Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 35.




Chương 35.

Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình đến thăm Rinnol với sự hộ tống của q·uân đ·ội hoàng gia Valley. Từ thủ đô của Valley đến biên giới của Rinnol cũng khá xa, theo như quân hộ tống cho biết nếu ngày đi đêm nghỉ thì chúng tôi cũng phải mất gần ba tuần mới tới biên giới. Lúc ấy quân đôi của Rinnol sẽ tiếp tục hộ tống chúng tôi và còn phải đi thêm một tuần mới tới được thủ đô của Rinnol.

Chúng tôi lúc này đã rời thủ đô được một tuần, Pu thì vẫn cứ ngủ vùi như c·hết mà không nói chuyện với ai, có lẽ cú sốc tâm lí này quá lớn với cậu ấy. Thử nghĩ mà xem, người mình thầm thương trộm nhớ luôn diệu dàng và duyên dáng, giờ đây trở thành một con người hoàn toàn khác và có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, thì làm sao chấp nhận được. Thật là tội cho cậu ấy, nhưng tôi hi vọng cậu ấy sớm vượt qua. Rosa và mọi người vẫn thế, họ luôn vui vẽ và cười đùa mọi lúc. Nhưng tôi luôn có cảm giác bất an, năm cô gái ấy có đôi lúc nhìn tôi và cười với nụ cười thật bí hiểm, thật không biết họ đang có âm mưu gì?

Vì chuyến đi này không nằm trong kế hoạch, tôi đã cho người hầu và các tùy tùng về lại Florin. Tôi chỉ giữ lại hai người đánh xe ngựa để chở chúng tôi đi. Tôi cũng nhờ họ báo cáo với Hiraki rằng chúng tôi sẽ có một chuyến công du nhiều nước, và bảo cậu ấy cứ yên tâm.

Đang miên mang suy nghĩ thì Hikari hỏi tôi.

- Về việc đổi vùng đất có biển là anh đã mưu tính trước đúng không?!

Tôi cười mỉm trả lời.

- Sao em lại nghĩ thế?!

- Lúc trước! Khi bình định xong Jogan em vẫn luôn thắc mắc! Tại sao anh và Hiraki lại không chia đất mỗi người một nữa, mà anh và em ấy lại lấy phần ít hơn lại còn chỉ lấy ven theo biển! Em đã suy nghĩ rất nhiều cho đến hôm nay em mới thực sự hiểu! Anh rốt cuộc có thể tính trước người khác bao nhiêu bước vậy?

- Hừm! Em đừng nói thế, em nói cứ như anh là người xấu vậy! Mọi thứ đều có nguyên do của nó! Em có muốn nghe không?!

Tất cả bọn họ đều gật đầu đồng ý.

- Mọi việc là thế này! Lúc đầu anh cũng không định tính xa thế đâu! Lúc ấy chúng ta đang rất ngặt nghèo, tuy là có giao hảo đã lâu nhưng Valley là một nước trung lập chưa hề t·ấn c·ông hay động binh với một nước nào khác, chúng ta chưa chắc gì mượn được binh lực và đường đi của họ! Nên chúng ta phải cho họ một lợi ít thật lớn! Đó là lí do vì sao họ được chia cho vùng đất màu mở và rộng lớn hơn chúng ta! Họ cũng khá câm ghét Jogan vì luôn c·ướp phá các ngôi làng của họ, nên khi nghe muốn mượn binh trên danh nghĩa là hổ trợ và còn chia đất đai, họ đã đồng ý mà không cần suy nghĩ!

Emiko.

- Nếu như thế! Thì tại sao họ lại muốn biển, không phải họ là những người luôn sống dựa vào rừng sao?

- Các em có biết không! Không phải họ không muốn biển mà từ trước tới giờ họ không thấy được giá trị của biển! Anh và Yuki đã cho họ thấy giá trị của biển!

Kazue.

- Anh làm bằng cách nào?!

- Là nhờ các thương nhân! Người ta gọi đó là chiến lược thương mại! Sau khi chia đất xong chúng ta có vùng đất giáp biển khá gần biên giới với họ! Nên các thương nhân có thể dùng ma pháp tạo băng giúp ủ hải sản đem qua biên giới và bán cho họ, ngoài ra còn có ngọc trai và các thứ khác mà biển có! Sau khi đến đó, các thương nhân sẽ bán với giá gấp đôi ở vương quốc, với lí do đường xa và phải thuê các pháp sư giúp giữ hải sản tươi trên đường đi!

Airi.

- Nếu bán như thế không phải họ sẽ ngại mua sao?

- Tất nhiên cũng không dể dàng gì! Lúc đầu họ còn không biết phải chế biến thế nào, các thương nhân còn phải nhờ đầu bếp từ vương quốc đến chỉ cho cách chế biến. Khi họ ăn được thứ mà họ chưa bao giờ được ăn, thì họ sẽ thấy đó là mĩ vị cực phẩm, các người giàu sẽ mua với bất kì giá nào! Còn các sản phẩm khác như đồ trang trí và ngọc trai chúng ta thuê người lùn chế tác với giá thuê cao! Công nghệ chế tác của họ thì khỏi phải bàn, các sản phẩm làm ra đều có giá cao và rất đắc hàng! Các quý tộc sẽ thấy được giá trị của biển mà họ chưa bao giờ biết đến! Vì thế họ nhất định sẽ kiến nghị với quốc vương!

Ami.

- Vì thế nên quốc vương mới đề nghị đổi đất!

- Đúng!! Cha và mẹ của Kazue rất muốn làm việc ấy! Nhưng họ rất ngại, vì chính họ đã yêu cầu không lấy biển nếu giờ đây lại đổi ý định thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình! Các em cũng không để ý à? Những món mà trong yến tiệc họ chiêu đãi chúng ta đa số đều là hải sản, nó như là một món ăn cao quý của Valley! Tất cả đã đúng như kế hoạch! Chúng ta chỉ cần cho họ lí do chính đáng thôi!

Kazue.



- Và lí do đó là việc hợp tác về kinh tế mà anh đã đề nghị!

- Đúng thế! Nhưng cũng không dể gì mà lấy được công nghệ chế tác của người lùn! Đất thì có thể đổi nhưng cha mẹ em chưa chắc đã đồng ý cung cấp công nghệ chế tác!

- Vậy thì sao mà anh làm họ đồng ý?!

- Thực ra lúc đầu anh và Hiraki cũng không chắc là với kế hoạch đó mà họ chịu cung cấp công nghệ đâu! Nhưng khi anh biết em là công chúa của Valley thì anh biết là họ sẽ đồng ý! Vì nếu em đã là vợ anh thì cả hai nước đã là người một nhà! Hơn nữa chúng ta còn cung cấp thuyền lớn, giúp họ luyện thủy quân và còn chuyển giao công nghệ đóng thuyền nữa! Nếu chúng ta chỉ xin trao đổi công nghệ luyện kim và chế tác sản phẩm phi quân sự, thì với một trao đổi có lợi như thế họ nhất định sẽ đồng ý! Điều đó cũng còn phụ thuộc và biểu hiện và thiện chí của anh nữa!

Kazue với vẽ mặt hoài nghi hỏi tiếp.

- Vậy tất cả sự lể phép và ân cần mà anh thể hiện trước cha mẹ em là đang diễn?!!

Nhờ giác quan của một người đàn ông sau khi có vợ, tôi ngay lập tức mỉm cười và nói một cách tự nhiên nhất có thể.

- Đúng vậy! Lúc đầu anh cũng nghĩ sẽ làm thế! Nhưng sao khi gặp họ anh cảm thấy không thể nào phản bội lòng tin mà họ dành cho anh! Nên tất cả những gì anh làm đều xuất phát từ trái tim!

- Có thật không?!!!

- Tất nhiên là thật!! Làm sao anh lại có thể phản bội gia đình của mình!

- Thôi được!! Em tạm tin anh!

Tôi thở phào nhẹ nhỏm như vừa thoát c·hết một lần. Bỗng nhiên Pu trong cơn say cậu ấy hét lên.

- Dối trá!!! Tất cả là dối trá!! Nói yêu người ta mà đến tận bây giời còn như vậy! Đồ dối trá!

Kazue gương mặt bắt đầu biến sắc, liếc nhìn tôi. Như hiểu ý cô ấy tôi nhanh như sóc, thóp cổ Pu dậy lay cho cậu ấy tỉnh, vừa lay vừa hỏi.

- Này!!! Cậu nói linh tinh gì thế! Tỉnh lại đi, c·hết tôi bây giờ!

Cậu ấy mơ màng tỉnh dậy, mắt ngấn lệ vừa khóc vừa nói trong cơn say.

- Cô ấy là đồ dối trá!!! Tại sao lại giấu tôi lâu đến thế! Con tim bé nhỏ này không chịu nổi đâu!!!

Nói rồi cậu ấy lăng ra ngủ tiếp. Mọi người đều có vẽ ngạc nhiên quay ra hỏi tôi như tra khảo, không còn cách nào khác tôi đành phải kể hết mọi chuyện lại cho họ. Nghe xong mọi người đều lăng ra cười như được mùa.

Emiko vừa cười vừa nói.

- Thì ra lời nhắn lúc ấy là dành cho Pu! Ai mà ngờ được thần trí tuệ lại là một con chim!

Kazue tiếp lời.

- Xin lỗi mọi người! Chuyện này mình đã biết từ lâu! Nhưng do mọi người không hỏi nên mình không nói! Nhưng mà có ai tưởng tưởng tượng được thần trí tuệ cũng có lúc ngu ngốc và lụy tình như thế!

Hikari.

- Thần trí tuệ! Biến thành một tên say sỉnh sau một cuộc tình! Nếu viết thành truyện hài có khi bán rất chạy đấy!!!



Nói xong mọi người đều cười ầm lên như muốn làm chiếc xe ngựa nổ tung. Nhưng chỉ có Airi và Ami không hiểu gì. Ami thắc mắc hỏi mọi người.

- Chị của Hope là thần và Pu cũng là thần, vậy anh ấy là?!!

Tôi trả lời cô ấy với một nụ cười.

- Đúng thế! Nhưng tôi không phải thần đâu, và tôi cũng không thích làm thần!

Airi.

- Nhưng mọi người có thể cho bọn em biết chuyện gì đang sảy ra không?!!

Tất cả mọi người đều nghiêm túc trừ Rosa con bé vẫn đang chơi đùa với cánh của Pu. Kazue hỏi tôi.

- Có nên cho họ biết không anh?!

- Anh nghĩ cho họ biết cũng không sao! Giờ họ cũng như người nhà, rồi một lúc nào đó họ cũng phải biết tất cả thôi! Em và mọi người kể cho họ đi!

- Nhưng mà từ đâu?!

- Thôi thì cứ từ lúc bắt đầu đi! Nhưng Ami và Airi này tôi muốn nói với hai người, chuyện này không nên cho ai khác biết nữa! Vì chúng ta không biết sẽ có chuyện gì sảy ra đâu!

Cả hai người gật đầu đồng ý. Kazue, Emiko vào Hikari bắt đầu kể hết mọi chuyện về chúng tôi. Cách mà chúng tôi gặp nhau, cách mà chúng tôi chia xa, cách chúng tôi đến thế giới này, thân phận của từng người. Khi nghe chúng tôi kể xong cả Ami và Airi đều khóc. Airi nói.

- Em xin lổi! Em không biết là mọi người đã phải trải qua những việc kinh khủng như thế để đến được với nhau!

Ami.

- Em cũng xin lỗi! Vì em từng có suy nghĩ là anh đến với họ mà không chấp nhận em chỉ vì xuất thân! Em đâu ngờ được là mọi người lại có một tình yêu thiên liên đến thế!

Tôi chỉ cười và nói như muốn họ vui.

- Có gì mà thiên liên chứ! Chỉ là tôi gặp hai em không đúng thời điểm thôi! Ai mà biết được nếu trước kia không phải họ mà là hai em thì có khi bây giờ phải đổi ngược lại rồi!

Hikari, Emiko và Kazue trừng mắt nhìn tôi! Hikari nhe nanh của mình ra và nói.

- Anh dám không?!!

Tôi chỉ biết cười và quay mặt đi.

Airi.

- Đúng thật là bọn em không xứng mà! Làm sao bọn em có thể bên cạnh một người cao quý như anh ấy!!!

Hikari an ủi hai người họ.

- Có gì mà xứng với không xứng chứ! Hai người quên chuyện chúng ta đã bàn hôm đó rồi à, chúng tôi không phải loại người có suy nghĩ nông cạn đâu! Nhớ chứ!



Sau khi nghe Hikari nói xong. Hai người kia tươi tỉnh hẳn lên, họ bắt đầu cười đùa vui vẽ trở lại. Đêm hôm đó họ đã nói gì vậy nhỉ, sao mọi người như có âm mưu gì sau lưng mình, thật đáng ngờ!

Ba tuần mệt mỏi rồi cũng trôi qua. Chúng tôi đã đến biên giới của Rinnol, tôi bước xuống xe. Chỉ huy vệ binh của Valley nói với tôi.

- Thưa ngài, chúng ta đã đến biên giới của Rinnol! Chúng tôi xin tạm biệt ngài ở đây, và mong là sẽ có cơ hội được gặp lại ngài! Chúng tôi cũng đã bàn giao việc hộ tống cho Rinnol! Tướng quân thống lỉnh cấm quân của Rinnol là Kacha cũng đã chờ ngài từ vài ngày trước, có lẽ ngài là nhân vật quan trọng với Rinnol! Xin chúc ngài thượng lộ bình an!

- Tôi xin cảm ơn sự tận tình của các anh!

- Vâng!! Tôi xin phép!!

Nói rồi quân hộ tống của Valley lên ngựa quay về. Tôi trở lên xe và từ từ tiến qua biên giới, khi vừa qua tới biên giới tôi hơi bất ngờ vì có rất nhiều người dân đang chờ đón chúng tôi. Họ vẫy tay và hô hào như lúc tôi từ đế quốc trở về vương đô, có rất nhiều chủng tộc ở đây nhưng đa số là thú nhân. Tôi bước xuống xe thì có một nhân mã khoác trên mình một bộ giáp bóng loáng tiến đến, cậu ta chấp một tay trước ngực và chào tôi.

- Thưa ngài!! Ngài có phải là phó vương của Florin!

Tôi thấy cậu ta còn khá trẻ nên cũng đỡ ngại và đáp lời.

- Đúng vậy! Còn cậu là!

- Vâng! Tôi tên Kacha, tôi là thống lỉnh cấm quân được nữ hoàng phái đến đây để hộ tống ngài đến thủ đô. Nữ vương đang rất trông chờ ngài!

- Tôi thấy cậu còn khá trẻ mà đã làm thông lỉnh cấm quân cậu thật tài giỏi!

- Không thưa ngài! Vài năm trước cha tôi đ·ã c·hết trong cuộc chiến với đế quốc, nên tôi cố gắng tập luyện để báo thù cho cha mình, nhưng tôi không ngờ là ngài lại làm việc đó thay tôi. Tôi làm thống lỉnh cấm quân từ lúc nào cũng không nhớ, vì lúc trước trong lòng tôi chỉ có thù hận, nhưng nhờ ngài mà tôi không còn lạc lối!

- Cậu nói gì tôi không hiểu? Tôi có báo thù cho cha cậu đâu!

- Ngài có lẽ không biết! Cha tôi lúc đó là tướng quân tiên phong thống lỉnh q·uân đ·ội chống lại đế quốc, ông ấy một mình đã chiến đấu với ba viên tướng của đế quốc, ông ấy không đánh lại nên đã t·ử t·rận. Ba viên tướng ấy thì đã bị ngài g·iết cùng vơi hai mươi tướng khác của đế quốc. Nên giờ ngài là ân nhân của tôi!

- Nói về g·iết chúng thì tôi không có ra tay! Ta chỉ hiến kế thôi, còn người ra tay là quốc vương của Florin cơ! Cậu không cần phải mang ơn tôi!

- Không!! Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn ngài, nhờ có trí tuệ của ngài mà bọn chúng mới phải đền tội! Tôi mang ơn ngài không khác gì quốc vương của Florin!

- Nếu cậu đã nói thế thì tôi xin nhận tấm chân tình này!

- Vâng thưa ngài!! Ngài đến đây cùng ai hay là một mình, để tôi tiện tiếp đón!

- À!! Ta đến cùng các vị phu nhân và con gái!

Nói rồi tôi bảo mọi người xuống xe và bắt đầu giới thiệu.

- Đây là Rosa con gái nuôi của ta! Còn ba người này là vợ chưa cưới của ta lần lược là! Kazue! Công chúa của Valley! Hikari! Từng là nữ vương của Florin! Emiko! Công chúa của long tộc! Còn hai người này là Airi và Ami họ là quản gia và người hầu của ta! Còn đây là Pu bạn ta, đừng nghĩ cậu ấy là chim cậu ấy là người đã giúp đánh chìm sáu trăm chiến thuyền của đế quốc đấy!

- Ồ!!! Thật là vinh hạnh! Tôi thật không ngờ là mình có diễm phúc gặp được những người cao quý đến thế! Thôi trời cũng khá nắng! Tôi xin mời các vị lên lại xe, chúng ta sẽ xuất phát vì đường còn khá xa!

- Vậy xin làm phiền cậu!

- Vâng!!!

Chúng tôi về lại xe và tiếp tục lên đường, trên đường đi chúng tôi được rất nhiều người dân chào đón, người dân tuy không giàu có nhưng lại rất niềm nở và hiếu khách. Đất nước này hoàn toàn khác hẳn Valley nó có vẽ hơi hanh khô và ít cây cối, những dãy núi chập chùng liên tiếp nhau. Tôi từng có hỏi Yuki về Rinnol cậu ấy có nói, đất nước này sống chủ yếu nhờ khai thác khoán sản và bán cho các nước khác như Valley chẳng hạn. Họ cũng từng buôn bán rất thịnh vượng với đế quốc nhưng dã tâm của đế quốc đã làm họ sợ hãi, vì thế việc buôn bán không còn thuận lợi nên đất nước ngày càng suy yếu. Mặc dù như thế nhưng trong lúc vương quốc khó khăn họ vẫn bán lương thực với giá rẻ.

Tôi bắt đầu suy nghĩ.

Nếu như Rinnol là một đất nước tốt như thế, mình nhất định phải tìm cách giúp họ! Không thể để họ lâm vào tình cảnh của Florin trước đây!