Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 40.




Chương 40.

Tôi mơ màng tỉnh dậy và cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Trong mơ hồ tôi thấy bóng lưng của một người phụ nữ vớ mái tóc dài màu xanh lam đang ngồi bên cửa sổ. Tôi tự nhủ với bản thân rằng.

Không! Chắc là do vừa ngủ dậy nên mình còn mơ màng thôi, làm sao có ai qua được kết giới mình đã thi triển. Nhưng mà khoan đã! Mái tóc này sao quen thế, hình như là của mẹ, không đúng bà ấy sao lại rảnh rổi đến đây chứ!

Một tiếng nói cất lên khiến tôi bừng tỉnh. Vội vàng ngồi dậy một cách ngoan ngoãn.

- Con định ngủ đến bao giờ?!

Tôi trả lời lấp bấp khi biết đó chính là mẹ mình.

- Không!! Con chỉ hơi mệt thôi!

- Thế sao con lại giăng ra kết giới này! Mẹ không ngờ con là người có thể dùng ma pháp bừa bãi như vậy!

- Không! Con chỉ muốn yên tỉnh thôi! Khi nào ngủ dậy con sẽ gỡ bỏ! Nhưng sao mẹ lại đến bất ngờ thế và làm sao mà mẹ vào được đây?!

- À! Chỉ là mẹ nhớ và muốn thăm những cô con gái của mẹ thôi! Còn làm sao mẹ vào được đây thì con nên nhớ cả cha con còn không thể cản được mẹ thì con làm sao có thể!

Mẹ tôi nói với một ánh mắt như uy h·iếp. Tôi nhớ ra là mẹ muốn thăm hỏi ư, sao lại đến vào lúc này, mẹ đã biết gì chưa? Tôi chưa kịp hỏi thì mẹ tiếp tục lên tiếng.

- Mà này! Mẹ cũng có thể đọc suy nghĩ giống cha con đấy, nên đừng có cố mà giấu chuyện gì với mẹ! Có phải là con lại làm chuyện gì có lỗi không?!

Tôi lộ rõ vẽ ưu sầu trả lời một cách oán thán.

- Đúng là lỗi ở con! Con luôn làm sai, lẽ ra con không nên đến Rapha, lẽ ra con nên để mặc mọi chuyện như thế! Có thể như vậy con sẽ cảm thấy tốt hơn lúc này!

Mẹ tôi cười mỉm và đáp.

- Con thực sự nghĩ và mong muốn như thế sao? Hay là con chỉ cố tìm ra lí do để mọi lổi lầm thuộc về mình và gánh lấy nó!

Tôi không trả lời mà càng trầm ngâm thêm.

- Mẹ nói cho con nghe này! Mẹ biết tất cả những gì con đã làm, con không cần phải nhận những lỗi không thuộc về mình! Nếu con cứ vì muốn các cô gái ngoài kia vui lòng, thì một ngày nào đó con sẽ lạc lối, con sẽ trở thành một kẻ máu lạnh vô tình đấy! Con hãy cứ làm những việc con cho là đứng về chính nghĩa còn những phán xét con cứ để mẹ và cha lo! Con biết không? Hôn nhân nó rất là hai mặt đấy, có thể những cô gái ngoài kia rất yêu con và đồng ý hi sinh vì con, nhưng họ cũng có thể là thứ khiến con thay đổi đấy! Là tốt hay xấu thì còn tùy, nhưng con không nhận ra đúng không? Đầu tiên là Kazue con bé khiến con biết được yêu thương là như thế nào! Hikari thì cho con lòng bao dung và yêu thương người dân! Emiko thì cho con biết tình cảm gia đình là không phân biệt giống loài! Họ có thể cho con học được nhiều thứ, họ có thể khiến con từ xấu thành tốt nhưng cũng có thể khiến con trở thành một kẻ vô cảm lạnh lùng như lúc này! Trong lúc yêu nhau thì các con chỉ thấy toàn màu hồng, nhưng khi đã về chung một mái nhà thì lúc đó các con sẽ thấy được nhược điểm của đối phương! Các con phải biết bắt đầu học cách thông cảm và tha thứ cho lỗi lầm của đối phương thì mới có thể chung sống trọn kiếp! Con luôn trách họ không hiểu con! Nhưng từ trước tới giờ con có bao giờ hỏi ý kiến hay là giải bày với họ chưa! Chưa!! Đúng không, con luôn tự mình quyết định mọi việc mà không hề quan tâm tới cảm xúc của họ! Cũng như lần này! Nếu con chỉ cần dừng lại một chút và nói mình sẽ làm gì với họ thì có khi đã khác! Con nên nhớ gia đình là nơi để chúng ta vung đắp và chia sẽ, nếu con và họ có thể làm được như thế thì các con sẽ không còn cãi nhau nữa!

Nghe những lời mẹ nói tôi mới nhận ra! Từ trước đến giờ mình chưa từng chia sẽ với họ, những kế hoạch hay là những chuyến đi mình luôn là người âm thầm tiến hành! Mẹ nói đúng, nếu như lúc Hikari gọi mình ở Rapha chỉ cần dừng lại một chút thôi và nói rằng mình sẽ làm gì thì có khi sự việc lần này đã không xảy ra!

Như được khai sáng tôi cười nhẹ. Mẹ thấy tôi cười và bà ấy nói tiếp.

- Nhận ra rồi đúng không?! Con nên nhớ này, hôn nhân không giống như lúc yêu! Lúc còn yêu nhau các con có thể thề non hẹn biển, các con có thể giận hờn vu vơ rồi làm lành, nó chẵn có gì đáng lo cả! Nhưng khi đã là gia đình của nhau các con không nên làm như thế, vì lúc này các con đã như một khối đá thống nhất, mỗi lần các con cải nhau cái khối ấy lại nức ra một mảnh có thể các con không thấy được! Nhưng nêu cứ để như thế thì sớm muộn gì khối đá ấy cũng vỡ và không thể lành lại! Các con nên học cách cảm thông, chia sẽ và lắng nghe nhau, lúc đó các con sẽ không còn lí do nào để cải vã nữa! Nhớ chưa?!!

Tôi ngước lên nhìn mẹ cười một nụ cười thật tươi và nói.

- Cảm ơn lời khuyên của mẹ! Con đã hiểu rồi, con sẽ không phạm sai lầm như thế này nữa!

Tôi giơ tay xóa bỏ kết giới, kết giới vừa mất đi. Tất cả mọi người đều ùa và và ôm chầm lấy tôi. Kazue nói.

- Nhờ mẹ! Mà bọn em nhận ra rồi, bọn em từ nay sẽ không vội vàng phán xét và sẽ chờ lời giải thích từ anh!

Hikari.

- Em từ nay sẽ luôn lắng nghe anh trước khi đưa ra quyết định! Em xin lỗi, anh đừng có quay về con người lạnh lùng vô cảm ấy nữa, bọn em sợ lắm!

Emiko thì không nói gì, cô ấy chỉ nhìn tôi mà rưng rưng. Tôi lên tiếng.



- Anh cũng xin lỗi! Vì anh luôn không chia sẽ với mọi người, lần này cũng là lỗi do anh nếu như anh chịu nói chuyện với Kazue và Hikari, chuyện này đã không sải ra!

Mẹ tôi đứng từ phía sau bắt đầu thay đổi sắc mặt và nói với một giọng nham hiểm, nó không còn diệu dàng và nồng ấm như lúc nãy.

- Hữm ~~! Giờ gia đình của con đã hòa thuận! Nhưng ta đến đây ngoài giản hòa ta còn phải dạy dỗ con, có lẽ từ lúc sinh ra tới giời ta chưa từng dạy nên có lẽ con ngày càng hư!

Tôi nghe thế thì biến sắc và quay lại hỏi mẹ một cách ngập ngừng.

- Mẹ nói gì thế! Con có làm gì đấu! Lúc ở Valley và Rapha con chỉ làm đúng theo luật của các vị thần thôi! Lẽ nào luật đã sữa đổi mà con không biết!

Mẹ vẫn cứ lạnh lùng cùng giọng nói hiểm độc.

- Không!!! Việc công con là rất tốt! Nhưng ta nói ở đây là việc tư. Con còn nhớ ta đã nói những gì ở trong kết giới không?

- Việc!! Gì ạ!!!

- Con không nhớ thì ta nhắc cho nhớ! Ta đã nói là nếu con dám ức h·iếp các con gái của ta, ta sẽ trị tội con!

- Nhưng con đâu có! Con rất yêu họ và chưa từng làm họ b·ị t·hương dù là sợi tóc!

- Con không cần giải thích! Con không thắc mắc vì sao ta biết mà đến đây nhanh thế à? Con không cần phải nói, để ta nói luôn cho!

Tôi chỉ biết câm nín, mẹ lúc này rất đáng sợ đúng như những gì mà Pu đã nói.

- Ta biết là vì! Nữ thần bóng đêm đến báo cáo sự việc ở Rapha! Cô ấy không hề biết con là con ta, cô ấy còn nói là cô ấy có thể bỏ cả chức vị của một nữ thần để theo con, nếu như con chưa vợ! Đó là sai phạm thứ nhất vì con lại làm đổ gục một cô gái khác, hơn thế nữa đó lại là một nữ thần vô cùng quan trọng! Ta dám cá là giờ này cô ấy vẫn còn đang mơ tưởng về con! Ta nói cho con biết, tại sao con lại giống cái tính trăng hoa của cha mình, ta cực kì ghét cái tính đó, con có biết ta đã g·iết c·hết bao nhiêu kẻ muốn lại gần cha con không?!!!

Bà ấy gần như biến thành ác quỷ khi nhắc đến tính xấu của cha. Tôi thì như muốn giải bày.

- Không!!! Nhưng con đâu có cố ý! Và con cũng có gì là như muốn chinh phục cô ấy!

- Ta đã nói là con không cần giải thích! Tội thứ hai của con là dám dùng ma pháp để làm tổn thương các con gái ta!

- Con đâu có!!!

- Con không ra tay nhưng con dùng kết giới tránh mặt chúng, con làm chúng đau lòng còn hơn là đau ngoài thể xác! Tội này không thể tha được!

Tôi nhìn sang Hikari và Kazue hai người họ đã hoàng toàn tức giận và nói.

Kazue.

- Anh chối nữa đi đúng là nữ thần đó yêu anh thật!

Hikari.

- Linh cảm của bọ em đúng là không sai, vậy không lẽ các Vakyrie cũng thế đúng không?!!

Tôi định giải thích thì mẹ không cho tôi cơ hội, bà ấy khi nghe nói đến các Vakyrie thì gần như nổi điên.

- Cái gì!! Có cả Vakyrie à, đúng là không thể tha, con đúng thật không khác gì cha con!

Tôi liên tục giải thích về các Vakyrie cho mọi người hiểu. Nhưng lời mẹ nói như một gáo nước lạnh tạc mà mặt tôi.

- Con nghĩ như thế à! Con có biết ngoài những điều trên các Valkyrie chỉ phục vụ cho người mà họ yêu quý không! Nếu kẻ nào không nhận được lòng tin và sự yêu thích từ họ, thì sẽ bị g·iết ngay tức khắc! Ta cũng nói cho con biết, không phải chỉ có bảy Vakyrie thôi đâu mà thực ra có tới mười tám người! Mười một người kia vì có ý với cha con nên ta đã cho họ c·hết một cách đau đớn tột cùng đấy, và từ lúc họ sống lại đã không còn dám đến gần cha con nữa! Con thật trăng hoa mà! Hay là con định sưu tập cho đủ bộ mời tám người! Hả?!!!



- Không!!! Con làm gì dám!!

Emiko la toán lên ánh mắt thì rực lửa.

- Á!!! Từ khi nào! Có phải là anh định làm như mẹ nói không?! Mà những Vakyrie đó là người như thế nào hả Hikari!!!

Hikari như châm dầu vào lửa vừa thúc thít vừa nói.

- Họ toàn là những mĩ nữ có sắc đẹp động lòng người!

Kazue thì nắm áo tôi rồi nói.

- Anh thật sự muốn làm thay cha mình à?!

Tôi lấp bấp trả lời.

- Không!!! Anh không hề có ý gì cả!!

Mẹ tôi tạo ra một đám dây leo bằng thánh thật mà trói tôi lại. Nó ở một đẳng cấp khác hoàng toàn, tôi không thể vùng vẫy và cũng không thể dùng ma pháp hay thánh thuật. Bà ấy lấy từ sau lưng ra một cây roi rồi nói.

- Ta lần này nhất đinh phải đòi lại công bằng cho các cô con gái của ta!

Nói rồi mẹ quất roi xuống. Nó rất đau lần đầu tiên tôi biết thế nào là đau ngoài thể xác khi đến với thế giới này, máu từ nơi cây roi quất xuống chảy ra, cũng là lần đầu tiên tôi b·ị t·hương khi bị ai đó đánh. Mẹ quất thêm hai roi nữa, tôi không thể nào chịu nổi mà kêu gào. Khi mẹ định đánh tiếp thì cả năm cô gái người thì che cho tôi, người thì giữ tay bà ấy lại và nói.

Kazue.

- Xin mẹ dừng tay! Như thế đủ rồi!

Hikari.

- Chúng con không thể nhìn thêm mẹ à!

Emiko.

- Nếu mẹ còn đánh nữa anh ấy c·hết mất!

Airi và Ami nằm lên người tôi mà nói.

- Xin người tha cho anh ấy! Hãy lấy mạng chúng con cũng được!

Mẹ dừng tay, tiến đên chổ Airi và Ami vẫn với vẽ mặt lạnh lùng bà nói với hai người họ.

- Hai cô là ai mà nguyện c·hết thay nó?! Không phải hai cô chỉ là người hầu thôi sao?!

Airi.

- Xin người đừng hỏi!

Ami.

- Đúng thế! Người chỉ cần biết là chúng con nguyện c·hết vì anh ấy!

- Thế hai cô có biết là cây roi này có thể đ·ánh c·hết cả thần không? Nếu hai cô chịu thay nó cả hai sẽ tan biến vĩnh viển đấy!



Airi, Ami.

- Chúng con vì anh ấy có thể chấp nhận tất cả! Tuy chúng con không cao quý như các vị phu nhân nhưng tình yêu chúng con dành cho anh ấy không bao giờ ít hơn họ!

- Được! Nếu hai cô đã nói thế thì!!!

Mẹ đứng lên giơ cây roi lên cao với vẽ mặt kiên định, mọi người định can ngăn và cố kéo Airi và Ami ra nhưng hai người họ vẫn nhắm chặt mắt và níu lại che cho tôi.

Đột nhiên mẹ cười to sảng khoái, cây roi trên tay của bà biến mất và dây trói của tôi cũng thế. Mẹ nhìn chầm chầm tôi và nói trong tiếng thở dài.

- Con thật là! Ta thật không biết phải nói sao nữa, sao mà con lại giống ông ấy đến thế! Nếu như mọi chuyện đã thế này rồi và con cũng đã tận mắt chứng kiến, thì ta nghĩ con nên lo liệu thật chu toàn!

Tôi đáp lại trong sợ hãi tột độ mà không kịp suy nghĩ.

- Vâng!! Nhất định theo ý mẹ!

Mẹ nắm tay Airi và Ami đỡ hai người họ đứng dậy, bà ấy quay về lại tính cách dịu dàng và nói.

- Vì tấm lòng của hai người dành cho con trai ta! Ta có một món quà nhỏ cho cả hai mong là từ nay hai người có thể tiếp tục bên cạnh nó!

Mẹ đưa tay ra và có hai chiếc lá bay vào tráng Airi và Ami rồi biến mất.

Bà ấy nhìn mọi người trừ tôi ra và nói tiếp.

- Kazue, Hikari và Emiko này ta đã giữ lời hứa, nếu nó còn dám làm các con tổn thương các con cứ cầu nguyện với ta! À đúng rồi! Cả hai con nữa Airi, Ami hai con cũng có thể làm vậy! Và ta cũng mong muốn mọi người sẽ hòa thuận với nhau các con hiểu chứ?!

- Vâng!!!

Mọi người đồng thanh. Riêng tôi vì cú sốc tâm lí khá lớn nên vẫn chưa có gì lọt vào tai mình.

Mẹ bắt đầu nhìn xung quanh, mắt bà ấy dừng lại ở nơi Rosa đứng. Mẹ tiến đến bồng Rosa đang có vẽ hoảng sợ lên rồi nói.

- Cháu sao vậy! Cháu đang sợ à?

Rosa lí nhí.

- Vâng!!! Sao bà đánh pa-pa thế?

- Những đứa trẻ hư thì nên dạy dỗ! Còn cháu của ta rất ngoan và hiểu chuyện nên cháu không cần phải sợ, không ai đánh cháu đâu!

Rosa cười tươi ôm hôn mẹ tôi rồi nói.

- Pa-pa rất là hư vì đã làm các mẹ khóc! Đáng đời!!!

- Đúng thế! Rosa ngoan lắm! Vì cháu rất ngoan nên ta có quà cho cháu này, ta đã đích thân chuẩn bị đấy!

Mẹ lấy ra một cây gậy màu trắng tinh khôi, phía trên đầu có một đóa hoa hồng màu trắng! Bà ấy biến nó nhỏ lại như một chiếc trâm cài và cài vào tóc Rosa rồi nói.

- Cháu thấy có thích không?!

- Vâng!! Cháu thích, nó đẹp lắm ạ!!

- Không chỉ thế thôi đâu! Khi nào cần dùng đến cháu có thể biến nó lớn trở lại và cháu có thể dùng nó như một quyền trượng đấy!

- Thật thế ạ! Cảm ơn bà!!

Rosa cười ríu rít trong vòng tay của mẹ tôi. Mẹ ngồi xuống ghế và bắt đầu trò chuyện với các cô gái và Rosa, họ bỏ mặt tôi nằm trên giường với tấm thân đầy thương tích. Các cô gái liên tục thay phiên nhau liếc nhìn về hướng tôi nằm, nhưng không dám lại gần vì sợ làm phật lòng mẹ. Tôi cũng dần cảm thấy sợ mẹ nên không dám nói lời nào mà rút và trong chăn.