Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 42.




Chương 42.

Ngày hôm sau khi chúng tôi chuẩn bị cầu kiến nữ vương của Rinnol, thì Kacha tiến vào và báo với tôi.

- Thưa ngài! Có người đến từ Florin muốn gặp ngài! Cậu ấy nói mình tên Yuki là quý tộc của Florin!

- Thật thế à! Cho cậu ta vào ngay đi cậu ta là bạn tôi đấy!

- Vâng!!

Một lúc sau, Kacha cùng Yuki tiến vào! Tôi tiến đến ôm cậu ấy và siết thật chặt, cậu ấy la lên oai oái.

- Này!! Dừng lại, gãy cả xương tôi bây giờ!

- Xin lổi!! Vì tôi không ngờ cậu lại đến đây! Hiraki đồng ý để cậu đi à?!

- Biết làm sao được! Khi Hiraki đọc được thư của cậu, cậu ấy đã tức tốc cho người chuẩn bị tất cả! Nhưng vì việc này khá quan trọng nên cậu ấy chỉ tin tưởng mình tôi!

- Thế thì hay quá! Sẵn đây cậu cùng tôi đến gặp nữ hoàng luôn!

- Được thôi!!

Kacha thắc mắc hỏi tôi.

- Thưa ngài! Có hơi vô lễ nhưng suốt thời gian qua ngài đã làm gì vậy?!

- Cậu muốn biết thì khi chúng ta gặp nữ hoàng tôi sẽ cho cậu biết, đồng ý không?!

- Cũng được! Yến tiệc đã sẵn sàng, mời mọi người theo tôi!

Chúng tôi được Kacha dẫn tới một hội trường lớn bên trong cung điện. Có rất nhiều bàn tiệc đã được bày sẵn và cũng đã có rất nhiều người đến từ trước. Kacha đưa chúng tôi đến một chiếc bàn tròn lớn nơi trung tâm của hội trường, cậu ấy nói.

- Thưa ngài và các vị phu nhân, xin mọi người ngồi xuống đây và chờ trong ít phút nữ hoàng sẽ ra ngay!

Tôi gật đầu đồng ý và mọi người bắt đầu ngồi xuống, Kacha cúi chào và rời đi.

Tôi nhìn xung quanh thì Kazue và Hikari đang kéo hai người Airi và Ami ngồi xuống, nhưng hai người luôn miệng từ chối.

Airi.

- Không được đâu chúng tôi chỉ là người hầu!

Ami.

- Đúng vậy! Đây là cuộc gặp mang tính quốc gia, tôi không thể ngồi được!

Khi những cô gái còn đang tranh cãi tôi ngăn họ lại và nói.

- Mọi người yên lặng nào, chúng ta đang hơi vô phép đấy, dù gì thì chúng ta cũng đang ở một quốc gia khác đấy, đừng có bất lịch sự như thế!

Nghe tôi nói thế, Kazue, Hikari và Emiko trừng mắt với tôi. Tôi ngay lập tức im bặt không dám nói tiếp nữa lời. Bọn họ tiếp tục khuyên Airi và Ami.



Kazue.

- Hai người bị làm sao vậy, sao lại e sợ, chúng tôi cho phép mà!

Hikari.

- Đất nước chúng ta đã bãi bỏ nô lệ rồi mà, mọi người đều bình đẵng nhớ không?

Nhưng Airi và Ami vẫn không dám ngồi, tôi mạnh dang lên tiếng.

- Airi và Ami này hai cô không còn nhớ lời dạy của mẹ tôi à! Hai cô đừng nên quá tự ti về thân phận của mình nữa, tuy trên danh nghĩa là người hầu nhưng từ lâu chúng tôi đã xem hai người là một gia đình! Đừng ngại ngồi xuống đi!

Hai người họ nghe tôi nói thế thì khép nép ngồi xuống. Emiko nói trống không với giọng châm chọc họ.

- À!!! Thì ra là đang tranh thủ sự quan tâm của anh ấy, chứ có ngại gì đâu!

Ami thì ngồi im cuối mặt xuống và không nói gì, riêng Airi thì cô ấy cũng không phải dạng vừa mà đáp lại.

- Emiko! Cô thật tài giỏi như thế mà cũng nhận ra ư!

Emiko nhìn chầm chầm Airi rồi đáp lại với ánh mắt sắc lẹm.

- Có làm gì đi nữa thì cũng không thay đổi được hiện thực là ba bọn tôi đang dẫn trước hai người khá xa đâu!

- Ồ!!! Vậy à! Tôi nghĩ là cũng không xa lắm đâu! Hihihi!

- Ý cô không xa là sao?! À tôi biết rồi, cô đang ảo tưởng đúng không?!

Airi nghe thấy thế, thì bắt đầu nói như đang đứng từ trên cao nói xuống với ánh mắt lạnh lùng.

- Không!! Hai bọn tôi không ảo tưởng đâu! Nếu ba người có được tình cảm của anh ấy, thì hiện tại hai tôi cũng đã chiếm được trái tim và lòng tin từ mẹ của anh ấy! Cô quên rồi à Emiko! Bà ấy!! Cũng đã gọi hai người bọn tôi là con đấy! Nhớ không?!!

Emiko dường như lúc này mới nhớ ra. Cô ấy đứng dậy nhìn chầm chầm Airi và nói.

- Từ lúc nào?! Là hai người đã âm mưu đúng không?!

Airi không hề tỏ ra lo sợ trước Emiko mà còn nói với giọng như khiêu khích cô ấy.

- Đúng thì sao! Ai bảo cô không biết tận dụng cơ hội, lẽ ra cô không nên giữ mẹ anh ấy lại! Cô nghĩ với sức của cô có thể ngăn được bà ấy sao! Nhưng nếu cô dùng thân mình mà đỡ đòn dù biết là sẽ c·hết thì có thể khiến bà ấy động lòng đấy! Hahaha!!

Emiko nghe thấy thế thì ngồi sụp xuống thất thần như đã thua trong một vụ cá cược. Kazue bắt đầu hỏi.

- Thế cô không nghĩ tới chuyện nếu mẹ anh ấy thực sự xuống tay sao?!

Airi đổi thái độ không còn châm chọc như lúc nãy, giờ đây cô ấy đang nói chuyện với họ như chị em.

- Mẹ anh ấy sẽ không làm thế đâu! Vì em đã nghe câu chuyện mọi người kể, bà ấy là một nữ thần hiền hậu và nhân từ mà đúng không, bà ấy sẽ không lạm sát vô tội đâu! Hơn nữa là người dám hi sinh mạng sống cho con trai của bà ấy!!

Những cô gái bắt đầu trò chuyện rôm rã. Còn tôi sao khi nghe hết những chuyện ấy, tôi càng cảm thấy Airi thật đáng sợ cô ấy có thể đọc được suy nghĩ và lập ra một kế hoạch nhanh như vậy khi chỉ có một sơ hở nhỏ của ba người kia. Cô ấy đúng thật thâm sâu khó đoán!

Đang suy nghĩ thì Yuki đang ngồi bên cạnh vỗ vào vai tôi và nói.



- Này!!! Làm sao cậu có thể sống sót suốt thời gian qua với những con người này vậy?

Tôi vừa định trả lời cậu ấy thì Hikari ngồi từ xa nhấp một ngụm rượu rồi nói.

- Này!! Tử tước Yuki ta nghe nói cậu vừa được thăng cấp quý tộc đúng không? Cậu có biết lúc ta còn làm nữ hoàng những quý tộc nói xấu sau lưng ta có kết cục thế nào không?!

Yuki lấp bấp trả lời.

- Vâng! Tôi biết thưa nữ hoàng! Tôi không dám đâu, ý tôi là cậu ấy làm sao mà có cuộc sống hạnh phúc như thế thôi ạ!

- Thế à!! Thế thì tốt!!

Nghe thấy Hikari nói thế Yuki thở phào nhẹ nhỏm. Cậu ấy nói nhỏ hết sức có thể với tôi.

- Này! Làm sao mà nữ hoàng có thể nghe thấy vậy, tôi nói nhỏ lắm mà?

Lần này thì Emiko đáp lại.

- Cô ấy nghe được vì giờ đây đã mạnh như một ma vương rồi, cô ấy có thính lực và giác quan không thua kém gì loài rồng bọn ta!

Yuki nghe thấy thế thì giật bắn người. Hikari tiếp lời.

- Đúng thế ngươi có muốn xem không?!

Cô ấy nói và bắt đầu biến đổi, răng nanh dài ra còn mắt thì đỏ ngầu. Yuki thấy thế thì hốt hoảng đến mức nhảy thót lên ghế níu lấy tay tôi. Chưa chịu dừng lại Hikari tiếp tục.

- Sao rồi! Bây giời thấy bộ dạng này của ta rồi, cậu có định g·iết ta để lập công với vương quốc không?!

Yuki lúc này thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Hikari, cậu ấy núp sau tôi và nói.

- Không! Thưa nữ hoàng tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, dù người có như thế nào tôi tin người vẫn là nữ hoàng hiền hậu và nhân từ mà tôi biết!

- Ngươi biết?! Thế sao ngươi tránh mặt ta?!

Nghe thấy thế Yuki nhanh như chóng trở về chỗ ngồi nhìn thẳng vào Hikari nở một nụ cười gượng và nói.

- Không, làm sao tôi lại có thể bất kính như thế! Thần chỉ thắc mắc là làm sao người lại trở nên như vậy?!

Hikari bình thường trở lại, nhưng cô ấy vẫn cố trêu chọc Yuki.

- Ta trở thành như thế là do Hope đấy! Vì máu của anh ấy quá ngon, mỗi đêm trước khi ngủ ta đều phải uống máu của anh ấy nên giờ đây ta trở nên như vậy!

Yuki nhìn sang cổ tôi và thấy dấu răng chi chít. Với vẽ mặt hơi hoảng sợ cậu ấy nói.

- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho nữ hoàng! Khi về tôi sẽ báo cáo với Hiraki là anh đã chăm sóc nữ hoàng rất tốt!

Vừa nói Yuki vừa vỗ vai tôi như tỏ ra thông cảm và từ lúc đó cậu ấy không hề dám hé răng nữa lời.



Đang cười nói vui vẽ thì từ xa có tiếng của Kacha cất lên.

- Xin mọi người chú ý! Nữ hoàng của chúng ta người chủ trì buổi tiệc tiếp đón ân nhân của chúng ta và là phó vương của Florin đã đến!

Từ bên trong tôi thấy nữ hoàng bước ra vô cùng trang trong và lộng lẫy. Nhưng bà ấy cũng là hồ ly và trông còn khá trẻ trung, bà ấy có tới chín đuôi, toàn bộ chúng đều có màu trắng và nơi chót đôi là màu đỏ. Tôi nghĩ thầm, thì ra ở thế giới này hồ ly cũng không phải hiếm lắm!

Nhưng tôi đã nhầm. Đi phía sau nữ hoàng là ông hồ ly tôi cứu ở Rapha và cô bé phiền toái tôi đã cứu ở đế quốc Kanjo, không cần đợi tôi suy nghĩ Racha nói tiếp.

- Và nhân diệp này! Chúng ta cũng ăn mừng vì sự trở lại của chồng và con gái nữ vương sau một thời gian dài lưu lạc nơi xứ người!

Thì ra là vậy! Tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ, một cô bé tầm thường làm sao có thể vào hoàng cung này mà còn đi lại lung tung chứ! Mình thật ngốc!

Nữ hoàng và bọn họ tiến đến chỗ tôi. Tôi đứng dậy bắt tay và bà ấy bắt đầu chào hỏi.

- Cậu là phó vương của Florin?!

- Vâng!!! Đúng là tôi, rất hân hạnh được nữ vương đón tiếp như thế này!

- Thế còn các vị này?!

- Vâng! Những người này là vợ và bạn bè của tôi thưa nữa vương!

- À!! Thì ra là vậy, xin ngài chờ tôi một chút!

Nữ vương quay ra và nói to.

- Thưa các vị! Buổi tiệc xin được bắt đầu, các vị quan khách có mặt tại đây cứ tự nhiên!

Nói rồi bà ấy quay lại mời chúng tôi ngồi xuống và nhập tiệc, thức ăn bắt đầu được mang lên. Nữ vương bắt đầu hỏi tôi.

- Ngài có thể giới thiệu những người này cho tôi được không? Tôi nghĩ những người đi theo ngài đều không tầm thường!

- Vậy tôi xin phép! Thưa nữ vương những người này lần lược là! Kazue là vợ của tôi cô ấy là công chúa của Valley! Hikari cũng là vợ tôi cô ấy từng là nữ vương của Florin sau khi nhường ngôi cho em mình cô ấy đã đồng ý gã cho tôi! Emiko là công chúa của long tộc và cũng là vợ tôi! Còn đấy là Rosa con gái nuôi của tôi! Chú chim này là Pu là bạn của tôi từ nhỏ! Người ngồi cạnh tôi đây là Yuki cậu ấy là một quý tộc của Florin và cũng là bạn của đức vua chúng tôi, cậu ấy là người mà đức vua tinh tưởng nhất! Hai cô gái ngồi bên kia lần lược là Airi và Ami họ lần lược là quản gia và người hầu, nhưng chúng tôi chưa từng xem họ như thế chúng tôi xem họ như người thân trong gia đình! Nên xin phép nữ hoàng cho họ ngồi đây!!!

- Không sao cả! Ta đã nghe nói rất nhiều về Florin, nơi ấy không hề có phân biệt đối xử về giai cấp hay là nô lệ. Nên điều này ta có thể hiểu! Nhưng cũng thật không ngờ là có thể gặp được nữ vương tiền nhiệm của Florin và còn có công chúa của Valley nữa! Còn có cả công chúa của long tộc ư! Ngài phó vương thật đúng là tài hoa và phong độ mới có thể chinh phục được họ!!

Hikari đột nhiên lên tiếng.

- Thưa nữ vương! Xin người đừng khen anh ấy, anh ấy thực ra chẳng có tài cán gì đâu! Anh ấy chỉ giỏi việc là siêu lòng phụ nữ thôi!

- Hahaha! Ta không tin đâu, cậu ấy nhất định rất tài giỏi. Ta đã nghe kể hết tất cả những chiến tích lẫy lừng của cậu ấy, hơn hết cậu ấy còn cứu cả con gái và chồng ta điều đó không thể là giã được!!

Chồng của nữ hoàng bắt đầu nói.

- Đúng thế! Không chỉ cậu ấy mà còn hai vị phu nhân đây nữa, tận mắt ta đã thấy!!

Ông ấy định nói tiếp nhưng tôi nhanh chóng ngăn cản.

- Thưa ngài! Chúng ta không nên nói chuyện đó ở đây, tôi nghĩ chúng ta nên nói sau khi buổi tiệc kết thúc!

- Thế thì vậy đi! Ta cũng cảm thấy không nên cho quá nhiều người biết về chuyện hôm trước!

Nữ hoàng nói với tất cả mọi người.

- Thôi chúng ta nhập tiệc đi! Chúng ta sẽ bàn công vụ sau buổi tiệc, thức ăn nguội mất rồi!

Chúng tôi đều gật đầu và bắt đầu nhập tiệc.