Chương 29. Phần 2: Chuyến đi.
Sau khi chia tay cha mẹ, vì để ba cô gái hiểu thêm về nơi mình từng sống, chúng tôi quyết định ở lại một đêm cùng đốt lửa cùng nói chuyện như lúc chúng tôi chưa gặp họ. Đêm hôm ấy là một đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, lúc trước tôi luôn nghĩ mình là kẻ cô độc, nhưng không tôi không cô độc chỉ là tôi không nhận ra thôi. Tôi có cha mẹ như bao người khác, có một người bạn luôn ở bên cạnh mình và còn có rất nhiều người yêu mình vô điều kiện.
Sáng hôm sau, chúng tôi quay về. Khi vừa dịch chuyển đến dinh thự thì trước mắt tôi là một cảnh tượng ồn ào. Có rất nhiều người tập trung bên trong, từ xa tôi thấy có cả Yuki và Eiji đang đứng với vẽ mặt lo lắng. Từ trên tầng chúng tôi bước xuống và chào hỏi họ.
- Sao vậy!!! Có chuyện gì mà tụ tật đông thế?!
Họ vừa nhìn thấy chúng tôi, thì vui cười hớn hở. Từ xa Airi chạy đến và ôm chầm lấy tôi, cô ấy khóc nghẹn và nói.
- Sao mọi người đi lâu thế, chúng em tưởng là mọi người có chuyện gì rồi!
Sợ ba người kia hiểu lầm, tôi liền đẩy nhẹ cô ấy ra. Định lên tiếng thì Hikari đã c·ướp lời và nói.
- Hữm~~!! Chúng tôi có bị gì đâu chỉ là về ra mắt gia đình anh ấy thôi! Và cha mẹ anh ấy cũng đã chấp nhận!
Cô ấy nói với nét mặt như muốn khẳn định cho Airi biết. Nhưng Airi cũng không phải dạng vừa cô ấy cũng đáp lại.
- Em không quan tâm chuyện đó chỉ cần anh ấy ở đây là được!
Lúc hai người họ đang trừng mắt với nhau thì tôi cất tiếng xua tan bầu không khí.
- Chúng tôi chỉ vừa mới đi thôi mà, sao mọi người lo lắng thế?!
Yuki bắt đầu lên tiếng.
- Mới đi à?!! Cậu có biết là cậu và mọi người đã đi hơn mấy tháng rồi không! Hiraki vì không yên tâm nên đã cử tôi và Eiji đến đây quản lí nơi này và chờ mọi người về đấy!
Tôi chợt nhớ ra, thời gian bên trong kết giới khác hoàn toàn so với bên ngoài. Để che giấu mọi chuyện nên tôi bắt đầu bịa chuyện.
- À!!! Tôi xin lổi, vì muốn cho ba người họ về thăm gia đình tôi nên chúng tôi mới đi. Nhưng cha và mẹ tôi nồng nhiệt quá nên chúng tôi ở lại hơi lâu! Xin lỗi!!
Nói xong tôi nhìn ra bên ngoài, tôi thấy tuyết đang rơi. Khi chúng tôi đi là mùa hè, nếu bây giờ có tuyết nghĩa là đã mùa đông, vậy là chúng tôi đã đi gần một năm thảo nào họ lo lắng thế. Nhìn về phía ba cô gái tôi ra hiệu cho họ biết đừng tiếc lộ, thấy họ gật đầu tôi mới yên tâm.
- Về thăm gia đình cũng tốt, nhưng cậu phải báo với chúng tôi một tiếng. Dù gì Hikari cũng từng là nữ vương một nước, không thể cứ thế mà đi!
- Xin lỗi!! Chúng tôi quyết định hơi bất ngờ nên không kịp báo!
- Thế gia đình cậu ở đâu?!
- À!! Họ ở một vùng quê hẻo lánh và biệt lập, họ không thích dao du với bên ngoài và cũng rất ngại tiếp xúc với người bên ngoài!!
Yuki liên tục chất vấn tôi với những câu hỏi. Tôi trả lời tất cả gần như trôi chảy nên cậu ấy cũng không nghi ngờ và rồi cậu ấy nói vơi giọng điệu trách móc.
- Chưa thấy quý tộc nào sung sướng như cậu kể từ lúc cải cách! Cậu có biết từ lúc cậu đi có bao nhiêu quốc vương của các nước lân cận sang muốn gặp cậu không, tôi và Hiraki đã phải viện đủ lí do để cho họ hiểu đấy!
- Thế!!! Họ muốn gặp tôi làm gì?!
- Thì để hỏi thăm, xem là người nào mà có thể đánh bại hai quốc gia cùng lúc! Tôi nghĩ nếu cậu đã về thì nên đi một chuyến đi!
- Hừm!!! Thật là phiền phức!
- Nói nghe này! Những nước nhỏ thì không đi cũng được, nhưng có một chỗ cậu nhất định phải đi!
- Chỗ nào mà nghe nguy hiểm thế?!!
- Là Valley!!! Đích thân quốc vương và nữ hoàng của họ đã đến đây nhằm gặp cậu và thăm con gái, nhưng khi nghe cậu đã dẫn con gái họ đi mất họ đã rất tức giận mà quay về!
- Con gái nào, đừng có nói bậy mọi người hiểu lầm đấy!!!
Lúc này mọi người đều cười to như được mùa. Yuki vỗ vai tôi và nói.
- Hóa ra là cậu vẫn chưa biết! Cậu thật vô tâm!!!
Tôi gảy đầu tỏ vẽ khó hiểu. Hikari dắt tay Kazue đến và nói.
- Anh không biết à! Kazue là con gái độc nhất của đức vua Valley đấy, nói cách khác nếu hai người kia mà c·hết thì cô ấy cũng là nữ hoàng. Nhưng tuổi thọ của Efl cao lắm, anh đừng có mơ mộng mình được làm vua!
Tôi khinh ngạc mà hỏi Kazue.
- Hikari nói có thật không, em là công chúa của Valley! Nhưng tại sao em lại lưu lạc đến đây?!
- Đúng vậy! Em là công chúa của Valley, còn em đến vùng đất này là để tìm anh và trốn tránh hôn nhân chính trị. Lúc trước Hikari đã che giấu cho em!
- Anh thật có lỗi! Khi đã không hỏi em!
Tôi ậm ừ hồi lâu thì đưa ra quyết định.
- Này Yuki!! Cậu ngay lập tức triệu tập Haruo bảo cậu ấy trông chừng dinh thự và xử lí công việc ở đây cho đến khi tôi về. Tôi quyết định rồi tôi sẽ đến Valley!
Sao khi nói xong thì tôi nhìn thấy Airi và Ami có vẽ buồn bã! Tôi liền nói lớn!
- Lần này đến Valley ngoài mục đích thăm hỏi quốc vương của họ. Và cũng là củng cố hữu nghị giữa hai quốc gia, nên tôi sẽ dẫn theo khá nhiều người đấy!
Airi và Ami lúc này cười tươi như hoa. Còn Emiko hình như phát hiện ra nên đã đá tôi một cái.
Eiji lên tiếng.
- Nhưng mà tên Haruo đó cứng đầu lắm hắn có đến làm không?
- Không sao! Các cậu cứ nói với hắn, nếu hắn không đến tôi sẽ dẫn chị hắn đi mãi mãi. Và nếu làm việc không tốt tôi có thể làm điều tồi tệ với cô ấy là hắn sẽ đến!
Vừa nói xong thì ngay lặp tức tôi ăn ba cái tát như trời gián, đầu óc quay cuồng.
- Tôi hiểu rồi! Vậy chúng tôi sẽ về vương đô và sắp xếp cho Haruo đến!
- Được rồi vậy đi!!
Yuki và Eiji cùng quân lính lên ngựa về lại vương đô. Tôi nhìn sang Airi và căng dặng.
- Em cho người chuẩn bị xe ngựa lớn và một số xe mang thức ăn đủ từ đây đến Valley nhé chúng ta sẽ sớm khởi hành!
- Vâng em làm ngay!
- Còn Ami, tôi muốn cô viết một bức thư để lại cho Haruo nhắc cậu ấy hãy trông chừng dinh thự và bảo vệ người dân. Nếu buồn chán quá thì có thể mời bạn bè của cậu ấy về chơi!
- Nhưng sao ngài không làm ạ?!
- Vì tôi nghĩ! Trên thế giới này cậu ấy chỉ nghe lời mình cô thôi!
- Vâng!!! Nếu vậy tôi làm ngay!
Mọi thứ sắp xếp xong, tôi tiến ra bên ngoài trong sự thắc mắc của Pu.
- Sao cậu không gọi một con rồng ra đi có nhanh hơn không, làm gì mà phải rườm rà thế?
- Tôi muốn có ấn tượng tốt!
- À tôi hiểu rồi! Cậu không muốn mọi người ở Valley biết cậu là một tên ác ma, và còn là một kẻ bắt cá nhiều tay hahaha!!
Tôi bình tỉnh tóm cổ Pu, đưa búng tay sát vào đầu cậu ấy và nói.
- Này trí tuệ của cậu kinh khủng thật đấy, nhưng mà nó dùng không đúng lúc có tin là tôi cho trí tuệ của cậu bay ra ngoài không?!!
- Không!!! Tôi chỉ đùa chút thôi, chứ tôi thích đi xe ngựa lắm!!!
- Thế thì tốt!
Tôi bỏ cậu ấy xuống, và đi về chổ mọi người đang đợi, đoàn xe có tất cả năm chiếc. Một chiếc lớn nhất đủ chổ cho mười người và có tới mười ngựa kéo. Những xe sau chở thức ăn và người hầu, có mười tùy tùng và mười hầu gái đi theo không tính Ami và Airi.
Tôi hỏi Airi.
- Sao chuẩn bị hoàng tráng thế!
- À!! Là điên hạ đã chuẩn bị từ trước vì chuyến đi này mang tầm quốc gia nên phải chu đáo!
- Sao tôi cảm thấy áp lực vậy!
Pu lại xía vào.
- Áp lực là đúng rồi ra mắt gia đình nhà vợ mà, trên thế giới này không có người nào ra mắt nhà vợ mà không cảm thấy áp lực cả!
Nói xong cậu ấy ngay lập tức bay lên vai Kazue mà cười thành tiếng. Nhưng không giống những người khác đang cười nắc nẻ, cô ấy có vẽ lo âu. Tôi tiến tới nắm tay cô ấy.
- Không cần phải sợ có anh đây rồi!
Cô ấy cười mỉm và chúng tôi lên xe. Cỗ xe ngựa bắt đầu lăng bánh, chạy qua những cánh đồng lúc này đã phủ đầy tuyết trắng. Xa xa nơi những ngôi nhà có các cột khói trắng bay lên, có một vài đứa trẻ đang chay tung tăng nghịch tuyết. Thấy những cảnh vật đó tôi nở một nụ cười, mọi người thắc mắc hỏi tôi.
- Có chuyện gì vui mà cười thế!
- Thấy được những thứ này anh biết người dân đã thực sự ấm no! Những đứa trẻ đã có đủ áo ấm để vui đùa dưới tuyêt, những ngôi nhà cũng có đủ thức ăn để nhóm bếp và mùa đông. Và con đường tuy dài nhưng không hề có tuyết vì đã có người dọn đẹp do có nhiều hàng hóa cần chuyển!
Hikari.
- Là nhờ cả vào anh đấy!
- Không!! Là nhờ tất cả mọi người! Nhờ Yuki dám đưa ra ý kiến, nhờ Hiraki chịu lắng nghe, nhờ Eiji đã dũng cảm cầm chân quân thù, nhờ Daiki không ngại tuổi già mà xông pha tiền tuyến, và còn nhờ những người bình thường như Goro chăm chỉ làm việc. Là nhờ tất cả mọi người!
Ami lên tiếng.
- Nhưng! Em xin lỗi có lẽ em không được ngồi đây, em chỉ là người hầu!
Emiko tiếp lời như chăm chọc.
- Cô cứ ở đây! Nếu cô mà ở nơi khác có người đau lòng đấy!
- Emiko em nói gì vậy?!
- Không phải à! Xin ngài hãy bõ ra chút lòng thương xót cho em được bên cạnh ngài thôi cũng được! Rồi có ai đó không cần suy nghĩ gật đầu cái một! Không biết ai vậy ta!!
Cô ấy nói trong giọng hờn dỗi, nhưng không sai một câu, tôi chỉ biết căm nín và quay mặt đi. Còn Ami thì cuối gầm mặt xuống vì thẹn thùng.
Trải qua một tuần rông rủi trong cái lạnh giá của mùa đông chúng tôi cũng đã đến được biên giới của Valley, vì hai nước có tình hữu nghị khá tốt nên biên giới luôn mở cửa cho thương nhân cả hai bôn bán. Khi vừa đến biên giới chúng tôi gặp một toán lính canh và có một người tiến đến hỏi.
- Các vị là ai? Đến đây có mục đích là gì?
Airi khoác áo lông vào bước xuống và trả lời.
- Thưa ngài!!! Đây là phó vương cùng các vị phu nhân của vương quốc Florin, họ đến đây là để thăm hỏi và xin yết kiến đức vua của các vị!
- Ồ!! Thì ra là ngài ấy! Chúng tôi sẽ cho người đến hoàng cung thông báo trước. Vì từ đây đến thủ đô của chúng tôi cũng khá xa nên chúng tôi sẽ cử thêm người hộ tống và dẫn đường. Xin cô báo lại với ngài ấy là chờ chúng tôi một chút!
- Vâng!!! Chúng tôi hiểu!
Nói rồi, anh lính chạy đi, một thời gian sau có một toán người cưỡi ngưa đến, người chỉ huy đến xe chúng tôi và nói.
- Thưa ngài chúng tôi đã sẵn sàng chúng ta có thể lên đừng!
Tôi vén màng trên xe ngựa ra và nói.
- Cảm ơn các anh! Vậy nhờ các anh dẫn đường!!
- Vâng!!
Đoàn xe của chúng tôi tiếp tục lên đường đến thủ đô của Valley. Trên đường đi tôi thấy quốc gia này đa số là Efl và người lùn cũng có nhiều chủng tộc khác, nhưng họ sống với nhau rất hòa thuận. Có vẽ họ là người rất yêu quý thiên nhiên, trên các con phố của các thành phố mà tôi đã đi qua trồng rất nhiều cây xanh thậm chí có nhiều ngôi nhà còn được làm trên những thân cây lớn.
Tôi vén màng và hỏi anh lính người lùn bên cạnh.
- Tôi thấy đất nước các anh thật trong lành và thanh bình nó thật đẹp!
- Đúng vậy thưa ngài! Nhưng gần đây có nhiều ôn dịch đang hoành hành trong đất nước, quốc vương đang rất đau đầu!
- Sao lại như thế! Một đất nước trong lành và sạch như vậy lẽ ra phải không có ôn dịch chứ!
- Đúng thế thưa ngài! Đất nước chúng tôi được sự bảo hộ của nữ thần thiên nhiên, nên chúng tôi rất tôn trọng thiên nhiên nhưng không hiểu sao gần đây bà ấy có vẽ mệt mỏi và suy yếu. Rồi ôn dịch bắt đầu hoành hành, tôi cũng chỉ nghe kể lại chứ cũng không biết rỏ lắm!
- Ta hiểu rồi! Khi nào gặp quốc vương ta sẽ hỏi thử nguyên do biết đâu ta giúp được!
- Nếu được như thế thì quá tốt ạ!
- Không cần phải khách khí như thế!
Tôi quay vào trong xe thì thấy vẽ mặt lo lắng của Kazue. Linh tính có chuyện gì đó tôi hỏi cô ấy.
- Kazue! Từ lúc bắt đầu chuyến đi em luôn có vẽ lo lắng, có chuyện gì vậy?!
- Không!! Không có chuyện gì!
- Em đừng giấu anh nữa, chắc chắn là có chuyện gì đó! Em là một người rất dể đọc suy nghĩ em biết không, hay là em không còn coi anh là gia đình!
- Không!! Không phải vậy!
Hiraki và Emiko đồng thanh.
- Có chuyện gì vậy cậu nói ra đi!
Cô ấy bắt đầu, ngã vào vai tôi mà khóc. Vừa khóc vừa kể lại toàn bộ câu chuyên, sau khi nghe xong mọi người đều bắt đầu ôm lấy và an ủi cô ấy.
Sau khi nghe câu chuyện của Kazue, tôi bắt đầu lên tiếng.
- Em có nhớ lần đầu gặp em anh đã hứa gì không?!
Cô ấy vẫn không nói gì mà cứ dụi đầu vào vai tôi.
- Anh đã hứa với em là anh sẽ bảo vệ em và không bao giờ đánh mất em lần nữa, dù cho có là thần thánh hay là ác quỷ chỉ cần kẻ đó là tổn thương em thì kẻ đó phải c·hết! Cũng với lời hứa đó bây giờ anh sẽ sửa lại đôi chút. Em là người quý báu của anh nhưng những người ở đây giờ phút này cũng thế, lời hứa đó cũng dành cho tất cả những người có mặt ở đây! Mọi người hiểu chứ!
- Nhưng người chúng ta đối mặt là!
Emiko lên tiếng.
- Có mười tên như vậy cũng chả sao Hope cân được tất cậu không phải lo!
Rosa cũng góp phần.
- Đúng thế!! Con đã thấy Pa-pa đánh một ông thần mém c·hết ma-ma không phải lo. Huống hồ kẻ đó chỉ là một người tầm thường!!!
Sau khi nghe mọi người an ủi cô ấy cũng đã đỡ hơn và bắt đầu tự tin cười đùa trở lại.
Chúng tôi đi chuyển liên tục dưới sự hộ tống của binh lính sau một tuần cũng đã đến thủ đô của Valley. Trước mắt chúng tôi là một tòa thành lớn ở giữa hoàng thành là một cái cây to lớn và xanh tốt, tỏa ra xung quanh là những cái cây nhỏ hơn, trên mỗi cái cây là một ngôi nhà. Vừa vào cổng thành những tinh linh như những đóm sáng nhỏ bay khắp nơi.
Một thủ đô như chỉ có trong cổ tích!!