Chương 36.
Suốt chặng đường Kacha chăm sóc chúng tôi rất chu đáo. Cậu ấy luôn chọn những điểm dừng chân tốt nhất Rinnol cho chúng tôi, cậu ấy còn cho Rosa cưỡi lên lưng mình mặc dù đó là điều cấm kị với nhân mã, chỉ có chủ nhân đích thực mới được phép làm thế, huống hồ cậu ấy còn là thống lỉnh cấm quân của một nước. Thông qua cậu ấy tôi cũng biết được tình hình Rinnol đang rất tồi tệ, lượng mưa trong những năm qua rất ít và h·ạn h·án kéo dài khiến cho mùa màng thất bát, n·ạn đ·ói rất có thể diễn ra. Các hồ nước cũng đang cạn một cách nhanh chóng, khiến cho nguồn lợi đánh bắt trên các sông hồ cũng ít đi. Còn phía tây của Rinnol là một sa mạc lớn, khô hạn cũng khiến Rinnol đang dần bị sa mạc nuốc chửng.
Có một điều là sa mạc ấy dường như không bao giờ có ban đêm, ánh sáng cứ chiếu xuống mặt đất không phân biệt ngày đêm khiến cho nơi ấy nóng càng thêm nóng. Gần như không có sinh vật nào sống được ở nơi ấy.
Trước đây, phía tây của Rinnol cũng có một quốc gia tên là Rapha, nhưng do sa mạc ngày càng lớn nên họ đã đi về phía tây xa hơn nữa. Từ đó Rinnol không còn liên lạc và buôn bán được với họ, hiện tại Rinnol chỉ có thể buôn bán được với Florin và Valley sau khi cắt đứt quan hệ với đế quốc Kanjo. Tất cả nguyên nhân trên khiến cho Rinnol ngày càn kiệt quệ.
Nghe được câu chuyện mà Kacha kể tôi cũng nắm được phần nào tình hình của Rinnol và cũng có một số phương pháp giúp họ. Nhưng quan trọng là họ có muốn được giúp hay không? Chỉ sợ vì đã nợ vương quốc quá nhiều nên họ sợ phải nợ tiếp!
Sau một tuần chúng tôi cũng đã đến thủ đô của Rinnol, nó không hào nhoáng như tôi nghĩ. Tuy nhà cửa sang sát nhau nhưng không khí vô cùng ảm đạm.
Kacha đưa chúng tôi đến cung điện, nó cũng khá to và đẹp nó có phong cách châu âu cổ. Cậu ấy đưa chúng tôi đến một căn phòng lớn và nói.
- Mời ngài cùng tùy tùng và các vị phu nhận ở lại đây nghĩ ngơi! Chúng tôi cứ tưởng là ngài sẽ đi một đoàn lớn nên có chuẩn bị rất nhiều phòng, nếu không ưng ý ngài có thể tùy ý chọn phòng khác!
- Không! Như thế này quá tốt rồi, chúng tôi sẽ ở lại đây! Nhưng mà cậu khoang đi vội chờ tôi một tí đã!
Sao khi nghe tôi nói vậy, cậu ấy vẫn đứng chờ ở cửa. Tôi vào trong và viết một bức thư cho Hiraki, khi viết xong tôi trở ra và đưa cho Kacha rồi nói.
- Cậu hãy chuyển hộ tôi bức thư này đến vương đô giao cho quốc vương của chúng tôi tận tay càng nhanh càng tốt!
- Vâng!!! Nếu gấp như vậy, chúng tôi sẽ dùng đội thằng lằn bay đi với tốc đô nhanh nhất! Nhưng có việc gì mà gắp thế ạ!
- Không có gì đâu!! Khi nào xong cậu sẽ biết!
- Vậy!! Tôi đi trước, nữ vương sẽ cố sắp xếp công việc một cách nhanh nhất để gặp ngài!
- Thế thì tốt quá! Tôi cảm ơn cậu!
Sau khi đến thủ đô của Rinnol chúng tôi được nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau Kacha gõ cửa và nói với tôi.
- Thưa ngài! Vì công việc nhiều nên nữ vương hiện vẫn chưa thể gặp ngài, mong ngài thứ lỗi! Còn việc ngài nhờ tôi, thư đêm qua đã được chuyển đi nhanh nhất có thể!
- Nữ vương không gặp được chúng tôi cũng không sao, chúng tôi cũng không vội lắm! Mời cậu vào phòng tôi có việc cần bàn với cậu!
Cậu ấy bước vào phòng, chúng tôi ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhâm nhi tách trà. Tôi bắt đầu mở lời.
- Cậu còn nhớ những gì tôi hỏi cậu trên đường đi không?!
- Vâng!! Tôi vẫn còn nhớ, ngài đã hỏi rất nhiều thứ về Rinnol!
- Thực ra khi nghe những gì cậu kể, tôi đã cảm thấy hơi bức rức! Đất nước của cậu đang rất khó khăn, nhưng vẫn đồng ý giúp đỡ vương quốc trong lúc khó khăn! Tôi cảm thấy mình nợ mọi người điều gì đó!
- Không!! Ngài cũng đã giúp chúng tôi lấy lại ba thành phố và còn giải phóng cho người dân của chúng tôi! Những gì chúng tôi giúp cho vương quốc làm sao so sánh được!
- Cậu biết không! Giá trị của sự giúp đỡ không thể so sánh như thế được! Ví dụ như một người có một trăm đồng đem cho người khác mười đồng thì chẳng có gì để nói! Nhưng khi một người chỉ có mười đồng mà họ đem giúp đỡ người khác hết cả mười thì đó mới là điều đáng quý! Lúc trước tôi chỉ nghĩ Rinnol là một quốc gia như bao quốc gia khác! Nhưng khi đến đây tôi mới hiểu được sự khó nhọc mà các vị phải gánh chịu, thế mà các vị vẫn không từ chối giúp đỡ vương quốc! Điều đó mới thực sự đáng quý!
- Không thưa ngài! Từ trước đến nay các quốc gia khác luôn xem thường chúng tôi, luôn coi thú nhân chúng tôi là những sinh vật hạ đẳng chỉ đáng làm nô lệ! Chỉ có vương quốc không xem chúng tôi như thế, chúng tôi chỉ ghi nhớ công ơn đấy thôi!
- Dù cậu nói thế nào chúng tôi cũng không thể làm ngơ khi thấy người bạn của mình lâm nguy!
- Nhưng với sức chúng ta thì làm gì được?!
- Được chứ!!! Chúng ta không thể làm việc lớn nhưng những việc nhỏ thì chúng ta có thể làm được! Cậu có đồng ý giúp chúng tôi không, dù gì thì chúng tôi cũng đang rãnh!
- Vậy tôi sẽ giúp hết sức!
- Được rồi! Đầu tiên chúng ta phải làm mưa và chứa đầy các hồ nước để người dân có thể canh tác!
- Việc đó là ngoài tầm chúng ta, tôi nghĩ không được đâu!
- Được chứ! Với chúng tôi thì được!
Nói rồi tột khoác tay Rosa, con bé đi đến lể phép chào Kacha xong tôi nói với con bé.
- Con nhớ những gì đêm qua pa-pa nhờ con không?!
- Vâng!! Con nhớ, pa-pa nói là con đi cùng mẹ Emiko giúp tạo mưa và làm đầy cá hồ nước!
- Đúng thế! Nhưng con hãy nhớ cẩn thận nhé!
Emiko lên tiếng.
- Anh yên tâm em sẽ trông chừng con bé!
Kacha nói với vẽ nghi ngờ.
- Con gái anh làm được sao? Còn bé còn quá nhỏ!
- Anh đừng xem thường con bé, nó có thể điều khiển cả một dòng sông đấy!
- Có thật thế không! Nếu thế thì tốt quá, nhưng anh cần giúp gì?
- Tôi cần anh viết cho Emiko một giấy thông hành giúp cô ấy và Rosa có thể đến khắp nơi trên Rinnol để tạo mưa, ngoài ra hãy cho họ một tấm bản đồ!
- Anh định làm mưa cả đất nước? Dù có thể làm mưa nhưng nếu đi thì củng mất cả năm mất!
- Anh quên tôi từng giới thiệu Emiko là công chúa long tộc à! Cô ấy là rồng đấy!
- Đúng rồi!! Nếu thế thì đợi tôi chút!
Kacha cho người đi lấy bản đồ còn cậu ấy thì viết thư giới thiệu cho họ. Thư giới thiệu được viết xong, cậu ấy lấy từ trong người một con dấu đóng vào rồi nói.
- Với giấy giới thiệu của cấm quân này! Mọi người có thể làm việc khắp nơi trên Rinnol mà không bị ngăn cản!
Emiko nhận lấy và tiến ra sân trước hóa thành rồng, cỏng Rosa trên lưng cô ấy bay đi trước sự ngỡ ngàn của Kacha. Con bé vừa đi thì mây đen kéo đến, mưa đã đổ xuống thủ đô của Rinnol, người dân chạy ra đường ăn mừng và vui đùa với mưa, cũng đã hơn tám tháng Rinnol không có giọt mưa nào. Cơn mưa này như tạo thêm cho người dân động lực và niềm tinh về tương lai của đất nước.
Kacha nói với tôi với tất cả lòng thành.
- Thành thực cảm ơn ngài!
Tôi đáp lời.
- Không có gì đâu, đây chỉ là chuyện vặt thôi! Còn một chuyện nữa, chúng ta phải chặn đứng sa mạc không cho nó xâm lấn nữa?!
- Nhưng bằng cách nào?
- Chúng ta phải trồng cây! Thật nhiều cây ven theo sa mạc, chúng sẽ như một bức tường sống không cho sa mạc tiến xa về phía đông!
- Biết là thế! Nhưng không thể làm trong một sớm một chiều, chúng tôi cũng đã thử nhưng phải mất rất nhiều thời gian cây mới có thể lớn!
- Nhưng tôi biết có một người làm được đấy!
Nói rồi tôi nhìn qua Pu với ánh mắt triều mến. Cậu ấy lúc này đã đỡ hơn khi vừa rời Valley. Như hiểu ý cậu ấy phủ nhận.
- Này! Tôi không làm được việc đó đâu, đừng có nhìn tôi như thế!
Tôi cười nhếch mép gian xảo.
- Cậu không được! Nhưng người đó thì được đúng không? Hai người là thanh mai trúc mã lẽ ra cậu phải biết chứ?!!
Như muốn bao biện cậu ấy nói.
- Từ đây về đó xa lắm tôi không đi được!
- Thôi đừng có bao biện nữa cậu biết tất cả ma pháp mà, dịch chuyển thì có là gì!!
- Không!! Tôi không đi đâu, tự cậu mà đi!!!
Tôi làm ra vẽ thờ ơ và nói trống không.
- Thôi đành vậy! Để tôi về đấy nhờ chị ấy, xong sẵn tiện nói cậu sau khi đến Rinnol đã có người khác nên không muốn gặp chị ấy nữa, cậu còn nói chị ấy là đồ dối trá b·ạo l·ực các kiểu! Đúng rồi!! Cậu còn muốn chia tay nữa!!!
- Này!!! Đừng có đùa như thế cô ấy g·iết tôi thật đấy!
Tôi không thèm trả lời Pu, vờ như đứng dậy bắt đầu dịch chuyển. Pu thì hét lớn và cũng dùng dịch chuyển.
- Thôi được!!! Tôi đi, sao mà tôi ghét cái gia đình này quá!!!!!
Cậu ấy biến mất trước mắt mọi người làm cho Kacha không hiểu chuyện gì và lắp bắp hỏi tôi.
- Này cậu ấy đi đâu vậy, nãy giờ mọi người nói gì tôi không hiểu?
- À!! Cậu đừng lo, việc trồng rừng coi như đã xong. Cứ để cậu ấy lo, cậu ấy tài giỏi lắm! Yên tâm!!
- Nếu ngài nói thế thì tôi yên tâm rồi! Chúng tôi cảm ơn ngài vì tất cả!
- Không có gì đâu! À mà này! Tôi có nghe cậu nói về sa mạc ấy nó lớn đến mức nào vậy, cậu có biết không?
- Chúng tôi cũng không biết nữa! Chúng tôi cũng từng cho nhiều đoàn thám hiểm và lính hoàng gia vào thám thính nhưng họ đều một đi không trở lại, nên từ đó chúng tôi đã cấm người dân đi vào sa mạc ấy. Tôi nghĩ nó thực sự khắc nghiệt đấy!
- Nguy hiểm đến thế sao?!
- Đúng vậy! Đến cả chồng của nữ vương hiện tại vì muốn cứu những người kẹt trong đó, nên ông ấy đã tiến vào trong và cũng m·ất t·ích! Sự việc cũng đã sảy ra hơn mười năm rồi!
- Cậu nói thế làm tôi thấy hứng thú rồi đó!
- Không!!! Xin ngài đừng vào đó, nếu ngài có mệnh hệ nào chúng tôi biết làm sao ăn nói với vương quốc!
- Hữm!!! Thế à, được rồi vậy tôi không đi nữa! Thôi mọi việc đã xong tôi ra ngoài tham quan chút, anh đi không?!
- Không thưa ngài! Tôi còn phải đến khu huấn luyện, ngài cứ tự nhiên mà tham quan! Nhưng mưa to thế này tôi nghĩ ngài nên lanh quanh trong hoàng cung thôi, ngài đi ra bên ngoài dể bị cảm lắm!
- Cảm ơn anh đã quan tâm! Tôi hiểu rồi, tạm biệt anh!
Kacha rời đi. Còn tôi thì nằm vật ra giường cũng không muốn đi đâu vì mưa quá to. Hikari hỏi tôi.
- Này, anh không đi thật à?
- Nguy hiểm thế đi làm gì!
Kazue.
- Có thật không?
- Thật!! Thà ngủ một giấc còn sướng hơn!
- Mới sáng mà anh đã ngủ à đồ lười biến!
- Anh lười biến là do các em nuông chìu đấy, trách ai bây giờ!
- Thôi em và Hikari đi dạo đây, anh nằm ở đây đi còn hơn là lang thang nơi nào đó rồi lại hốt thêm cô gái nào đó về! À!!! Airi và Ami đi cùng nhé!
Nghe cô ấy nói thế, tôi kéo chăng kính đầu vờ như không nghe thấy. Các cô gái thì ra ngoài, còn tôi thì bắt đầu suy nghĩ.
Sa mạc ấy rốt cuộc có gì nhỉ? Sao nó cứ sáng suốt ngày, phải có lí do gì đó! Sao mà muốn đi quá! Đúng rồi! Tối nay mình sẽ lẻn đi một mình, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới ai hahaha!!!
Thấy mình thật sáng suốt, tôi ngồi bật dậy và nhảy như một đứa trẻ. Lúc này tôi cảm thấy hơi đói, tôi mon mem xuống nhà bếp của cung điện. Đến nơi thì chẳng thấy ai, lấy một cái bánh trong bếp vừa ăn vừa đi lòng vòng xung quanh.
Bất ngờ từ phía sau có người đá vào chân tôi rồi quát lơn.
- Tên trộm to gan dám vào nhà bếp hoàng gia trộm thức ăn!
Tôi bất giác quay lại định giải thích, thì thấy người quát tôi là cô bé hồ ly mà tôi cứu ở đế quốc nhưng giờ đây không còn vẽ lấm lem như trước. Cô bé ấy la lớn và liên tục hỏi.
- A!!! Là ngươi!! Bây giờ trả lời ta ngay, không được chạy trốn nữa, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi mà gọi ta là cô bé! Ta ra lệnh cho ngươi trả lời ngay!!!
Nghe những lời ấy. Tôi cảm thấy sao mà phiền quá đi, dùng ẩn thân và ảo ảnh tôi lẩn trốn ngay tức khắc. Con bé này đúng là phiền thật, vừa cao ngạo lại vừa xấc xược mà còn dai như đĩa nữa!
Con bé thấy những gì vừa diễn ra thì la toán lên như gặp ma rồi chạy đi đâu không biết!