấy những gì và bao nhiêu nhưng xin bà nhận cho!
- Không!! Tôi làm sao nhận được, tôi đã nói là muốn trả ơn cho ngài mà! Tôi không thể nhận được xin lỗi ngài!
Tôi đắng đo hồi lâu, nhìn về phía con trai bà ấy và nói.
- Tôi trước giờ chưa từng muốn mắc nợ ai! Nhưng lần này là thành ý của bà nên tôi không nỡ từ chối! Tôi có một đề nghị này, con trai của bà có tiềm năng rất lớn! Tôi tin sao này lớn lên nó sẽ trở thành người ưu tú nếu biết cách dạy dỗ, để đền ơn việc này khi nào về tơi Florin tôi sẽ viết một bức thư để con bà có thể học tại học viện hoàng gia của Florin! Bà đồng ý chứ?!!
- Thật thế sao! Tôi nghe nói nơi đó đã đào tạo không chỉ các pháp sư mà còn các tướng quân vĩ đại của Florin. Có mơ tôi cũng không nghĩ là con mình được học ở đó!
- Thế thì tốt rồi! Quyết định vậy đi!
Airi và Ami từ bên trong đi ra với vẽ mặt hơi buồn. Tôi liền hỏi.
- Không có đồ vừa ý hai em à?!
Airi.
- Không! Chúng rất đẹp! Nhưng bọn em muốn chọn cho cả ba người kia nữa, bọn em thấy có vài bộ khá đẹp nhưng lại chỉ có hai mẫu thôi! Nếu mua, khi về bọn em sợ những người kia thấy sẽ buồn!
Nghe thấy thế bà chủ lên tiếng.
- Thì ra còn những người khác nữa à! Không sao cả, chúng tôi vừa làm xong sáu bộ váy dạ hội cùng một kiểu nhưng khác màu, nó là mẫu mới nhất của năm nay! Các vị chờ chút tôi và con mình mang lên ngay!
Bà chủ tiệm rời đi tôi nhìn sang thì thấy Kamura đang bậm môi như tức giận nhưng lần này hơi khác! Tôi nói với Airi và Ami.
- Trong lúc chờ! Hai em chọn giúp anh vài bộ đồ mới cho Rosa nhé!
Ami.
- Vâng!! Em rất thích việc này!!
Cả hai tiếp tục đi chọn đồ cho Rosa! Tôi thì bắt đầu hỏi chuyện Kamura.
- Em nhận ra chút ít rồi đúng không?!
- Anh nói gì em không hiểu?!
- Em đang cảm thấy ganh tị vì tình cảm mà họ dành cho nhau đúng không?!
- Ganh tị gì chứ?! Em chỉ không hiểu sao họ lại có thể nghĩ đến cảm xúc của đối thủ thối!
- Đối thủ?! Không đâu, đó là biết quan tâm đến cảm xúc của thành viên trong gia đình! Có lẽ em đã nhận ra, nhưng chỉ đang trốn tránh nó thôi!
Kamura không trả lời mà chỉ lãng tránh câu hỏi của tôi. Bà chủ cửa hàng quay lại cùng với sáu bộ váy rất đẹp mang sáu màu sắc khác nhau! Airi và Ami chạy đến và vô cùng thích thú họ liên tục ướm thử. Tôi liền hỏi họ.
- Hai em nghĩ liệu những người kia có mặc vừa không?!
Ami.
- Em nghĩ là vừa đấy! Nếu không thì chúng em đổi cho nhau, nhưng hình như thừa ra một bộ!
- Chúng ta cứ lấy hết đi! Để lại một bộ thì bà chủ bán cho ai chứ, nó là một bộ sưu tập mà!