Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 43.




Chương 43.

Sau buổi tiệc chúng tôi được mời tới một phòng hội nghị cũng khá lớn. Ngồi nơi đầu bàn là nữ hoàng cùng với chồng và cô bé hồ ly ngổ ngáo hôm trước, chúng tôi ngồi theo một hàng dài bên phải nữ vương. Đối diện chúng tôi là các quý tộc của Rinnol và thống lỉnh cấm quân Kacha. Cuộc hội nghị bắt đầu, nữ vương lên tiếng.

- Tôi đại diện cho Rinnol rất cảm ơn ngài vì đã giúp giải phóng cho người dân khỏi sự bóc lột của đế quốc và ngài đã giúp chúng tôi đòi lại ba thành phố bị đế quốc chiếm giữ! Thật không biết phải diễn tả lòng biết ơn này như thế nào!

- Không có gì đâu nữ hoàng, người không cần phải biết ơn chúng tôi như thế! Chỉ bấy nhiêu đó thôi chưa đủ để Florin đền đáp công ơn của quý quốc nữa là!

- Công ơn! Chúng tôi đã giúp được gì cho các vị đâu?!

- Không!! Các vị đã giúp chúng tôi rất nhiều trong lúc khó khăn, các vị đồng ý bán lương thực cho chúng tôi với giá rẻ trong lúc Florin gặp khó khăn, việc đó giúp chúng tôi hồi sinh trở lại!

- Ồ!! Việc đó à, Florin và Rinnol có quan hệ ngoại giao lâu dài nên ta nghĩ việc đó là cần thiết, nó không đáng nhắc đến! Dù gì chúng tôi cũng bán chứ không có cho không, các vị không cần mang ơn!

- Không thưa nữ hoàng! Lúc đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng khi đến đây và thấy được hoàn cảnh của Rinnol chúng tôi vô cùng cắn rức, các vị đang trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn nhưng vẫn giúp đỡ chúng tôi nhiệt tình, đều đó vô cùng quý giá đối với chúng tôi! Riêng tôi cũng vô cùng cảm thấy xấu hổ vì đã không đến được sớm hơn khi nhận được lời mời từ người!

- Ta biết một người quan trọng với Florin như ngài thì chắc hẳn phải rất bận, nên khi cho người mời cậu ta đã chuẩn bị tâm lí rằng cậu sẽ đến muộn! Điều đó ta có thể hiểu! Ta cũng phải xin cậu tha thứ! Vì đã mời cậu đến đây nhưng lại để cậu phải chờ lâu đến vậy!

- Tôi có thể hiểu được với tình hình của Rinnol người phải rất bận nên tôi cũng không muốn làm phiền! Vậy tôi nghĩ mọi việc đã ổn, nên người đã có thể gặp tôi!

- Đúng là vậy! Nhờ ơn trời cho mưa nên người dân đã có thể gieo trồng trở lại, các con sông và hồ nước đều đã đầy. Khu rừng phía tây cũng đã xanh tốt và có thể ngăn cản hiện tượng sa mạc xâm lấn! Thật là một phép màu!

- Thế thì tốt! Tôi thấy mừng cho Rinnol!

Kacha nghe thấy thế thì như không thể im lặng. Cậu ấy nói với nữ hoàng.

- Thưa nữ hoàng và các vị ở đây! Việc này ngài phó vương đã căng dặng tôi là không được nói! Nhưng tôi cảm thấy nếu làm thế chúng ta như những kẻ vô ơn nên tôi phải nói ra! Không có ơn trên hay thần thánh gì ở đây cả, chúng ta có thể vược qua đợt t·hiên t·ai này đều là nhờ ơn của ngài phó vương đây!

Nữ hoàng và những quý tộc đều tỏ vẽ thắc mắc. Bà ấy hỏi Kacha.

- Cậu nói gì vậy?! Mọi việc là sao, giải thích cho ta biết!

- Thưa nữa hoàng! Khi vừa đặt chân đến Rinnol ngài phó vương đã thấy được hoàng cảnh của người dân trên đường đi, ngài ấy đã hỏi tôi về tình hình của đất nước. Tôi đã kể cho ngài ấy về tình hình của chúng ta hiện tại! Khi vừa đến thủ đô, ngài ấy đã cho con gái và phu nhân của mình tạo mưa trên khắp Rinnol nên các con sông và hồ nước mới có thể đầy trở lại! Còn việc khu rừng ở phí tây trở nên xanh tốt và mở rộng là do cậu ấy đã nhờ bạn thân của mình là chú chim này đây giúp đỡ! Ngài ấy muốn tôi giữ bí mật này! Nhưng tôi không thể làm được, nếu làm thế chúng ta lại càng mắc nợ ngài ấy thêm!!

Sao khi nghe mọi việc, nữ hoàng có vẽ trầm ngâm, tôi thì chỉ cười nhẹ lắc đầu và im lặng. Một quý tộc của Rinnol đứng lên mà nói.

- Kacha!! Ngài là thống lỉnh cấm quân, ta biết ngài đã mang ơn phó vương đây vì ngài ấy giúp ngài báo thù g·iết cha, nhưng ngài cũng không nên nói dối như thế! Những việc ấy, một người thường làm sao có thể làm đươc?!

Kacha ấp úng định giải thích thì chồng của nữ hoàng, ông hồ ly tôi cứu ở Rapha lên tiếng.

- Ta nghĩ Racha nói thật! Tận mắt đã thấy những việc mà ngài ấy đã làm, không chỉ ngài ấy mà các vị phu nhân đây nữa họ thực sự rất mạnh và có thể điều khiển cả thời tiết, nên việc con gái và bạn của ngài ấy có thể làm được thì không có gì phải ngạc nhiên! Ngài ấy đã đích thân đến Rapha không chỉ để cứu ta mà ngài ấy đã cứu cả đất nước sắp diệt vong ấy!



Một quý tộc khác lại nói.

- Rapha còn tồn tại sao?! Tôi nghĩ nó đã diệt vong rồi chứ!

- Không!! Nó còn tồn tại nhưng quy mô không còn lớn như trước, hiện giờ nó như một ốc đảo lớn ở trung tâm sa mạc phía tây, nhờ ngài ấy mà mọi thứ ở sa mạc đã trở nên bình thường. Người dân ở Rapha đã có thể sinh sống trở lại, ta nghĩ họ cũng sẽ sớm cho sứ giả đến đây để nối lại ngoại giao và buôn bán. Tuy là không thể như trước nhưng cũng giúp ít phần nào cho nền kinh tế cả hai nước!!

- Thật không thể tin được!

Con gái của nữ hoàng cũng góp lời.

- Đúng thế hắn ta rất mạnh! Hắn ta có thể thắng cả!!!

Cô bé chưa kịp nói hết nữ hoàng và chồng đã dùng tay bịt miệng cô bé lại. Nữ hoàng nói với tôi.

- Ngài thông cảm con bé đã xa vòng tay tôi khá lâu nên hơi ngổ ngược! Và tôi cũng tin những điều Kacha nói, giờ chúng tôi không biết phải đền đáp ngài thế nào!

- Nữ hoàng không cần bận tâm! Lúc tôi làm những việc này đã không hề có ý nghĩ là sẽ được đền đáp, nên cứ coi nó là món quà gặp mặt mà tôi dành cho đất nước này! Còn về cô bé tôi thực sự không hiểu tại sao một công chúa lại b·ị b·ắt làm nô lệ ở Kanjo?

- Nếu ngài đã nói thế thì chúng tôi chỉ biết cảm ơn ngài thôi! Còn về con gái ta, do từ bé ta đã vô cùng bận nên không có thời gian chăm sóc và dạy dỗ nên nó khá ngổ ngược, lúc c·hiến t·ranh ở biên giới phía bắc nó đã lén trốn đến đó và b·ị b·ắt. Ta đã dùng nhiều cách nhưng vẫn không cứu được nó, cũng may là đế quốc không hề biết nó là công chúa. Nếu không ta không biết chúng sẽ làm gì với nó! Ta cũng rất cảm ơn ngài vì đã cứu nó!!

- Không đâu! Tôi chỉ vô tình thôi, tôi không hề biết cô bé là con của người! Chắc là do mai mắn thôi!

Cô bé bắt đầu quát lớn.

- Này ngươi cứ liên tục gọi ta là cô bé! Ta đã là người lớn rồi biết không?!!

Tôi bình thản đáp lại với vẽ mặt thờ ơ như trêu chọc.

- Thế à! Lại một lần nữa tôi lại hỏi, thế công chúa có biết tuổi thật của tôi không! Công chúa thậm chí còn bé hơn con gái của tôi nữa!

Cô công chúa bé nhỏ tức giận và gầm lên.

- Thế ngươi bao nhiêu tuổi?! Ta không bé như thế đâu, ta chỉ dùng hình dạng này để qua mắt đế quốc thôi, ta đã ba trăm tuổi hơn rồi!!!!

Cô bé biến trở lại thành một thiếu nữ xinh đẹp. Và vô cùng tự tin nói.

- Thế nào?!! Có phải ngươi cảm thấy siêu lòng rồi đúng không?! Hahaha!



Tôi chỉ cười nhẹ và nói.

- Trên thế giới này chỉ có ba người làm tôi siêu lòng thôi, là ba người vợ của tôi đây! Còn về bao nhiêu tuổi thì tôi xin phép nữ hoàng được nói nhỏ với cô ấy!

Nữ hoàng gật đầu.

Tôi như một vệt sáng lóe lên đến bên cạnh công chúa và nói nhỏ vào tai cô ấy.

- Thực ra tôi cũng không biết! Nhưng con gái của tôi có thể đã hơn sáu trăm tuổi rồi! Cô tự mình tìm câu trả lời đi!!

Nói xong tôi quay trở lại chỗ của mình trong sự ngỡ ngàn của mọi người. Còn cô công chúa nhỏ thì nhìn chầm chầm Rosa xong rồi lại nhìn tôi, cô ấy như mất đi bình tỉnh hét lên rồi chạy đi mất. Kazue ngồi bên cạnh khều tôi và hỏi.

- Anh đã nói gì với cô ấy thế?! Có phải lại là lời đường mật phải không?!

- Không!! Anh đâu có như thế, em muốn biết thì hỏi Hikari và Emiko đi họ nghe thấy đấy!

Tôi vừa nói vừa đá ánh nhìn về phía hai người kia lúc này họ đang cười khúc khít, Kazue ngay lập tức chuyển sự chú ý về phía họ.

Tôi quay lại nhìn nữ hoàng và nói.

- Xin lỗi người! Có lẽ tôi đã hơi bất kính!

- Không!! Ngài làm tốt lắm, con bé cần có người dạy dỗ nó! Nhưng những lời ngài nói với nó là có thật không?!

Tôi hơi hoảng hốt.

- Nữ hoàng nghe thấy sao?! Người có thể nghe thấy những lời tôi nói?!

- Đúng!! Ta cũng là một thú nhân nhưng mà có phần cao cấp hơn những loài khác, nên tai ta rất thính!

- Ồ!! Thật là mở mang tầm mắt! Thực ra tôi chỉ muốn trêu công chúa thôi, xin người lượng thứ!

- Vậy à! Nhưng ta nghĩ không đơn giản là vậy, ngài và con gái cùng các vị phu nhân đây theo kinh nghiệm và mắt nhìn người của ta được tích lũy qua hàng trăm năm. Thì ta thấy chuyện ấy đến bảy tám phần là thật đấy!

- Đúng là không thể qua mắt được nữ hoàng, nhưng chuyện này không tiện nói, khi có dịp thích hợp tôi sẽ cho người biết!

- Thế cũng không sao! Ta cũng không muốn làm khó khi ngài không đồng ý!

- À!! Đúng rồi, chúng tôi còn một món quà nữa được gửi đến từ Florin cho nữ hoàng và Rinnol, đây là tử tước Yuki cũng là người thân cận của đức vua chúng tôi. Anh ấy sẽ giải thích cho người.

Yuki gật đầu với tôi và lấy ra một lá thư viết cho nữ hoàng và đọc nó lên.



- Thưa nữ hoàng, đức vua của chúng tôi vì muốn cảm ơn sự giúp đỡ của quý quốc trong lúc chúng tôi gặp khó khăn nên chúng tôi có những đền đáp sau!

Thân gửi nữ hoàng của Rinnol!

Chúng ta là bằng hửu lâu năm và đất nước của người luôn giúp đỡ Florin trong lúc khó khăn, sau khi được phó vương của chúng tôi cho biết đất nước của người đang trong trình trạng vô cùng ngặt nghèo. Chúng tôi vô cùng đau xót và cũng vô cùng cảm thấy có lỗi vì đã vô tâm với đất nước anh em của mình! Nên hôm nay tôi viết thư này nhằm thắc chặt tình bạn của hai đất nước và có một số món quà nhầm giúp Rinnol vượt qua khó khăn! Chúng tôi sẽ tặng quý quốc hai trăm xe lương thực như đáp lể lại sự giúp đỡ của quý quốc đối với chúng tôi, và cũng giúp đỡ người dân Rinnol bớt đi phần nào đói khát! Ngoài hai trăm xe lương thực, chúng tôi sẽ tặng riêng quý quốc một trăm xe hạt giống các loại nhầm giúp Rinnol tái sản xuất! Cùng với đó chúng tôi sẽ cho một số chuyên gia về nông nghiệp đến để hướng dẫn người dân trồng trọt các giống mới! Đất nước của các vị cũng chịu tổn thương từ c·hiến t·ranh với đế quốc phương bắc, nên chúng tôi cảm thấy tiền bồi thường cho c·hiến t·ranh của đế quốc các vị cũng nên có một phần! Chúng tôi sẽ tặng lại cho quý quốc hai trăm năm mươi ngàn đồng vàng, nhầm giúp các vị khôi phục lại ba thành phố đã bị đế quốc tàn phá sau c·hiến t·ranh! Hiện chúng tôi đã có ký một hiệp ước vùng đất chung với Valley! Nhưng Florin và Valley vẫn chưa chọn được nơi nào thích hợp, vì vả ba nước có đều có đường biên giới chung, nên nhân đây chúng tôi muốn mời quý quốc cùng chúng tôi và Valley thành lập một liên minh nhầm giúp nhau phát triển kinh tế và quân sự. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau lúc khó khăn hay chống lại các thế lực bên ngoài. Tất nhiên ngoài vùng đất chung ấy, chúng ta vẫn là những quốc gia riêng biệt, còn bên trong vùng đất ấy chúng ta là một thể thống nhất, tất cả đều bình đẳng! Mong nữ vương xem xét! Người có thể không tham gia hiệp ước trên và chúng tôi cũng không có ý ép buộc! Nhưng những món quà mà chúng tôi tặng không liên quan gì đến hiệp ước mong người hiểu cho, đó chỉ là tấm chân tình mà chúng tôi muốn gửi cho người bạn của mình! Chúng tôi mong người nhận những món quà này! Thân chào nữ hoàng!!!

Yuki đọc xong và trịnh trọng trao bức thư ấy cho nữ hoàng. Bà ấy xem một lúc lâu rồi nói với Yuki.

- Chúng tôi vô cùng biết ơn! Chúng tôi thật không biết phải báo đáp các vị thế nào nữa!

Yuki trả lời.

- Không! Đây là những gì mà các vị đáng được nhận, các vị đã không bỏ rơi chúng tôi trong lúc khò khăn thì chúng tôi cũng không thể làm ngơ thấy c·hết không cứu! Tất cả những thứ trên đã được chúng tôi chuyển đến biên giới! Chỉ cần nữ hoàng đồng ý là có thể mang đến đây trong vài ngày tới! Chúng tôi mong người nhận!!

- Nếu ngài đã nói thế! Chúng tôi xin phép nhận, nhưng khi nào đất nước ổn định trở lại chúng tôi sẽ trả. Vì chúng tôi trước kia đã bán cho các vị nên chúng tôi không thể nhận không như thế!

- Đức vua của chúng tôi đã lường trước điều này! Nên ngài ấy đã căng dặn, nếu người cảm thấy ái ngại thì chúng tôi sẽ bán cho người! Nhưng mỗi xe lương thực và hạt giống chỉ với giá một đồng, người chỉ phải trả cho chúng tôi tổng cộng ba trăm đồng tiền tương đương với ba đồng bạc! Còn các chuyên gia chỉ cần lo ăn ở cho họ thôi, vì họ chỉ là người làm thuê cho vương quốc!!

- Nhưng!! Như vậy!! Chưa kể tiền vàng!!

- Còn về tiền vàng! Nó không hề liên quan đến quốc khố, số tiền ấy là tiền bồi thường c·hiến t·ranh do đế quốc chi trả nên người cũng không cần trả lại cho chúng tôi!!

Nghe thấy thế nữ hoàng siết chặt tay và suy nghĩ. Tôi bắt đầu nói.

- Thưa nữ hoàng! Người cứ nhận đi tôi biết với tư cách là vua một nước người phải suy nghĩ rất nhiều khi phải nhận một món quà lớn như vậy! Nhưng tôi có thể lấy danh dự của mình bảo đảm, tất cả những thứ trên không hề có ý gì khác ngoài muốn giúp đỡ Rinnol!

- Nếu như thế thì ta đồng ý nhận! Và đất nước này sẽ luôn ghi nhớ ân tình của các vị, ta cam đoan chỉ cần ta còn sống nhất định hai nước vẫn mãi là anh em!

Sau khi nữ hoàng đồng ý. Bà ấy ra lệnh cho các quý tộc và một số cấm quân cùng với Yuki đến biên giới kiểm kê và áp tải hàng hóa về thủ đô! Yuki cũng chào tạm biệt chúng tôi, trước khi cậu ấy đi tôi cũng nhờ cậu ấy chuyển lời với Hiraki là tôi còn phải đi hơi lâu nên quản lí đội quân của tôi cùng với Haruo một thời gian nữa.

Nữ hoàng cũng nói với Yuki.

- Khi ngài về đến vương quốc xin ngài hãy nhắn lại với quốc vương rằng! Chúng tôi cũng thấy khá hứng thú với việc liên minh, nhưng đó là việc hệ trọng. Chúng tôi sẽ cử sứ giả đến vương quốc để nói rỏ hơn, theo tôi nghĩ việc này không chỉ liên quan đến Rinnol và Florin mà còn cả Valley nữa, nên chúng ta cần có cuộc họp chung với sự có mặt của cả ba nước sẽ tốt hơn!

Yuki cung kính trả lời.

- Vâng!! Chúng tôi cũng hiểu vấn đề này, tôi sẽ báo lại với quốc vương! Tôi xin lui!

Sao khi Yuki đi, nữ hoàng cho kết thúc cuộc họp. Tất cả các quý tộc đều được phép lui xuống.

Cuộc họp gần như sắp kết thúc, các quý tộc của Rinnol đều đã ra về trong phòng lúc này chỉ còn lại chúng tôi cùng với nữ hoàng, chồng bà ấy cùng với Kacha.