Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 38.




Chương 38.

- Này cậu kia! Cậu đã phân phát thức ăn cho người dân chưa? Cậu nên nhớ tuy rằng Rapha gần như đã không còn, nhưng cậu vẫn là thủ lỉnh của họ cậu không thể cứ trẻ con như thế được, và đừng có học theo cái tính xấu của nữ thần. Mà tên cậu là gì?

Tôi vừa nói vừa nhìn nữ thần với ánh mắt sắc lẹm, khiến bà ấy giật thót mình.

- Vâng! Tôi đã hiểu! Tôi tên là Raicho thưa ngài!

- Không có thưa vâng gì hết, cậu là vua đấy, đứng lên và tập làm quen đi, cậu không thể cứ nhu nhược như thế!

Cậu ấy đứng lên và giới thiệu lại.

- Ta là Raicho là quốc vương của Rapha rất vinh dự được tiếp đón sứ giả của Florin!

- Đúng!! Khá hơn rồi đấy, cứ thế mà tập! Cậu là bộ mặt của đất nước, cậu mà cứ như thế thì lòng tin của người dân sẽ dần mất đi đấy!

- Tôi đã hiểu cảm ơn cậu!

Cậu ta bắt tay tôi một cách lịch sự rồi đứng sang một bên! Tôi nhìn sang nữ thần và nói.

- Này!! Tôi biết bà là một vị thần tốt, bà không phải đánh không lại thần ánh sáng! Mà bà vốn không muốn đánh, bà không muốn phá luật, bà không muốn người dân của đất nước này phải c·hết! Bà yêu quý họ hơn tất cả, nên bà đồng ý đánh đổi cả mạng sống của mình để cứu họ! Đúng không?!

Nữ thần không còn vẽ mặt hương phấn nữa, đôi mắt bà ấy trở nên đượm buồn và đầy lo âu.

- Cậu có thể thấy được nhiều như thế mặc dù chúng ta chỉ mới gặp thôi sao?! Đúng thế! Ta không thể để người dân đất nước này phải c·hết! Từ khi được đến với thế giới này, Ta đã rong rủi rất nhiều nơi. Nhưng không có nơi nào thờ phụng và kính trọng ta, bóng tối luôn là cái gì đó rất đáng sợ với họ! Rồi khi ta đến nơi này! Ta thấy mỗi khi màng đêm buông xuống mọi người mới bắt đầu hoạt động, họ không hề sợ bóng đêm! Ta đã tự hứa với lòng mình rằng dù chỉ có một người tin tưởng ta, ta vẫn sẽ không phản bội lại lòng tin ấy! Đất nước này thờ phụng ta như một vị thần đích thực, thì làm sao ta có thể bỏ rơi họ!!

- Nếu như thế! Sao bà không báo với thần thế giới mà bà cứ một mình chịu đựng sự ngan ngược của thần ánh sáng?!

- Ta có muốn cũng chẳng được! Thần ánh sáng mạnh hơn ta nhiều, ta chỉ có thể phòng ngự bên trong kết giới này, nếu ta bỏ đi người dân có thể c·hết bất kì lúc nào. Vì nguyên do đó, ta chỉ có thể cầu nguyện trong vô vọng, nếu để đánh một trận sống c·hết hay là chạy thoát thì ta hoàn toàn có thể. Nhưng ta không muốn phản bội lại niềm tin của dân chúng!!

- Thế bây giờ khi đã khỏe bà muốn làm gì?!

- Nếu ngài không phải một vị thần! Thì tôi cũng không cầu khấn gì thêm! Tôi chỉ xin ngài hãy bảo vệ người dân! Tôi sẽ dùng hết sức mở một con đường trốn thoát, ngài và đức vua đây hãy đưa người dân đi khỏi nơi này!

- Thế còn bà thì sao?!

- Tôi sẽ không sao đâu! Tôi là một vị thần mà, một lúc nào đó tôi cũng sẽ hồi sinh thôi! Chỉ là không biết đến lúc đó có còn ai nhớ đến tôi không, hay tôi lại tiếp tục rơi vào lãng quên và kinh sợ như lúc trước!!

Bà ấy càng trở nên buồn hơn và đã rơi lệ. Lần đầu tiên tôi thấy một vị thần ở thế giới này khóc vì dân chúng, tuy bà ấy không mạnh mẽ, nhưng bà ấy có đủ tư cách làm thần. Không như những tên thần khác cứ ỷ vào sức mạnh mình có mà hoành hành ngan ngược. Raicho đứng bên cạnh từ nãy giờ cũng bắt đầu khóc, cậu ấy tiến đến quỳ xuống trước mặt nữ thần rồi nói.

- Thưa nữ thần! Chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên công ơn của người, nếu chúng tôi có thể sống chúng tôi sẽ mãi lưu truyền câu chuyện của người cho các thế hệ mai sau. Chúng tôi sẽ bắt chúng không bao giờ quên người, để một ngày nào đó nếu người lại đến nơi này sẽ không còn cô đơn nữa! Thay mặt Rapha và người dân tôi xin hứa với người điều này!

Bà ấy đưa tay lên vuốt tóc Raicho rồi nói trong nghẹn ngào.

- Ta xin cảm ơn vì lòng thành! Ta cũng phải xin lỗi mọi người, thân là một vị thần nhưng ta lại không thể bảo vệ những người dân đã tin tưởng ta, ta thật vô dụng!

Nghe hai người họ nói chuyện tôi không thể cầm được nước mắt mình, nước mắt tôi đã rơi. Nhưng gương mặt của tôi không hề biến sắc, trong lòng tôi lúc này chỉ toàn câm phẩn và tức giận. Tôi siết chặt tay mình đến mức kêu răng rắc, nhưng từ hai bên Kazue và Hikari đã nắm chặt lấy hai tay tôi.

Kazue.

- Anh nên bình tỉnh lại! Anh lại tức giận nữa rồi!

Hikari.



- Anh đang khóc ư? Nhưng đó là nước mắt của sự tức giận đúng không? Như thế là không tốt!

Tôi lấy lại bình tỉnh nở một nụ cười gượng rồi nói.

- Làm gì có! Trước giờ anh vẫn luôn bình tỉnh mà!

Kazue.

- Anh lại nói dối rồi! Anh có biết là anh nói dối rất tệ không?!

Tôi đang định giải bày với họ, thì nữ thần ôm ngực khụy xuống, bà ấy tỏ ra vô cùng đau đớn. Tôi lặp tức hỏi.

- Nữ thần!!! Bà sao vậy?!!

Raicho trả lời tôi trong gắp gáp.

- Thần ánh sáng lại t·ấn c·ông rồi! Kết giới ngoài kia là dùng sinh mạng của nữ thần tạo nên, nếu bị t·ấn c·ông thì bà ấy sẽ vô cùng đau đớn!!!

Nghe thế, tôi gần như không còn giữ được bình tỉnh. Như một tia sét tôi ngay lặp tức chạy ra bên ngoài. Hikari gọi với theo.

- Anh!!! Bình tỉnh đã!!!

Tôi bỏ ngoài tai lời cô ấy, ra khỏi thành phố dưới lòng đất tôi ngay lặp tức đến chỗ hỏa long rồi hét to.

- Ông à!!! Nãy giờ có thấy ai, hay điều gì lạ không?!!

- Ta thấy có một vầng sáng chiếu thẳng vào kết giới ở hướng tây!

- Được rồi! Ông vào lại túi thế giới đi! Ngoài này nguy hiểm lắm, hôm nay cháu phải đại khai sát giới!

Hỏa long ngay lặp tức vào lại túi thế giới, còn tôi thì bay một mạch về phía tây của thành phố. Khi đến nơi tôi chỉ thấy một vầng sáng đang thiêu cháy kết giới.

Ngay lập tức dùng gia tốc quan sát, tôi nhìn vào vầng sáng ấy và thấy có một sinh vật như một con phượng hoàng đang bay lượn và liên tục thi triển ma pháp vào kết giới. Xông ra ngoài kết giới tôi lập tức hét lớn.

- Kinh lôi!! Cửu long!!!

Từ trên trời cao mây đen kéo tới, chín con rồng bằng sét hiện ra lao về phía con phượng hoàng. Ma pháp tôi vừa tung ra mạnh đến nổi khiến cho con phượng hoàng ấy bị đè bẹp xuống sa mạc và tạo ra một cái hố khổng lồ.

Thấy ánh sáng chiếu vào kết giới đã không còn, tôi dùng gia tốc di chuyển chạy một mạch đến cái hố ấy. Từ bên trong con phượng hoàng bay lên cao lần nữa, tôi cũng bay theo đối mặt với nó rồi cất cao giọng hỏi.

- Ngươi!!! Có phải là thần ánh sáng!

Nó nghếch mép và nói.

- Đúng thế!! Còn ngươi là ai?!

Khi đã được thần ánh sáng xác nhận, tôi không trả lời hắn một câu. Bay đến đấm cho hắn một cái vào bụng thật mạnh, khiến hắn phải nôn ra một ngụm máu và rơi trở lại cái hô ấy một lần nữa. Nhưng hắn ta quả nhiên lì lợm tiếp tục bay lên và hét vào mặt tôi.

- Ngươi là ai?! Đến đây với mục đích gì?

Tôi vẫn không nói gì. Tung ra một đòn ma pháp nguyên tử, loại ma pháp do tôi nghĩ ra nó là loại ma pháp khiến cho các hạt nguyên tử v·a c·hạm vào nhau gây p·hát n·ổ. Thần ánh sáng tiếp tục rơi vào cái hố ấy lần nữa. Hắn ta lại tiếp tục la hét và lần này hắn đã động thủ.

- Tên khốn nhà ngươi! Thấy ta không ra tay tưởng ta không dám à! Triệu hồi! Tinh linh ánh sáng!!!



Hắn ta triệu hồi ra bảy tinh linh ánh sáng to lớn, trên người được trang bị tận răng. Chúng ngay lập tức lao vào t·ấn c·ông tôi. Nhưng tôi vẫn từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt kinh thường, các tinh linh liên tục t·ấn c·ông nhưng không thể làm tôi b·ị t·hương.

Tôi cười khinh hắn ta xong rồi hét to cùng nụ cười độc ác.

- Hahaha!! Những thứ này mà là thứ một vị thần triệu hồi à! Ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt! Triệu hồi!!! Valkyrie!!!

Bảy vị nữ thần xuất hiện! Gương mặt thanh tú, da trắng như tuyết, mái tóc vàng óng. Họ khoác trên mình những bộ chiến giáp màu đỏ rực, tóc được cài hai bên là hai chiếc lông vũ màu vàng sáng chói, bảy người cầm bảy binh khí khác nhau. Tôi ra lệnh.

- Tiêu diệt các tinh linh!!!

Bảy cô gái ngay lặp tức t·ấn c·ông các tinh linh, chỉ trong một cái chớp mắt tất cả các tinh linh đều bị tiêu diệt không còn một mảnh t·hi t·hể.

Tôi lao xuống thần ánh sáng dùng hết sức đạp vào ngực hắn mạnh đến nổi khiến người hắn co quắc lại. Tôi không dừng tay vừa cười lớn tôi vừa dùng tay mình bắt đầu vặt lông. Thần ánh sáng rên la thảm thiết luôn miệng cầu xin tôi tha mạng, nhưng tay tôi vẫn vặt lông liên tục. Cho đến khi phần lông trước ngực hắn không còn cộng nào như một con gà vừa được thịt xong. Cảm thấy đã hả dạ tôi quay về phía các Valkyrie và nói.

- Các cô có thể về! Ở đây đã xong việc! Tôi xin cảm ơn!

Bảy nữ thần cuối chào rồi biến mất. Thần ánh sáng gương mặt không còn chút máu và sợ hãi hét lớn.

- Ngươi là ai?! Ngươi là ai mà triệu hồi được thần linh! Ta đã làm gì ngươi!

Tôi cười khinh và nói.

- Ta là ai ngươi không cần biết! Nhưng ta đến để thương lượng và ngươi không được từ chối!

Nói rồi không đợi hắn trả lời. Tôi túm lấy hai chân lôi hắn ta sền sệt trên mặt đất, miệng hắn thì liên tục van xin. Tôi lôi hắn ta vào trong kết giới, mọi người từ dưới lòng đất vì hiếu kì nên đã ra xem trận chiến. Nữ thần thấy những việc tôi đã làm, nên bà ta có vẽ lo sợ. Tôi đứng lại và hét lớn.

- Nữ thần bóng đêm! Raicho vua của Rapha đâu rồi, chúng ta có việc cần thương lượng với thần ánh sáng!

Hai người họ kép nép tiến lên trong sự sợ hãi của người dân. Tôi tiếp tục nói.

- Ta không rảnh để giải quyết những chuyện này! Đây lẽ ra là việc của thần thế giới, nhưng ta không vừa ý với những việc mà con gà này đã làm!

Tôi gọi thần ánh sáng là con gà nhưng hắn ta không hề kháng cự.

- Bây giờ!! Ta sẽ đứng ra hòa giải cho hai ngươi! Vì không có thời gian, nên những gì ta nói là luật nếu kẽ nào không làm theo ta sẽ cho kẻ đó về với cát bụi! Ta cũng không cần biết ai đúng ai sai, ta chỉ làm việc tốt nhất cho người dân thôi! Hiểu chưa con gà trụi lông!!!

Vừa nói tôi vừa siết chặt tay khiến thần ánh sáng kêu la thảm thiết.

- Theo những gì ta biết! Tất cả chuyện này là do không công bằng trong việc tông thờ và cũng do lòng đố kị của con gà này! Nên ta quyết định! Từ nay người dân Rapha phải thờ cả hai vị thần ánh sáng và bóng đêm cùng nhau!

Tôi nhìn Raicho với ánh mắt đầy sát khí. Cậu ta thì gật đầu lia lịa.

- Tốt! Vậy từ nay hai người không được đánh nhau nữa và cũng không được dùng ma pháp của mình gây xáo trộn thời gian và thời tiết ở đây nữa. Nếu ta còn thấy hiện tượng này xảy ra ta sẽ g·iết!!!

Cả hai vị thần gật đầu đồng ý trong hoảng sợ.

- Tốt!!! Về nữ thần bống đêm thì ta có thể tinh tưởng, vì bà ấy chưa từng ra tay với con gà này! Nhưng còn về hắn ta thì!!

Vừa nói tôi vừa đưa tay mình về phía ngực đã trụi lông của hắn tạo nên một ấn ký.



- Ta không thể tinh tưởng, nên ta đã đặt một dấu ấn lên hắn, nếu hắn ta phản bội lời hứa ta có thể biết! Và làm thế này!

Nói rồi tôi thả thần ánh sáng ra và búng tay. Dấu ấn bắt đầu hút sấm sét từ trên trời xuống và đánh thẳng vào hắn ta.

- Như mọi người thấy! Ta sẽ cho hắn ta thành gà nướng!

Thần ánh sáng lúc này lông đã cháy xém thều thào nói với tôi.

- Không!! Tôi không dám nữa đâu! Xin ngài tha mạng!!!

- Biết thế thì tốt!! Vì từ nay ngươi cũng là thần bảo hộ quốc gia này nên ngươi có thể ở lại đây! Nếu như không làm gì sai trái nữa và sửa đổi, một ngày nào đó ta sẽ giải ấn kí cho ngươi! Còn nếu ngươi cố ý tự giải thì nó sẽ tự p·hát n·ổ đấy!

- Vâng!!! Tôi đã hiểu, từ nay tôi không đám làm thế nữa! Từ nay tôi sẽ bảo hộ đất nước này cùng bà ấy!

Hắn ta vừa dứt lời thì ánh sáng vụt tắt màng đêm đã trở lại với Rapha. Người dân từ lòng đất ùn ùn kéo lên ăn mừng. Tôi nói to.

- Được rồi!!! Cuộc thương lượng thành công! Từ nay mọi người có thể sống trên mặt đất như trước và gây dựng lại quốc gia! Như để chúc mừng ta có một món quà cho mọi người!

Tôi bay lên cao, dùng ma pháp băng tạo nên một khối băng lớn trên đỉnh núi phía tây nơi thượng nguồn con sông. Tôi cũng dùng ma pháp tạo mưa làm ra một cơn mưa lớn trên điện rộng! Thánh thuật của sự sống cũng được sử dụng, một khu rừng lớn bên ngoài thành phố cũng đã mọc lên, tôi mở túi thế giới ra thả vô số sinh vật chạy ra và tiến vào khu rừng.

Tôi đáp xuống rồi nói với Raicho.

- Đây coi như là quà của Florin tặng cho Rapha để phục hồi đất nước! Nhưng các ngài hãy nhớ cây của khu rừng thì có thể khai thác nhưng còn sinh vật vì còn hơi ít nên cứ để chúng sinh sôi không nên săn bắt vội. Tốt nhất là mọi người nên nuôi chúng để lấy thịt, cơn mưa này sẽ giúp làm đầy các con sông vốn đã khô cạn. Còn khối băng trên đỉnh núi kia là để dự phòng nếu con sông có cạn trở lại thì tảng băng sẽ vẫn cung cấp nước, vì đó là thượng nguồn của con sông! Nhưng tôi nghĩ con sông sẽ không cạn nữa đâu và sẽ có mưa trở lại đúng không con gà!

Tôi vừa nói vừa liếc nhìn thần ánh sáng. Hắn ta lấp bấp trả lời.

- Vâng!!! Chắc chắn là như thế!!!

Raicho quỳ xuống cảm ơn tôi, người dân thấy thế cũng bắt chước theo. Không biết phải làm gì tôi hét to.

- Thôi được rồi!!! Không có gì to tác đâu, mọi người đứng lên đi! Từ nay cố khôi phục đất nước đấy! Ta cũng mệt rồi, đánh nhau với con gà này làm ta buồn ngủ quá! Có chỗ nào nghỉ ngơi được không?

Nữ thần bóng đêm lên tiếng.

- Nếu ngài không chê thì xin hãy đên phòng tôi! Đêm nay tôi sẽ hầu hạ ngài!

Chưa kịp đợi tôi phản ứng, Hikari và Kazue đã lao đến, Hikari bắt đầu tỏa ra ma lực và hoàn toàn hóa vampier, còn Kazue thì trên tay cô ấy cũng phát ra ngọn lửa màu tím.

Hikari.

- Này nữ thần! Không phải chỉ có mình anh ấy g·iết được thần thôi đâu!

Kazue.

- Hay là chị em ta thị phạm bằng cách nướng con gà này trước!

Thần ánh sáng hoảng sợ chạy một mạch và núp sau lưng nữ thần như là hai người họ thân nhau lắm. Nữ thần thì cũng hoảng sợ mà trả lời.

- Không!!! Xin lỗi!! Tôi tưởng ngài ấy còn độc thân! Tôi xin lỗi!

Raicho lên tiếng.

- Cho tôi thay mặt họ xin lổi hai vị! Vì thành phố vẫn chưa thể xây dựng lại nên các vị có thể nghỉ tạm tại căn lều bên dưới lòng đất lúc nãy!

Tôi kéo tay Hikari và Kazue lại và nói.

- Được vậy là tốt lắm rồi! Tôi xin cảm ơn, chúng tôi xin phép đi đây! À đúng rồi! Thần ánh sáng và bóng đêm này! Hai người cứ thân thiết như thế này có phải tốt không?!

Hai vị thần bất giác nhảy ra xa nhau và cười gượng. Tôi thì kéo Kazue và Hikari đi, hai người bọn họ thì vẫn vùng vằng như muốn ăn tươi nuốt sống nữ thần bống đêm.