Chương 47.
Ba ngày sau, chúng tôi lúc này đang chuẩn bị cho buổi tiệc chia tay và cũng để Rinnol nói lời cảm ơn với Florin. Khi đồ đạc đã tươm tất, một người hầu gõ cửa bước vào phòng và nói với tôi.
- Thưa ngài! Nữ hoàng bảo tôi đến mời ngài! Bữa tiệc đã sẵn sàng!
- Vâng! Chúng tôi đã hiểu chúng tôi sẽ đến đó ngay!
- Vâng!! Vậy tôi xin lui trước!
Cả gia đình chúng tôi, tiến đến bửa tiệc trong tiếng cười nói rôm rã. Chúng tôi đến hội trường hôm trước cách bài trí cũng không có gì khác biệt, chỉ có điều khi các quý tộc gặp tôi đã bớt đi phần dè dặt. Họ liên tục mời tôi bắt tay và đưa chúng tôi đến bàn tiệc được đặt ở trung tâm.
Chúng tôi ngồi xuống, nhưng khi vừa đến đây các hôn thê của tôi không còn cười đùa như lúc trong phòng. Tôi chỉ nghĩ là họ đang tỏ ra lịch thiệp, dù gì đây cũng là buổi tiệc của hoàng gia. Từ bên trong nữ hoàng của Rinnol bước lên bục và phát biểu.
- Thưa các vị quan khách! Buổi tiệc hôm nay được tổ chức nhầm mục đích cảm tạ tấm chân tình của Florin dành cho chúng ta!
Trong lúc nữ hoàng phát biểu thì Yuki chạy từ bên ngoài vào và nguồi xuống bên cạnh tôi. Tôi liền hỏi cậu ấy.
- Cậu đi đâu giờ mới tới vậy?!
- Phiền phức thật, nơi này thiết kế hơi khác vương đô nên tôi lạc đến một nơi khác, cũng may là có người hầu chỉ đường! Thôi tập trung đi!
Tôi chỉ biết cười trừ vị sự lẩm cẩm của Yuki.
- Có thể các vị ở đây vẫn chưa biết! Florin đã đồng ý bán lại cho chúng ta một lượng lớn lương thực và hạt giống, ngoài ra cũng cử các chuyên gia nông nghiệp đến giúp đỡ chúng ta trồng trọt!
Đột nhiên một quý tộc không có mặt trong cuộc họp hôm trước đứng lên và hỏi nữ hoàng vơi vẽ cung kính.
- Thưa nữ hoàng! Chúng tôi biết là mua lương thực rất khó, nhưng chúng ta cũng từng bán cho Florin với giá rẻ! Thế lần này chúng ta mua lại thì có gì phải cảm tạ ạ?!!
Nữ hoàng cười mỉm và giải thích.
- Thế các vị có biết họ bán cho chúng ta với giá nào không? Các vị không biết đúng không?! Florin đã bán cho chúng ta hai trăm xe lương thực lớn và một trăm xe hạt giống với giá ba đồng bạc! Họ biết nếu đề nghị tặng ta sẽ không nhận nên họ đã bán! Còn về các chuyên gia chúng ta chỉ phải cho họ chỗ ăn ở, chúng ta không phải trả bất cứ chi phí nào! Ngoài ra họ còn cho không chúng ta hai trăm năm mươi ngàn đồng tiền vàng để xây dựng lại ba thành phố phía bắc! Thế giờ các vị nghĩ chúng ta có nên cảm tạ họ không?!
Các quý tộc nghe thấy thế thì nhôn nhau và bàn tán sôi nổi. Một quý tộc già đứng lên nói.
- Nếu thế! Thì không chỉ cảm tạ mà chúng ta còn phải ghi nhớ công ơn của họ đến đời đời! Chúng ta lúc này rất cần những thứ ấy!
- Nếu các vị muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn ngài phó vương của Florin đang ngồi ở kia!
Vừa nói nữ hoàng vừa chỉ về phía tôi. Tôi chỉ cười một nụ cười thân thiện và không nói gì.
- Chính ngài ấy đã nhận ra tình cảnh của chúng ta và viết thư yêu cầu Florin giúp đỡ! Ngoài ra phu nhân và con gái của ngài ấy, đã giúp tạo mưa trên khắp Rinnol để người dân vượt qua h·ạn h·án, khu rừng phía tây mà chúng ta dày công trồng nhiều năm không được, giờ đây nhừ sự giúp đỡ của ngài ấy đã phát triển tươi tốt và đã có thể chặng được sự xâm lấn của sa mạc rồi đây!!
Các quý tộc lúc trước tránh mặt không gặp tôi tuy là không chạy đến như những đứa trẻ, nhưng họ liên tục nói lời cảm ơn. Tôi đứng dậy và nói to với mọi người.
- Các vị không cần phải khách khí như thế! Những gì tôi giúp cho đất nước này là những gì đất nước này đáng được nhận! Các vị đã không bỏ rơi chúng tôi trong lúc khó khăn thì chúng tôi cũng không thể làm thế với các vị! Tôi hi vọng cả hai quốc gia sẽ giữ tình cảm này đến muôn đời sau!!
Nói rồi tôi cười nhẹ và ngồi xuống, các quý tộc như trút bỏ được gánh nặng họ cười nói vui vẽ với nhau. Nữ hoàng tiếp tục.
- Vì những việc trên nên buổi tiệc hôm nay tổ chức để cảm ơn và tiễn biệt họ, vì ngày mai họ sẽ rồi khỏi đây! Ngoài ra ta và các quý tộc quan trọng đã bàn bạc về việc thành lập liên minh ba nước Florin, Valley và Rinnol liên minh này được lập ra nhầm mục đích trương trợ nhau lúc khó khăn và chống lại các thế lực từ bên ngoài! Chúng ta đã cử Racha đến Florin để bàng bạc về việc này và chọn nơi làm vùng đất chung của cả ba nước! Vì là việc quan trọng, nên có thể việc thương thảo sẽ hơi lâu!!
Các quý tộc nghe nói thế thì lại tiếp tục xì xào bàng tán. Thấy thế nữ hoàng tiếp tục.
- Việc cuối cùng mà hôm nay ta muốn thông báo là! Ta sẽ gã công chúa Kamura cho ngài phó vương đây, làm vậy thì từ nay chúng ta và Florin và Valley sẽ trở thành người một nhà, nên không cần phải lo về việc chúng ta lép vế hơn những quốc gia khác!!
Nữ hoàng vừa dứt tiếng thì đám đông bên dưới cũng ổn định trở lại. Từ bên trong Kamura cùng cha mình bước ra. Tôi như đứng hình, Kamura đã thay đổi hoàn toàn, không còn là một cô công chúa ngan bướng nữa, cô ấy đã trở nên thước tha và diệu dàng như một công chúa đích thực, tôi thực sự như bị cô ấy cuốn hút vì vẽ ngoài. Kamura nhìn về phía tôi làm tôi bừng tỉnh, tôi cố đá ánh mắt đi nơi khác nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của các cô gái ngồi bên cạnh.
Hiểu ra vấn đề và lí do khiến họ suốt cả buổi tiệc không nói gì. Tôi nói với họ.
- Sao vậy! Cảm thấy thất vọng về thành quả và hậu quả mà mình gây ra à?!
Tất cả đều im lặng và cuối gầm mặt xuống. Tôi cũng không muốn làm họ buồn thêm nhưng khi quay lại thì Kamura đang tiến đến chỗ tôi. Cô ấy bỏ mặc cha mẹ mình còn đang đứng trên bục phát biểu, kéo một chiếc ghế ở bàn bên cạnh, chen vào giữa tôi và Yuki mà không hề ái ngại.
Kamura choàng lấy tay, ngã đầu vào vai tôi và nói với một giọng nói dịu dàng và không còn cộc lốc.
- Anh thấy sao?! Em đã cố gắng thay đổi vì anh, các chị ấy cũng đã dạy em rất tốt! Đúng rồi em nên cảm ơn các chị ấy nhỉ!
Kamura nhìn về phía những cô gái, khiến họ càn thêm buồn. Riêng Emiko định lớn tiếng lại thì tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại. Tôi nhìn lại Kamura và nói.
- Cô nghĩ mình đã thay đổi ư? Không đâu, cô chỉ thay đổi dáng đi và cách ăn nói thôi! Cô của hiện tại thậm chí còn chưa thể được như Ami nữa!
Nghe tôi nói thế thì Ami đỏ mặt và cuối gầm xuống. Kamura vừa định bộc phát lại tính cánh cũ nhưng cố kềm nén và nói nhẹ nhàn.
- Anh nói vậy là sao em không hiểu? Em có gì không bằng chị Ami chị ấy cùng lắm chỉ bằng em thôi!
- Không Đâu!!
Tôi nháy mắt với Airi. Cô ấy cầm lấy tay của Ami giơ lên làm lộ ra chiếc vòng tay! Kamura gần như tức giận và hơi to tiếng hơn lúc nãy.
- Tại sao chứ?! Em đã cố gắn rất nhiều mà!
Tôi từ tốn giải thích.
- Cô biết không?! Việc thích ai và chọn ai không phải do họ quyết định đâu, là do tôi quyết định, vì đây là cuộc đời của tôi! Tôi không muốn người khác quyết định thay mình và cả cha mẹ tôi cũng không có quyền đó! Cô muốn tôi chấp nhận thì hãy thực sự thay đổi, đừng có làm bộ mặt giả dối đó. Mọi người ở đây có thể không nhận ra, nhưng tôi nhận ra đấy!!
- Anh nhận ra điều gì? Em cần lời giải thích!!
- Được vậy tôi sẽ nói! Từ lúc gặp nhau ở đây thôi cô đã phạm ba sai lầm cơ bản đối với một công chúa! Cô thân là một công chúa, nhưng lại bỏ mặc cha mẹ mình rời đi khi chưa xin phép! Một công chúa không bao giờ tự ý ngồi chen ngan vào giữ hai người đàn ông cả! Là một công chúa cho dù đã có hôn phu cũng không được thể hiện tình cảm một cách lẵng lơ quá mức như vậy trước mặt đám đông! Cô thấy đấy Hikari, Kazue và Emiko cũng là công chúa nhưng có bao giờ hành động như cô lúc này không?!
- Nhưng! Em đã rất cố gắn! Sao anh nghiêm khắc thế?!
Tôi cười nhẹ và nói.
- Còn điều quan trọng nhất nhưng không liên quan tới thân phận của cô! Đó là!! Nếu cô đã muốn ở trong gia đình này, thì nên biết hòa thuận và chia sẽ! Đó là điều mà mẹ tôi đã dạy cho những người ở đây! Chỉ từ nãy tới giờ thôi cô đã không dưới ba lần khiêu khích họ trước đám đông, có phải cô muốn họ bộc lộ cảm xúc và mất mặt đúng không?!
Như bị nói trúng tim đen, Kamura cuối mặt xuống và nói lí nhí.
- Nhưng!! Em chỉ muốn!!!
Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra rồi nói.
- Cô nếu muốn ngan hàng như họ thì trước hết hãy được như họ đã! Tôi chỉ có thể nói thế thôi!!!
Khi tôi tập trung trở lại bàn tiệc thì tôi phát hiện ra nữ vương và chồng bà ấy đã xuống đây và ngồi cùng từ lúc nào. Mọi người đều châm chú nhìn tôi, còn Kamura thì đang cuối gầm xuống và nước mắt đang rơi. Nhìn sang bên cạnh thì thấy cả năm cô gái đang nhìn tôi với ánh mắt nồng nàn và say đắm, nhưng việc đó không quan trong, việc quan trong ở đây là tôi làm cho công chúa khóc trước mặt nữ hoàng. Pu nói nhỏ với tôi.
- Thôi xong rồi! Chắc có c·hiến t·ranh lần nữa rồi!
Yuki lay tôi và nói.
- Mau xin lỗi đi! Không có chuyện lớn đấy!!!
Nhưng tôi vẫn rất cương quyết và nói với nữ hoàng.
- Thưa nữ hoàng! Có thể những điều tôi làm nãy giờ hơi quá đáng, nhưng nếu không làm thế thì gia đình này sẽ loạn! Một kẽ mà gia đình còn không thể quản được thì sao lo được việc thiên hạ! Mong người hiểu cho!!
Nói xong chân tôi bắt đầu run cầm cập và cầu nguyện, nhưng nữ hoàng và chồng bà ấy cười lớn rồi nói.
- Quả là không sai khi giao con gái ta cho cậu! Từ bé tới giờ ta chưa bao giờ thấy nó thành tâm hối lỗi như lúc này! Chỉ một tháng mà các cô vợ của cậu có thể dạy nó cách đi đứng và ăn nói, điều đó đã khiến ta bất ngờ! Nhưng còn bất ngờ hơn khi cậu chỉ trong vòng có vài phút đã làm nó nhận ra khuyết điểm và hối lỗi! Ta cảm thấy vui lắm con trai à!!!
Nghe thấy thế tôi sượng ngắc và cười một nụ cười méo nó còn Kamura khóc càng to hơn khiến cho bàn bên cạnh quay lại nhìn! Trong lúc bối rối không biết là thế nào thì Kazue, Hikari chạy đến ôm ấy cô ấy rồi nói.
- Em ngoan nào! Chị biết em sốc với lời anh ấy nói nhưng anh ấy nói đúng mà phải không?!
Hikari.
- Thôi đừng khóc nữa! Chị biết em rất cô gắn rồi, nhưng chỉ là chưa đủ thôi! Chỉ là anh ấy nghiêm khắc hơn bọn chị thôi!!!
Nghe họ nói xong tôi cảm giác như mình là tội đồ vậy. Emiko và Airi đập bàn rồi quát lớn.
- Nín ngay! Công chúa của một quốc gia không thể ủy mị như thế! Còn khóc nữa thì tôi ra tay đấy!!!
Bỗng nhiên Kamura im bặt không còn khóc nữa chỉ thút thích thôi. Tôi hơi ngạc nhiên và nữ hoàng cùng chồng bà ấy cũng thế. Chồng của nữ hoàng hỏi.
- Các cô sao làm được thế! Lúc trước mỗi lần nó khóc là mấy ngày đấy, không ai có thể làm nó nín cả và nó cũng không ngoan ngoãn nghe lời ai như thế đâu?
Ami cười nhẹ rồi nói.
- Thưa ngài đây là bí mật!!
Nghe thấy thế tôi nhìn nữ hoàng bà ấy cũng nhìn tôi vơi ánh mắt khó hiểu, nhưng cả hai đều không có câu trả lời.
Nữ hoàng lắc đầu như không muốn suy nghĩ về chuyện đó nữ. Bà ấy hỏi tôi.
- Con trai à! Ngày mai các con về lại Florin à?
- Vâng!! Ngày mai Yuki sẽ về Florin còn chúng tôi sẽ tiếp tục đến quốc gia khác!!
- Sao con khách khí thế! Chúng ta là người nhà trên bàn này cũng không có người lạ, con cứ gọi ta và anh ấy là cha mẹ được rồi. Như thế tiện hơn, mà các con sẽ đi đâu và có dẫn theo Kamura không?!
- Vậy con xin phép! Chúng con nghĩ Kamura theo sẽ không tiện, vì chúng con sẽ đến đế quốc!!
- Sao con lại đến đó! Ta nghe Kamura kể lại nơi đó như địa ngục ấy!
- Đúng là nơi đó như địa ngục! Nhưng người dân không có tội, lần này con đến là muốn giúp đỡ người dân đế quốc! Số tiền bồi thường cho vương quốc và lương thực cũng không ít, con tin người dân đế quốc đang rất khó khăn! Con nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm!
- Con thật có lòng bao dung và thánh thiện! Mà này mẹ nghe nói lúc ở đế quốc con đã làm những chuyện kinh thiên động địa lắm đúng không?!
- Không đâu! Chỉ là người ta thêu dệt lên thôi mẹ đừng nghĩ nhiều quá!
Chồng của nữ hoàng chen ngan.
- Ta nghĩ! Chắc là cũng như ở Rapha đúng không?!
Tôi chưa kịp trả lời thì Emiko lúc này đã có tí hơi rượu chen vào.
- Cũng không nhiều đâu! Tôi không biết ở Rapha như nào nhưng ở đế quốc tôi đã thấy anh ấy h·ành h·ạ một vị thần đến không còn linh hồn, lúc đó anh ấy như một ác ma!!
Rosa cũng góp vui.
- Con cũng thấy này! Pa-pa lúc đó nhìn anh dũng lắm, pa-pa đã làm siêu lòng mẹ Airi vào lúc đó đấy!!
Nữ vương và chồng bà ấy nghe thấy thế thì chăm chú và bắt Emiko cùng Rosa kể lại cho họ nghe. Không chỉ chuyện ở đế quốc mà trong men say Emiko còn kể cả chuyện ở Valley cho họ nghe. Tôi thì chỉ biết ôm đầu và cầu nguyện cho cô ấy không lỡ lời là nói ra những chuyện không nên nói.
Kazue, Hikari cười nói rôm rã cùng Airi và Ami họ không còn ưu phiền như lúc đầu. Tôi nhìn sang thì thấy Yuki và Pu đang liên tục cạn chén cũng đã lâu rồi mới thấy Pu vui vẽ như vậy, Kamura cũng chăm chú nghe Emiko kể chuyện.
Một lúc sau, mọi người kết thúc câu chuyện nữ hoàng nhìn tôi và hỏi.
- Con có thể làm tất cả những thứ ấy sao?!
- Vâng!! Nếu con muốn con có thể làm được!
- Vậy thì lần này ta hạ mình cầu xin con! Con hãy thay ta chăm sóc và bảo vệ cho con gái ta, nếu là con thì ta rất yên tấm!!
- Mẹ không phải làm thế! Tuy chỉ trên danh nghĩ và chưa chính thức, nhưng con sẽ làm tròn trách nhiệm nếu như cô ấy chịu thay đổi!!
Kamura nhìn tôi say đắm và nói.
- Em nhất định làm được! Vì anh hoàn hảo hơn em tưởng, anh có thể làm tất cả những việc ấy nhưng luôn yêu thương và chưa từng dùng sức mạnh đó với các chị ấy! Nên em đã thấy được điểm dừng của cuộc đời mình ở anh!
Tôi cười nhẹ và nói.
- Có chắc không?! Tôi không hoàn hảo đâu, và không phải tôi không thể dùng sức mạnh với họ mà là tôi không thể dùng đấy!!!
- Tại sao lại như vậy?!!
- Điều đó thì cô nên tự tìm hiểu đi, nếu có một ngày cô biết được sự thật về cái gia đình này cô sẽ phải khóc lóc vang xin đấy!!!
Tất cả chúng tôi đều nở một nụ cười bí hiểm khiến cho Kamura tỏ ra hơi sợ, nhưng cô ấy vẫn cứ khẳng định.
- Không!! Ngày mai em củng sẽ đi cùng mọi người, em tin vào cảm nhận và con tim mình!!
- Nếu như cô muốn!!
Nữ hoàng hồ hởi hỏi.
- Thế con đồng ý cho con bé theo cùng à! Con bé cũng biết dùng ma pháp đấy bết đâu giúp ít gì đó cho con!
- Vâng!! Nếu cô ấy muốn thì con sẽ dẫn theo! Nhưng con phải xin phép mẹ trước!!
- Được!! Ta đồng ý!!
- Còn về ma pháp con không nghĩ cô ấy đã thuần thục đâu, nó còn khá yếu! Con sẽ nhờ Pu chỉ cho cô ấy! Cậu giúp được chứ Pu!
Pu đã say khước và nói.
- Tôi lo được tất! Dù gì trong gia đình này tôi cũng đã đào tạo ra vài ba con quái vật rồi thêm một hai con nữa cũng không sao!!!
Chúng tôi nghe thấy thế thì cười to như muốn vỡ cả hội trường. Chúng tôi đêm đó đã uống rất nhiều và trò chuyện cho đến tận đêm khuya. Khi buổi tiệc tàn thì tất cả đã say khước và ai về phòng đó trong tiếng cười đùa rôm rã.