Chương 44.
Nữ hoàng lúc này nhìn tôi với vẽ thân thiện hơn không còn uy nghi như lúc đầu. Bà ấy bắt đầu hỏi.
- Bậy giờ chúng ta đã có thể thoải mái trò chuyện! Kacha cậu có thể kể hết mọi chuyện cho tôi biết được không?!
- Vâng!! Thưa nữ hoàng!
Kacha bắt đầu giải thích lại những việc mà tôi đã làm tại Rinnol cho nữ hoàng, bà ấy chăm chú lắng nghe hết tất cả với vẽ suy tư. Sau khi nghe hết câu chuyện nữ hoàng nhìn tôi chăm chú và nói.
- Ngài thực ra là ai chứ?! Ta cũng đã nghe chồng mình kể lại những việc sảy ra ở Rapha, ngài đã đánh cho một vị thần thừa sống thiếu c·hết! Với quyền năng đó, ngài hoàn toàn có thể lập một quốc gia riêng và cai trị theo ý muốn! Thậm chí ngài có thể mở rộng vùng đất của mình rộng lớn hơn. Sao ngài lại có thể sống một cách an nhàn như thế và tôi cũng thấy được ngài hoàn toàn không có một chút lòng tham nào với vật chất cả!
Tôi cười nhẹ và đáp lại.
- Tôi thật ra là ai cũng không quan trọng! Đúng như người nói tôi có thể làm tất cả những điều trên và thậm chí còn có thể tiến xa hơn thế! Nhưng với tất cả những thứ ấy rồi cuối cùng tôi nhận lại được gì? Một kẻ chinh phạt làm muôn dân kh·iếp sợ, một k·ẻ c·ướp đi sự bình yên của người khác ư! Không, tôi không thích như thế, tôi thích quan sát, giúp đỡ người khác thay đổi và thành công, tôi cũng muốn thế giới này không còn khổ đau và áp bức nhưng không phải bằng vũ lực, mà bằng cách thay đổi nhận thức của họ! Ngoài những điều đó! Tôi không làm những việc như người nói là vì tôi có thứ con quan trọng hơn thế, đó là gia đình của tôi, trước kia tôi đã phạm những sai lầm to lớn và vô cùng có lỗi với họ. Nên giờ đây tôi muốn bù đắp lại những việc đó, giờ đây họ là những gì quý giá nhất của tôi nó còn quý hơn quyền lực hay tiền bạc nữa! Tất nhiên tôi không làm thế là con vì tôi hơi lười, tôi không muốn suốt ngày phải vùi trong công việc mà bỏ bê gia đình mình như người! Người không nhận ra sao?!
Nữ hoàng nghe tôi nhắc đến chuyện đó thì bà ấy trở nên buồn rười rượi và đáp lại tôi.
- Đúng thế! Quyền lực càng cao thì trách nhiệm cũng nhiều, ta có lẽ đã bỏ qua rất nhiều chuyện quý giá bên gia đình. Nhưng ta không biết phải làm gì nữa?!
- Thế!! Sau khi đất nước này ổn định! Người không thử tìm một vài người thực sự trung thành giúp sang sẽ bớt gánh nặng cho mình?!
- Được ư? Nhưng ta luôn lo sợ có những kẻ xấu luôn muốn p·há h·oại quốc gia này. Quốc gia này đã chịu nhiều thương tổn, người dân ở đây luôn bị các quốc gia khác xem là hạ đẳng. Có rất nhiều kẻ muốn hủy hoại nó ta không thể tin ai cả!
- Nữ hoàng biết không! Yuki người mà nữ hoàng đã gặp lúc nãy, trước đây chỉ là một người dân bình thường thôi! Anh ta cũng từng chịu rất nhiều thiệt thòi mặc dù anh ta rất tài giỏi và trung thành chỉ khi Hikari và Hiraki nhìn thấy và công nhận tài năng của anh ấy. Thì anh ấy đã nguyện trung thành và cống hiến suốt đời mặc dù chỉ được phong là một quý tộc nhỏ! Tôi tin ở đất nước này cũng vậy! Có rất nhiều nhân tài nguyện tận trung với người, còn tránh nhiệm của người là tìm ra họ, người đừng tinh tưởng vào quý tộc quá nhiều hãy tinh tưởng vào người dân của mình!!
- Nhưng!! Ngài hãy cho ta lời khuyên! Ta nên bắt đầu từ đâu!
- Tôi nghĩ!!! Người nên bắt đầu từ chồng mình, tôi thấy được tuy là chồng người nhưng lời nói của ông ấy chưa bao giờ có trọng lượng cả. Vợ chồng nên tinh tưởng nhau và có thể lí do ông ấy tiến vào sa mạc c·hết chóc đó và khiến hai người chia xa chừng ấy năm có thể là do ông ấy muốn chứng minh là có thể giúp được người!
Nữ hoàng nhìn về phía chồng mình và hỏi.
- Có thật là anh đã làm thế!
Ông ấy khẽ gật đầu và nói.
- Đúng!! Ngài phó vương nói không sai! Anh luôn cảm thấy đau lòng khi em phải vất vả tự mình làm hết mọi việc. Anh biết là em không thể tinh tưởng ai khác, nên anh muốn âm thầm làm những việc nhỏ để em đỡ vất vã. Nhưng mà đâu ngờ lần này lại đi xa đến thế!
Nghe chồng mình nói thế nữ vương ôm chầm lấy ông ấy rồi nói.
- Em xin lỗi vì đã không tin tưởng anh! Lẽ ra em không nên làm thế!!
Tôi bắt đầu gằn giọng như cố nhắc họ.
- Thưa nữ hoàng! Thế từ nay những việc bên trong đất nước người có thể cùng chồng mình chia sẽ! Còn những việc bên ngoài người nghĩ sao?!!
- Ta hiểu rồi! Nhưng những việc bên ngoài, phải giao cho ai?!
Tôi cười mỉm và nói.
- Không phải chính người đã có câu trả lời rồi sao, người đừng cố dối lòng nữa! Trong đất nước này không phải người chỉ tin tưởng mỗi Kacha thôi sao, người cho tất cả lui xuống nhưng chỉ có mình cậu ấy được ở lại. Người viện lí do là muốn nghe lại câu chuyện, nhưng chẳng phải cậu ấy đã kể hết tất cả từ trước sao?!!
Nữ hoàng nở một nụ cười thâm sâu rồi nói.
- Đúng thật! Ngài quan sát cũng rất kỹ, được rồi! Kacha!!!
Kacha vội vàng đáp.
- Vâng!! Thưa nữ hoàng!!
- Từ nay cậu có toàn quyền xử lí các việc ở biên giới và trong q·uân đ·ội trên đất nước này, nhưng cậu phải viết báo cáo đầy đủ và không cần phải nghe lệnh bất cứ ai ngoài ta! Hiểu không?!!!
- Vâng!! Thần đã hiểu! Vậy thần xin phép lui xuống, thần còn nhiều việc phải xắp xếp!
Kacha cung kính nghe lệnh và rời đi. Tôi tiếp lời.
- Vậy là từ nay người đã bớt một phần gánh nặng, nhưng vẫn phải tìm thêm những trung thần như Kacha, để có thể giúp ít cho người nhiều hơn!
- Cảm ơn ngài về lời khuyên quý báu, ta sẽ làm như vây!
- Nếu mọi việc đã xong tôi xin phép lui xuống, con gái tôi có lẽ đã buồn ngủ rồi!
Mọi người nhìn lại thì Rosa đã ngủ gục từ lúc nào. Nữ hoàng đáp lại tôi.
- Nhưng còn vài việc quan trọng ta muốn hỏi ngài!
Tôi không biết phải trả lời sao thì Airi và Ami lên tiếng.
- Thôi để bọn em đưa con bé về phòng và sẵn chuẩn bị chăn màng và nước nóng!
Tôi khẽ gật đầu đồng ý. Pu cũng lên tiếng.
- Tôi cũng về cùng họ đây!
Và mọi người ra về chỉ còn lại tôi và ba người vợ, tôi hỏi bọn họ.
- Các em có thể về, anh chỉ trò chuyện chút nữa thôi!
Hikari cười một cách sắc sảo và nói.
- Bọn em sẽ ở lại cho đến lúc anh về! Linh cảm của phụ nữ khiến bọn em cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp sải ra!
Nghe Hikari nói thế nữ hoàng cười phá lên và nói.
- Hahaha!! Các cô nghĩ ta định làm gì cậu ấy à! Ta đã có gia đình rồi, chồng ta đang ngồi kế bên mà!
Kazue.
.
- Không!! Chúng tôi không nghĩ là người, chúng tôi có một linh cảm khác!
- Thế thì các vị phu nhân cứ tự nhiên!
Tôi lắc đầu ngao ngán và tiếp tục trò chuyện với nữ hoàng.
- Vậy!! Nữ hoàng muốn nói gì tiếp?!
- Ta muốn nói về việc hiệp ước chung của ba nước! Về phần Florin và Valley tôi có thể hiểu vì giờ đây ngài đã cưới công chúa cả hai nước giờ đã như người một nhà. Còn riêng về phía chúng tôi vẫn còn rất băng khoăn, tuy là quan hệ của chúng tôi và cả hai luôn rất tốt nhưng không có gì bảo đảm là chúng tôi không bị lép vế vì vị thế của mình!
- Tôi cũng hiểu nổi lòng của người! Đứng trên cương vị là vua một nước, thì người cần phải đong đếm lợi và hại cho đất nước của mình. Chúng tôi cũng không ép người phải tham gia, chúng ta vẫn có thể là bằng hữu và hỗ trợ nhau như trước kia!
- Ta cũng rất muốn tham gia! Nhưng mong ngài hiểu, ngoài ta ra còn rất nhiều quý tộc và người dân ta không thể tự mình quyết định khi không có lí do chính đáng!
- Việc này hơi khó nhỉ!!!
Tôi và mọi người rơi vào trầm ngâm và suy nghĩ tìm cách. Bỗng nhiên từ bên ngoài cô công chúa ngỗ ngược ấy xông vào và nói.
- Thưa mẫu thân!! Con có cách đấy!!
Tôi và mọi người hào hứng hỏi.
- Cách gì?!!!
Cô ấy nở một nụ cười tươi và nói tỉnh bơ.
- Cách của con là!!! Con cũng sẽ gã cho ngài phó vương đây, như công chúa Valley đã làm!!!
Nghe xong câu trả lời, tôi ngồi bệt xuống ghế và đứng hình còn nữ hoàng và chồng bà ấy thì bắt đầu ú ớ.
Emiko bắt đầu gầm lên và nói.
- Bọn em biết ngay mà!!!
Hikari.
- Linh cảm của bọn em không bao giờ sai!
Kazue.
- Là sao!!! Anh giải thích đi!!
Tôi lấp bấp đáp.
- Anh có biết gì đâu! Anh thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện đó!
Cô công chúa ấy còn không biết tự lượng sức mà nói như càng chọc tức ba người kia hơn.
- Đúng!! Anh ấy không biết gì cả, nhưng ta biết được cả ba vẫn chưa làm lể cưới. Và nếu có đánh nhau ta cũng chưa chắc thua! Nào muốn thử không!
Cả ba cô gái khi nghe vậy thì như mất bình tỉnh, Emiko đang ở dạng bán rồng Hikari thì gần như trở thành ma vương, Kazue còn ghê gớm hơn cô ấy đã sẵn sàng ma pháp hư không trên tay, thứ ma pháp có thể nuốt chửng mọi thứ vào hư vô. Tôi gằn giọng lên tiếng.
- Các em đã quên lời mẹ dạy rồi à!!!
Cả ba người bình tỉnh trở lại và ngồi xuống một cách quý phái. Kazue lên tiếng.
- Bọn em hiểu rồi! Bọn em cũng biết không phải lỗi của anh, do bọn em hơi nóng tính! Anh giải quyết đi!
Nhưng cô công chúa bướng bỉnh ấy vẫn không bết s·ợ c·hết.
- Hahaha! Sợ rồi à đồ nhác gan!!!
Chồng của nữ hoàng ngay lập tức chạy đến và ôm công chúa lại và nói.
- Con im ngay! Con không biết ba người họ có thể làm được gì đâu, nếu đánh nhau thật ba cô gái ấy có thể cân cả quốc gia này đấy con biết không?
- Làm sao cha biết được! Họ có gì đáng sợ chứ?!
- Tận mắt ta đã thấy chỉ với hai người mà họ có thể khiến cho một vị thần phải trở nên hèn nhát, trốn tránh như một con chuột đấy!
Nghe thấy thế cô công chúa nhỏ, nhìn về phía ba cô gái. Cả ba cười một nụ cười độc ác và không nói gì.
Cô công chúa bất giác tỏ ra sợ hãi và khóc thét.
- Thật không công bằng! Tại sao một người tài giỏi như anh ấy lại chỉ là của riêng của họ?!
Nữ vương lắc đầu và nói với tôi mặc cho công chúa đang khóc.
- Xin lỗi ngài và các vị phu nhân! Ta đã không dạy dỗ con bé tốt!
Tôi đáp.
- Không sao cả! Nhưng cô ấy nói cũng có lý đấy!
Nghe tôi nói thế cô công chúa không còn khóc nữa mà tỏ vẽ hào hứng. Riêng về ba cô gái thì nhìn tôi lăm lăm và vẫn không nói gì. Tôi vội giải thích.
- Ý tôi là! Tôi có thể nhận cô ấy là học trò, như thế thì chúng ta cũng có một lí do chính đáng đúng không?
Tôi nói xong cơ mặt của ba cô gái bắt đầu giản ra và cười mỉm. Nữ hoàng cũng gật gù đồng ý, chỉ riêng cô công chúa vẫn tiếp tục giãy nãy và la hét.
- Không!! Nếu không cưới được anh ấy thì con sẽ không lấy ai nữa, con cũng không làm đệ tử gì đó đâu! Như thế là không công bằng!
Nữ hoàng bắt đầu tức giận tiến đến chỗ công chúa nắm lấy cổ áo xách lên như một con cún.
- Con nghĩ gì thế hả? Ngài ấy đã có tới ba vợ, chưa kể ta còn thấy hai người hầu lúc nãy cũng không đơn giản. Con nghĩ xem, nếu con lấy ngài ấy con sẽ ở thứ bậc nào con sẽ làm mất mặt hoàng gia đấy!!!
- Không!!! Con đã hỏi sứ giả Yuki rồi ông ấy nói vợ của phó vương không phân thứ bậc, con phải cưới ngài ấy con đã từng thề nếu ai cứu con ra khỏi đế quốc con sẽ cưới người ấy dù có sang hèn hay xấu xí!
Trong lúc gia đình họ đang cải nhau, tôi chỉ biết ôm đầu và thầm trách Yuki đã quá nhiều chuyện. Nhìn sang các cô gái tôi thấy họ đang to nhỏ gì đó rồi Hikari đứng lên tiến lại gần gia đình rắc rối kia và nói.
- Thưa nữ hoàng! Tôi cũng từng là nữ hoàng của Florin, tôi cũng có thể hiểu sự băng khoăn của người! Chúng tôi đã bàn bạc và đưa ra thống nhất. Chúng tôi chấp nhận hôn sự này, vì lợi ít của cả hai nước! Nhưng với một điều kiện từ nay công chúa phải đi với chúng tôi, cả ba chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm uốn nắn cô ấy! Nếu cô ấy có thể vượt qua và trở thành một công chúa chuẩn mực của hoàng tộc, thì chúng tôi mới chấp nhận! Tất nhiên là chúng tôi cam đoan không làm ảnh hưởng tơi tính mạng của cô ấy! Người đồng ý chứ?!
Hikari nói với vẽ mặt vô cùng độc ác và tàn nhẫn khiến cho cô công chúa bướng bỉnh e sợ. Nữ hoàng thì đặt tay lên cằm và suy nghĩ, nhưng cô công chúa lại hét lên.
- Không!! Ta không chấp nhận để các người h·ành h·ạ đâu! Bây giờ ta không muốn lấy hắn ta nữa!!!
Nghe thấy thế nữ hoàng hét vào mặt công chúa.
- Con không có quyền quyết định ở đây, lời của một hoàng tộc nói ra không thể rút lại con biết không?! Ta quyết định rồi, ta chấp nhận hôn sự này vì đất nước. Các vị phu nhân có thể làm bất kì việc gì với nó, để nó ra dáng một công chúa, nếu cần thiết có thể dùng cả hình cụ, chỉ cần nó thay đổi thùy mị và nết na. Ta chấp nhận tất cả, nếu nó không đủ yêu cầu để làm vợ ngài ấy thì các phu nhân và ngài có thể hủy hôn ta sẽ không trách các vị, chỉ cần nó thay đổi một phần mười so với bây giờ cũng được!!!
Nói rồi nữ hoàng buôn tay thả công chúa xuống đất, cô ấy gần như hồn lìa khỏi xác sao khi nghe những lời trên. Còn Hikari thì ngồi xuống bên cạnh và nói với cô công chúa cùng một nụ cười độc ác.
- Cô muốn lấy anh ấy đúng không?! Từ giờ bọn tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục để cô từ bỏ ý định ấy!!
Vừa nói răng của Hikari vừa dài ra và cô ấy bắt đầu liếm mép. Như động đến lòng tự trọng, cô công chúa nhỏ nấp sao lưng cha mình và hét vào mặt Hikari.
- Không!!! Vì các người đã ép ta! Nên ta sẽ c·ướp lấy anh ấy khỏi tay của các người!! Đồ quỷ dữ!!
Cô công chúa chạy ra ngoài trong nổi sợ và nước mắt. Tôi hỏi mọi người.
- Bọn em đang nghĩ gì vậy?! Anh không thích để người khác phải sắp xếp!
Kazue.
- Vì anh đã thành thật với bọn em! Nên bọ em cũng không thể quên lời dạy của mẹ, bọn em cần giúp anh chia sẽ trong công việc và nổi lo đúng không?!
- Thôi thì tùy các em vậy! Việc này do các em làm nên anh sẽ để bọn em toàn quyền!!
- Vâng!!! Anh cứ yên tâm, đâu sẽ vào đó!!
Nữ hoàng nói với tôi.
- Vậy là tốt rồi! Tôi đã có lí do để bàn về hiệp ước! Mong từ nay các vị phu nhân có thể giúp con bé thay đổi! Đúng rồi, tên con bé là Kamura, xin hãy dạy dỗ nó giúp tôi! Tôi cũng mong là nó có thể tìm được tấm chồng tài giỏi như ngài phó vương đây!
Chúng tôi đều gật đầu tán thành. Như vậy là cuộc họp cũng đã kết thúc, chúng tôi đều trở về phòng. Tôi cứ nghĩ là họ sẽ tức giận sau chuyện này như trước kia, nhưng không họ vẫn khoác tay tôi và cười nói tự nhiên như mọi ngày. Thật không hiểu họ đang mưu tính điều gì khi chấp nhận hôn sự này. Nhưng nghĩ lại thì cô công chúa hồ ly ấy cũng xinh đẹp và quyến rủ thật, chỉ có điều là hơi bướng bỉnh và cứng đầu thôi! Mà lúc nãy nữ hoàng nói cô ấy tên gì nhỉ? Kamura à, chắc là vậy!!!