Chương 39.
Khi vừa bước vào căn lều tôi buôn tay Hikari và Kazue ra. Hai người bọ họ thì vẫn đang rất tức giận, tôi liền hỏi họ.
- Hai em hôm nay sao thế? Sao lại phản ứng mạnh vậy?!
Kazue.
- Emiko nói thật không sai anh đúng là!!!
- Là gì?!
Hikari.
- Anh còn hỏi à? Biết ngay mà, chỉ cần rời mắt một chút là anh lại như thế nữa rồi!
- Là sao mọi người nói gì thế?!
Kazue.
- Anh có cần phản ứng mạnh như thế khi nghe nữ thần tổn thương không? Thậm chí anh còn không nghe lời em và Hikari nữa! Nếu không có em và Hikari ở đây chắc là anh lại tiến tới với bà ấy phải không? Còn nữa bảy nữ thần lúc nãy là ai, có phải là họ luôn bên cạnh anh không, có phải anh có sở thích sưu tập nữ thần không? Anh còn giấu bọn em bao nhiêu chuyện nữa? Anh thật tồi tệ!
Nghe họ nói làm tai tôi ù lên vì tức giận, như không thể kềm nén tôi đạp mạnh chân xuống đất làm cho mặt đất rung chuyển và trần của hang động rung lên. Tôi to tiếng đáp lại.
- Đủ rồi! Từ trước tới giờ anh luôn nhường nhịn mọi người và cứ nghĩ mọi người hiểu mình! Nhưng không, mọi người không hiểu gì cả!!!
Hikari.
- Sao anh dám to tiếng với bọn em! Không phải là anh sai sao, nếu anh không xin lỗi bọn em thì bọn em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa!!!
- Em thật ngan ngược! Em có biết tình thế lúc ấy cấp bách thế nào không? Nếu anh làm sai anh nhất định sẽ xin lỗi, nhưng lần này anh không sai và không có bất kì lý do nào anh phải làm như vậy! Còn việc không muốn nói chuyện nữa thì câu đó anh mới là người nên nói!!!
Vừa dứt lời tôi nằm xuống giường quay mặt vào trong dùng kết giới biệt lập bao bọc toàn thân. Thật không thể tin được, họ lại có thể ghen tuôn một cách vô cớ như vậy! Được rồi, nếu không muốn nói chuyện thì không cần phải nói nữa!
Hai người bên ngoài kết giới gần như hóa điên. Họ bắt đầu đập phá mọi thứ bằng năng lực của mình, cũng may là Airi, Ami cùng người dân đã lên trên mặt đất. Mọi thứ bắt đầu rung chuyển và sập xuống, cửa hang cũng đã sập, hai người bọn họ dùng hết tất cả những gì mình có như cố g·iết tôi nhưng vẫn không thể xuyên qua kết giới. Tôi không biết họ đã đập phá trong bao lâu, nhưng chắc có lẽ cũng đã hai ba ngày gì đó, họ bắt đầu cạn kiệt ma lực nằm xuống và ngủ thíp đi. Tôi bắt đầu ngồi dậy phá bỏ kết giới, bế hai người họ lên giường, hai người vì quá mệt nên ngủ như c·hết.
Tôi bắt đầu nhìn kĩ những gì mà họ làm ra. Tất cả mọi thứ đều đã đổ sập và nền của hang động cũng đã sâu thêm, có lẽ thành phố dưới lòng đất lúc này đã to lớn gấp ba bốn lần ban đầu. Họ không nói sai, chỉ mới đập phá thôi mà đã như thế này, nếu muốn và tập trung hai người họ hoàn toàn có thể g·iết cả thần.
Cả hai ngủ cũng đã khá lâu, tôi thì cũng đã nhóm lữa và dùng nguyên liệu trong túi thế giới nấu một nồi súp to và hấp dẫn. Hikari và Kazue tỉnh dậy, có lẽ vì đã quá đói và vì mùi hương hấp dẫn của nồi súp, họ vẫn ngồi trên giường và nhìn chầm chầm tôi.
Như khẳng định những gì mà mình nói, tôi bưng hai tô súp ngon lành đặt bên cạnh họ nhưng tuyệt nhiên vẫn không nói gì. Tôi bỏ đi quay về bên đống lửa và ngồi trầm ngâm. Kazue và Hikari nhìn nhau rồi cùng lúc hỏi tôi.
- Không phải là anh không muốn quan tâm với bọn em nữa sao?!
Tôi vẫn không nói gì chỉ ngồi thở dài.
Hikari.
- Anh nói gì đi!!!
Kazue.
- Tại sao anh vẫn chăm sóc bọn em nhưng lại không nói gì!
Với vẽ mặt lạnh lùng tôi đáp lại.
- Vì anh đã hứa với người thân của cả hai là sẽ chăm sóc và bảo vệ mọi người cả đời này nên anh không thể không làm thế, anh chưa bao giờ phản bội lại lời hứa của mình! Cả hai biết mà đúng không?!
Hai người bọn họ bắt đầu xìu xuống, và nói lí nhí.
Kazue.
- Em xin lỗi! Nhưng mong anh giải thích!!
- Về chuyện gì?!
Hikari.
- Về bảy nữ thần đã chiến đấu cùng anh!
- Họ à!! Họ là các Valkyrie do một vị thần tối cao ban phước, lúc đầu họ là người thường và cũng là các trinh nữ. Họ sẽ chiến đấu cho người nào có đủ nhân cách và tư cách, họ chỉ chiến đấu cho chính nghĩa! Và không phải ai cũng có thể triệu hồi được họ!
Kazue.
- Thế vì sao khi thấy nữ thần bóng đêm b·ị t·hương anh lại phản ứng mạnh như thế! Em còn nhớ lúc vừa ra khỏi kết giới anh từng nói là sẽ không dính và những chuyện phiền phức không thuộc về mình mà?!
- Đúng thế! Trước đây anh từng nghĩ như thế! Nhưng từ khi biết được sức mạnh của mình, anh biết mình có thể làm nhiều điều cho thế giới này! Em biết không! Từ lúc ra khỏi kết giới anh đã gặp được vài vị thần, nhưng chưa có vị thần nào cao cả như bà ấy, sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình cho người dân mà không một lời oán tháng. Tuy bà ấy luôn bị người dân kinh sợ, nhưng bà ấy chưa bao giờ có ý làm hại họ và còn hơn thế nữa, bà ấy còn luôn cố bảo vệ họ. Một vị thần như thế mới thật sự xứng đáng để tồn sùng! Đặt hoàng cảnh của hai em vào anh! Nếu biết mình có thể cứu được một người đáng kính như thế, thì hai em có làm không?! Nhưng sau chuyện này! Anh cảm thấy rất buồn! Anh buồn vì hai người không hiểu cho anh, anh buồn vì mình cũng chưa thực sự hiểu hai em và thứ làm anh buồn nhất là ai em không hề có lòng tin nơi anh! Hai em vẫn cứ luôn tự suy diễn và ghen tuôn mù quán, sao hai em không hỏi anh! Anh có thể cho hai em tất cả những gì anh có mà, như thế vẫn chưa đủ sao?! Anh còn thiếu gì chứ, rối cuộc anh còn thiếu thứ gì?!
Cả hai sau khi nghe những lời tôi nói, họ im lặng hồi lâu và bắt đầu lên tiếng.
Kazue.
- Em xin lỗi! Vì đã không tin tưởng anh!
Hikari.
- Em cũng xin lỗi! Vì đã làm tổn thương anh!
- Thì sao chứ! Hai em có biết thứ gì quan trọng nhất trong hôn nhân không? Đó là lòng tin, nếu lòng tin mà mất đi thì nó sẽ không bao giờ quay lại! Anh cũng biết hai em như thế tất cả là do anh, anh đã đánh mất lòng tin của mọi người! Phải chăng từ lúc bắt đầu ở thế giới này chúng ta đã sai! Không! Mọi người không sai! Anh mới là người sai lầm nhiều nhất ở đây!
Nói rồi tôi đứng dậy dùng ma pháp tạo hình, tạo một con đường bằng đá để đi lên mặt đất, ma pháp khiến cánh cử hang động nổ tung. Tôi ngoảnh mặt lại nói với Hikari và Kazue.
- Chúng ta về thôi! Ở lại đây cũng đã lâu, mọi người có lẽ đang rất lo lắng đấy!
Kazue nhìn chầm chầm tôi rồi nói.
- Anh giận bọn em à?
- Không! Anh không có tư cách giận ai ở đây cả, tất cả mọi chuyện suy cho cùng là do anh! Nếu có giận anh chỉ giận chính bản thân mình thôi! Lẽ ra anh nên bỏ mặt nơi này và không nên đến đây có lẽ sẽ tốt hơn!
Tôi tiến ra bên ngoài, hai người bọn họ đi theo phía sau. Người dân bên ngoài đang rất lo lắng, có lẽ do chúng tôi đã ở bên trong hơi lâu và do tiếng động mà Kazue và Hikari gây ra. Ami và Airi có vẽ họ đã nhận ra điều gì đó, cả hai cũng không hỏi tôi có chuyện gì, họ chỉ tiến đến đứng sau lưng Kazue và Hikari.
Gặp lại ông lão hồ ly hôm trước. Tôi hỏi ông ấy.
- Ông có muốn về cùng chúng tôi không? Hay là ông muốn tự mình về!
- Nếu được như thế thì tôi vô cùng cảm kích, tôi rất mong gặp lại vợ con mình!
- Ông đi một mình hay có ai khác nữa không?!
- Không! Chỉ còn mình ta thôi, do hồ ly có tuổi thọ cao và cũng có ma lực nên ta mới có thể sống và đến được đây, những người đi cùng đều đã vong mạng nơi hoang mạc!
- Được rồi! Chờ chút chúng ta sẽ khởi hành sớm thôi!
Raicho và hai vị thần tiến đến. Raicho lên tiếng.
- Vì chúng tôi chưa có gì cả nên không thể đón tiếp các vị chu đáo nhưng các vị có thể ở lại chơi thêm vài ngày với chúng tôi!
- Không! Chúng tôi đã đi quá lâu rồi, tôi sợ mọi người lo lắng chúng tôi phải về sớm, nếu rảnh tôi sẽ đến thăm con gà này thường xuyên xem nó có phá phách nữa không!
Thần ánh sáng nghe nói thế thì hốt hoảng lên tiếng.
- Không!!! Tôi không dám như thế nữa! Từ nay tôi sẽ làm cho quốc gia này thịnh vượng nhất có thể!
- Vậy ta xem đây là lời hứa! Ngươi nên nhớ ta rất ghét những kẻ thất hứa!
Thần ánh sáng gật đầu lia lịa. Nữ thần bóng đêm với vẽ mặt u sầu nói với tôi.
- Tôi xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho ngài! Ngài đã cứu tôi và đất nước này nhưng tôi lại gây ra chuyện này!
- Bà có làm gì đâu chứ! Bà cũng đâu có biết gì về tôi, tôi cũng không trách bà đâu, đừng cảm thấy có lỗi như thế!
- Nhưng tôi! Cảm thấy cậu có vẽ hơi khác! Từ lúc ra hỏi hang động cậu luôn có vẽ lạnh lùng không một biểu cảm và đã không còn cười nữa đúng không?!
- Sao bà biết được! Tôi từ trước vốn là người như vậy mà và có lẽ từ giờ về sau cũng sẽ như thế!
Kazue và Hikari nghe tôi nói thế thì mím chặt môi không nói lời nào.
- À đúng rồi! Trong lúc rảnh rổi tôi có giúp nới rộng hang động gấp ba bốn lần gì đấy, lối đi cũng đã làm xong mọi người có thể tùy ý sử dụng!
Có lẽ tất cả mọi người đều có thể đoán ra chuyện đã xảy ra bên trong nhưng vì không muốn nói nên họ đã giữ im lặng. Raicho nắm lấy tay tôi thật chặt và nói.
- Nhân danh Rapha tôi chân thành cảm ơn cậu vì đã cứu đất nước này, không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng trân trọng của chúng tôi với cậu! Tôi hứa nhất định một ngày nào đó tôi sẽ báo đáp công ơn này và nhất định tôi sẽ đến thăm Florin và gặp cậu. Lúc đó nhất định sẽ khác bây giờ, tôi sẽ đến với tư cách vua của một nước giàu mạnh và ấm no! Xin hãy cho chúng tôi biết tên của cậu, chúng tôi sẽ mãi khắc ghi nó trong lòng!
- Tôi cũng hi vọng một ngày nào đó đất nước này sẽ thay da đổi thịt và tôi cũng tin là cậu làm được. Nếu cần sự giúp đỡ từ tôi cậu hãy viết thư đên Florin, trên thư hãy viết! Gửi cho phó vương! Hope!
- Cậu!! Là phó vương của Florin!
- Có gì đâu! Cậu cũng còn trẻ thế mà đã là vua rồi!
- Hai việc đó hoàn toàn khác nhau! Không thể so sánh như thế!
- Thôi được rồi! Cứ như thế đi, chúng tôi còn phải về khi khác gặp lại sẽ nói rõ hơn, chúc cậu khôi phục đất nước thành công!
- Cậu về bằng gì! Đường xa lắm hay là tôi nhờ người đưa cậu về!
Tôi chỉ khoác tay Raicho một cái rồi mở cánh cổng thông với túi thế giới ra. Hỏa long khí thế ngút trời bước ra trong sự kinh ngạc của người dân và Racho. Mọi người ổn định trên lưng hỏa long xong tôi nói nhỏ với ông ấy.
- Chúng ta về thôi! Con thực sự mệt mỏi lắm rồi, xin ông đừng hỏi con gì nữa hãy đưa chúng con về lại Rinnol!
Hỏa long gật đầu như hiểu có chuyện gì đó đang diễn ra, ông ấy bay lên trong tiếng reo hò tạm biệt của người dân Rapha.
Trên đường về tôi vẫn giở vẽ mặt vô hồn và lạnh lùng trước kia, không ai nói với nhau lời nào trừ lúc ăn uống và nói chuyện xả giao với ông hồ ly. Ông ấy dường như cũng nhận ra điều gì đó nên cũng rất ít nói chuyện với tôi mà chỉ nói chuyện với Ami và Airi.Kazue và Hikari thì cũng không nói lời nào như tôi, hai người bọ họ chỉ biết nắm chặt tay nhau trên suốt chặng đường.
Sau một tuần chúng tôi cũng đã về lại Rinnol, chặng đường dài hơn tôi tưởng do lúc rước không phân biệt được ngày và đêm nên tôi cứ nghĩ là rất gần. Hỏa long vào lại túi thế giới, tôi cũng chào tạm biệt ông hồ ly.
Không nói với ai lời nào tôi đi thẳng một mạch về lại căn phòng mà Kacha đã đưa chúng tôi đến lúc trước. Khi vừa vào tôi thấy Emiko và Rosa đã ở đây, Rosa lên tiếng.
- Pa-pa đi lâu quá, con nhớ người lắm! Con cũng đã làm mưa và làm đầy các hồ nước trên khắp Rinnol! Pa-pa thấy con có giỏi không?
Tôi xoa dầu con bé rồi nói với một giọng triều mên nhưng không hề nở một nụ cười.
- Pa-pa xin lỗi vì đã đi lâu và làm con nhớ! Con giỏi lắm ta rất tự hào về con!
Emiko thấy có đều lạ liền lên tiếng hỏi tôi.
- Anh sao thế, có chuyện gì à?! Sao anh không cười được với con bé một cái, anh có biết con bé đã vất vả thê nào để được anh khen không?!
- Em không hiểu đâu! Anh không muốn nói!
- Hay là anh lại làm chuyện gì nữa rồi?! Có phải anh lại có cô nào sau chuyện đi rồi không?!
Tôi không giữ được bình tỉnh quát lớn.
- Đúng rồi! Anh là ngưới như thế đấy!! Anh không muốn nói nữa!!
Emiko đứng hình như tượng. Có lẽ là vì từ trước tới giờ tôi chưa từng to tiếng và tức giận như thế. Rosa thì rưng rưng như sắp khóc, tôi liền bế con bé lên và nói.
- Pa-pa xin lỗi!! Vì đã là con sợ, nhưng hôm nay ta có chuyện không vui con hiểu chứ?!
Con bé cười tươi trở lại và nói.
- Nếu thế thì không sao! Con hiểu mà, nhưng mẹ Emiko làm pa-pa buồn à?
Tôi bất giác nhớ ra Emiko không có lỗi gì cả, mình cảm tính quá tồi! Tôi vừa bế Rosa vừa nói với Emiko, sau khi bị tôi quát thì có vẽ buồn.
- Anh xin lổi! Anh hơi nóng nãy, em nói không có sai gì cả! Em chỉ muốn quan tâm Rosa thôi, anh sai rồi!
- Nhưng mà!!! Anh có chuyện gì vậy, từ trước tới giờ anh đâu có như vậy!
Hikari, Kazue, Airi và Aimi bước vào, thấy họ bước vào tôi thả Rosa xuống và đáp lại lời Emiko.
- Không có gì đâu! Anh chỉ cảm thấy không khỏe thôi! Anh đi nghỉ trước đây! À đúng rồi! Airi này, vài ngày tới chắc là tôi chẳng có tâm trạng làm việc đâu, nên cô hãy xắp xếp lại nếu nữ hoàng hay ai đó muốn gặp tôi nhé, tôi cũng muốn yên tỉnh nên sẽ sang phòng bên cạnh!
Airi gật đầu với vẽ mặt buồn thiu.
Tôi bước ra khỏi căng phòng lớn và tiến đến căng phòng nhỏ hơn bên cạnh. Vào phòng tắm như muốn làm trôi đi hết những ưu phiền và nổi buồn tôi cứ để cho nước chảy vào mặt mình.
Tắm xong tôi ngã vật ra chiếc giường và cảm thấy thật thoải mái nhưng đầu vẫn cứ suy nghĩ về những chuyện ở Rapha. Đang trầm ngâm thì tôi nghe thấy tiếng Pu chí chóe bên ngoài. Tôi nghĩ nếu mà cậu ấy biết chắc sẽ làm ầm lên mất nên tôi dùng kết giới biệt lập bao phủ toàn bộ căng phòng. không gian yên tỉnh lại một lần nữa ùa đến, chặng đường dài nên tôi thíp đi lúc nào không biết.