Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 30.




Chương 30.

Cỗ xe ngựa tiến dần vào thủ đô dừng lại trước cây cổ thụ lớn trung tâm. Mọi người bước xuống, binh lính bất ngờ quỳ xuống hành lễ.

- Công chúa đã về!!!

Tin đồn bắt đầu lan ra khắp thủ đô. Có một người lùn khá lớn tuổi bước đến tự giới thiệu.

- Thưa ngài tôi là tể tướng của Valley được quốc vương cử đến đây tiếp đón ngài và các vị phu nhân! Vì đường đi xa xôi quốc vương có căn dặng, xắp xếp cho các vị nghĩ ngơi trước. Chiều nay sẽ là buổi tiệc tiếp đón ngài với sự góp mặt của hoàng gia! Xin ngài và các vị phu nhân theo tôi!

- Vâng!!! Vậy chúng tôi xin phép!

Ông ấy đưa chúng tôi tiến vào bên trong thân cây, bên trong to lớn hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều. Đi qua một dãi hành lang dài, chúng tôi dừng trước một căn phòng khá lớn.

- Thưa ngài!! Ngài có thể nghỉ ngơi ở đây, chúng tôi cũng đã xắp xếp tùy tùng của ngài ở những phòng bên cạnh. Ngài có thể gọi họ bất cứ lúc nào, người hầu của chúng tôi cũng luôn túc trực bên ngoài, có việc gì ngài có thể yêu cầu!

- Vâng xin cảm ơn ngài! Vậy tôi có thể gặp quốc vương ngay không?!

- Thưa ngài quốc vương chúng tôi hiện không khỏe. Nhưng ngài ấy cũng có nói là muốn gặp công chúa!

Kazue.

- Ông ấy không khỏe à? Ta sẽ đến ngay!

- Vâng!! Thưa công chúa mời cô theo tôi!

Nói rồi, Kazue tạm biệt chúng tôi và đi theo tể tướng. Không yên tâm tôi căng dặng mọi người, ở yên trong phòng, tôi và Pu dùng ẩn thân đi theo sau bọn họ.

Trên đường đi Pu hỏi tôi.

- Cậu nghĩ có gì mờ ám à?

- Đúng thế! Mới vài tháng trước đức vua đã đến tìm Kazue và ra về trong tức giận. Việc đó thật lạ, Hikari từng nói với tôi chính đức vua của Valley đã nhờ cô ấy cho Kazue ở lại và bảo vệ cô ấy. Tôi linh cảm là có chuyện gì đó không tốt!

Theo họ đến căng phòng to lớn của đức vua tôi trông thấy ông ấy đang mằn trên giường có vẽ rất đau đớn. Trong phòng có một người phụ nữ khá xin đẹp đứng bên cạnh chắc là mẹ cô ấy, cả hai nhìn bề ngoài đều rất trẻ trung. Có lẽ là nhờ dòng máu Efl của họ.

Khi thấy quốc vương đang đau đớn Kazue ngay lặp tức chạy đến ông chầm ông ấy mà khóc.

- Phụ hoàng!!! Người sao vậy!!

Quốc vương không thể trả lời dù chỉ một từ. Mẹ cô ấy với vẽ mặt buồn bã trả lời.

- Cha con không biết đã bị bệnh gì? Mọi pháp sư và tinh linh ở Valley đều không thể chữa được! Ông ấy còn sống đến giờ này là nhờ nữ thần của thiên nhiên dùng thánh thuật chia sẽ đấy!

Tôi thầm nghĩ, thánh thuật à là loại thánh thuật giúp chia sẽ nổi đau! Có lẽ vì thế mà binh lính đã nói bà ấy có vẽ yếu đi!

Tôi hỏi Pu.

- Cậu nghĩ sao?!

- Tôi nghĩ! Đây không phải là bệnh thông thường mà là mầm của ôn dịch! Nó rất khó trị, nếu mẹ của Kazue nói thật, đến cả một vị thần sở hữu thánh thuật cũng không trị được. Thì chỉ có thể là mầm của ôn dịch thôi! Còn nữa! Nó rất nguy hiểm, khi người bị cấy mầm ôn dịch mà c·hết ôn dịch sẽ phát tám ra xung quanh và lây cho những người gần đó!



Nghe cậu ấy giải thích xong, tôi gật gù suy nghĩ. Rồi tôi chợt nghe bà ấy nói tiếp.

- Trong Valley có một người có thể chữa khỏi nhưng người ấy chỉ đồng ý với một điều kiện!

Kazue đáp.

- Là ai thưa mẫu thân và điều kiện gì?!

- Là!! Hầu tước người đã cầu hôn con lúc trước! Lúc đó con đã bỏ trốn và cha con cũng bao che. Nên hắn ta đem lòng thù ghét! Không chỉ cha con mà có rất nhiều người dân đã bị căng bệnh này, có lẽ nó là d·ịch b·ệnh. Nhưng hắn ta có thể dùng một loại ma pháp gì đó cứu sống họ! Hắn ta chỉ đồng ý cứu ông ấy với điều kiện là con phải lấy hắn ta!

Kazue nghe xong nắm chặt tay quốc vương núp mặt xuống và khóc. Lòng tôi lúc này đau nhói quay sang hỏi Pu.

- Có kẻ làm được việc mà một vị thần không làm được như vậy sao?!

- Tôi nghĩ không đơn giản đâu! Nếu mà nữ thần sở hữu thánh thuật không làm được, mà một người thường làm được, thì chỉ có một khả năng! Kẻ đó là người đã cấy mầm ôn dịch! Chỉ có người cấy mới có thể lấy ra hoặc là người có ma lực tối cao mới làm được, không thì sẽ bị l·ây n·hiễm mà c·hết ngay lặp tức đấy!

Kazue nói trong nước mắt.

- Nhưng!! Con không muốn, trải qua rất nhiều năm cuối cùng con cũng tìm được anh ấy! Con không muốn!!

Quốc vương lúc này đã tỉnh nắm chặc tay của Kazue rồi nói.

- Con không cần làm thế! Ta hiểu nổi lòng của con vì thế ta không muốn con lấy người mà mình không yêu!!

Nói rồi ông ấy lại lịm đi còn Kazue thì gào khóc trong thống khổ. Lòng tôi lúc này càng đau hơn, có lẽ cô ấy đang rất vằng xé và đau đớn. Nhìn sang Pu tôi hỏi.

- Tôi có thể cứu được ông ấy không?!

- Được!!! Cậu đủ sức đấy, nhưng mầm bệnh của ông ấy đã khá nặng sẽ mất nhiều thời gian đấy!

- Tôi sẽ làm! Nhưng không muốn mọi người phát hiện!

- Được! Thế thì làm theo lời tôi nói!

Theo lời Pu nói tôi tiến đến bên cạnh quốc vương bắt đầu thực hiên một loạt ma pháp và thánh thuật phức tạp. Những người xung quanh chỉ thấy có một vầng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào người quốc vương, họ nghĩ là có một vị thần nào đó đang cứu ông ấy, nên đã quỳ xuống và cầu nguyện. Chỉ có Kazue là nhìn thẳng và vần sáng nơi tôi đang đứng và nói.

- Là anh phải không!! Em cảm ơn anh!!

Sau hai tiếng. Tôi đã làm hết các bước mà Pu chỉ, một khối cầu màu đen đã được lấy ra khỏi người quốc vương, dùng tay mình tôi bóp nát nó. Mọi người chỉ thấy khối cầu ấy bay lên và tan biến.

Quốc vương lúc này đã hồng hào trở lại, nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh. Tôi liền hỏi Pu.

- Sao ông ấy vẫn chưa tỉnh? Tôi làm sai gì à?!

- Cậu nghĩ ai cũng như cậu à! Ông ấy đã khỏi chỉ là do cơ thể suy nhược quá thôi, nghĩ ngơi vài ngày sẽ không sao!

- Thế được rồi! Chúng ta về thôi!

Tôi tiến đến chỗ Kazue chạm tay vào vai cô ấy, Kazue phát hiện ra gật đầu nhẹ như thầm cảm ơn. Trên đường về tôi hỏi Pu.



- Cậu nghĩ có cách nào cứu được cả người dân đang bị d·ịch b·ệnh của Valley không?!

- Chắc là không thể! Chỉ có kẻ gieo rắc d·ịch b·ệnh mới có thể lấy chúng ra, hoặc là làm tan biến hết ma lực của kẻ đó thì mầm bệnh cũng tan biến theo, vì cơ bản mầm bệnh được tạo từ ma pháp của kẻ đó mà!

- Hừm!!! Vậy tôi hiểu rồi! Để tôi tìm hiểu thêm rồi thương lượng với kẻ đó!

- Lại thương lượng nữa à?! Sao mà tôi sợ cậu quá!

Tôi cười lớn và tiến vào phòng của chúng tôi. Mọi người ào tới và liên tục hỏi tình hình.

Hiraki.

- Sao rồi!! Anh tìm hiểu được gì chưa?!

Emiko.

- Mọi chuyện có như chúng ta dự tính không?!

Airi.

- Có gì đúng không, sao anh đi lâu thế?!

Tôi chỉ cười và nói một câu với họ.

- Anh đã hiểu mọi chuyện rồi, chuyện này cũng dể giải quyết thôi mà hahaha!!!

Nói rồi, tôi nằm vật xuống giường và bỏ mặt cho họ vây lấy tôi và liên tục hỏi. Trong lúc đó Kazue từ bên ngoài chạy vào nhảy lên ôm chầm tôi và nói trong ngẹn ngào.

- Cảm ơn anh!! Vì đã cưu phụ hoàng!!!

- Anh đã hứa là sẽ không để em phải đau khổ mà! Đúng không?

Nói rồi tôi đưa tay lên má lau nước mắt cho cô ấy. Hai người kia thấy thế liền kéo Kazue ra và tra hỏi, cô ấy kể lại mọi chuyện cho họ, còn tôi thì chơi đùa với Rosa và Pu.

Chúng tôi cứ thế nghỉ ngơi đến chiều còn Kazue sau khi nói chuyện với những người kia, cố ấy đã đến chỗ hoàng hậu chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.

Một anh lính gõ cửa và thông báo.

- Thưa ngài!!! Bổi tiệc sắp bắt đầu, hoàng hậu cho mời ngài và các vị phu nhân ra bên ngoài ạ!

- Buổi tiệc tổ chức bên ngoài à?

- Vâng thưa ngài!! Buổi lể được tổ chức bên ngoài vườn theo nghi thức hoàng gia ạ!

- Tôi hiểu rồi!! Vậy phiền anh chờ chút rồi dẫn đường cho chúng tôi, chúng tôi không quen thuộc đường!

- Vâng!! Tất nhiên rồi ạ!

Tôi vào trong và nói với Hikari!



- Hikari này!! Em còn nhớ việc mẹ anh đã nói với em không?!

- Việc gì?!

- Việc em chưa có sức mạnh và cách kích hoạt nó!

- Em nhớ!! Nhưng mà!!

- Vì tối nay có thể có biến cố lớn! Một mình anh và Rosa không thể bảo vệ hết mọi người, nên anh muốn em có thể tự bảo vệ bản thân! Dù Emiko luôn bên cạnh em nhưng anh không yên tâm!

- Nhưng phải làm sao?

Tôi bắt đầu giải thích cho cô ấy. Hikari bắt đầu tiến liên cắn vào cổ tôi nhưng tôi không hề cảm thấy đau. Sau khi hút máu tôi một hồi lâu, cô ấy dừng lại. Hikari bắt đầu có thay đổi, làng da trắng sáng căng mịn hơn, đôi mắt cũng đỏ hơn lúc trước, răng nanh của cô ấy mọc dài ra thêm, thân hình biến đổi lúc trước đã xinh đẹp rồi bây giờ càng quyến rủ bội phần. Tôi nhìn Hikari không rời mắt, cho đến khi Emiko thức tỉnh tôi.

- Anh ngắm không chán à?!!

Tôi vội định hồn lại và hỏi Hikari.

- Em có thấy thay đổi gì không?!!

Cô ấy ngắm ngía cơ thể mình một hồi rồi nói.

- Bên ngoài có thay đổi, nhưng bên trong không biết có không?

Pu bay lên quạt cánh vào đầu tôi một cái rồi nói.

- Sao không dùng giám định! Cậu biết nhiều ma pháp quá nên lú rồi đúng không? Hay là bị hớp hồn bởi ngoại hình vừa biến đổi của cô ấy rồi?!

Lời nói của Pu làm vô cùng ngượng. Dùng ma pháp giám định thì thấy được cô ấy được tăng sức mạnh nhưng không biết là bao nhiêu. Còn về ma pháp thì, có hấp huyết và siêu hồi phục.

Tôi nói lại những gì mình thấy cho Pu cậu ấy gật gù và nói.

- Thì đó là những gì cơ bản mà một ma vương vampire có mà, còn về ma pháp thì có thể học thêm sao này tôi sẽ dạy!

- Cậu!!! Nói cái gì? Ma vương?!!

- Thì đúng rồi! Máu của cậu đâu phải vampire nào cũng hút được, nó có sức mạnh của thần tối cao đấy. Mới hút có một lần mà đã như thế, nến thêm vài lần nữa không khéo cô ấy bất tử như thần luôn không chừng!

Nghe Pu nói xong tôi mới nhớ ra. Thì ra đây là lí do mà mẹ đã bảo cô ấy hút máu mình. Ôi thật đúng là bà ấy đã bị Henchi l·ây n·hiễm cái tính thích thử nghiệm rồi! Đang trầm tư suy nghĩ thì tôi nhìn sang Hikari và thấy cô ấy đang liếm mép nơi những giọt máu còn sót lại, rồi nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng. Cô ấy nói.

- Em bắt đầu thấy thèm anh rồi đó! Máu của anh làm em hương phấn như một chất gây nghiện vậy!

Tôi sợ hãi núp sau lưng Pu, rồi cậu ấy nói.

- Đúng thế! Cô ấy là Vampire mà, nếu từ đầu không hút máu thì thôi nhưng nếu đã hút thì sẽ nghiện đấy. Vì cậu đã bắt cô ấy làm vậy nên từ nay cậu phải làm túi máu cho cô ấy, nến không cô ấy sẽ phát điên và không kiểm soát được mình đấy!

- Việc quan trọng thế! Sao giờ cậu mới nói!!!

- Mẹ cậu có cho tôi nói đâu! Bà ấy nói nếu tôi nói ra trước khi cậu cho Hikari hút máu bà ấy sẽ g·iết tôi đấy!

Nghe cậu ấy nói xong, Tôi nhìn sang đôi mắt đỏ như máu của Hikari lúc này đầy vẽ thèm thuồng, tôi có cảm giác nó không còn đẹp như trước nữa. Hay là tại tôi bắt đầu sợ cô ấy nên mới thấy vậy!

Tôi lấy lại bình tỉnh, căng dặng mọi người bảo vệ lẫn nhau nếu có chuyện gì sảy ra thì ưu tiên bảo vệ Airi và Ami vì họ chỉ là người thường nên rất dễ bị tổn thương. Nói rồi tôi cùng mọi người bước ra cửa và đi đến buổi tiệc.