Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 2.




Chương 2.

Trong lúc tâm trí đang rối bời vì những suy nghĩ và sự hối hận. Hối hận vì sao khi còn sống không quan sát kỉ hơn, không nói ra hết những gì mình nghĩ, luôn tự chịu đựng một mình, luôn lo sợ và luôn cười để khỏa lấp những lo sợ ấy. Để đến khi xuống mồ lại để lại cho người khác sự đau khổ và bi thương. Bỗng nhiên ông ấy cất tiếng.

- Ngươi có muốn làm lại một lần nữa không? Một lần nữa, để sửa lại những sai lầm và cùng ta tạo ra một thế giới không ai phải đau buồn, một thế giới tự do không có sự bất công và ai củng sống thật với cảm xúc của mình. Để không còn một ai sau khi c·hết đi mà vẫn mang trong mình sự ân hận giống như ngươi!

- Có thể sao? Nhưng tôi vừa mới nãy đã tự hứa với bản thân mình là!!!

- Thực ra, ta đã tạo ra một thế giới trong đó có tất cả những gì ngươi có thể nghĩ ra, nhưng nó vẫn còn thiếu một cái gì đó ta không thể hiểu nổi, nó không giống như kì vọng của ta. Có thể ngươi là thứ mà cái thế giới ấy đang thiếu và cũng có thể là không, nhưng đây cũng có thể là cơ hội của ngươi để sống một cuộc đời mới, một cơ hội mới. Dĩ nhiên ngươi có thể từ chối và tan biến cùng với những nỗi niềm trong tim!

Một thế giới khác ư, mình có thể làm lại?

Hữm!!Khoan đã, tan biến, sao giống như ông ta đang uy h·iếp mình vậy, ông ta rốt cuộc là thần hay là ác quỷ vậy?

- Tất nhiên ta là thần rồi, nhưng cũng đâu có quy định nào là thần không được dùng thủ đoạn để uy h·iếp kẻ khác. Mà sau cuộc nói chuyện với ngươi, ta cảm giác ngươi dường như không có tín ngưởng, ngươi không tin vào các vị thần à?

- Trước khi trả lời câu hỏi này tôi có thể khẩn cầu ông không? Với tư cách là một vị thần ông có thể đừng.... có... đọc .... tâm .... trí ... tôi ... nữa không?! Có cảm giác như mình đang bị x·âm p·hạm quyền riêng tư ấy c·hết tiệt.

- Ha!! Ha!! Ta cũng đâu có muốn, nhưng nó cứ tự hiện ra ấy chứ, biết làm thế nào được!

- Thôi đành vậy! Lí do tôi không tin vào các vị thần vì từ lúc được sinh ra, chưa có lời khẩn cầu nào được đáp lại.

- Không được đáp lại là đúng rồi, vì thế giới của ngươi có còn vị thần nào đâu. Thế giới ngươi đang sống là một thế giới đang ở thời kì thịnh vượng và ổn định, mọi thứ điều có thể tự thân con người giải quyết thì cần gì đến thần linh. Nên ta đã đưa chúng đến các thế giới khác, à mà có một số cũng cự tuyệt nên ta cũng cho chúng hòa vào vũ trụ rồi còn đâu.

- Hòa vào vũ trụ! Vậy là ông đã g·iết hết họ ư, mà xin đính chính lại ông có thực sự là thần không vây?



- Cũng không hẵn là g·iết c·hết, dù gì chúng cũng là do ta tạo ra mà, chúng chỉ đang chờ dc tái sinh ở một thế giới khác, một thế giới thực sự cần đến chúng. Mà ta cũng không biết mình là thần không nữa, cũng có thể là không phải, vì ta là người tạo ra thần linh mà, một thực thể đứng trên cả thần linh ư! Chắc vậy!

Một thực thể đứng trên cả thần linh ư! Không thể đùa được, ông ấy không chừng có thể khiến mình chịu đau đớn hơn cả c·ái c·hết hàng tỉ năm thì thà c·hết quách đi cho xong. Mà đứng trên cả thần linh là gì nhỉ? Thôi thì cứ đồng ý với ông ấy và xin thêm một số quyền lợi vậy, biết đâu chừng ông ấy sẽ buôn tha và lãng quên mình!

- Ngươi cũng thông minh và láo cá đấy, vậy ngươi sẽ xin gì? Nhưng ta nói trước ta chỉ cho ngươi năm điều ước không hơn đâu hãy suy nghĩ cho kỹ, vì thế giới ngươi sắp đến do mới tạo ra nên nó rất điên rồ đấy. Vì ngươi chỉ là người thường nên ta ưu ái, chứ những kẻ khác chỉ có ba thôi đấy!

Hừm ``.... phải suy nghĩ cho kỉ mới được! Không thể vừa mới đáp xuống đ·ã c·hết nữa thì xong. Mà thế giới ấy thế nào vậy ta? Biết đâu chừng có là thế giới phép thật không chừng, đầy dã thú, ác ma, các vị thần.... Đúng rồi, ông ấy từng nói nó có tất cả những thứ mình có thể tưởng tượng ra. Vậy thì! Để sống được thì nhất định phải có nó!

- Suy nghĩ xong chưa? Thằng nhóc này lắm chuyện thế, ta còn có cuộc hẹn với một vị nữ thần xin đẹp khác, nhanh đi!

Á..à... thì ra là vậy! Tôi phải cho ông biết vì sao biển xanh lại mặn.

- Xong rồi! Tôi đã suy nghĩ xong, tôi có những điều ước như sau. Tôi muốn có tất cả khán tính!!!

- Được đấy! Một lựa chọn thông minh để sống sót.

- Hai! Tôi muốn có được siêu sức mạnh, để làm việc mình muốn còn việc mạnh bao nhiêu thì do ông quyết định.

- Cũng được đấy, vậy ta sẽ cho ngươi có sức mạnh bằng sức mạnh của sinh vật mạnh nhất thế giới ấy.

- Ba! Tôi muốn có ma lực một lượng ma lực vừa đủ và có thể sử dụng được tất cả các loại ma pháp ở thế giới ấy, lượng ma lực ấy cũng do ông quyết định.



- Được! Dù gì thế giới ấy cũng là thế giới của ma pháp mà. Vậy ta sẽ cho ngươi có lượng ma lực bằng với ma lực của pháp sư mạnh nhất thế giới ấy.

Hữm ~~... Thế giới ma pháp à? Vậy thì phải suy tính lại mới được, nếu đem được đồ ở thế giới củ đến và bán đi, thì không phải giàu to, lúc đó các cô gái sẽ vây quanh cùng với danh tiếng à, haha... haha...

- Ngươi tham lam thật đấy! Nhưng rất tiếc là không được, như thế là g·ian l·ận đấy. Nhưng ta có thể cho ngươi giử lại kí ức ở thế giới củ để ngươi có thể tạo ra những gì mình biết, quyết định vậy đi ta chấp nhận.

- Khoan đã! Tôi chưa nói ra mà ông làm gì vậy, ông lại lén đọc suy nghĩ của tôi à ông già c·hết tiệt này!!!

- Rất tiếc điều ước thứ 4 đã được thực hiện, thần linh không nói hai lời, từ bây giời hãy thận trong hơn.

- Ông… ô.... Được rồi! Vậy thì điều ước cuối cùng của tôi sẽ là được đặt tên cho ông và từ giây phút này ông phải dùng cái tên đó cho đến hết đời. Hahaha!!!

- Khoan ...k... đã! Như thế là g·ian l·ận đấy, thôi thì ngươi hãy đùng điều ước đấy cho mình đi, ngươi cũng cần nó mà, hay là sau này dùng lúc nào cần thì cứ gọi ta ta sẻ thực hiện nó cho ngươi, như vậy có hơn không?!

Có chuyện gì với lão già này thế nhỉ? Sao trông có vẻ lo lắng thế, chỉ là một cái tên thôi mà, có lẽ nào ông ta biết mình sẽ đặt cho ông ta một cái tên thật biến thái sao, hay có lí do nào khác. Không, nhất định phải cho ông ta biết tay.

- Không! Thần linh không nói hai lời, ông không nhớ à. Vậy thì từ nay tên ông sẽ là ''Henchi" đáng lẽ tôi định cho ông cái tên biến thái hơn cơ, nhưng dù gì ông cũng đã là người gọi tôi lên đây! Hahaha!!

- Thằng ...th... nhóc c·hết tiệt này! Được rồi ta đồng ý. Nhưng ngươi hãy nhớ một điều sức mạnh càng lớn trách nhiệm càng cao. Còn nữa, vì ngươi dám đặt cho ta một cái tên như thế, thì hãy chuẩn bị tinh thần để nhận sự phẫn nộ của các vị thần khác đi, vì đó là một đặc ân mà không phải ai cũng có được, haaaa!!!!! Thú vị thật, trong tất cả những kẻ ta từng gặp thì ngươi là người duy nhất dám nói chuyện ngang hàng với ta!

- Ông... ô.... đang nói gì vậy? Sao mặt ông nhìn thâm hiểm thế, ông đang có m·ưu đ·ồ gì à, chỉ là tên thôi mà?

- Bây giờ ngươi không cần phải hiểu! Thời gian sẽ cho ngươi biết tất cả! Sao rồi, ngươi đã chuẩn bị tinh thần để xuống địa ngục chưa? Còn nữa, vì lòng biết ơn ngươi dám đặt tên cho ta, trong suốt thời gian ngươi ở thế giới ấy ta sẽ gửi xuống cho ngươi những món quà thật thú vị từ lúc sinh ra cho đến lúc c·hết đi, à mà ta không biết ngươi có c·hết được không nữa?!!

- Khoan.... kh... đã! Cái gì mà quà, ông có m·ưu đ·ồ gì thế, cái gì mà c·hết nữa? Có phải là ông muốn trả thù tôi đúng không? Thôi có gì từ từ nói, hay là mình làm lại được không, tôi thấy ý tưởng trở thành một người bình thường cũng không tồi chút nào đâu. Làm lại đi nha, tôi thấy sợ rồi đó mong ông bỏ qua nha!



- Giờ đây ngươi lại vang xin ta à! Rất tiếc thần linh không nói hai lời. Nào chuẩn bị cho cuộc hành trình nào, ngươi mất thời gian quá đã nói là ta có hẹn rồi!

Nói xong ông ta xách cổ áo tôi từ phía sau mang tôi đi trong sự kêu gào mà không hề có sự thương xót, và ông ấy nở trên môi một nụ cười thâm độc. Lúc này nước mắt tôi bắt đầu, có lẽ mình làm hơi quá rồi, tôi bắt đầu nghĩ lại những này tháng ở thế giới cũ, liệu mình có thể sửa sai, có thể làm lại, có thể tiếp tục cười trở lại hay là cứ giấu nó vĩnh viễn. Mình phải đối đầu với thứ gì ở thế giới mới, liệu có thể sống nổi không? Phải làm sao đây! Đang suy nghĩ miên mang thì ông ấy cất lời.

- Đến nơi rồi! Chuẩn bị hạ cánh nhé!

- Hạ cánh! Ý ông là ông sẽ ném tôi từ trên này xuống cái cái chấm bé tí bằng quả bóng bàn ấy à? Vậy thì khác nào ông đang cố g·iết tôi?

- Đã nói là ta đang có hẹn, tự mà đáp xuống, không lẽ ngươi muốn ta đưa ngươi tới chổ, mà không biết là từ trên này xuống tới đó bao xa nhỉ, sống nổi không nhỉ hihihi.... hihi!

- Cái ....c... gì! Đây là lần đầu á! Tôi là chuột thí nghiệm của ồng à? Từ ...từ.... đã!

- À còn nữa! Vì ngươi dám xúc phạm ta rất nhiều lần nên đây sẽ là sự trả thù của ta, ngươi sẽ không có gia đình ở thế giới mới, nên ngươi muôn được tái sinh vào lúc bao nhiêu tuổi?

- Cái ...c.... gì! Bao nhiêu tuổi là sao? Nhỏ quá thì sao sống nổi ở cái thế giới ấy, mà lớn quá thì mất vui, thôi thì cho tôi khoản 12-13 tuổi là được rồi!

- Hữm ~~... Ngươi nghĩ ngươi có quyền lựa chọn sau khi đã xúc phạm ta à? Mà dù gì ta cũng rủ chút lòng thương xót với ngươi, ta chấp nhận yêu cầu cuối này của ngươi!

Sau khi nghe ông ta nói xong thì tôi liền nghĩ ít ra thì lúc này ông ta cũng ra dáng một vị thần. Nhưng không, tôi nghe ông ta hét lên và ném tôi vào khoảng không.

- Ba tuổi! Củng là một trong những con số mà ngươi đã chọn, đi c·hết lần hai đi tên nhóc dám xúc phạm thần linh!

Sao khi vứt đi tôi mới phát hiên mình đã bị ông ta lừa, nhưng tôi tôi cũng kip nói ra những lời mà mình không dám nói.

- Henchi! Ông là một lão già c·hết tiệt, biến thái và luôn có những thử nghiệm điên rồ, nhưng cảm ơn ông Henchi!!!