Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 41.




Chương 41.

Một lúc lâu sau, Pu không biết từ đâu chạy vào và mừng mẹ tôi như một đứa trẻ. Nhưng khi thấy tôi nằm trên giường với cơ thể đầy thương tích, cậu ấy tái mặt định bỏ chạy. Bay chưa ra tới cửa thì mẹ tôi vẫy tay một cái đã làm cánh cửa đóng sầm lại. Mẹ tôi lại bắt đầu chuyển chế độ ác thần và hỏi Pu.

- Này!!! Sao ngươi lại bỏ chạy khi thấy ta?!

Pu lấp bấp trả lời như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

- Không! Tôi đâu có bỏ chạy! Tôi chỉ thấy mọi người đang nói chuyện gia đình nên không muốn làm phiền!

Mẹ tôi nói bằng giọng như muốn g·iết cậu ấy tới nơi.

- Vậy sao?! Có thật thế không?!

- Tất nhiên là thế rồi! Tôi làm sao có thể nói dối với nữ thần được!

Mẹ rời khỏi ghế tiến đến gần dồn Pu vào tường.

- Ngươi đang nói dối! Ta đã biết tất cả rồi, khôn hồn thì khai thật đi, không thì ngươi sẽ có chỗ bên cạnh con trai ta đấy!

Pu giật bắn người khi nghe mẹ nói thế. Cậu ấy bắt đầu quỳ xuống và cầu xin.

- Không! Cậu ấy mà còn nằm liệt giường thì tôi sẽ c·hết thật đấy mong bà tha thứ!

- Cậu muốn ta tha thứ chuyện gì?!

- Tôi biết lỗi rồi! Tôi không nên đem lòng yêu cô ấy, tôi hứa từ nay sẽ không bao giờ lại gần cô ấy nữa!

Mẹ tôi làm vẽ mặt tức giận nắm lấy hai chân Pu và chỏng ngược xuống.

- Ngươi nói gì! Với tất cả những gì ngươi làm với con gái ta, vậy mà giờ ngươi muốn quất ngựa truy phong à?!!

Nghe thấy thế tôi ngồi bật dậy vì quá bất ngờ. Tôi lớn tiếng hỏi Pu.

- Này! Cậu đã làm gì chị tôi thế hả?!!

Pu với vẽ mặt vô tội nói trong nước mắt như có oan ức khó giải bày.

- Không!! Không phải vậy đâu! Tôi có làm gì đâu!

Mẹ với vẽ mặt kiên định nói.

- Thế sao con bé đã chạy đến chỗ ta và khóc! Ngươi có biết ta yêu quý nó thế nào không? Từ bé đến lớn ta chưa từng làm con bé khóc thế mà ngươi dám làm!! Hả!!! Chưa hết nó còn nói! Ngươi đã đến uy h·iếp nó giúp ngươi trồng rừng ở Rinnol, chẳng những không được trả công ngươi còn x·âm p·hạm nó! Chắc là ngươi chán sống rồi đúng không?!!



Pu với vẽ mặt vô cùng oan ức vừa khóc vừa nói trong nước mắt.

- Không!! Tôi có gì mà có thể uy h·iếp cô ấy chứ?!

- Con bé nói là ngươi đã vô tình biết bí mật nó có sở thích sưu tập các hình cụ! Nên ngươi đã uy h·iếp nó làm theo, nếu không ngươi sẽ đi rêu rao khắp nơi về sở thích của nó! Đúng không?!

Pu bắt đầu hoảng loạn nhưng tôi thấy trong mắt cậu ấy có tám phần là cậu ấy có làm.

- Đúng!! À mà không!!!

- Là có hay không?! Ta không đủ kiên nhẫn đâu!!!

Mẹ lại lấy cây roi lúc nãy đã đánh tôi ra, Pu thì liên tục van xin và giải thích.

- Tôi xin bà! Nếu dùng đến nó thì tôi c·hết thật đấy! Nghe tôi giải thích đã! Đúng là tôi có dùng chuyện đó uy h·iếp cô ấy giúp tôi trồng rừng, nhưng tôi không hề làm những chuyện như bà nghĩ! Cô ấy đồng ý giúp tôi trồng rừng, nhưng với điều kiện là phải làm người thử hình cụ cho cô ấy! Tôi đã đồng ý cho qua chuyện, tôi cũng đã bỏ trốn khi chúng tôi hoàn thành công việc! Tôi chưa làm việc gì đi quá giới hạn cả! Xin bà tin tôi!!

Nghe thấy thế thì tôi đã hiểu ra vấn đề. Chị tôi đúng là một người không thể nhìn qua vẽ bề ngoài, chị ấy đúng là thâm độc! Thật đáng sợ!

- Thế sao con bé lại đau buồn nhiều thế, nó gần như muốn c·hết khi gặp ta! Hơn thế nữa nó còn có bằng chứng!

Mẹ lấy ra một nhúm lông ném vào mặt Pu và nói.

- Có phải của ngươi không?! Con bé nói sau khi ngươi hành sự xong đã bị nó vặt đi khi về lại dạng chim! Nếu không có chuyện đó thì làm sao nó lại có lông của ngươi nhiều như thế?!

- Không!! Đây chỉ là lông mà cô ấy đã xin tôi để là thử nghiệm gì đó thôi, cô ấy đã nói với tôi như thế!

- Chẳng lẽ ngươi lại có thể cho nó một lượng lông nhiều như thế, nếu có thì cũng chỉ một vài chiếc thôi chứ, đằng này lại toàn là lông trên lưng! Không lẽ ngươi tự vặt được lông trên lưng mình à?! Thật vô lí, khai thật đi!

- Không!!! Cô ấy xin tôi nhiều lần, mỗi lần một ít! Tôi cũng luôn thắc mắc vì sao cô ấy chỉ xin lông trên lưng thôi! Tin tôi đi mà, xin bà!!

Nghe Pu nói thế, tôi thầm nghĩ. Chị mình thật là thâm hiểm, rốt cuộc chị ấy đã tính trước chuyện này bao lâu rồi chứ?!

Mẹ tôi có vẽ bắt đầu bình tỉnh lại nhưng vẫn rất cứng rắn trong lúc nói.

- Ta rất muốn tin! Nhưng ta tin con gái mình hơn, ta đã muốn g·iết ngươi ngay tức khắc khi nghe con bé kể chuyện này! Nhưng con bé đã vang xin! Nó nói là lấy gà theo gà lấy chó theo chó! Hơn thế nữa nó cũng không muốn chuyện này đồn ra ngoài làm xấu mặt ta và Henchi, nên nó sẽ chịu thiệt mà gã cho tên cầm thú nhà ngươi! Ngươi nên cảm ơn tấm lòng bao dung và cam chịu của con gái ta! Lần này ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ngươi phải cưới nói vì ngươi đã x·âm p·hạm nó! Nếu không làm ta sẽ g·iết ngươi trong đau đớn tột cùng! Và ngươi cũng không được tiết lộ chuyện này ra ngoài! Biết không?!!

- Nhưng!!!

- Sao?!!! Ngươi dám từ chối ư?!!

- Không!!! Tôi chấp nhận, nhưng tôi còn phải theo Hope!

- Việc đó không sao cả! Con bé có nói chỉ cần ngươi mỗi tháng đến thăm nó một lần cho người khác đừng nghi ngờ, tất nhiên là nhiều hơn cũng được! Nhưng nếu ngươi không đến thì đích thân ta sẽ đên tìm ngươi!



Pu đồng ý với vẽ mặt đau khổ tột cùng. Tôi chưa từng thấy người nào lấy vợ mà đau khổ như cậu ấy lúc này.

- Ngươi đồng ý là tốt! Ta sẽ thông báo với các vị thần khác về việc này! Vậy là từ nay ngươi là chồng của con bé ta nhắc lại một lần nữa, con bé là người ta yêu quý! Vì ngươi đã làm con bé chịu tuổi nhục nên từ nay nếu ngươi dám làm nó buồn hay phật ý ta sẽ bẽ gãy từng đốt xương của ngươi đấy! Biết chưa?!!

- Vâng! Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không bao giờ làm cô ấy buồn cho dù tôi có phải chịu cực hình!

Pu giờ đây trả lời mẹ với đôi mắt vô hồn. Có lẽ cậu ấy biết mình sắp phải đối mặt với những điều kinh khủng gì. Thật đáng thương!

Mẹ tôi thả cậu ấy ra và chuyển về chế độ hiền từ nói với Pu.

- Vậy thì tốt rồi! Từ nay con cũng là con trai ta nên hãy chăm sóc tốt cho con gái ta nhé!

Pu không nói gì chỉ khẽ gật đầu trong nước mắt. Cậu ấy nhảy bổ lên người tôi vừa nói vừa khóc.

- Cậu hiểu tôi mà phải không Hope! Thật là oan ức mà!!!

Tôi trả lời cậu ấy như trả thù những chuyện trước đây.

- Cậu bị oan à?!! Cậu không muốn cưới chị ấy à?!! Ý cậu là chị tôi đã mồi chài và giăng bẫy cậu à?!!

Mẹ tôi nghe thấy thế thì liền gằn giọng với Pu nhưng vẫn cười một nụ cười giả trân.

- Có thật là con nghĩ thế không con trai?!!

Pu vội lắc đầu và nói trong hoảng hốt.

- Không! Con không hề nghĩ thế! Cưới được cô ấy là diễm phúc của con!

- Thế thì tốt!

Pu nhìn sang tôi với ánh mắt đau khổ rồi hét toán lên và chạy ra ngoài.

- Tôi ghét cậu! Trời ơi giời đây tôi phải dính với cái gia đình này mãi mãi rồi!!!

Tôi gắn gượng ngồi dậy và hỏi mẹ.

- Mẹ à!!! Có phải là mẹ biết tất cả chỉ là chị đang làm trò, nhưng mẹ vẫn giúp cho chị ấy đúng không?!

Mẹ tôi cười nhếch mép rồi trả lời.



- Làm sao con biết?! Con cũng đọc được tâm trí ta à!

- Không! Con không thể làm thế, nhưng con thấy được mẹ chỉ đang cố dọa để Pu đồng ý thôi! Ánh mắt của mẹ khi tức giận với Pu không giống với con lúc nãy!

- Hahaha!! Con tinh tế thêm một ít rồi! Giá như con dùng sự tinh tế ấy cho các cô vợ của con thì ta đã không cần đến đây!

- Mẹ không tức giận khi chị quen Pu à! Và mẹ có biết chị ấy sẽ làm gì Pu nếu về chung một nhà không?!

- Sao mẹ phải tức giận? Tuy Pu chỉ là chim nhưng cậu ấy còn tốt hơn rất nhiều so với những tên đàn ông khác chẳng hạn như con và cha con ấy!

Lời nói của mẹ tuy nhẹ nhàn, nhưng nó cứ xoáy vào tim đối phương thế nào ấy. Có lẽ cách ăn nói của Pu là do mẹ dạy.

- Con biết không? Ta đã biết tình cảm của chị con và Pu dành cho nhau không chỉ là tình bạn thông thường từ lâu rồi! Chỉ là khác biệt của chúng là quá lớn, khi ta biết cậu ấy có thể trở thành dạng người ta đã luôn theo dõi và thầm chúc phúc cho chúng! Còn về sở thích của chị con ta đã biết từ lâu, nhưng con bé từ trước tới giờ chưa từng làm hại ai bởi sở thích của nó, nên ta cũng không cấm! Ai cũng có nhược điểm mà, như con chẳng hạn nhược điểm lớn nhất của con là quá lăng nhăn như cha con! Còn về Pu thì cậu ấy tuy là có hơi trẻ con, nhưng cậu ấy luôn trung thành luôn giúp đỡ người yếu thế! Cậu ấy cũng rất thông minh và nhân từ, phải nói là một người khá hoàn hảo! Điều khiến ta muốn tác hợp cho chúng nhất chính là lòng ch·ung t·hủy của chúng! Tuy cả hai chưa từng công khai là mình thích đối phương, nhưng trải qua rất nhiều năm chúng vẫn không hề quay lưng lại với đối phương! Chúng vẫn cố chờ đợi một phép màu sảy ra, có lẽ sai lầm lớn nhất mà ta từng làm chính là không cho Pu cơ thể của con người! Lúc ta tạo ra cậu ấy, ta chỉ nghĩ là tạo ra một vị thần có trí tuệ siêu việt thôi, ta cũng sợ nếu như một con người sở hữu trí tuệ ấy sẽ nổi lòng tham và tha hóa! Nhưng ta đã sai lầm lớn! Lòng tham và tha hóa không do hình dạng quyết định, điển hình như thần ánh sáng chẳng hạn! Ta cũng phải cảm ơn con vì đã giúp ta sửa sai, tuy Pu không thể mãi làm người! Nhưng khi chị con đến gặp ta và nói với ta những chuyện ấy, ta thấy được trong mắt con bé sự hạnh phúc và mãng nguyện! Cảm ơn con!!

- Con cũng từng trải qua cảm giác của chị và Pu, tuy nhiên con may mắn hơn họ! Ít nhất con có thể biểu lộ tình yêu của mình mà không cầm quan tâm đến sự khác biệt như hai người họ! Lần đầu con gặp chị! Tuy là cười nói với chúng con, nhưng trong mắt chị ấy chỉ có duy nhất hình bóng của Pu và cậu ấy khi nghe chị bị ôn thần hại đã vô cùng lo lắng! Con biết được họ không chỉ có tình bạn! Con chỉ cố giúp họ trong vai trò là một người bạn và một người em thôi! Nếu không làm thế, con cảm thấy mình không xứng đáng với sức mạnh và quyền năng mà cha mẹ đã ban!!

Mẹ tiến đến gần đặt tay lên vai tôi và nói.

- Con đã trưởng thành! Con đã biết vận dụng quyền năng của mình một cách tối nhất, con cũng đã biết yêu quý người xung quanh hơn so với trước kia! Ta vui lắm!

Tôi cười tươi và cầm lấy tay mẹ.

- Vâng! Con cũng vui lắm, lần đầu tiên trong đời con được nắm tay mẹ! Nó thật ấm áp!

Mẹ ngồi xuống cạnh, ôm lấy tôi và nói nhỏ.

- Mẹ xin lỗi vì đã bỏ rơi con! Nhưng mẹ có lí do của mình mong con hiểu cho mẹ!

- Vâng! Dù thế nào đi nữa, con biết là mẹ chỉ đang muốn tốt cho con thôi!

Gương mặt mẹ vẫn triều mến, nhưng mẹ đã đổi tong giọng và thì thào với tôi.

- Cảm ơn con! Nhưng con hãy nhớ, nếu còn làm tổn thương các con gái của mẹ một lần nữa! Thì h·ình p·hạt không chỉ thế này đâu! Nhớ chưa!!! Còn nữa! Nhớ nhắc Pu đến thăm chị con nếu không con cũng phải chịu trách nhiệm một phần đấy!!!

Tôi nghe thấy thế thì gật nảy mình và vội vàng gật đầu đồng ý trong im lặng. Mẹ tôi đứng lên rồi nói.

- Thôi mọi việc đã xong! Ta mong từ nay các con có thể chung sống hạnh phúc và không còn cải nhau nữa, ta phải về rồi ta cũng đã đi hơi lâu có lẽ cha các con sẽ lo đấy! Trước khi đi ta muốn căng dặng các con đôi lời! Kazue! Con nên cởi mở hơn đừng sống nội tâm một mình nữa! Hikari! Con cũng đừng có suy nghĩ và đa nghi quá nhiều nữa! Emiko! Con đừng có hay ghen tuông vô cớ nữa! Airi và Ami! Các con hãy mạnh mẽ lên đừng có nghĩ mình thua kém nữa! Rosa! Cháu nên sống theo tính cách của mình đừng có học theo cha cháu nữa! Nếu tất cả làm được những điều trên ta tin là sẽ không có chuyện như lần này nữa! Nhớ không?!!

Mọi người đều đồng thánh.

- Vâng!!!

- Đúng rồi!!! Còn Hope, nhớ những gì ta nói lúc nãy chứ! Con giờ là mối liên kết quan trọng của một gia đình, con không nên sống như trước đây nữa! Nhớ không?!

Tôi đồng ý trong vội vàng và sợ hãi vì mẹ nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm.

Bà ấy gật đầu một cách ưng ý rồi biến thành một vệt sáng và bay v·út lên trời cao. Thấy mọi chuyện đã êm xuôi tôi vật ra giường và cảm nhận v·ết t·hương không còn đau nữa. Nhìn xuống thì thấy v·ết t·hương đã lành, thật may vì tôi có kháng tính vô cùng lớn, nếu là người khác có khi phải nằm liệt giường đến cả tháng mất.

Các cô gái thấy tôi đã lành hẳn, nên đã bồng Rosa đi ra bên ngoài và không quên bỉu môi phùng má với tôi. Họ thật là lạnh lùng, nhưng cũng thật dũng cảm vì đã giúp can ngăn mẹ! Thật cảm ơn!