Chương 45.
Sau cuộc họp đêm hôm trước cho đến tận khua chúng tôi vì quá mệt mỏi nên đã về phòng và làm một giấc cho đến sáng hôm sau. Khi tôi thức đây mọi người đều đã ra ngoài, chỉ có Pu là ngồi thẩn thờ bên cửa sổ và thở dài. Tôi tiến đến và hỏi cậu ấy.
- Cậu có chuyện gì thế! Từ lúc mẹ đến thăm cậu như người mất hồn và đầy suy tư!
- Tôi đang điên đầu đây! Tôi giờ đây không biết phải làm thế nào để sống tiếp nữa!!
- Sao lại bi quan thế! Không lẽ cậu khi biết được bí mật của chị tôi, cậu không còn yêu chị ấy nữa?!
- Không phải thế! Thực ra tôi vẫn chưa thể chấp nhận được cú sốc này, nó quá lớn đối với tôi!
- Vậy tôi hỏi cậu một câu thôi! Cậu còn yêu chị ấy không?!
- Còn!! Nhiều hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này!
- Thế cậu thử làm theo tôi một lần xem! Hãy cứng rắn lên và nói tất cả nổi lòng mình cho chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ hiểu! Giống như lần cậu đã khiến tôi say mà nói tất cả với những người kia ấy!
- Hai chuyện đó không giống nhau đâu! Cậu có nói ra thì ba cô gái kia cũng không thể g·iết cậu, còn tôi thì khác! Cô ấy có thể không g·iết được tôi, nhưng cha mẹ cậu thì khác! Họ không biết lắng nghe đâu, họ luôn hành động trước khi nghe giải thích! Cậu không nhớ lúc mẹ cậu đến thăm à, bà ấy đã ra tay với cậu thậm chí còn không cho cậu cơ hội để giải thích đấy!!
- Nghĩ lại cũng đúng! Nhưng nếu cậu thành thật một lần thì sao, tôi tin chị tôi cũng yêu cậu và chị ấy cũng là người biết lắng nghe!
- Cậu nói đúng! Có lẽ tôi nên thử một lần, nhưng để chuyện này lắng xuống đã! Cảm ơn cậu về lời khuyên!
- Có gì đâu chúng ta là bạn bè mà, giờ chúng ta còn là anh em nữa, giúp được cậu tôi cũng vui! À!! Mọi người đi đâu rồi?!!
- Tôi cũng không biết! Mới sáng sớm ba hôn thê của cậu đã kéo Airi và Ami đi rồi! Tôi nghe nói là đi dạy dỗ người nào đó! Còn Rosa thì đã được Kacha đưa đi chơi, có vẽ Kacha rất thích con bé! À mà đêm qua! Sau khi tôi về có chuyện gì vậy? Các cô vợ có vẽ rất hào hứng với chuyện dạy giỗ gì đó!!
Tôi kể lại cho Pu hết tất cả mọi chuyện từ lúc cậu ấy rời đi và cũng không ngừng thang vãng về việc vướng vào rắc rối với công chúa Kamura. Pu cười phá lên rồi nói.
- Hahaha!! Cậu sướng thế còn gì? Tự dưng lại có thêm một mĩ nhân trong dàng hậu cung! Nhưng theo lời cậu nói, thì hôn sự này do ba cô vợ của cậu đồng ý thì có hơi kì lạ!
- Đúng thế! Thông thường các cô ấy sẽ nổi điên và đập phá các kiểu! Nhưng lần này họ rất bình tỉnh và hào hứng, điều đó khiến tôi hơi sợ!
- Cậu sợ cho an nguy của mình à?!
- Không!! Là an nguy của cô công chúa cơ!
- Đúng thật là vậy! Lần này họ không đỗ lỗi cho cậu là đã hơi bất thường rồi, không những thế họ còn đồng ý chuyện này nữa! Họ mưu tính gì chứ?!
- Tôi cũng không biết nữa!!
- Tôi nghĩ cậu nên thận trọng! Tốt nhất là đừng để họ tìm thấy sơ hở của cậu! Cứ tỏ ra tự nhiên hết sức có thể, có thể họ đang thử lòng cậu đấy!
- Cậu nói đúng!! Tôi nên cẩn trọng!!
Tôi và Pu ra ngoài ăn sáng và đi dạo xung quanh hoàng cung, tất cả các quý tộc và binh lính khi gặp tôi và cậu ấy đều cúi chào một cách trịnh trong! Tôi thắc mắc giữ một người hầu lại và hỏi.
- Này!! Cậu kia, sao ta cảm thấy mọi người hôm nay hơi khác và có vẽ tôn kính ta quá mức!
- Vâng thưa ngài!! Tin tức ngài đính hôn với công chúa đã được truyền đi khắp đất nước, nên chúng tôi hành lể cho đúng mực ạ!
Tôi nhìn sang Pu với ánh mắt chán nản rồi nói.
- Ta không thích như thế! Ngươi hãy nói với mọi người trong cung điện này hãy đối xử với ta như trước kia, ta cảm thấy không thoải mái khi được hành lể như thế! Tốt nhất cứ xem ta là một người thường!!
- Lời đồn về ngài quả thật không sai! Tôi vô cùng ngưỡng mộ ngài!
Tôi tỏ vẽ khó hiểu hỏi cậu ấy.
- Lời đồn gì?!
- Mọi người nghe nói phó vương của Florin là một quý tộc rất thân thiện và nhân từ! Có người thương buôn từng nói rằng ngài từng ra đồng làm việc bình đẳng với người dân và còn cho phép người dân vào dinh thự của mình chơi, ngài không hề phân biệt sang hèn và đổi xử với người khác một cách bình đẳng! Họ nói chỉ một mình ngài có thể trấn áp cả đế quốc nhưng ngài chưa bao giờ tỏ tra kêu căng! Còn rất nhiều câu chuyện khác về ngài nữa!!
- Haha!! Ta không vĩ đại thế đâu đừng tin những lời sáo rỗng ấy!
- Ai có thể không tin! Nhưng từ lúc nói chuyện với ngài tôi tinh những chuyện đó là thật, tôi cảm thấy rất vui mừng khi nghe tin nữ hoàng gã công chúa cho một người tuyệt vời như ngài! Nhưng tôi chỉ sợ với tính cách của cô ấy chỉ khiến ngài phật lòng thôi!
- Cậu có biết gì về công chúa Kamura không?!
- Thú thật!! Tôi không biết gì cả, dù gì cô ấy đã sống vài trăm năm còn tôi chỉ mới vài chục tuổi thôi! Nhưng nghe nói cô ấy trở nên như thế là vì không có người dạy dỗ tử tế từ bé, và nữ vương cũng vô cùng bận rộn nên tính cách đần trở nên ngan ngược! Một số người lùn kể lại lúc bé công chúa đã từng rất đáng yêu, nhưng do không được bên gia đình nhiều nên công chúa đã thay đổi!
- Vậy à! Ta hiểu rồi, thế cậu nói với mọi người những việc ta nhờ nhé!
- Tôi biết rồi thưa ngài! Tôi sẽ thông báo với nữ hoàng, vì tôi không có đủ quyền hạng để làm việc đó!
- Ta hiểu rồi! Cảm ơn cậu!
Sau cuộc nói chuyện tôi cũng hiểu hơn về việc vì sao công chúa lại ngan ngược như thế, chắc là vì từ bé không có được tình thương của cha mẹ và luôn được người khác chìu chuộng nên mới trở nên như vậy. Nhưng không biết các cô vợ của tôi có thể thay đổi Kamura không nữa?!
Đang suy nghĩ thì Pu nói nhỏ vào tay tôi với vẽ mặt hoảng sợ.
- Này!! Đi chậm lại!! Cậu không nghe thấy gì à?
Tôi bất giác nghe thấy tiến kêu gào thảm thương củ một cô gái. Tôi nói với Pu.
- Chắc là có t·ội p·hạm đang bị tra khảo thôi, có gì mà cậu lo sợ thế?!
- Cậu đúng là ngốc thật! Đây là hoàng cung chứ không phải đại lao giam giữ t·ội p·hạm, hơn nữa nếu là t·ội p·hạm thì phải có lính gác! Đằng này cậu nhìn đi, trên hành lang không một bóng người và căng phòng ấy vô cùng lộng lẫy đấy!
Pu nói tôi mới để ý, đúng là không có ai thật. Và bất chợt tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, bấc giác quay lại nhìn Pu và nói.
- Không lẽ! Những người bênh trong là!!
Pu gật đầu khẳng định với tôi. Chúng tôi mom mem chậm chạp và im lặng hết sức có thể đến gần căng phòng ấy. Đưa tai sát vào cánh cửa và nghe trộm.
Hikari.
- Đứng thẳng lên! Đó không phải là cách đi lại của một công chúa!
Kamura.
- Không! Đừng đánh ta nữa ta chỉ quen đi thế này thôi!
Emiko.
- Không có sự khoang dung ở đây! Vì cô nói muốn c·ướp anh ấy từ chúng tôi, thế nên trước tiên cô phải tỏ ra mình xướng đáng!
Tôi nghe thấy tiếng roi da đánh xuống sàng nhà rất mạnh và cô công chúa không ngừng khóc.
Kamura.
- Không! Ta không muốn thế nữa, ta đã thề sẽ lấy ai cứu mình! Nhưng việc này không giống ta tưởng tượng!
Kazue.
- Không giống tưởng tượng à! Thôi được rồi nếu cô không tiếp tục luyện tập, tôi sẽ dùng ma pháp khiến cô rơi vào giấc ngũ vĩnh hằng! Lúc ấy cô tha hồ tưởng tượng!
Kamura.
- Không!!!! Ta tập tiếp!!
Airi.
- Như thế vẫn chưa đúng! Để tôi lấy vài quyển sách đã nếu để lên đầu, cô ấy có thể tập dể dàng hơn!
Kamura.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ! Ngươi chỉ là người hầu thôi, ngươi có tư cách gì dạy ta!!!
Emiko.
- Cô ấy mà không có tư cách à! Cô ấy và Ami cũng là người thân của Hope, kẽ không được phép nói chuyện ở đây là cô đấy!
Một tiếng roi nữa vang lên. Tôi cảm thấy hơi sợ và nói nhỏ với Pu.
- Này!! Chuyện này có ổn không? Nếu làm quá tay có khi chúng ta đắc tội với Rinnol đấy!
Pu chưa kịp trả lời thì giọng nói của Hikari từ trong phòng vang lên.
- Anh cảm thấy đau lòng à! Hay là anh đã yêu cô ấy rồi!
Ami mở cửa từ bên trong khiến tôi và Pu bổ nhào vào trong. Pu ngay lặp tức hiểu chuyện, cậu ấy lơ đi và không nói lời nào. Tôi thì đang hơi bối rối trước câu hỏi của Hikari, chưa kịp trả lời thì Kazue lên tiếng với giọng dịu đàng nhưng chứa đầy những móc câu.
- Anh đau lòng à?! Bọn em hứa là sẽ không làm ảnh hưởng đến tính mạng vợ tương lai của anh đâu! Yên tâm!!!
Tôi nhìn sang thì thấy, Kamura đang giàng giụa nước mắt, trên đầu cô ấy là một chồng sách to và đang đứng thẳng lưng hết sức có thể. Tuy nhiên trên người cô ấy không có một chút thương tích nào. Kamura nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, tôi cũng nhìn chầm chầm cô ấy. Airi xua tan bầu không khí ấy bằng một câu nói sắc như dao cạo.
- Xem kìa! Ánh mắt hai người thật nồng nàn, đúng là anh ấy cũng có tình cảm với cô công chúa rồi đấy Emiko!
Emiko.
- Airi! Cô đừng kích động tôi, chúng tôi đã hứa với mẹ của anh ấy là sẽ thấu hiểu lẩn nhau mà! Đúng không anh yêu!!
Nghe những lời cô ấy nói. Tôi hạ quyết tâm là sẽ làm kẻ hèn một lần, tôi đứng dây với vẽ mặt lạnh lùng và nói.
- Đúng thế! Các em làm rất tốt, anh không quan tâm các em làm gì! Chuyện này là do các em quyết định anh sẽ không can dự vào! Nhưng anh nghĩ!!
Tôi chưa nói hết câu thì Hikari đã đứng bên cạnh đưa cặp răng nanh nhọn hoắt vừa liếm cổ tôi vừa nói.
- Anh nghĩ gì?!!
Tôi rùng mình một cái và nói.
- À!! Anh nghĩ là trên thế giới này không ai có thể thay thế được vị trí của mọi người! Nên mọi người cứ tự nhiên!
Tôi vừa nói xong thì cả Kazue và Emiko đều chạy đến ôm tôi, họ nhìn về hướng Kamura với vẽ mặt thách thức. Kamura thì nhìn chầm chầm tôi với ánh mắt câm thù và trách móc. Airi và Ami cũng tiến đến nắm lấy tay tôi rồi đồng thanh.
- Bọn em biết là sẽ như thế mà!!!
Kamura không còn bình tỉnh hét lên.
- Đây là giờ luyện tập!! Không phải lúc tình tứ, nếu không tiếp tục tôi đi đấy!!!
Tôi nghĩ trong đầu. Thật lạ! Giờ đây cô ấy lại muốn luyện tập!
Hikari.
- Á!!À!! Cứng rắn thật, mới lúc nãy còn xin tha! Nhưng bây giờ lại muốn tập tiếp à?!
Kamura.
- Đúng thế!!! Ta nhất định sẽ không thua bất kì ai!!
Emiko hét lớn.
- Được! Thế thì tiếp tục!!
Kazue, Airi cùng Ami đẩy tôi và Pu ra bên ngoài. Kazue còn nói với vẽ mặt hâm dọa.
- Từ nay! Anh không được đến căng phòng này nữa bước, bọn em sẽ khiến cho cô công chúa này bỏ cuộc! Nếu anh còn dám bén mảng đến đây, bọn em sẽ nói cho mẹ biết chuyện này! Nhớ chưa?!!
Nghe thấy thế tôi và Pu gật đầu lia lịa và chạy một mạch không dám quay đầu lại.
Khi đã chay ra xa, Pu hỏi tôi.
- Cậu thấy có ổn không thế! Nếu cô công chúa ấy mà có mệnh hệ nào hai nước không chừng có c·hiến t·ranh đấy?!
Tôi thở hồng hộc và trả lời cậu ấy.
- Không sao đâu! Lúc nãy cậu không thấy trên người cô công chúa không hề có một v·ết t·hương à? Chắc là họ chỉ hù dọa cô ấy thôi! Hơn nữa tính mạng quan trọng hơn! Không lẽ cậu muốn mẹ tôi đên đây à?!
- Cậu nói đúng! Nhưng tôi vẫn thấy lo cho cô công chúa ấy!
- Không sao đâu! Có cả Hikari ở đấy, cô ấy là người biết dừng đúng lúc! Yên tâm đi, tính mạng của chúng ta quan trọng hơn!
- Thôi đành vậy! Hi vọng cô công chúa ấy bỏ cuộc sớm!!
Chúng tôi tiếp tục đi tham quan cung điện, chào hỏi mọi người và bận rộn tiếp các quý tộc cả ngày vì sao khi họ biết công chúa đã đính hôn với tôi ai cũng muốn làm thân. Tôi buộc lòng phải thông báo là không tiếp khách nữa, nhưng cũng đến tận chiều tôi mới có thể nghĩ ngơi.