Chương 3.
A~~... Đây là đâu đây? Ông ta đã ném mình xuống chỗ nào thế này? Ít nhất là vẫn chưa c·hết, may mắn thật! Không nghĩ là rơi từ trên ấy xuống mà vẫn còn toàn thây, coi như qua được một ải.
Kiểm tra lại cơ thể cái đã! C·hết tiệt! Ông ta làm thật à, mình phải làm gì với cái cơ thể ba tuổi này đây? Nhưng mà cũng được đấy, ú nu ú nần, ngấn nào ra ngấn nấy, ước gì có một cái gương, chắc là dễ thương lắm đây. Đi lại cũng ổn này! Khoan đã, phải thử nghiệm các kĩ năng ông ấy ban cho mới được, kiếm hòn đá nào đấm thử xem sao.
Kia rồi! Nhưng mà sao hòn đá này có màu đẹp thế nhỉ một màu ánh kim lấp lánh cũng đẹp đấy, đấm nó thử xem sao.
Trời ơi !!! Gãy tay mất thôi, sưng tấy cả rồi! Mình bị lừa rồi, mình không có tí sức mạnh nào cả, chẳng lẽ mọi thứ kết thúc ở đây sao, thôi xong rồi! Không được, phải thử lại nhảy lên thử xem?
Hay ~ Hay`... Không được rồi, nhảy cũng không cao, phải là sao đây! Không lẽ mới vào đ·ã c·hết, không lẽ ông ấy lừa mình, ai mà biết được ông ấy lại thù dai đến thế. Lúc ném mình xuống ông ấy đã nỡ nụ cười thật nham hiểm, chắc là mình đã đùa hơi quá trớn rồi. Kết thúc rồi, chắc là ông ấy trả thù mình, làm sao mà sống được với cái hình dạng 3 tuổi này đây, kết thúc rồi! Nhưng mà!! ông ấy đã nói là thần linh không nói hai lời mà, nhưng ông ấy cũng từng nói là đâu có ai cấm thần linh dùng thủ đoạn, huống hồ gì ông ấy còn là thần của các vị thần ai mà biết được.
Khoan đã! Nãy giời không chú ý xung quanh, có ánh sáng nhưng không thấy được mặt trời. Cây cối ở đây cao bao nhiêu thế, xuyên qua các tần mây luôn à? Còn gì nữa đây! Những cây nấm to như tòa nhà thế này, dây leo gì mà to thế. Nãy giời cứ nghĩ là đứng dưới gốc cây nhưng chỉ là bụi rậm thôi ư, phải đi tìm một cái cây xem sao đã.
Đây rồi!!! Nhưng có chắc nó là cây không? Sao giống như một bức tường thế này, phải kiểm tra mới được, dùng hòn đá này đánh dấu đã, màu đỏ đẹp đấy! Nhưng sao có bé tí mà nặng thế, hay là tại mình nhỏ lại? Bắt đầu nào.
Một ngày sau.
Một!!! Một!!! cái cây sao, có cần phải to thế không? Phải làm sao đây! Nước thì có thể uống sương trên lá, nhưng mà đêm qua dù đã lấy lá làm chăn nhưng vẫn không ngủ được. Còn vấn đề thức ăn nữa, đã một ngày mình không ăn gì rồi, còn nữa đây là một khu rừng mà sao không nghe thất tiếng động vật nhỉ, chỉ có tiếng lá cây và gió. Kỳ lạ thật!
Khoan đã!! Từ lúc xuống đây tới giời mình không mặc gì cả, cả đêm qua cũng thế nhưng mình, cũng không thấy lạnh, v·ết t·hương hôm qua cũng nhanh chóng hết đau và cũng đã lành, vậy là điều ước có tất cả kháng tính là có thật. Còn siêu sức mạnh tại sao lại không dùng được nhỉ? Ma pháp thì sao không biết, có cách mào kiểm chứng không, mà dù có cũng có biết cách dùng đâu, lẽ ra phải xin ông ấy cuốn sách hướng dẫn sử dụng chứ, mình thật là ngu ngốc!!!
Hai ngày sau.
Kết thúc rồi! Chuyến hành trình hết thúc ở đây thôi, theo khoa học chứng minh con người có thể sống được bảy ngày mà không cần ăn, nhưng mà với một đứa bé 3 tuổi lại là chuyện khác, không có gì để ăn cả mà cũng chẵng biết thứ gì có thể ăn được, thứ gì không ăn được. Kết thúc thật rồi, những hi vọng về một thế giới mới, ôi thật là trớ trêu thay!!
Không!! Không được từ bỏ phải cố lên!! Tìm thứ gì đó có thể ăn được, nghĩ lại khu rừng này chẳng có gì để ăn ngoài nấm cả, những cây nấm sặc sở đầy màu sắc, nhưng không phải nấm màu càng sặc sở là càng độc sao?Phải đánh cược thôi, đánh cược vào điều ước thứ nhất hi vọng rằng mình có khán độc, không thì là c·hết chắc!
Thử với cây nấm này trước vậy, một cây có màu tím đỏ. Một là c·hết, hai là sống, ăn thôi không còn cách nào nữa rồi.
Hừm!! Cũng giòn đấy, nhưng chẳng có mùi vị gì cả. Không biết phầm trên đỉnh thế nào nhỉ? Chắc là phải cạp đổ nó rồi thử mới được. Hừm! Cuối cùng củng đổ nhưng mà no quá, làm sao ăn tiếp nổi?
Không ổn rồi! Bụng mình đau quá, chắc là trúng độc rồi mình phải c·hết ở đây sao, mọi thứ kết thúc ở đây ư?
Sau đó tôi ngất lịm đi tầm hai tiếng, khi tỉnh dậy bụng không còn đau, nhưng thứ đã g·iết c·hết tôi ở thế trước đang réo gọi nồng nhiệt.
Ôi một cảm giác thật thoải mái làm sao! Trút bỏ hết những thứ dư thừa. Sao đó tôi nhận ra một điều, có lẽ không phải do mình trúng độc mà là do mình ăn quá nhiều và nhanh sau khi chịu đói quá lâu. Cũng có thể là cây nấm ấy có độc nhưng do tôi có kháng độc nên không sao, mọi thứ có vẻ đang dần tốt lên ít nhất cũng không phải chịu đói nữa.
Mười ngày sau.
Mình đã lạc trong khu rường này bao lâu rồi? Đi mãi cũng chẳng thấy điểm cuối, cứ thế mà ăn nấm và uống nước động trên lá cây để sống. Còn một điều nữa là khu rừng này không hề có sinh vật sống nào, không thấy một sinh vật nào kể cả côn trùng cũng chẵn thấy. Thật kì lạ!
Tuy nấm có thể ăn để sống qua ngày nhưng nó không có mùi vị gì cả, ngoại trừ phầm đỉnh có chút vị ngọt, cũng không biết nó có ngọt không, hay là mình hoang tưởng nữa. Mọi thứ điều phải ăn sống, nhưng mình không hề bị bệnh tật gì. Điều này chắc chắn là do mình có kháng tính cao, tại sao những cây nấm có màu tối lại khiến mình đau bụng thật khó hiểu!
Một tháng sau.
Đã một tháng rồi mà vẫn không tìm thấy lối ra, lại còn lạc vào đầm lầy này nữa chứ, thật là ẩm ướt, thật khó chịu.
Nhưng mà gì kia, chuối là một cây chuối có quả đang chín và cũng không ngoại lệ nó cao bất chấp quy lật tự nhiên ở thế giới củ. Nhưng mình nhất định phải hạ được nó, mình đã chán ngáy cái món nấm rồi. Tôi tìm một hòn đá và cố gắn tiêu điệt nó, sau nửa ngày nó cũng đã ngã, nhưng mà cây cối ở đây cứng một cách lạ kì! Chuyện đó tính sau còn bây giời!!
Ưm ~!!! Đây rồi! Cái hương vị này, sao mà ngon đến thế, tuy hơi nhiều hạt nhưng mà nó vẫn là một cái gì đó rất tuyệt vời!! Không hiểu sao lúc đó nước mắt tôi cứ thế mà tự rơi!
Rồi sao đó tôi tiến vào sâu hơn trong đầm lầy, nói là đầm lầy nhưng nó cũng không nhiều nước lắm chỉ là hơi ẩm ướt hơn thôi.
Tôi di chuyển liên tục, rồi hiện ra trước mắt là một dám lúa gạo chưa chín và một gò đất, trên gò đất ấy có một cái cây không bất thường như những cây khác, nhưng mà chuyện đó để sau còn bây giờ. Sữa gạo, cái thứ thức uống mà có mơ tôi cũng không thể nghĩ ra được. Nói là làm, dùng hết sức trèo lên lấy vài hạt xuống và rồi trời ơi, thứ thức uống ngon nhất mà từ lúc xuống đến đây tôi được uống, phải uống thật nhiều vì khi nó chín là sẽ cứng lại.
Sau khi ăn uống no nê, tôi bắt đầu kiểm tra gò đất ấy, nó thực sự cao, rộng và khô ráo. Rồi phía sau còn có một dòng suối nhỏ chảy từ dưới đất lên thật thần kì. Còn cái cây tuy nói là bình thường nhưng nó cũng khá to, một điều đặc biệt nữa là đã lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy mặt trời, nhưng chỉ có xung quanh khu vực này mới thấy được, như là có một kết giới xung quanh khu vực này vậy.
Quyết định rồi! Mình sẽ ở lại đây một thời gian, có đầy đủ thức ăn và nước chắc có lẽ sẽ sống được. Nói là làm, tôi che một mái che nhỏ bằng lá chuối và mằn xuống nghỉ ngơi.
Khi nằm xuống tôi bắt đầu nghĩ về những chuyện đã qua, về cách mà tôi c·hết, cách mà tôi được gặp thần thế giơi, cách mà mình đến với thế giới này, cách mà mình sẽ sửa sai, nhưng mà sai ở đâu mình còn chẳng biết thì sửa bằng cách nào? Không biết mình có thể gặp lại cô ấy không, sao mà gặp lại được, nói cho cùng thì giờ đây hai người đã là hai thế giới khác biệt. Cô ấy có hạnh phúc không, có khỏe không, có còn hay khóc như trước không, lúc ấy có ai dỗ dành không, có ăn uống đầy đủ không? Mà chắc là mình lo xa rồi, dù gì đi nữa cậu ấy cũng yêu cô ấy mà. Cô ấy đã chọn cậu ta chứ đâu phải mình, giá như mà lúc đó mình quyết đoán hơn, không chừng bây giờ mọi chuyện sẽ khác, liệu có khác không nhỉ? Mà nếu như có được, liệu mình có đủ khả năng làm cho người con gái ấy hạnh phúc không?
Đúng rồi! Từ giời mình sẽ không sống như vậy nữa, không bỏ qua bất kì cơ hội nào, không từ bỏ một cách dễ dàng, không dùng những nụ cười để để che dấu sự yếu đuôi, giận dữ, buồn tủi và sẽ luôn đứng ra gánh vác những việc mình có thể làm, mình sẽ không chạy trốn nữa phải đối mặt với nó, đối mặt với chính bản thân mình, để khi c·hết đi không còn phải hối hận nữa.
Tại một thế giới khác lúc này.
- Chỉ mới đây thôi mà nó đã trưởng thành hơn trước rồi, nó đã đã biết cách vượt qua nghịch cảnh, ít nhất thì bây giời nó đã học được cách không từ bỏ không như trước kia nhỉ? Nàng nghĩ sao về nó, liệu nó có xứng đáng với tư cách là người được chọn?
- Theo th·iếp nghĩ! Bây giờ vẫn chưa nói được điều gì cả, nó dù gì cũng vẫn còn quá trẻ, hãy để thời gian và chông gai toi rèn thêm. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, nó rất giống chàng lúc còn trẻ biết đâu chừng rồi một ngày nào đó nó có thể làm nên điều kì tích.
- Ta cũng mong là như vậy! À đúng rồi, chắc có lẽ cũng đã đến lúc cho nó gặp người bạn đồng hành đầu tiên rồi nhỉ, bây giời nó đã vượi qua thử thách đầu tiên rồi.
- Th·iếp cũng nghĩ vậy! Lạc thần, ngươi đâu rồi đến đây!
- Thần có măt! Cho hỏi hai vị có việc gì ạ?
- Ta có nhiệm vụ cho ngươi đây! Hãy tiếp tục giá·m s·át thằng bé giúp bọn ta!
- Hã ~~!!! Lại là nó à! Thần đã chán ngáy cái việc này rồi, nó là đứa vô dụng theo đúng nghĩa đen. Nó ngốc đến độ người ta yêu nó đến thế nào nó còn chẳng biết, đã thế lại còn đem dân cho kẻ khác thật đáng xấu hổ.
- Ta biết lúc trước nó là người như thế nào! Nhưng có lẽ bây giờ nó đã thay đổi và còn nữa, khi mắng nó ngươi cũng phải nể mặc bon ta chứ?
- Thần!!! Thần!!! Xin lỗi! Cũng đã lâu quá rồi thần cũng quên khuấy đi mất, nhưng mà tên ấy làm thần không thể bình tỉnh được.
- Thôi!!! Một lần này nữa thôi, với lại lần này ngươi gặp nó với tư cách là một người bạn, một người chỉ dẫn. Chứ không phải là kẻ giá·m s·át như trước.
- Không!!! Không!!! Là không!!!
- Thôi thì chàng cứ để th·iếp!! Aha!! Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là xuống đó làm bạn với nó, hai là ra đi vĩnh viễn. À mà ngươi không có quyền lựa chọn ngươi phải xuống!
Nói xong bà ấy ném Lạc thần xuống với tốc độ không tưởng và còn nói với theo vài lời.
- Nếu ngươi không thể làm bạn được với nó, hay là bỏ trốn thì ngươi sẽ có một kết cuộc rất là thê thảm!!!
Lạc thần lúc này hai hàng lệ rơi khóc không thành tiếng.