Chương 37.
Màng đêm rồi cũng buôn xuống, canh đúng nửa đêm chờ cho mọi người ngủ say tôi nhẹ nhàn gỡ tay Hikari và Kazue ra từ từ bước xuống giường như một tên trộm. Tôi mở cánh cửa nhẹ nhàn hết sức có thể, rón rén đi ra ngoài sân chính của hoàng cung. Thấy không có ai tôi bắt đầu mở túi thế giới ra, the thé gọi hỏa long ra, nhưng vì thân hình to lớn ông ấy bước ra tạo một tiếng động khá to. Tôi vội ngăn ông ấy lại và nói.
- Này ông nhẹ chân thôi! Người ta nghe thấy bây giờ!
Ông ấy với vẽ mặt khó hiểu nhưng cũng bước nhẹ chân tới chỗ tôi rồi thì thầm.
- Có chuyện gì mà cậu gọi ta giữa đêm khuya thế?!
- Ông không cần biết, ông cứ chở tôi về phía tây ở đây nói không tiện, trên đường đi tôi sẽ kể cho ông nghe!
Ông ấy gật đầu nhẹ, rồi tôi nhảy lên lưng hỏa long. Chúng tôi bay một mạch về hướng tây khi đã ra xa thủ đô của Rinnol tôi bắt đầu kể lại nguyên do mình phải lén lút rời đi. Ông ấy cười lớn rồi nói.
- Hahaha!! Ra là vậy, cậu làm tôi nhớ đến bà của Emiko đấy, lúc trước mỗi lần muốn đi đâu tôi đều phải lén trốn bà ấy như cậu bây giờ vậy! À!! Nhắc mới nhớ Emiko dạo này có khỏe không?!
- Vậy là ông cháu ta cùng cảnh ngộ rồi! Hahaha!! Ông cứ yên tâm cô ấy khỏe lắm, cô ấy đang cùng Rosa đi tạo mưa cứu đất nước này!
- Ông!! Cháu!! Cậu xưng hô lạ thế, không giống mọi khi?
Tôi cười nhẹ và nói với hỏa long như muốn xin lỗi ông ấy.
- Hì!! Chuyện này lẽ ra cháu nên xin lỗi ông trước! Emiko đã thức tỉnh cháu, cháu thật quá vô tâm vì cứ nghĩ các ông chỉ là rồng, nhưng thực tế thì ông cũng là gia đình của Emiko. Cháu đã quyết định cưới cô ấy nhưng cháu trước kia chỉ coi mọi người như là những con rồng bình thường! Cháu xin lỗi! Và xin phép từ nay được gọi tiếng ông!!
Ông ấy đột nhiên rơm rớm nước mắt rồi nói.
- Ôi!!! Con bé cuối cùng cũng tìm được đúng người! Nghe cháu nói thế ta vui lắm cảm ơn cháu, ta hạnh phúc lắm! Nhưng còn hạnh phúc hơn nữa nếu hai đứa có con, lúc đó ta có chắt rồi ta sẽ đưa nó đi khắp thế gian này!
Nghe hỏa long nói xong tôi ngượng đỏ mặt. Biết là mình từng chăm sóc Rosa nhưng việc này khác lắm, nó không giống lúc Rosa sinh ra. Trong đầu tôi xuất hiện một nghi vấn, tôi ắp úng hỏi hỏa long.
- Cho cháu xin phép hỏi!
- Chuyện gì?! Cháu cứ tự nhiên!!
- À!!! Emiko có hình người, nhưng theo lí thuyết thì cô ấy vẫn là rồng, vậy nêu có con thì cô ấy sinh ra trứng hay là con?!
Hỏa long ngớ người như quá bất ngờ, suy tư một lúc ông ấy trả lời.
- Thực tình!! Ta cũng không biết! Nếu là trứng thì ta còn có thể chỉ cháu cách chăm sóc, nhưng nếu là người thì ta không biết! Nhưng mà rốt cuộc là trứng hay người?
Ông ấy trả lời như không. Tôi bắt đầu càng lú hơn nữa, suy nghĩ hồi lâu thì ông ấy nói.
- Thế sao cháu không hỏi những cô gái phía sau xem, có thể họ biết đấy!
- Hữm!! Ông nói ai cơ chứ?!
Tôi quay lại thì thấy Hikari, Kazue cùng với Airi và Ami đang ngồi phía sau và đang ngượng đến đỏ cả mặt, chắc là do đã nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi lắp bắp hỏi hỏa long.
- Họ lên từ khi nào vậy? Sao không cảnh báo cho cháu?!
- Hahaha!!! Ta tưởng cháu tài cao lắm nhưng vẫn không thể qua được long nhãn của long tộc! Các cô ấy đi cùng cháu từ lúc cháu gọi ta ra cơ. Nhưng họ ra hiệu cho ta không được nói! Hahaha!
Tôi quay người lại nhìn họ với vẽ mặt khó chịu rồi nói.
- Mọi người bám theo anh làm gì? Có biết nguy hiểm lắm không?!
Bọn họ xem lời nói tôi không hề có trọng lượng mà bắt đầu phản pháo.
Kazue.
- Để giá·m s·át không cho anh cưa cẫm người khác!
Hikari.
- Để anh không gây ra chuyện gì quá giới hạn và không muốn anh đi mất lần nữa!
Airi.
- Để trông chừng anh thay Emiko!
Ami.
- Còn em thì không hiểu sao bị lôi đến đây!
Tôi lắc đầu ngao ngán mà nói.
- Thật là! Không biết phải nói gì nữa, thôi thì đành vậy! Hikari và Kazue bảo vệ Airi và Ami nhé!
Kazue.
- Em nghi quả nhiên không sai! Anh không đời nào chịu ngồi yên khi nghe có chuyện thú vị cả! Anh không nghĩ đến bọn em cũng nghĩ đến Emiko và Rosa chứ, hai người họ về mà không thấy anh đâu có khi họ t·hiêu r·ụi cả Rinnol mất! Cũng may là bọn em có tính trước nên đã để lại lá thư!
Tôi vờ như không nghe, còn các cô gái thì cứ liên tục lèm bèn khiến cho tôi đau hết cả đầu. Thật là không thể trách được, cũng không thể trốn được cái cảm giác thật khó chịu!
Họ cứ h·ành h·ạ tai của tôi liên tục cho đến một lúc sau. Hỏa long nói với tôi.
- Này chúng ta đến sa mạc rồi! Nó phía trước kìa phải không?!
Chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng như chỉ có trong phim viển tưởng. Đang là đêm, nhưng bên kia của sa mạc vẫn sáng như ban ngày, hai bên như có một vách ngăn giữa sự sống và c·ái c·hết. Tôi đánh tiếng hỏi hỏa long.
- Này!!! Ông có sợ không?!
- Hahaha!! Ta sống đến từng tuổi này rồi còn có gì sợ hay không sợ chứ?!!
- Được!! Vậy chúng ta đi!!!
Ông ấy bay vào bên trong sa mạc, cảnh vật hoàn toàn khác, nó cũng không giống bất kì sa mạc nào mà tôi từng thấy. Không thấy được bất kì dấu hiệu nào của sự sống, chúng tôi đã bay rất lâu không biết đã qua bao nhiêu lâu nữa vì không thể biết được thời gian khi mà chỉ có ánh sáng. Theo tôi ước chừng thì có thể cũng đã ba ngày, chúng tôi thấy được một vùng tối màu đen có dạng hình tròn như là kết giới, và có độ rộng tương đương vương đô của Florin. Tôi nói với hỏa long.
- Này chúng ta vào đó nghỉ ngơi đi! Ông cũng đã mệt và đây cũng có thể là nguyên nhân của sự việc, chúng ta nên điều tra chỗ này!
Hỏa long tiến vào bên trong vùng tối ấy. Trước mắt chúng tôi hiện ra một thành phố khá to nhưng đã lụi tàn. Tôi thầm nghĩ đây có thể là thành phố của Rapha còn sót lại, chúng tôi chia ra hai người một cặp, Kazue và Airi, Hikari và Ami còn tôi thì đi một mình riêng hỏa long thì ông ấy nằm nghỉ ngơi. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm sự sống, tôi lang thang trên những con phố và lạc đến một nơi to lớn như hoàng cung nhưng cũng đã đổ nát. Tôi tiến vào bên trong cất tiếng gọi dò hỏi.
- Có ai ở đây không?!
Không một ai đáp lại, nhưng khi vào đến chính điện thì thấy nó được dọn dẹp khá sạch và không hề có một hạt bụi, phía trên có một ngai vàng vẫn còn bóng loáng. Tôi nghĩ, chuyện quái gì thế này!
Đang không hiểu chuyện gì thì có một giọng nói phát ra từ trong đầu tôi, nó là của Kazue.
- Anh đến chỗ em đi! Có lẽ bọn em đã tìm ra lời giải!
Tôi ngay lập tức dùng dịch chuyển theo đấu ma thật của chiếc nhẫn phát ra và đến chỗ cô ấy. Đến nơi tôi thấy một cánh cổng lớn thông xuống lòng đất, tôi bước xuống một cách từ từ. Hiện ra trước mắt tôi là một thành phố dưới lòng đất, có rất nhiều người dân sống ở đây họ là người bình thường, người lùn và có cả các thú nhân. Lần theo ma pháp của chiếc nhẫn thì tôi thấy Kazue đang đứng cùng mọi người và đang vây quanh một ông lão thú nhân. Tôi tiến đến và hỏi.
- Có chuyện gì vậy, nơi này là sao? Bọn em tập trung từ khi nào?!
Hikari.
- Bọn em đi lòng vòng và tình cờ gặp nhau trước cánh cổng, do tò mò nên xuống đây và thấy cảnh tượng này. Chúng em tìm người hỏi thăm thì gặp được ông ấy!
Cô ấy vừa nói vừa chỉ về phía ông lão. Nói là ông lão nhưng ông ấy không hề già như tưởng tượng, tôi để ý thấy ông ấy có tới chín chiếc đuôi. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, tôi hỏi ông ấy như muốn xác nhận!
- Ông có phải là người thân của một cô bé hồ ly có ba chiếc đuôi ở Rinnol!
Đôi mắt ông ấy trở nên sáng rực, háo hức đáp lại lời tôi.
- Đúng!!! Cậu biết con bé à?! Nó có khỏe không, con gái ta sao rồi!! Cậu là ai?
- Ông bình tỉnh đã, con bé vẫn ổn tôi từng gặp con ông, con bé vẫn khá ổn ông yên tâm! Còn tôi là phó vương của Florin, chúng tôi đến để giải đáp bí ẩn của vùng đất này! Ông có thể cho chúng tôi biết nơi này là sao không?!
Ông ấy thở dài và đưa chúng tôi đến một góc ngồi xuống rồi nói.
- Thật không may cho các cô cậu rồi! Lúc trước ta cũng nghĩ thế và đến đây, nhưng việc này nằm ngoài tầm với của chúng ta! Các cậu thấy đấy! Đây là những gì con sót lại của Rapha, hay nói đúng hơn là phần còn lại của nó!
- Ông có thể nói chi tiết hơn không? Tôi không hiểu?!
- Thôi được! Nghe này, nơi này trở nên như vậy là do hai vị thần ánh sáng và nữ thần bóng tối làm ra. Đất nước này tôn thờ vị nữ thần bóng đêm và nhận được bảo hộ của bà ấy, vì nó nằm giữa sa mạc chỉ có đêm tối mới làm con người họ cảm thấy dể chịu. Nhưng thần ánh sáng lại cảm thấy bị sỉ nhục vì ông ấy mới là người đem sự sống đến cho cây cối và từ đó thần ánh sáng luôn khiến cho nơi này tràn ngập ánh sáng, nữ thần của bóng tối không mạnh bằng và cũng không đánh lại nên chỉ có thể tạo cho nơi này một kết giới và bảo vệ người dân khỏi cái nóng của mặt đất. Thần ánh sáng cũng nhiều lần t·ấn c·ông làm cho màng đêm tan biến và phá hủy gần như toàn bộ thành phố phía trên, những người lùn đã cùng nhau hợp sức tạo nên thành phố dưới lòng đất này cho người dân lánh nạn. Vì cứ vài ngày thần ánh sáng lại t·ấn c·ông nơi này, nên gần như trên mặt đất không thể sống được!
- Vậy làm sao mọi người sống được, không trồng trọt thì làm sao có thức ăn?!
- Là nhờ ơn của nữ thần bóng đêm! Bà ấy đã dùng thánh thuật của mình tạo ra lương thực cho người dân nhưng chỉ là những mẫu bánh mì nhỏ giúp người dân sống sót! Việc làm đó khiến bà ấy dần trở nên suy yếu và khiến cho kết giới ngày càng mỏng hơn, không biết còn cầm cự được bao lâu nữa! Chắc cùng lắm chỉ được vài ngày nữa kết giới sẽ vỡ thôi, lúc đó có lẽ người dân ở đây rồi cũng phải c·hết hết, thật không may cho các cô cậu phải đi xa đến thế để rồi nhận kết cuộc này!
- Tôi hiểu tất cả rồi! Vậy làm sao để có thể gặp được nữ thần và đức vua của vương quốc này!
- Cậu cần gặp họ để làm gì?!
- Tôi nghĩ là mình có thể giúp bà ấy khỏe trở lại!
- Thật không?! Nếu thế thì nhanh theo tôi!
Ông ấy nghe thế thì liền lôi tôi mà chạy. Chúng tôi đến một lều trại khá lớn, có hai lính gác hỏi.
- Các người là ai và cần gì?!
- Thưa các vị, đây là ngài phó vương của Florin ngài ấy nói đến đây để chửa trị cho nữ thần!
Nghe được câu chuyện, một chàng thanh niên trạc tuổi tôi từ trong trại chạy ra và nói.
- Là ai!! Có thật là cứu được bà ấy không? Bà ấy nguy kịch lắm rồi!
- Là!!!!
Tôi chưa kịp lên tiếng thì cậu ta như đã nhận ra và kéo tôi vào bên trong tiến đến bên chiếc giường nơi mà nữ thần bóng đêm đang nằm thoi thóp, bà ấy có gương mặt nhợt nhạt mái tóc đen dài và khoác trên mình bộ váy màu đen. Tôi thầm nghĩ! Ít ra không phải ai mặc đồ đen cũng là kẻ xấu và cũng không phải kẻ nào mang lại sự sống cũng là người tốt! Cậu thanh niên ấy hét như tác nước vào mặt tôi.
- Nếu được thì làm ngay đi! Nếu bà ấy mà c·hết thì người dân ở đây cũng c·hết hết! Nếu cậu làm được thì xin rủ lòng thương!!!
Chàng trai ấy đổ gục xuống và nói trong nước mắt. Thấy thế tôi không hỏi gì thêm, tôi bắt đầu thi triển và kết hợp nhiều thánh thuật cùng lúc lên bà ấy.
Hồi phục, ban phước, sự sống và đặc ân! Riêng đặc ân và sự sống là hai thánh thuật mạnh nhất có thể chữa lánh và cứu sống bất cứ ai chỉ có mẹ và tôi có thể làm được.
Tôi liên tục chửa trị cho bà ấy gần một tiếng sau thì bà ấy cũng đã tỉnh lại sắc mặt trở nên hồng hào, và bắt đầu tỏa ra hào quan của một vị thần. Nhưng khi vừa tỉnh dậy bà ấy lập tức ngồi xổm lên và hét lớn.
- Tên thần ánh sáng c·hết tiệt ấy đâu rồi, ta phải băm vằm hắn ra! Lời thỉnh cầu của ta đã được người nghe thấy! Ngài đã đến đấy!!! Hahahaha!!!
Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình vong, tính cách bà ta khác hoàn toàn tưởng tượng của tôi. Lắc đầu một cách ngao ngán, tôi mở túi thế giới ra nói vào bên trong.
- Độc long ơi! Cha đem cho con vài con bò và một lượng trái cây lớn chúng ta cần cứu người!!!
Nghe tôi đổi cách xưng hô. Độc long thò đầu ra và hỏi.
- Cậu vừa bảo gì?! Cậu vừa bảo ta là cha!!
- Không phải sao?! Emiko là vợ con thì con gọi cha là đúng rồi!
Ông ấy khóc sướt mướt rồi nói.
- Cha cảm động lắm! Chờ chút cha bảo mọi người mang đến cho!
Thật không thể hiểu nổi mấy ông rồng này, còn gì vẽ uy nghi nữa chứ! Một lúc sau, từ trong túi thế giới ném ra vài con bò, heo rừng và gà còn có rất nhiều trái cây. Tôi tiến đến cậu trai trẻ lúc nãy, vẫn còn chưa hoàn hồn vì những gì nhìn thấy và hỏi.
- Này cậu là quốc vương đúng không? Cậu hãy đem số lương thực này phân phát cho người dân đi, không thể cứ để họ ăn bánh mì như thế!
Cậu ta ôm chầm lấy tôi và khóc như một đứa trẻ được mẹ mua cho món quà mà mình thích.
- Này!!! Ra dáng một vị vua đi chứ?!
Cậu ta gật đầu và chạy đi không khác gì một đứa trẻ.
Tôi trở về lại với thần bóng đêm, bà ấy lúc này cũng không khác gì một đứa trẻ luôn miệng đòi đánh tay đôi với thần ánh sáng. Đúng thật là thần bảo hộ và vua của cái đất nước này không biết phải nói sao nữa. Tôi gằn giọng.
- Này!!! Nếu bà mà đánh lại thì đã không nằm thoi thóp như thế rồi!
- Ngươi là ai?!! Hahaha!! Nhưng bây giờ khác rồi, ngài ấy đã đến và cứu ta thì tên thần ấy chỉ là hạng tôm tép! Hahaha!!!
- Hừm!!! Bà đang nói ai thế?!
Bà ấy lúc này mới nhìn xung quanh một lượt. Chỉ có tôi và bốn cô gái trong lều, bà ta bắt đầu hốt hoảng và hét lên.
- C·hết rồi!!! Ngài ấy lại đi đâu rồi, lẽ nào ngài ấy không có chút lòng thưng xót nào cho đất nước này sao?!
Không thể bình tỉnh hơn được nữa, tôi tiến đến búng vào trán bà ấy một cái nhẹ khiến cho bà ấy quằn quại trong đau đớn lăng xuống giường la hét.
- Bà là thần kiểu gì thế? Tôi có thể cứu cũng có thể g·iết bà đấy! Hay là bà muốn tôi lấy não bà ra rồi sắp xếp lại nhân cách hả!!!
Tôi vừa nói vừa tõa ra ma lực cùng thánh lực ngập tràn căng lều. Nữ thần lúc này thấy thế liền lôm cồm bò dậy quỳ xuống rồi nói.
- Tôi xin lỗi! Tôi không biết ngài! Tôi cứ tưởng thần thế giới đến cứu tôi! Xin ngài hãy cho biết ngài là vị thần nào?! Tôi thật thất lễ!
Bà ta làm thế trong lúc vua của Rapha vừa bước vào, cậu ấy há hốc mồm và cũng lật đật chạy đến quỳ trước mặt tôi và liên tục lải nhảy. Tôi thật không thể kềm chế nữa mà hét lớn.
- Đủ rồi!!! Các người đang làm ta bực rồi đấy! Im miệng ngay hay là muốn ta hủy diệt nơi này trước khi tên thần ánh sáng ấy làm hả?!!
Hai người họ nghe thế thì mặt tái mét ngồi im thin thít, thấy đã bớt ồn tôi ngồi bệt xuống đất trước mặt họ và bắt đầu hỏi.