Chương 31.
Chúng tôi cùng anh lính tiến ra bên ngoài hoa viên nơi tổ chức buổi tiệc. Đập vào mắt tôi là một khung cảnh chỉ có trong cổ tích, những tinh linh đủ màu sắc lơ lững tõa sáng khắp nơi, vườn hoa có đủ các loại hoa đầy màu sắc đang khoe sắc và tõa hương ngào ngạc. Một bàn tiệc lớn và dài được đặt ở trung tâm, xung quanh là các bàn nhỏ hơn chắc là cho các quý tộc có chức vụ thấp.
Thấy tôi và mọi người bước tới các quý tộc của Valley tiến đến và nhiệt tình chào hỏi, trong số đó tôi thấy có một kẻ có mái tóc rối xù, làng da trắng nhợt nhạt như người sắp c·hết, khoác bên ngoài một bộ áo choàng bằng lông thú màu đen. Trong đầu tôi nghĩ, có lẽ nào hắn là tên hầu tước mà mẹ của Kazue đã nhắc tới, không chắc là không phải đâu, đâu phải k·ẻ g·ian nào cũng mặc đồ đen!
Mẹ của Kazue cùng cô ấy bước đến nơi trịnh trọng nhất của chiếc bàn lớn, giỏng giạt tuyên bố.
- Thưa các vị quan khách! Vì lí sức khỏe nên quốc vương hiện không đến được! Nên hôm nay ta sẽ chủ trì buổi tiệc này nhầm đón tiếp sứ giả, ngài phó vương của vương quốc Florin, người đã có công lớn giúp chúng ta bình định Jogan và cũng là người đã đánh bại đế quốc phương bắc hùng mạnh. Buổi tiệc đón tiếp ngày hôm nay cũng nhầm chào đón con gái ta trở về công chúa Kazue! Mời các vị cùng ngồi xuống và nhập tiệc!
Tất cả chúng tôi ngồi xuống, nhưng tôi chỉ nhìn chầm chầm vào Kazue mà thất thần, vì cô ấy quá xinh đẹp. Thường ngày cô ấy chỉ ăn mặc bình thường và không hề trang điểm, nhưng hôm nay thì khác cô ấy khoác lên mình bộ vấy thật lộng lẩy và quý phái, môi được đánh son đỏ mộng, một nét đẹp chỉ có như trong tranh. Hikari kéo tay tôi và nói.
- Ngồi xuống!! Nhìn gì mà như muốn ăn tươi cô ấy vậy em hút cạn máu anh bây giờ!
Tôi hoàn hồn trở lại và ngồi xuống bắt đầu dùng bửa cùng mọi người. Mẹ của Kazue hỏi tôi.
- Thưa ngài phó vương! Không biết có việc gì quan trọng mà ngài đã lặng lội đường sá xa xôi đến đây!
Tôi trả lời một cách lịch sự và cũng có ý dò hỏi.
- Thưa hoàng hậu! Sau khi tôi thăm gia đình về thì có nghe được tin là quốc vương và hoàng hậu đã đến tìm tôi nhưng không gặp được, vì sợ quý quốc buồn lòng nên chúng tôi đã đến đây để tạ lỗi! Lúc đến đây tôi cũng có nghe được là quốc vương đang ốm nặng, không biết ngài ấy có sao không và tôi có thể giúp được gì không ạ!
- ÔI!!! Thế thật là quý!!! Chúng tôi cảm ơn ngài đã đến thăm và quốc vương cũng đã khỏi bệnh, ngài ấy chỉ hơi suy nhược cần tịnh dưỡng vài ngày nữa là khỏe thôi thưa ngài!
Tên quý tộc áo đen lúc nãy có vẽ bồn chồn và lo lắng lên tiếng.
- Ngài!!! Ấy đã khỏi ư thưa hoàng hậu?!!
- Đúng vậy!!! Nhờ ơn trời lúc ngài ấy thập tử nhất sinh có một ánh sáng từ trên trời chiếu xuống làm bệnh ngài ấy khỏi hoàn toàn! Có lẽ là các chư thần đã cứu ngài ấy!
Tên quý tộc ấy lắp bắp trả lời.
- Thế!! Thế thì tốt!!!
Tôi nhảy vào cuộc trò chuyện của họ.
- Tôi cũng vui mừng khi nghe quốc vương đã khỏi, nhưng có vẻ vị quý tộc này không vui và ngài có thể cho ta biết ngài là ai không?!
Hắn ta nhanh chóng lắp liếm câu hỏi của tôi.
- Ta!! À!! Ta là hầu tước của Valley. Là hôn phu của công chúa!
Nghe xong tôi đã hiểu quả thật kẻ xấu rất thích mặc đồ đen! Tôi lịch sự xin phép hoàng hậu.
- Thưa hoàng hậu tôi thấy ngài hầu tức đây khá thú vị, tôi có thể xin phép nói chuyện với ngài ấy một chút được không?!
- Vâng!!! Xin ngài cứ tự nhiên, ngài ấy cũng là một trong những quý tộc đời đầu của Valley đấy!
Hữm! Quý tộc đời đầu à!
- Thưa ngài hầu tước ngài nói mình là hôn phu của công chúa, vậy công chúa và hoàng tộc có chấp nhận chưa mà ngài đã mạnh miệng như thế?!
- Tất nhiên là!!!
Tôi và hắn ta nhìn về phía Kazue cùng hoàng hậu cả hai người đều lắc đầu. Tôi bắt đầu hỏi tiếp.
- Nếu như vậy!!! Không phải là bất kính sao thưa ngài?!!
- Nhưng!!! Chỉ có ta mới có thể trị được d·ịch b·ệnh!!!
Tôi bắt đầu cầm ly rượu lên lắc nhẹ nếm một tí cười quỷ quyệt và nói tiếp.
- Ồ!! Thế ngài thật tài giỏi!!! Cũng xứng đáng đấy! Nhưng! Theo như tôi biết thì ôn dịch này và thứ điện hạ mắc phải ngay cả nữ thần của thiên nhiên còn bó tay, thì sao một người thường có thể loại trừ ôn dịch! Không lẽ ngài là thần!!
Hắn ấp úng mà lương lẹo.
- Ta!! Ta!! Vì ta có kiến thức về d·ịch b·ệnh!
- Nếu!!! Ngài đã nói vậy thì ngài có thể cho ta xem thuốc ngài dùng không, ta chỉ muốn nghiên cứu và hứa không tiếc lộ ra đâu!
- Ta!! Không thể đưa cho ngươi, đó là gia truyền!!
Tôi đập bàn một cái, vết nức trên bàn xé ngược thớ gỗ tiến về phía hắn ta rồi quát.
- Đủ rồi!!! Không thể đưa ra! Chứa không phải ngươi không có à!
Hắn ta hoãn hốt như sợ bị lộ bí mật.
- Ngài nói gì vậy?! Làm gì có chuyện đó!
Tôi như một tia chớp, thoát cái đã từ sau cập cổ hắn và nói.
- Thôi đừng cố che giấu nữa! Chẳng có phương thuốc nào ở đây cả, ngài cứu được họ vì ngài là người đã cấy mầm bệnh đúng không? À lúc này có thể đổi xưng hô được rồi! Phải gọi ngài là tà thần mới đúng, nhưng ngài là tà thần gì nhỉ?
Mọi người có mặt đều kinh hãi và lùi ra xa. Hắn ta thì vẫn cố biện minh.
- Mọi người làm gì vậy! Hắn ta vu khống ta, ta chỉ là một người thường thôi?!
Lúc này hắn đã sập bẫy của tôi.
- A!!! Thì ra ngài chỉ là người thường thôi sao, ta xin lổi!
Tôi buôn hắn ra, còn hắn thì vui mừng xác nhận.
- Đúng! Đúng Thế!!!
- Ngài chỉ là người thường! Sao ngài sống lâu thế, ngài còn sống thọ hơn cả tộc Efl và người lùn nữa. Ngài có thể sống qua mấy đời quân vương, ngài có bí kiếp sống thọ nào không chỉ tôi với!
Tôi hỏi hắn với gương mặt lạnh băng và ánh mắt sắc lẹm. Một người quý tộc hét lớn.
- Đúng rồi! Hắn ta chỉ là người thường nhưng sống rất lâu!
Một người khác lại lên tiếng.
- Đúng rồi!!! Tôi từng đọc trong thư viện hoàng gia, hắn được phong quý tộc là nhờ có công loại bỏ bệnh dịch, một đợt d·ịch b·ệnh rất lớn!
Thấy mình hết đường chối cải hắn đứng dậy cười và hét lớn.
- Hahaha!! Đúng vậy!!! Ta là ôn thần!!! Các ngươi có thể làm gì ta!! Nếu không đưa Kazue cho ta, ta sẽ sang bằng cả đất nước này!!!
Nói rồi hắn ta chỉ tay lên trời, một đàng thằn lằn bay xuất hiện trên bầu trời, dưới đất thì có rất nhiều Golem đá xuất hiện bao vây mọi người lại.
Mọi người đều hoảng sợ chạy tứ tung nhưng điều bị bao vây lại. Còn những người đi theo tôi thì rất bình tỉnh. Tôi bắt đầu diễn trò quỳ xuống ôm chân hắn vờ như khóc rồi nói.
- Xin ngài!!! Hãy tha thứ cho tôi!! Xin ngài tha mạng cho tôi!!!
Hắn ta cười lớn và nói.
- Đã quá muộn, vì ngươi dám làm lộ kế hoạch chiếm lấy quốc gia này mà ta đã ấp ủ ngàn năm nay nên ngươi phải c·hết! Ngươi phải c·hết dưới đàn rồng của ta!!
Nghe hắn nói thế tôi lăng ra cười bò và mọi người đi chung cũng thế. Tất cả mọi người của Valley đều không hiểu chuyện gì.
Pu thì cười lăng cười bò xong cậu ấy chỉ về hướng Emiko và nói.
- Emiko!!! Hắn nói đó là đồng loại của cô kìa!!! Cô có họ hàng nào như thế à!! Hahahaha!!!!
Emiko mắt phừng phừng lửa mủi thì thở ra khói trong tức giận. Tôi vừa lăng dưới đất vừa cười vừa nói.
- Hahaha!! Rồng!!! Ngươi nói đó là rồng!!! Mà này ngươi bao nhiêu tuổi rồi thế! Cái đó mà gọi là rồng!!!
Hắn ta tức giận quát lơn.
- Từ lúc tái sinh!! Ta đã hai ngàn tuổi, có gì mà các ngươi cười!!!
- Thì ra là vậy! So với các vị thần khác ngươi chỉ là đứa trẻ! Để ta thử xem bầy rồng của ngươi và bầy thằng lằn có cánh của ta xem ai hơn?!
Nói rồi tôi mở cánh cổng ra và hét to.
- Này mọi người có đồ ăn ăn tươi sống này!
Một bầy rồng lớn bay ra ngoạn cổ những con thằng lằn bay, rồi trở về túi thế giới. Hắn ta mắt chữ o mồn chữ a kinh ngạc.
Hắn tiếp tục quát lớn.
- Không sao! Ta còn đội quân Golem!
- Đâu?! Ta có thấy gì đâu!!
Khi hắn nhìn lại thì Rosa và Emiko đang dùng đầu của đám Golem chơi đá cầu. Hắn há hốc mồm lần nữa như không tin vào mắt mình. Emiko đang ở dạng rồng liếc nhìn hắn rồi khì một cái ra lửa. Tôi thấy hắn giật bắng cả mình, đúng là một tên thần trẻ con!
- Không!! Ta không chịu thua!!
Nói rồi hắn biến thành một làng khói bay đến chỗ Hikari siết eo cập cổ cô ấy từ phía sau và nói.
- Đứng yên! Nếu các ngươi dám manh động ta sẽ bẻ cổ phu nhân của ngươi! Và Kazue mau lại đây!!!
Từ phía sau nên hắn không thể thấy được ánh mắt của Hikari lúc này, đôi mắt cô ấy đỏ ngầu như máu, phát ra một tia sáng đỏ, răng nanh bắt đầu dài ra. Cô ấy chuyển sang dạng chiến đấu, vừa nói Hikari vừa giật chỏ và đấm đá hắn.
- Cơ thể ta!! Chỉ có mình anh ấy được chạm vào! Bất cứ ai đi quá giới hạn đều phải c·hết!
Khi Hikari dừng tay hắn ta nằm bệt dưới đất, tôi tiến lại và nói với hắn.
- Mỗi lần cô ấy nổi điên ta còn không đám đến gần! Thế mà ngươi gan dạ thật!!
- Các ngươi! Rối cuộc là ai! Nhưng không sao, ta cũng không c·hết được ta là thần ta sẽ gieo rắc d·ịch b·ệnh trên khắp đất nước này rồi các ngươi sẽ phải hối hận!
- Thật là ngươi không thể c·hết không?! Theo như ta biết thì ngươi có thể c·hết đấy chỉ là ngươi lại được tái sinh thôi. Ngươi mới vừa tái sinh không lâu mà sui cho ngươi lại gặp ta ở đây, mà còn lại đòi cưới người ta yêu quý nhất!
- Hahaha!!! Nói thế thì ngươi cũng như ta thôi, ngươi cũng muốn có được đất nước này!
- Đừng so sánh tình cảm của ta so với lòng tham của ngươi! Nó chỉ khiến ta câm hờn ngươi hơn thôi!
- Câm hờn ta!! Thì ngươi có thể làm gì được! Ngươi không thể g·iết ta!
- Ngươi sai lầm rồi! Ta có thể g·iết ngươi đấy!
Nói rồi, tôi dùng một tay nắm vào đầu hắn giơ lên cao và siết mạnh. Hắn kêu gào trong đau đớn.
- Không!!! Thả ta ra ngươi chỉ là người thường sao có thể làm thế! Không thể nào!!
- Bây giờ!! Ngươi mới biết sợ à, ta còn biết nhiều hơn ngươi đấy. Ta biết nếu ngươi c·hết thì ôn dịch sẽ tan biến cùng với ma lực của ngươi!
- Làm sao ngươi biết! Điều đó chỉ có các vị thần mới biết!
- Ta còn biết ngươi đã phạm luật của thần!
Một!! Ngươi là ôn thần, ngươi chỉ có quyền gieo rắc d·ịch b·ệnh để giúp tự nhiên cân bằng. Thế mà ngươi lại làm nó vì tư lợi bản thân!
Hai!! Là một vị thần, dù là thần nào cũng không thể lạm sát người dân vô tội!
Ba!!! Cũng là tội lớn nhất, ngươi dám m·ưu đ·ồ chiếm lỉnh một quốc gia của người thường!
Với tất cả những tội trên, thay mặc thần thế giới và thần của sự sống, tái sinh. Ta tuyên ngươi án tử!
- Khoang đã!! Làm sao ngươi biết những việc đó! Làm sao ngươi biết họ! Ngươi là vị thần nào?!!!
- Ta không phải thần!!! Ta chỉ là kẻ chuyên trị những vị thần sa ngã!! Còn nữa vì những tội ác ngươi gây ra cho vương quốc này. Ta sẽ cho ngươi c·hết trong sự đau đớn mà người dân phải chịu đựng khi mắc ôn dịch của ngươi. Mong ngươi sau khi tái sinh hãy nhớ nổi đau này, và hãy làm một vị thần tốt!
Nói rồi tôi lấy từ túi thế giới ra một mẫu nấm đen tuyền, hắn thấy thì liền la hét.
- Không!!! Không!!! Thứ đó không thể xuất hiện ở đây. Xin hãy g·iết ta đi, đừng bắt ta ăn nó!!
- Ngươi phải cảm nhận nổi đau, để khi gây ra nổi đau cho người khác ngươi biết cân nhắc!
Nói xong tôi nhét nấm vào miệng hắn trong tiến la hét thất thanh. Tôi thả tay ra, hắn ôm bụng quằn quại trong đau đớn, tay chân co quắc lại la hét. Một lúc sau hắn níu lấy chân tôi và nói.
- Ta không có lựa chọn! Khi sinh ra đã là một ôn thần bị mọi người ghê sợ! Ta không có lựa chọn!!
Tôi cười với hắn và nói.
- Không phải ngươi không có lựa chọn! Mà ngươi không dám chống lại số phận, lần hồi sinh sau sao ngươi không thử chống lại số phận của mình một lần!
- Đúng rồi!!! Ta chưa từng thử!! Vậy lần sau ta sẽ thử một lần vậy!!
Nói rồi hắn tan vào không khí trong một làng khói đen. Nghĩ lại thì hắn cũng thật đáng thương!!!