Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 46.




Chương 46.

Đã gần một tháng từ lúc các cô vợ của tôi bắt đầu dạy cho công chúa Kamura biết cách ứng xử và lể nghi của hoàng gia, từ đó đến giờ tôi chưa từng đến phòng của công chúa một lần nào nữa. Các cô gái vẫn về phòng của chúng tôi vào những lúc chiều tối, nhưng họ vẫn không hé răng với tôi nữa lời về tiến triển của việc dạy học. Gần đây tôi cũng hay thấy họ thường thì thầm to nhỏ và cũng tỏ ra hơi lo lắng, không biết họ có làm nên chuyện gì tày đình không?

Giờ đang là buổi chiều. Hoàng hôn đang dần buông xuống, tôi thấy một đoàn xe ngựa đang từ từ tiến vào hoàng cung, dẫn đầu là Yuki và Kacha. Tôi sực nhớ ra! Hôm nay là ngày đoàn áp tải lương thực và tiền vàng đến, tôi vội vàng chạy đến chỗ họ và chào hỏi Yuki.

- Cuối cùng cậu cũng đến! Có trục trặc gì sao? Cậu đến hơi muộn so với dự tính của tôi!

Cậu ấy cười tươi và trả lời tôi.

- Không có sự cố gì cả! Chỉ là hàng hóa quá nhiều nên chúng tôi không thể đi nhanh được! Việc cậu nhờ tôi thông báo với Hiraki tôi đã cho người về báo lại với cậu ấy rồi! Nhưng cậu còn muốn đi đâu nữa chứ?!

- Bí mật! Tôi sẽ nói cho cậu khi cần thiết! Còn giờ vào trong nghỉ ngơi nào, hàng hóa đã đến đây rồi thì cứ để cho người của Rinnol lo!

- Vậy cũng được!!!

Nói rồi chúng tôi giao toàn bộ hàng hóa lại cho người của Rinnol quản lí! Tôi và Yuki vào một quán rượu bên ngoài hoàng cung, hai người ngồi xuống và trò chuyện. Tôi hỏi Yuki về tình hình hiện tại của Florin thì cậu ấy toàn báo cho tôi những tin vui!

- Cậu biết không! Sau khi cậu trở về từ quê nhà và lên đường công du các nước, vương quốc đã thay đổi một cách chóng mặt. Kho lương của vương đô luôn luôn đầy ấp! Cũng có khá nhiều t·hiên t·ai sải ra, nhưng nhờ luôn có lương thực sẵn sàng nên không một người dân nào bị c·hết đói như trước! Học viện hoàng gia phát hiện ra vô số nhân tài, vương dô đã phải mở thêm hai chi nhánh nữa mới có thể đủ chỗ dạy! Tiền thuế nộp vào ngân khố không còn tăng theo năm như trước, tiền thuế nộp về giờ đây tăng theo tháng! Tỉ lệ nghèo đói theo tôi điều tra vào hai tháng trước đã giảm thêm năm mươi phần trăm!!!

- Thế còn vùng đất của tôi giao cho Haruo quản lí thì sao?!

Yuki cười to đến mức cả quán rượu đều phải quay lại nhìn.

- Hahaha! Tôi tưởng cậu không quan tâm đến vùng đất ấy, cậu là một người không muốn có trách nhiệm mà?!!

- Đừng trêu tôi nữa!

- Thôi được rồi! Tôi cũng không muốn trêu cậu nữa! Nhưng cậu đúng là có mắt nhìn người đấy! Haruo đã làm rất tốt khi cậu không có ở nơi ấy, ngoài giữ bình yên và cho người dân một cuộc sống an lành. Ngoài mặt thì cậu ấy nói muốn trả thù cậu vì đã lừa cậu ấy về đó làm việc, nhưng thực sự với tư cách một tướng quân cậu ấy đã làm rất tốt! Haruo nói vì muốn trả thù cậu nên đã phát triển đội quân Shadow lên đến hai vạn người rồi! Những người cậu ấy tuyển chọn đều là những nhân tài xuất chúng ngoài những pháp sư và binh sĩ có thể lấy một địch trăm ra, cậu ấy còn lui tới học viện hoàng gia tuyển chọn những người mưu trí nhầm lo sổ sách và bày kế đưa các quý tộc biến chất vào bẫy!!

- Sao lại thế?! Không phải là đội quân này hoạt động âm thầm sao? Khi đủ chứng cứ có thể g·iết chúng trong bí mật mà?!

- Thì đó là sự trả thù của cậu ta mà! Cậu ta ngoài những việc nhỏ làm trong bóng tối theo lệnh của Hiraki, cậu ta còn điều tra các việc lớn trình ra những bằng chứng và hành hình công khai trước dân chúng trên danh nghĩa của cậu! Haruo muốn khi cậu về sẽ phải chịu trách nhiệm tất cả những việc ấy. Còn nữa, đôi quân Shadow giờ đây không chỉ trải dài trên khắp đất nước mà còn đến các vùng xâu vùng xa, thậm chí là ở rất gần biên giới các nước! Nếu có chuyện gì sải ra vương đô sẽ nắm được thông tin trong tích tắc!!

- Thôi!!! Tôi không muốn nghe về Haruo nữa, nó làm tôi đau đầu lắm! Cho tôi biết về dân chúng vùng ấy đi!

- À!!! Khu vực cậu quản lí cũng đã hết một năm không thu thuế! Đợt thuế đầu tiên cũng đã được giao về cho vương đô, và người dân cũng sống rất sung túc. Các trường học cũng đã xây xong từ lâu, và cũng đã có một số được nhận vào học viện hoàng gia! Còn một tin vui nữa! Thứ cây mà cậu cho người dân trồng phát triển rất tốt, giờ đây nó như là đặc sản của vùng ấy. Người dân cũng đã có nguồn thu nhập khá cao bằng loại cây ấy!

- Thế thì tôi yên tâm rồi! Có lẽ lần này sau khi cậu báo cáo với nữ vương xong, tôi cũng sẽ rời Rinnol và tiến về đế quốc đấy!!

- Sao cậu lại đến đó! Nơi ấy có vẽ hơi nguy hiểm đấy!!

Tôi lộ ra vẽ trầm ngâm rồi nói với Yuki.

- Cậu nghĩ xem! Xung quanh Florin nói cho cùng cũng chỉ có ba nước thôi! Chiến tranh cũng đã êm diệu khá lâu, lần này tôi đến đó là muốn kiểm tra xem họ có m·ưu đ·ồ gì không! Hơn thế nữa nếu có thể nối lại ngoại giao với một nước lớn như vậy, chúng ta có lợi về mặc kinh tế rất nhiều! Cậu hiểu không?!

- Cậu nói không sai! Nhưng lần này cậu không đến đó một mình mà con những người khác nữa, cậu không lo cho họ à?!

- Tôi cũng đang hơi do dự! Nhưng tôi nghĩ nếu có chuyện gì sảy ra tôi có thể ngay lập tức dịch chuyển bọn họ nên không đáng lo! Hơn nữa nếu có mặt tôi ở đó bọn họ sẽ không dám làm gì đâu!

- Thế cậu định đi xe đến à! Từ đây đến đó rất xa đấy!

- Không! Tôi nghĩ vì an toàn tôi sẽ dịch chuyển! Tôi sợ trong đế quốc vẫn có người nung nấu lòng báo thù, nếu cứ như thế mà đến sẽ rất dể bị t·ấn c·ông!

- Tôi cũng nghĩ vậy! Sau khi trở về tôi sẽ báo việc này với Hiraki! Chúc cậu bình an!

- Đừng nói như là chúng tôi sắp vào địa ngục vậy chứ!!!

- Haha xin lỗi!! Vậy thì hẹn gặp lại đi! À mà này tôi cũng có một tinh vui đấy!



- Tin gì?!

- Hoàng hậu Aimi đã có tin vui và sẽ sanh sau vài tháng nữa! Tôi hi vọng là cậu và nữ hoàng Hikari về kịp để cô ấy có thể gặp cháu của mình!

- Thế thì tốt quá! Chúng tôi nhất định sẽ về vào lúc quan trọng ấy! Bây giờ thì uống thôi!

Đêm đó chúng tôi đã uống khá nhiều, tôi và Yuki kề vai nhau và trở về hoàng cung của Rinnol. Đến trước cổng chúng tôi gặp Kacha cậu ấy nói với chúng tôi.

- Hai ngài đã về! Muộn thế này rồi! Ngài phó vương các vị phu nhân vì lo lắng nên đã chạy khắp nơi tìm kiếm ngài đó! Còn ngài Yuki xin mời theo tôi về phòng riêng nghỉ ngơi!

Nghe Kacha nói thế tôi và Yuki chia tay ai về phòng người ấy. Tôi bước đi loạn choạng về phòng của mình, mở cửa ra bên trong tối om không thấy ai cả. Cứ nghĩ là mọi người đang ngủ vì đã quá khuya, tôi nhảy thót lên gường và như mọi khi quay qua ôm người bên cạnh nhưng lần này hơi khác. Tôi cảm thấy thân hình này có hơi nhỏ nhắn và dường như tôi chạm phải một chiếc chăng lông thú! Tôi định ngồi dậy kiểm ta nhưng có một mùi hương quyến rủ lang tõa trong không khí làm tôi hơi sựng lại trong chốc lác.

Từ bên ngoài ba hôn thê của tôi chạy vào và hét lớn.

- Anh đi đâu giờ mới về hả?!!

Cả căng phòng được Kazue dùng ma pháp lửa làm cho sáng trưng. Tôi hé mắt nhìn kỹ thì thấy mình đang ôm công chúa Kamura. Tôi gần như tỉnh rượu hẳn và đầu đang nhảy số để tìm cách, phen này có khi bị g·iết thật chứ chẳng đùa! Emiko thấy tôi đang ôm Kamura thì hét to.

- Anh làm gì vậy?! Em mách mẹ đấy! Sao anh dám làm thế mà còn ở đây nữa!

Nghe thấy thế, tôi càng run hơn nữa bất giác tay tôi càng siết chặt hơn, Kamura kêu lên một tiếng, đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, phải làm liều thôi tôi siết Kamura thêm một lần nữa nhưng vẫn nhắm chặt mắt trả lời với một giọng như là đã say bí tỉ.

- Em quát gì thế Emiko!!! Anh chỉ gần Hikari một xíu thôi cũng không được à! Hôm nay anh vui lắm Yuki đã kể với anh về tình hình của vương quốc nên bọn anh hơi quá chén!!!

Đúng như tôi dự tính họ đã bị lừa và tình hình có vẽ bớt căng thẳng hơn. Hikari tiến lại gần ngửi thấy mùi rượu nực nồng trên người tôi và xác nhận với hai người kia. Emiko ngay lập tức kéo mạnh Kamura ra khỏi gường, nhưng tôi vẫn cố bình tỉnh mà lăng ra giả vờ ngủ. Tôi nghe thấy Kazue nói nhỏ như sợ tôi thức giấc.

- Cô đúng là hồ ly mà, sao cô có thể tự tiện lên giường của chúng tôi hả?!!

Kamura trả lời một cách nhẹ nhàn và quý phái không còn cộc lốc như lúc trước.

- Các chị nói gì vậy?! Em đã có thể thay đổi từ tính cánh cho tới cách đi đứng chỉ để được làm vợ anh ấy! Chính các chị là người đã dạy cho em mà, và cũng chính các chị đã đồng ý hôn sự này! Không lẽ các chị mau quên thế ư?! Mà em chỉ ngủ với chồng mình thì đâu có gì là sai đúng không? Em cũng hơi thất vọng vì anh ấy trong lúc say cũng chỉ nghĩ đến mọi người! Điều đó khiến em hơi đau lòng đấy!!

Tôi nghe thấy tiếng của Airi và Ami từ bên ngoài chạy vào và nói.

- Kacha nói với bọn em là anh ấy đã về phòng và còn rất say vì đã uống với Yuki!!!

Tôi không nhìn thấy nhưng có thể cảm thấy sự bất ngờ của Airi và Ami khi thấy Kamura ở đây.

Hikari nói nhỏ với mọi người.

- Nếu là vậy thì anh ấy đúng là say thật! Chúng ta không có lí do để trách anh ấy, mà bây giờ người chúng ta cần hỏi đang đứng ở đây!!

Ami thắc mắc.

- Có chuyện gì vậy! Sao công chúa lại ở đây?!

Emiko.

- Cô ấy đã lén chúng ta không có ở đây tắc đèn và lên giường nhầm tận dụng lúc anh ấy say đấy!

Airi.

- Thật thế ư?!!

Kazue.



- Cô thật đúng là gian xảo đấy Kamura!

Kamura.

- Chị đâu cần nặng lời thế! Nếu mọi người đều chưa kết hôn thì cơ hội chia đều cho tất cả! Đúng không? Em cũng đã phải thay đổi rất nhiều đúng không?! Nên việc đó có gì sai?!!

Hikari cười nhếch mép và nói.

- Cô nghĩ chỉ với chỉ nhiêu đó mà muốn anh ấy động lòng và vượt qua chúng tôi ư, thật ngây thơ!

Nói rồi hình như các cô gái cho Kamura xem nhẫn và vòng tay mà tôi đã tặng! Kamura cười to rồi nói!

- Chỉ thế thôi ư?! Nhưng ít nhất một người ở đây vẫn không có giống như em! Và em cũng đã học rất nhiều thứ từ mẹ, không phải tự nhiên mà em được gọi là hồ ly đâu!! Hahaha!!!

Kamura cười lớn và rời khỏi phòng. Còn Ami thì sau khi công chúa đi đã khóc và bổ nhào lên giường, có lẽ vì tủi thân.

Tôi cũng hơi quá vô tâm chuyện này rồi! Các cô gái ngồi xuống bên cạnh Ami và nói với nhau tôi nghe thấy loáng thoán gì đó hình như là.

- Chúng ta đã thua vụ cá cược này rồi! Cô ấy rất cứng rắn và gian xảo!

Ami đã không còn khóc nữa và mọi người cũng trở về giường và đi ngủ. Một lúc lâu sau tôi nghe thấy tiếng Kazue gọi.

- Anh chưa ngủ đúng không?!

Hikari củng đang áp vào tai con lại và nói nhỏ.

- Lúc nãy anh vẫn chưa say đúng không?!

Tôi mím chặt môi vì bí mật của mình bị phát hiện. Tôi cứ nghĩ họ sẽ hành hình tôi, nhưng không.

Kazue.

- Em biết! Từ lúc đến với thế giới này anh chưa thực sự say lần nào cả!

Hikari.

- Em cũng biết rằng không phải lỗi của anh! Lúc đó anh nhận ra mình đã sai lầm nên cố diễn để Emiko không làm ầm lên đúng không?!

Kazue.

- Bọn em biết tính khí của cô ấy mà! Anh ít nhất là chưa phản bội bọn em!

Hikari.

- Nhưng lần này bọn em đã sai lầm rồi! Cô công chúa ấy cứng rắn hơn bọn em tưởng tượng! Em cũng đã hơi bồng bột và là tổn thương Ami, nên chúng em muốn anh hãy tặng gì đó cho cô ấy như chúng em!

Tôi nằm im suy nghĩ hồi lâu trở mình gác tay lên trán thở dài và thì thầm với hai người họ.

- Anh không làm thế là vì anh không muốn gieo hi vọng cho cô ấy! Anh không chắc là mình nên làm!

Bất giác từ bên phải Emiko lên tiếng.

- Anh không chịu tìm hiểu thì sao biết mình không thích chứ! Cũng như em, lúc đầu ở thế giới trước anh cũng đâu có ưa gì em đâu nhớ không?! Một tiểu thư chảnh chọe và độc đoán!

Tôi cười nhẹ rồi nói.

- Emiko nãy giờ em nghe thấy hết à?!

- Đúng! Không sót một chữ!



- Hừm!! Em cũng đã thay đổi rồi, nếu như là trước kia em đã làm ầm lên rồi!

- Có lẽ là nhờ mẹ đã làm em thấu hiểu! Mẹ từng nói với em là không thể dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện và thứ gì thuộc về em thì mãi mãi là của em! Mẹ nói rất đúng phải không?

Nghe cô ấy nói thế tôi lấy từ túi thế giới ra một chiếc vòng tay và nói với họ.

- Dù mọi người nói thế nhưng anh vẫn cứ cảm thấy thế nào ấy! Anh không muốn sau này có chuyện gì anh lại làm cô ấy đau lòng!

Cả ba cô gái nắm lấy tay mà tôi đang giữ chiếc vòng và kéo tôi ngồi đậy. Kazue nói.

- Anh không thể làm được thì bọn em có thể giúp!

Cả ba kéo tôi đến bên giường của Airi và Ami. Họ từ từ nâng tay của Ami lên nhưng cô ấy vẫn thức giấc và đang nhìn chầm chầm chúng tôi, khi cô ấy vừa định lên tiếng thì Hikari ra hiệu cho cô ấy im lặng. Cả bốn chúng tôi từ từ đeo chiếc vòng vào tay Ami.

Cô ấy thấy thế thì nước mắt lưng tròng và nhìn chúng tôi đầy xao xuyên. Bỗng nhiên trong lòng tôi cảm thấy đau nhói, miệng tôi tự phát tiếng như mất tự chủ.

- Anh xin lỗi! Có lẽ anh quá vô tâm với em!

Ami không nói gì cả, cô ấy chỉ khẽ lắc đầu và dùng tay còn lại nắm chặt chiếc vòng. Emiko nói với cô ấy.

- Em có nhớ mẹ đã nói là chúng nên hòa thuận không? Chị nghĩ bà ấy cũng đã chấp nhận em, nên việc này là cần thiết!

Kazue.

- Lẽ ra chị nên bảo anh ấy làm việc này sớm hơn chị xin lỗi!

Hikari.

- Tuy em không nói ra! Nhưng bọn chị biết em luôn kềm nén trong lòng đúng không? Nhưng từ nay em cũng là thành viên của gia đình này!

Tôi cười nhẹ với Ami rồi chúng tôi trở về giường của mình. Cả ba vừa nằm xuống thì tôi nghe thấy tiếng của Pu vang lên.

- Sướng rồi nhé! Gia đình hòa thuận thật là hạnh phúc là sao!

Nghe thấy thế tôi liền hỏi.

- Cậu nghe thấy tất cả à?!

- Đúng!!

- Từ đầu đến cuối!

- Tất nhiên!

- Vậy cậu có thấy Kamura vào phòng không?!!

- Tôi không có ngốc như cậu đâu mà định gài tôi! Cho dù có thấy tôi cũng bảo là không, nhưng vở kịch lúc nãy thật hấp dẫn đấy!

Tôi hiểu ra mọi chuyện và hỏi ba cô gái.

- Ngày mai bọn em muốn ăn món chim gì anh sẽ ra tay chiêu đãi mọi người!

Cả ba đều đồng thanh.

- Hầm rục xương!!!!!!

- Được rồi!! Ngày mai thức dậy chúng ta sẽ ăn món chim hầm! Giờ thì ngủ thôi!

Pu nghe thấy thế thì xanh mặt và rút và chăng cùng Rosa.