Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 32.




Chương 32.

Sau khi chứng kiến tôi g·iết một vị thần trong đau đớn tột cùng. Một số người đã ngất xỉu ngay tại chỗ, số còn lại thì chân đã không còn đứng vững.

Pu nói nhỏ vào tai tôi.

- Này nói gì đó giải tõa đi! Nãy giờ cậu cười giống ác ma lắm đấy!

- Thật thế sao?!!

- Thật hơn chữ thật! Không khác gì ác ma từ địa ngục!

Tôi cười lớn và làm theo lời Pu.

- Nào các vị mọi việc xong rồi, chúng ta nhập tiệc tiếp thôi! Chỉ là một tên thần rác rưởi ấy mà!

Nghe tôi nói xong mọi người còn kinh hãi hơn lùi ra xa thêm chút nữa. Pu thì lắc đầu ngao ngán, cũng may có Kazue lên tiếng.

- Các vị không cần phải sợ! Anh ấy là phu quân ta, ta đã kết hôn với anh ấy ở Florin, anh ấy đến đây để giúp chúng ta!

Vừa nói cô ấy vừa đưa bàn tay đeo nhẫn của mình lên, cô ấy cũng siết chặt tay của hoàng hậu như sợ bà ấy từ chối. Hikari cũng lên tiếng.

- Ta với tư cách là cựu vương của Florin và giờ đây cũng là phu nhân anh ấy, ta lấy tư cách của mình và Florin bảo đảm anh ấy không có ý xấu!

Mọi người dần tin tưởng và bắt đầu bước vào bàn. Lúc này người hầu bắt đầu dọn dẹp và mang những món ăn khác lên. Tôi thì ngồi không dám nhúc nhích vì hoàng hậu đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm. Bà ấy hỏi tôi.

- Ngài và Kazue đã kết hôn?!!

- Vâng!! Nhưng vẫn chưa tổ chức lễ cưới!

Tôi ngoan ngoãn trả lời như một đứa trẻ. Còn Pu thì cười nắc nẻ.

- Thế!! Còn chuyện với nữ hoàng tiền nhiệm?!

- Vâng!! Cũng đã rồi ạ!

- Còn cô rồng lúc này?!

- Cũng thế ạ!

- Hai cô gái đứng sau ngài thì sao?!

- Không! Vẫn chưa ạ!

- Vẫn chưa!!!! Vậy có nghĩa là sẽ có?!!

Nghe bà ấy nói thế thì Airi và Ami mặt đỏ bừng bừng. Tôi thì biết mình lỡ lời, định biện hộ thì bà ấy nói tiếp.

- Ta không quan tâm chuyện ngài có bao nhiêu vợ! Nhưng con gái ta ở thứ bậc nào?!



Tôi ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào thì Hikari cầm tay Emiko lên chỉ vào chiếc nhẫn và nói.

- Thưa hoàng hậu, Bọn tôi đối với anh ấy không phân thứ bậc!

Kazue cũng đưa nhẫn của mình lên, cả ba chiếc đều giống nhau và cùng một màu!

- Ta có thể hiểu cô và con gái ta có vai vế gần bằng nhau! Nhưng còn cô rồng là ai?

Kazue lên tiếng.

- Thưa mẫu thân! Cô ấy cũng là công chúa của long tộc!

- Vậy thì ta hiểu rồi! Nói gì đi nữa con gái ta cũng là công chúa, ngài không thể cứ thế mà âm thầm cưới nó, ngài không thấy thiệt thòi cho con bé sao?!

Tôi lúc này ấp úng lên tiêng.

- Thưa hoàng hậu! Lúc trao nhẫn cho cô ấy tôi không hề biết cô ấy là công chúa cho đến gần đây Hikari và Kazue mới cho tôi biết. Tôi đã tức tốc thu xếp công việc và đến đây!

- Nói vậy! Là từ trước đến giờ cậu chưa từng biết con bé là công chúa?!

- Vâng! Đúng!

- Cậu không hề xem thường nó mà vẫn để nó ngan hàng với hai vị công chúa kia!

- Vâng!!!

- Nếu thế! Thì ta cũng thấy được tấm chân tình của ngài, ngài không vì thân phận của con bé mà coi trọng nó, ngài có thể vì nó mà đấu với một vị thần! Vậy nên, ta chấp nhận hôn sự này, vì con bé và cũng vì tình hữu nghị của hai nước!

- Thật thế ạ!!

- Nhưng ta có một điều kiện! Ta muốn cậu phải tổ chức một hôn lể đàng hoàng và công bố cho mọi người biết, ta không muốn con gái mình cứ thế mà gã đi trong âm thầm!

- Vâng! Tôi nhất định sẽ làm, nhưng xin hoàng hậu cho phép dời thời gian một chút, vì tôi còn phải đi thăm các quốc gia láng giềng. Khi nào lể cưới tổ chức tôi sẽ cho người thông báo trước!

- Điều đó ta chấp nhận!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Kazue thì nhìn tôi cười mỉm. Hoàng hậu tiếp tục nói.

- Việc tư đã xong! Giờ tới việc công!

- Valley rất cảm ơn ngài đã lặng lội đường xa đến đây mà giải quyết chuyện của chúng tôi, nếu không có ngài thì đất nước này còn phải gánh chịu nhiều đau thương hơn nữa!

- Vâng! Không có gì đâu ạ! Tôi đã cưới Kazue thì việc của cô ấy cũng là việc của tôi, tôi nghĩ đó là việc nên làm dù gì thì đây cũng là quê nhà của cô ấy!

- Vậy tôi xin đại diện cho Valley cảm ơn ngài! Còn một việc nữa, chúng tôi cũng phải cảm ơn ngài đã bày kế bình định Jogan, nhờ có ngài mà từ nay dân chúng không còn phải nơm nớp lo sợ cảnh bị t·ấn c·ông!

- Việc đó cũng không có gì! Chúng ta chiến thắng được là nhờ tin thần đoàn kết và mối giao hảo lâu dài do quốc vương và đại công tước Daiki gây dựng! Chúng tôi củng phải cảm ơn quý quốc đã cho mượn đường và binh lính trong lúc Florin ngặt nghèo. Nếu không có sự giúp đỡ của quý quốc, chúng tôi đã phải đối phó cùng lúc với cả hai cường địch thì có khi chúng tôi đã thua! Về việc này chúng tôi nên cảm ơn quý quốc mới đúng!



- Ta ghi nhận tấm lòng của vương quốc thông qua ngài, ta hi vọng quan hệ hữu nghị của hai quốc gia sẽ mãi trường tồn!

- Tôi đến đây ngoài những mục đích trên! Tôi còn có lời nhắn từ quốc vương nước chúng tôi cho quý quốc là! Chúng tôi mong muốn có thể hợp tác nhiều hơn trong các lỉnh vực khác ngoài quân sự như nông nghiệp, lâm nghiệp và đặc biệt là công nghệ chế tác vốn đã rất nổi tiếng của quý quốc. Tất nhiên là hợp tác cùng có lợi và chúng tôi chỉ học cách chế tác các nông cụ và dụng cụ phi quân sự mong quý quốc giúp đỡ!

- Nếu là vấn đề phi quân sự thì chúng tôi có thể đồng ý, chúng tôi cũng muốn học hỏi về nền nông nghiệp phát triển của vương quốc, nên việc này khi quốc vương hồi phục bọn ta sẽ bàng bạc và cho sứ giả yết kiến quốc vương của quý quốc để bàn luận!

- Vâng!! Nếu được thế thì quá tốt!

- Nếu mọi việc đã xong!!! Thì mọi người hãy nâng ly vì tình hữu nghị của hai nước! Cạn chén!!

Mọi người đều đồng thanh.

- Cạn chén!!!

Sau buổi yến tiệc tôi cũng đã ngà ngà say, tôi bước đi có hơi không vững nhưng vẫn còn khá tỉnh táo. Từ sau tôi nghe thấy tiếng của Pu đang nói vơi Rosa.

- Rosa con đừng học theo pa-pa nhé, cậu ta gian xảo lắm, cậu ta đâu phải người như thế. Cả cha của mình mà cậu ta còn cải tay đôi được, nhưng vì muốn cưới mẹ Kazue của con cậu ta liền giả ngoan hiền trước dạ sau thưa, khi lớn lên con hãy nhớ là đừng bao giờ sống hai mặt như cha mình nhé!

- Này!!! Tôi nghe thấy đấy nhé! Có tin tôi khóa miệng cậu không?!!

- Thấy chưa Rosa! Cậu ta trở lạ tính cách b·ạo l·ực rồi đó!

Định mắng cậu ta thì Rosa lên tiếng.

- Pa-pa dối trá!!!

Không muốn dùng b·ạo l·ực trước mặt Rosa nên tôi đành nuốc giận xuống. Chúng tôi về đến phòng, tôi ngã lưng xuống giường Emiko và Hikari ngồi bên cạnh còn Airi và Ami thì nằm giường bên cạnh và đang trò chuyện.

Pu lại tiếp tục lải nhải.

- Này! Rosa khi lớn lên con phải tìm một người thật ch·ung t·hủy nhé, đừng vì thấy cha con mạnh mà tìm người như vậy vì những kẻ như vậy rất trăng hoa và chỉ làm con buồn và khóc thôi, nhìn hai mẹ của con lúc này đi!

- Vâng! Con hiểu rồi! Pa-pa là kẻ trăng hoa xấu xa!

Tôi không thể kềm chế định ngồi dậy mà tẩn cho cậu ta một trận thì nhớ lời cậu ấy nói. Có lẽ là cậu ấy đang nhắc khéo mình! Nhìn lên thì thấy Hikari và Emiko buồn thiu vẫn đang ngồi lì trên giường. Không lẽ họ nhớ Kazue vì đêm nay cô ấy ở chổ hoàng hậu! Không đúng! Họ vừa mới gặp nhau mà! Tôi đánh tiếng hỏi.

- Sao hai em có vẽ buồn thế?!

Hikari chỉ ngồi lắc đầu. Còn Emiko thì lên tiếng.

- Sao anh đối xử với Kazue và người nhà cô ấy tốt thế! Không giống với người nhà của em, hay là anh không yêu em bằng cô ấy!

Tôi nhớ lại! Mình chưa từng, chào hỏi độc long và hỏa long lễ phép như lúc nãy! Mình chỉ nghĩ họ là rồng nhưng không phải, họ cũng là gia đình của Emiko!

Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Ngồi dậy ôm cô ấy từ phía sau và nói.

- Anh xin lỗi! Trong phút chốc anh quên mất họ cũng là gia đình của em, từ nay anh sẽ không phạm sai lầm như thế nữa!



Hikari ôm tôi từ phía sau và nói.

- Anh sẽ tổ chức hôn lể vơi Kazue à! Khi nghe thấy em đã rất ganh tị, anh chưa lần nào đề cập việc đó với em và Emiko cả! Em cảm thấy như mình lại đến sau cô ấy một lần nữa!

Tôi cười nhẹ và nói.

- Em nghĩ thế à! Em biết vì sao anh dùng máu của mình cho em mạnh lên không, vì em là người cũng quan trọng không kém gì Kazue cả. Anh biết lần này sẽ có chiến đấu nên anh không muốn lại thấy em b·ị t·hương như lần anh gặp em ở vương đô, nếu thế thì anh đau lắm! Lần này cũng thế sẽ không có ai bị bỏ lại phía sau cả, nếu quyết định làm hôn lể thì phải làm thật lớn. Phải có mặt của tất cả những người mà anh quen biết, và nhân vật chính cũng không thể chỉ có hai người! Phải có cả em và Emiko nữa!

Nói dứt tiếng thì tôi kéo cả hai người họ ngã xuống giường, cả hai người bọn họ lúc này đã không còn buồn nữa. Bọn tôi cười đùa và triêu chọc nhau, bỗng bọn tôi nghe thấy tiếng Airi và Ami đang thúc thích ở giường bên cạnh. Như hiểu ra chuyện gì đó Hikari nói nhỏ với tôi và bảo tôi ra bên ngoài một xíu. Tôi ra bên ngoài, Pu cũng đi theo tôi còn Rosa thì đã ngủ ở giường riêng của con bé.

Đứng bên lang can trên một nhánh cây, tôi ngắm nhìn những tinh linh đang bay và nói với Pu.

- Cảm ơn cậu đã nhắc nhở! Không có cậu có khi tôi lại vô tâm lần nữa!!

Cậu ta nói với giọng hờn dỗi.

- Tôi tưởng cậu muốn g·iết tôi mà!!!

- Xin lỗi!!! Do tôi quá ngốc nên không hiểu dụng ý của cậu! Cậu đúng là bạn tốt!

- Tôi thì không biết có nên xem cậu là bạn không nữa! Lúc nào cậu cũng muốn g·iết tôi, cậu không chịu suy nghĩ trước khi làm à?! Nhưng lần này thì ít ra não của cậu vẫn còn hoạt động, câu nên tinh tế thêm một tí đi. Họ đã rất bao dung rồi, không phải người phụ nữ nào cũng có thể đồng ý sang sẽ tình yêu của mình đâu. Ít ra thì cậu nên công bằng một chút!

- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, từ giờ tôi sẽ cẩn thận hơn!

- Tôi nghĩ bây giờ cậu có chuyện đáng lo hơn nữa kìa!

- Có gì đáng lo?!

- Thế còn Airi và Ami thì sao? Lúc cậu chưa tổ chức lể cưới thì họ còn cố hi vọng, nhưng bây giờ cậu đã xác nhận rồi. Tuy rằng ngoài miệng thì nói là chỉ cần được ở bên cạnh thôi, nhưng cậu cũng biết cái cảm giác người mình yêu cưới người không phải là mình đúng không?!

- Đó là lí do mà họ khóc?! Nhưng tôi không có tình cảm với họ! Tôi phải giải thích làm sao?

- Thế tại sao lúc trên xe ngựa cậu lại gieo hi vọng cho họ! Rồi lúc cậu tặng lắc tay cho Airi nữa! Để rồi bây giờ lại cố dập tắc nó! Cậu đúng là một tên đạo tặc độc ác!

- Nhưng! Những lúc đó tôi không nghĩ nhiều như thế! Tôi đau đầu quá!

- Chuyện này không ai giúp được đâu! Tự mà giải quyết những rắc rối do mình tạo ra đi!

Tôi bắt đầu vò đầu bức tóc suy nghĩ cách giải quyết thì Emiko gọi chúng tôi vào nghỉ.

Bước vào phòng, tôi không dám nhìn mặt Airi và Ami tôi lủi thủi như muốn trống tránh, tôi đi một mạch lên giường của mình nhảy lên trùng chăm kính đầu. Hikari nằm bên cạnh nói nhỏ vào tai tôi.

- Yên tâm! Mọi chuyên đã giải quyết xong!

Emiko bên cạnh cũng nói nhỏ với tôi.

- Chỉ lần này nữa thôi! Nếu còn lần sau em sẽ bảo Hikari hút cạn cái máu trăng hoa của anh!

Tôi không hiểu hai người họ đang có ý gì, lúc này im lặng là thượng sách. Không nên mở miệng nói ra bất cứ chuyện gì là an toàn nhất!

Chúng tôi cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.