Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 34.




Chương 34.

Sau khi nói chuyện với cha của Kazue xong, tôi tiếp tục tham quan cung điện Valley. Tôi ra ngoài ban công đêm qua mà ngắm nhìn thủ đô của Valley, tôi bắt đầu suy nghĩ về lúc gặp chị gái và Pu. Cuộc tình của họ cứ như trong tiểu thuyết mà ra, cứ như người đẹp và quái vật vậy. Nhưng khác ở chỗ kết thúc của câu chuyện ấy thật duyên mãng, còn Pu và chị chỉ là mới bắt đầu. Đang suy nghĩ miên mang thì có tiếng la thất thanh củ Pu từ trên cao vọng xuống.

- Hope!! Cứu với!!!

Nhìn lên trên thì cậu ấy đã trở về dạng chim và đang rơi xuống. Có vẽ như cậu ấy không còn tí sức lực nào, cậu ấy không bay được và đang rơi tự do. Tôi giang tay ra mà đón lấy Pu, cậu ấy rơi trọn vào vòng tay tôi. Gương mặt kinh hãi còn miệng thì lấp bấp.

- Tôi sai lầm rồi! Cô ấy không còn là nữ thần mà tôi biết!!!

Tôi ngạc nhiên và hoảng hốt hỏi cậu ấy.

- Có chuyện gì với chị tôi à! Sao cậu lại nói thế?

Với nét mặt lo lắng xen sợ hãi, cậu ấy kể lại.

- Sau khi cậu đi, chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc! Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện thật nồng ấm! Nhưng không! Một lúc sau cô ấy dắt tôi vào một căng phòng! Tôi lẻo đẽo theo sao và thầm nghĩ thời mình tới rồi! Khi tôi bước vào căn phòng ấy, đập vào mắt tôi là vô số dụng cụ t·ra t·ấn! Vì sau khi có hình dạng con người hoàn chỉnh tôi không thể dùng ma pháp, cho nên cô ấy dể dàng đẩy tôi vào góc và nói nhỏ vào tai tôi! Em đã chờ ngày này lâu lắm rồi, em đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho anh! Chỉ có mình anh được phép thấy sở thích và con người thật của em! Nói rồi cô ấy cười lên một nụ cười độc ác! Cô ấy trói tôi vào một cái bàn và bắt đầu lấy roi ra, tôi cố vùng vẫy nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào cả! Cũng may lúc đó thánh thuật cậu dạy tôi hết tác dụng và cũng rút cạn sức lực của tôi! Tôi cố bay ra cửa sổ, rồi rơi xuống mà không thể điều khiển được cơ thể?

- Sao lại có chuyện đó! Chị ấy hiền diệu thế mà!

- Không!!! Chắc chắn là do dòng máu của cha cậu cũng có trong người cô ấy! Dù rất giống mẹ cậu nhưng cô ấy vẫn là con của Henchi! Không sai được! Chắc chắn là thế, dù tám phần giống mẹ thì cũng phải có hai phần giống cha! Nhưng mà! Tại sao lại giống cái sở thích là t·ra t·ấn người khác chứ! Trời ơi!!!!

- Nhưng cậu nói là đã lớn lên cùng chị ấy! Lẽ nào cậu không nhận ra?!

- Đúng!!! Nhưng lúc trước cô ấy thùy mị lắm không hề lộ ra sở thích kì dị như thế!

- A!!! Tôi biết rồi!! Trước kia cậu không thấy được là vì chị ấy không muốn cho người ngoài biết bí mật của chị ấy! Còn bây giờ! Chị ấy cho cậu biết là vì chị ấy đã coi cậu là người thân của chị ấy!

- Nếu thật vậy! Thì tôi rất vui! Tôi cũng yêu cô ấy! Nhưng nếu ở bên cạnh cô ấy với cái sở thích như vậy, thì có khi tôi c·hết mất. Tôi không có sức chống chịu cao thế đâu!

Cậu ấy nói trong nổi buồn và lo sợ.

- Này! Thế sao khi phát hiện ra sở thích của chị ấy, cậu còn yêu chị ấy không?!

- Tất nhiên là còn!!

- Thế thì!! Cậu tự mà lo liệu đi, tôi không giúp được gì đâu!!



Chúng tôi đang nói chuyện thì có một tinh linh bay xuống và nói.

- Tôi có một lời nhắn của nữ thần dành cho Pu! Lời nhắn là! Tuy chỉ được chơi với anh một chút, nhưng em vui lắm! Em sẽ chờ đến khi anh thành thục thánh thuật ấy! Bây giờ! Anh đã biết bí mật của em, nếu như anh bỏ trốn hay tiếc lộ với người ngoài! Em sẽ truy đuổi anh đến tận cùng vũ trụ và vặt lông anh! Còn nữa! Khi lần tới anh đến đây em sẽ chuẩn bị nhiều thứ còn hấp dẫn hơn nữa!!!

Nói rồi tinh linh ấy bay về lại tán cây. Còn Pu thì như kẻ mất hồn, tôi cười lớn và nói.

- Hahaha! Trời cao có mắt, cuối cùng thì cũng có người trị được cậu! Từ giờ cậu sẽ thấy được tình yêu không phải toàn màu hồng thôi đâu! Cậu cũng sẽ hiểu được có những lúc tôi bế tắt thế nào!

Tôi gõ vào đầu cậu ấy một cái rồi bỏ đi. Còn cậu ấy thì đứng thẩn thờ xong rồi hét lớn!

- Trời ơi!!! Sao lại như vậy!!! Tôi ghét ông Henchi!!!!!!!

Đã hai tuần sau những biến cố của Valley. Chúng tôi cũng được mời đến tham quan nhiều nơi, tôi cũng rất ấn tượng với lối kiến trúc ở đây, nó có sự hài hòa với thiên nhiên nhưng cũng vô cùng có trật tự. Tuy được trồng rất nhiều cây nhưng những con đường luôn sạch sẽ, không hề có một chiếc lá rụng.

Quốc vương của Valley cũng đã khỏe hẳn, ông ấy cũng đã thông qua kiến nghị của tôi và cho sứ giả đi đàm phán việc hợp tác kinh tế với Florin, tôi cũng đã nhờ ông ấy thông báo cho Hiraki là chúng tôi chưa về mà muốn đến Rinnol để thăm nữ hoàng theo lời mời của bà ấy, tôi cũng nhờ Hiraki viết thư thông báo trước với Rinnol.

Hôm nay là ngày trước khi chúng tôi khởi hành đến Rinnol, quốc vương đã tổ chức một buổi tiệc chia tay. Tất cả mọi người đều được mời đến.

Quốc vương đứng trên bục cao nhất của chính điện trịnh trọng tuyên bố.

- Hôm nay buổi tiệc này được tổ chức là để đưa tiễn sứ giả của Florin! Cũng nhân dịp này ta cần tuyên bố một số việc với mọi người! Chúng ta đã đàm phán thành công với Florin về việc hợp tác trong các lỉnh vực thương mại và chế tạo. Ngoài ra nhờ có ngài sứ giả đây chúng ta cũng đã kí thành công hiệp ước không xâm lấn lảnh thổ và tạo một vùng tập trận chung nhầm tăng cường kinh nghiệm chiến đấu của hai bên. Hơn thế nữa trong khu vực ấy còn cho phép các thương nhân của cả hai bên buôn bán và người dân cả hai nước có thể sinh sống ở đó, nó có thể xem là lảnh thổ chung của cả hai để thắc chặt thêm tình hữu nghị! Chúng ta cũng đã thương lượng thành công, đổi một vùng đất không giáp biển của chúng ta lấy một vùng đất giáp biển ở phía nam Jogan. Từ nay Valley sẽ có biển, chúng ta đã có thể đánh bắt hải sản mà không cần phải mua với giá đắc đỏ như trước, chúng ta cũng được Florin hổ trợ hai mươi thuyền chiến lớn để bảo vệ vùng biển và ngư dân. Florin cũng đã hứa sẽ hổ trợ chúng ta thành lập và huấn luyện thủy quân, họ cũng chuyển giao công nghệ đóng thuyền cho chúng ta. Đổi lại chúng ta sẽ chuyển giao công nghệ luyện kim và chế tác của người lùn cho họ, tất nhiên là không bao gồm các công cụ c·hiến t·ranh và bí mật quân sự! Và việc quan trọng nhất là ta muốn tuyên bố hôn ước của công chúa Kazue cùng phó vương Hope. Cả hai đã được đính ước dưới sự chứng giám của nữ thần thiên nhiên, hôn lể sẽ được tổ chức tại Florin sao chuyến công du của phó vương. Như vậy từ nay Valley và Florin đã như người một nhà! Hãy nâng ly vì sự kiện trọng đại này!!!

Sau khi quốc vương phát biểu xong, tất cả đều hô vang và uống cạn. Tôi đang ngồi cùng mọi người và nói chuyện với các quý tộc thì mẹ và cha của Kazue bước xuống. Bà ấy nói với tôi.

- Thế sáng mai cậu phải đi à?

Bà ấy có một nét uy nghi nào đó khiến tôi có cảm giác như mình bé lại. Tôi lể phép đáp.

- Vâng!! Ngày mai chúng con sẽ xuất phát đến Rinnol!

- Cậu không cần giả bộ lể phép với tôi! Tôi đã nghe con bé và các cô gái kia nói về cậu rồi!

Tôi gật thót mình nhìn sang ba cô gái thì họ quay mặt đi như vờ không nghe thấy gì.



- Vậy họ nói gì ạ?

- Chúng nói! Cậu là một người thô lỗ, cọc cằn, trăng hoa, cậu có thể làm bất cứ người con gái nào cậu gặp đổ gục! Chúng còn nói! Cậu là một kẻ máu lạnh có thể g·iết bất cứ kẻ nào cản đường cậu và cậu cũng không hề coi cha mình ra gì!!

Bà ấy nói xong, tôi như c·hết đi một nữa linh hồn. Có khi nào bà ấy đổi ý không? Tôi cuối gầm mặc xuống như muốn thú tội.

- Nhưng chúng cũng có nói! Cậu có thể thô lỗ và cọc cằn với bất cứ ai nhưng cậu chưa từng làm thế vơi chúng! Chúng cũng nói! Trong vô thức cậu làm bao cô gái đổ gục nhưng cậu chưa làm ai phải đau khổ! Chúng nói! Cậu có thể máu lạnh với kẻ thù nhưng cậu cũng chư bao giờ thấy người tốt g·ặp n·ạn mà không cứu! Cậu không hề coi cha mình ra gì! Nhưng cậu chưa bao giờ phản bội lại lòng tinh của ông ấy! Và hơn hết cậu có thể hi sinh tất cả vì chúng!!!

Tôi vẫn ngồi yên không nói được lời nào. Họ nghĩ về tôi như thế sao, mình cũng đã làm được nhiều như thế sao, có lẽ mình nên sống chậm hơn một chút!

- Khi nghe chúng nói thế! Ta biết mình đã nhìn nhầm cậu! Ta xin lỗi vì những hành động lúc trước, mong cậu có thể cùng tôi uống cạn ly rượu này! Từ nay chúng ta đã là người một nhà xin cậu cứ tự nhiên!!

Tôi đứng dậy đối mặt với bà ấy, trở nên nghiêm túc và nói.

- Nếu người đã nói như thế thì con xin phép!! Con xin uống cạn! Mẹ!

Tôi uống cạn một ly. Lúc bà ấy định uống thì quốc vương dùng tay ngăn lại. Tôi thầm nghĩ có chuyện gì nữa đây! Nhưng không, bà ấy lườm quốc vương một cái, ông ấy sợ sệt rụt tay lại. Thì ra nhà này là bà ấy làm chủ, thảo nào mà mỗi lần gặp bà ấy tôi lại có cái cảm giác ấy. Hoàng hậu nuốc một hơi hết ly rượu thì bỗng nhiên trở thành một con người khác. Bà ấy tiến đến cập cổ tôi và nói với giọng như đang say, còn quốc vương thì chỉ biết đứng lắc đầu.

- Nào nào!! Uống đi con trai, hôm nay mẹ con mình uống tới sáng! Hahaha!!

Bà ấy không còn cầm ly nữa mà cầm cả chai tu ừng ực và cũng không quên nhét chai rượu vào mồm tôi.

- Sao con không uống?!! Con không coi ta là mẹ à?!!

Tôi không dám phản khán mà chỉ biết vâng lời. Thì ra đây là lí do mà quốc vương muốn ngăn bà ấy lại. Giờ đây bà ấy không còn vẽ uy nghi như trước, một chân đặt lên ghế, tay thì cập cổ tôi mà hét lớn.

- Đêm nay! Con mà không say thì đừng mong rời khỏi đây! Lính canh đâu!!! Đóng cửa lại, kẻ nào chưa say mà bước ra khỏi đây thì lôi ra đánh!!!

Tôi nhìn quanh thì thấy các quý tộc đang cười vang và bắt đầu uống như là họ đã quen với việc này. Kazue và quốc vương thì đang ngồi cạnh nhau và ôm đầu, có lẽ đây là bí mật mà họ không muốn cho người ngoài biết.

Tôi thấy Pu hôm nay cũng lạ lắm, cậu ấy không thường sa dọa nhưng hôm nay cậu ấy uống rượu như uống nước lã. Tình yêu đúng thật là có thể thay đổi một người ghê gớm thật!

Thôi thì hôm nay chơi một bữa thật lớn!

Tôi cũng cầm lấy một chai và tu ừng ực.

- Tốt lắm!!! Tốt lắm con trai!! Như vậy mới đủ tư cách cưới con gái ta hahaha!!!!



Đêm hôm ấy tôi không biết mình đã uống bao nhiêu, tôi rời bửa tiệc vào khi nào và ai đã đưa tôi về phòng tôi cũng không biết.

Sáng hôm sau thức dậy, tuy vẫn còn say khá nhiều nhưng đầu không hề đau có lẽ là nhờ kháng tính, nếu ở thế giới cũ không chừng phải nằm vật vựa đến hai ngày. Nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai, còn trên người thì không một mảnh vải. Lúc này Airi mà Ami bước vào và nói.

- Anh đã dậy! Mau chuẩn bị đi, một giờ nữa chúng ta khởi hành!

- Xin lỗi!!! Nhưng hôm qua làm sao anh về được phòng?!

- Là lính gác đã đưa anh về! Trên người nực nồng mùi rượu nên em và Ami đã thay đồ cho anh!

Sao khi nghe thấy thế tôi xấu hổ và cuối gầm xuống. Nếu ba người kia mà biết chuyện này chắc mình thành cái xác khô mất!

- Hihi!! Em chỉ đùa thôi, là ba người kia làm đấy!

Nghe thế tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nói với họ với giọng trêu đùa.

- Thế à!! Tiếc thật!! Thôi để anh thay đồ rồi ra!

Hai cô gái mặt đỏ ửng ríu rít chạy đi. Muốn trêu tôi à hai người còn non lắm!

Khi tôi thay đồ xong và bước ra thì mọi người đã có mặt, chúng tôi cùng các quý tộc chào tạm biệt nhau. Kazue thì đang ôm mẹ mình, tôi tiến đến và nói.

- Con nhất định chăm sóc tốt cho cô ấy, xin hai người cứ yên tâm!

Mẹ Kazue nói với tôi như dặng dò.

- Ta biết con cũng rất yêu con bé nên ta rất yên tâm! Ta xin gửi gấm con bé lại cho con! À còn một việc nữa! Những gì con thấy đêm qua là cơ mật quốc gia không phải ai cũng thấy được! Chỉ có người trong gia đình mới được biết! Con hiểu ý ta chứ!

- Vâng!! Con hiểu!! Con rất vui vì người đã chấp nhận con!

Chúng tôi bắt đầu lên xe và vẫy chào mọi người. Riêng Pu vì vẫn còn dư âm của hôm qua nên còn nằm như c·hết. Lúc xe chuẩn bị lăng bánh thì có một tinh linh bay xuống giữa đám đông và nói lớn.

- Nữ thần thiên nhiên có lời nhắn chúc phúc cho gia đình phó vương! Và có lời nhắn đặc biệt nhờ phó vương chuyển cho lạc thần! Lời nhắn là! Nếu anh định bỏ chạy và không đến gặp em nữa, thì em sẽ bảo cha móc mắt và cắt lưỡi anh vì anh đã biết bí mật của em! Xin hết!!

Pu sao khi nghe thấy thì không biết từ đâu lấy ra thêm chai rượu nữa, cậu ấy tu một hơi xong lăng ra ngủ tiếp, chúng tôi thấy thế thì cười sặc sụa. Đúng thật là, trong cuộc thì tối ngoài cuộc thì sáng, kẻ chuyên giản đạo lí cho tôi về tình yêu rồi cũng có ngày này.

Xe lăng bánh, chúng tôi rời đi trong sự tiễn biệt của mọi người và người dân ở Valley.