Chương 28.
Trong lúc tôi và bốn người ấy đang đánh nhau trên trời, thì tôi nghe được tiếng của Rosa trong đầu mình. Chắc là con bé truyền tin qua chiếc vòng cổ!
- Pa-pa quốc vương nói còn một vài chuyện ngài ấy muốn nói với pa-pa trước khi về!
- Được rồi!! Pa-pa xuống ngay!
Tôi lập tức dừng giữa không trung dùng tay chặn Emiko lại và nói.
- Bình tỉnh!!! Đang có việc bận, khi nào xong đánh tiếp nhất trí không?!!
Hikari lên tiếng.
- Không có bận gì hết! Cho dù có là ông trời xuống cũng không cứu được anh, đừng viện lí do!
- Nếu thế thì mọi người muốn thế nào?
Kazue.
- Anh đi c·hết đi! Tên trăng hoa!!!
Cô ấy dùng ma pháp tạo một quả cầu lớn hòa vào cùng hơi thở của Emiko bắn thẳng về phía tôi. Tôi không hề né mà hứng trọn nó xong vờ như b·ị t·hương và rơi xuống bên dưới tạo thành một lỗ to đùng trên mặt đất. Vừa rơi xuống nhanh trí tự cắn vào môi mình cho máu chảy ra vờ như ngất xỉu. Bọn họ tỏ ra hốt hoảng lao xuống vây quanh và nói.
- Anh!! Anh có sao không?
Tôi vờ tỉnh đậy, nôn ra máu. Không nói gì lấy từ túi thế giới ra hai chiếc nhẫn như của Kazue và một chiếc lắc tay rồi nói.
- Anh!!! Định sau này mới đưa, nhưng có lẽ không còn kịp. Hai chiếc nhẫn là của Hikari và Emiko còn chiếc lắc tay này là của Airi mọi người đồng ý nhận nó chứ!
Họ bắt đầu đeo lên, tôi tiếp tục thều thào và nói.
- Anh!!! Xin lỗi!!!
Sau đó dùng thế thân với một hòn đá sau vườn cũng không quên biến hòn đá ấy thành hình dạng của bản thân. Tôi ung dung bước vào trong và nói với Pu.
- Này, cứ để như thế! Khi nào tôi nói chuyện xong rồi cậu hãy cho họ biết!
- Cậu thật độc ác!
- Không làm thế có khi phải quần với họ đến sáng mai đấy!
- Tôi hiểu rồi! Cậu đúng là ác ma!!
Để cậu ấy ra canh chừng bọn họ, tôi trở vào dinh thự nơi có mọi người đang đợi. Hiraki liền hỏi.
- Sao nhanh thế tôi tưởng phải lâu hơn?
- Có việc gì nói nhanh đi tôi không thể cầm chân họ được quá lâu đâu!
- Hahaha! Đúng chỉ có họ mới trị được cậu. Mà thôi tôi cũng nói nhanh, quốc gia Rinnol có lời mười mọi người đến đấy để tạ ơn vì đã giúp họ lấy lại đất đai và giải phóng cho người dân đấy!
- Thế thì tôi sẽ xắp xếp và đi một chuyến!
Tôi sực nhớ ra một chuyện, nhìn sang Haruo và nói.
- Này Haruo! Về việc đội quân cậu hãy liên hệ với Hiraki điện hạ, cậu ấy sẽ sắp xếp và hướng dẫn cậu!
- Vâng!! Tôi hiểu rồi!!
Hiraki nói với giọng trách móc.
- Cậu lại đẩy việc sang cho tôi rồi!
- Này! Thành lập q·uân đ·ội không phải là do ý cậu à! Thế thì tự lo đi tôi chỉ nắm quyền trên danh nghĩ thôi tôi ghét phải chịu trách nhiệm lắm!
Cậu ấy ậm ừ miễn cưỡng gật đầu. Đang nói chuyện thì Pu từ ngoài bay vào và la toán lên.
- Không xong rồi! Tráo đổi với thứ gì không đổi, họ phát hiện ra cơ thể ngoài kia đang dần lạnh ngắt. Họ đang đòi sống đòi c·hết ngoài đó kìa! Ra mà giải quyết đi!!!
- Thế xong rồi! Tôi đi đây!!
Tôi cấm đầu mà chạy đi trong tiếng cười nắc nẻ của mọi người. Chạy ra đến chỗ thì thấy họ kêu gào thảm thiết tôi liền lên tiếng.
- Sao thế các cô gái mít ướt! Trêu có chút mà đã sướt mướt rồi!
Họ nhìn qua tôi rồi nhìn lại thứ mình đang ôm chỉ là một hòn đá. Thì đôi mắt họ như rực cháy, Emiko ngay lặp tức bay lại đạp tôi một cái văng ra xa rồi hét lơn.
- Anh dám lừa bọn em!!!
Tất cả họ đều hùng hổ tiến lên. Tôi nhanh trí đáp lại.
- Nhưng những vật anh tặng là thật. Chỉ những người quan trọng với anh mới có được!
Bọn họ dừng tay và đỏ mặt cười tủm tỉm, sao đó dắt tay nhau về dinh thự. Tôi thì thở phào nhẹ nhỏm, cũng mai là lúc ở trong kết giới do rảnh rổi nên làm hơi nhiều, ai mà ngờ được có ngày chúng lại có tác dụng!
Pu đứng bên cạnh và nói.
- Không phải là cố tình sao?
- Cậu nói gì?!
- Chỉ có ba người họ được tặng nhẫn, còn Airi thì là lắc tay. Cậu không sợ cô ấy buồn sao?
Pu thật tinh tế, vậy mà cậu ấy cũng có thể nhận ra!
- Tôi nghĩ không sao đâu! Cô ấy sẽ hiểu cho tôi thôi!
- Hừm! Ai mà biết được, khi phụ nữ ghen tuông lại kinh khủng như thế!!
- Cậu nói đúng!!
Chiều hôm đó, Hiraki và các quý tộc trở về vương đô trong sự tạm biệt của chúng tôi và người dân xung quanh. Daiki cũng đã ngỏ lời mời chúng tôi đến thăm thành phô Jogan nơi ông ấy quản lí, tôi cũng đã đồng ý và hứa sẽ đến.
Một tháng sau, sống một cuộc sống nhàn hạ làm tôi buồn chán vô cùng, nằm dài trên chiếc giường lớn mặt tôi cứ đần ra không biết phải làm gì. Thì bỗng nhiên Pu chạy vào nói.
- Này ra ngoài xem đi, kết giới có gì lạ lắm nó đang sáng rực!!
Nghe thế nghĩ là có chuyện vui tôi chạy ra cùng cậu ấy thì trợn mắt ngạc nhiên. Mọi người trong dinh thự cũng ra xem điều lạ, kết giới lúc này sáng rực và có một tia sáng lớn chiếu vào trung tâm nó. Tôi hỏi Pu với vẽ ngờ vực.
- Này cậu nghĩ! Có khi nào!!
- Đúng thề chắc là có hai vị thần đang đánh nhau đấy!
- Thế cậu nghĩ Henchi có đến không?!
- Thông thường sau khi đánh xong thì ông ấy hoặc mẹ của cậu sẽ xuống giải quyết đấy!
- Thế thì sao chúng ta không vào tính chuyện với họ nhỉ?!
Nói rồi tôi và Pu nhìn nhau cười với ánh mắt nham hiểm, tôi và cậu ấy vừa định dịch chuyển vào trong thì Rosa hét lớn.
- Pa-pa định bỏ con lại à?!!
Tôi xoa đầu con bé rồi nói.
- Pa-pa chỉ đi chút thôi sẽ về ngay!
- Không con không chịu!
Rồi ba người ấy cũng tới.
- Anh định đi đâu?
- À!!! Chỉ định đi dạo chút thôi!!!
Kazue.
- Không!!! Muốn đi thì cùng đi! Tất cả cùng đi!
Tôi ấp a ấp úng, nữa muốn cho nữa muốn trốn. Pu lên tiếng.
- Thế thì cho họ đi cùng, dịch chuyển vào trong kết giới lúc trước cậu tạo ấy sẽ không nguy hiểm đâu!
- Đúng rồi! Chỉ cần điều chỉnh lại chút ít thôi!
Chấn bị xong tôi căng dặng Airi và Ami trông chừng dinh phủ và tạm biệt họ. Tôi nắm tay ba cô gái địu Rosa lên vai dắt theo Pu bắt đầu dịch chuyển, vòng tròn ma pháp hiện lên. Chỉ loáng cái tôi và mọi người đã ở trong căng nhà lúc nhỏ, nó vẫn vậy không hề có thay đổi, có lẽ là do thời gian trong này chậm hơn bên ngoài.
Cả ba cô ấy đều ngạc nhiên và hỏi.
- Đây là bên trong kết giới à? Nó đẹp thế này à? Anh và Rosa lớn lên ở đây à?
Họ đặt cho tôi hàng tá câu hỏi mà tôi không thể trả lời kịp, nhưng tôi chú ý xung quanh không có vẽ như là đánh nhau cảnh vật vẫn yên bình. Rồi từ trong nhà phát ra tiếng.
- Con về rồi à?!!
Giọng một người phụ nữ phát ra từ trong căng nhà, bà ấy nắm tay Henchi và bước ra. Tôi thấy bà ấy có mái tóc dài đến tận gót chân màu xanh ngọc, đôi mắt sáng, gương mặt hiền từ và còn rất trẻ. Tôi chưa kịp đáp lại thì Henchi lên tiếng.
- Nàng thấy không?!! Nó vẫn vô lễ như ngày nào, không thay đổi gì cả?!
Pu thấy họ ngay lặp tức bay về phía nữ thần mà nũng nịu.
- Ôi nữ thần của tôi!!! Cho tôi về với người đi đừng để tôi ở với tên quái vật này nữa! Xin người!
Cả ba cô gái thắc mắc hỏi tôi.
- Anh à!! Ai thế?
Tôi làm vẽ mặt như mình cũng không chắc.
- Pu nói họ là cha và mẹ anh nhưng anh cũng không chắc!
Nữ thần lên tiếng.
- Cả ba cô đều quên ta rồi à?!
Kazue nhớ ra và hét lớn.
- A!! Đúng rồi nữ thần!!
Hai người kia cũng nhận ra và tiến đến hành lễ. Bà ấy tiếp tục nói.
- Thế!! Bây giờ ba cô đã tìm được tình yêu của mình chưa?!
Cả ba cười mỉm nhìn về phía tôi và khẽ gật đầu. Bà ấy ngồi xuống một chiếc ghế và nói tiếp.
- Thế người đó có đối xử tốt với ba người không?!
Cả ba cùng nói.
- Có thưa nữ thần! Nhưng anh ấy rất trăng hoa và dể làm người khác đọng lòng lắm!
- Haha!! Ta biết mà, các con không cần phải gọi ta là nữ thần gọi là mẹ được rồi!
Cả ba tỏ ra khó hiểu và hỏi.
- Là sao ạ?!
- Các con cưới con trai ta thì không gọi là mẹ thì là gì?!
Cả ba ngạc nhiên như có thắc mắc, bà ấy giải thích tiếp.
- Ta biết nó rất trăng hoa từ khi còn ở thế giới củ kìa! Nhưng ta thấy được nó thích các con và tình cảm các con dành cho nó cũng vô cùng lớn, bằng chứng là ta đã thử thách các con suốt mấy trăm năm. Các con đã xuất sắc vượt qua, giờ các con là con của mẹ. Nếu sau này nó có ức h·iếp các con thì cứ cầu nguyện với mẹ, mẹ sẽ nghe được!
Ba người họ nghe thấy thế thì liếc nhìn tôi đắc ý.
Hikari.
- Nếu người đã nói thế thì con xin phép! Con có một nổi sợ con xin phép hỏi mẹ!
- Con hỏi đi!
- Vâng!! Nếu nói vậy thì anh ấy là con của hai người, và cũng có thể anh ấy là bất tử. Con sợ một ngày nào đó con không còn được ở bên anh ấy!
- Ta hiểu lo nghĩ của con! Các con có biết vì sao trong lần các con hồi sinh cuối cùng ta đặt tên cho các con không?!
- Bọn con không hiểu ạ!
- Vì!!! Lúc đó ta biết các con có đủ tư cách, cái tên mà các con đang mang là một thánh thuật ẩn. Khi các con gặp lại con trai ta và bên cạnh nó thì thánh thuật sẽ kích hoạt. Giờ đây sinh mạng của các con đã gắn liền với nó chỉ khi nào nó c·hết hay một bất trắc nào vô cùng lớn các con mới bị tổn thương. Còn nếu không có gì mà sống một cách thanh bình thì các con không phải lo!
Kazue.
- Vậy!! Lời hứa lúc ấy của con với người là dành cho anh ấy?!
Bà ấy khẽ gật đầu. Và nói tiếp.
- Ta cũng đã ban phước cho các con qua những cái tên. Như Kazue thì có ma lực cao này, Emiko thì có sức mạnh của loài rồng, còn riêng Hikari vì con chưa thực hiện bước cuối cùng nên bang phức chưa có tác dụng!
Hikari.
- Vậy con phải làm gì ạ!
- Con là một Vampire đúng không? Con nghĩ Vampire cần gì, ta biết con là một người nhân hậu và không muốn làm hại kẻ khác. Nhưng từ nay con có thể dùng máu của Hope, có thế nào nó cũng không c·hết đâu, lúc đó sức mạnh của con mới có thể dùng!
Nghe bà ấy nói xong Hikari nhìn tôi với vẽ mặt đắc ý và thèm thuồng.
- Đúng rồi! Ta đến đây là để thăm cháu mình mà! Con bé đâu rồi?
Rosa từ nãy giờ cứ nép sau lưng tôi, bà ấy giơ tay ra và vẫy con bé. Tôi động viên con bé.
- Bà đang gọi con kìa!
- Pa-pa Rosa có bà?!!
- Đúng thế!! Đến đó đi!!
Con bé bỏ phòng bị và chạy đến bên bà ấy, bế con bé vào lòng bà ấy nói.
- Con thật đễ thương, ta đã rất mong được gặp con!
Con bé gật đầu và vuốt mái tóc của bà ấy.
- Con muốn có em không Rosa? Con muốn em trai hay em gái!
- Vâng!! Con muốn có thật nhiều em trai gái điều được!!!
- Thế thì con chuẩn bị tinh thần đi con sắp có em rồi đấy!!
- Thật không?! Bà!!
- Ta nói thật! Ta là thần sự sống, ta có thể thấy sự sống dù là nhỏ nhất đang hình thành!
Lời bà ấy nói thật khó hiểu. Tôi không nghe nữa, tôi tiến đến chỗ Henchi và hỏi ông ấy.
- Thế mục đích thật sự mà ông đưa tôi tới đây chỉ là vậy thôi à?!
- Không chỉ có vậy thôi đâu! Con còn phải làm nhiều lắm!!
- Ông nói thật khó hiểu! Nhưng bỏ qua chuyện đó, ông và mẹ đến đây chỉ như thế này thôi sao?!
- Không!!! Có hai vị thần có mâu thuẫn, nên ta đưa họ đến đây. Nhưng cũng đã giải quyết xong và họ đã về, chúng ta nán lại vì biết con sẽ đến!
- Thật là!! Quả nhiên là đến chậm, thật muốn coi cách mà ông dàng xếp, nhưng chậm chân mất rồi!!
- Không cần nôn nóng rồi ngày nào đó con sẽ thấy, có khi lúc đó con còn có thể thay ta giải quyết không chừng!
- Thôi tôi không rảnh thế đâu!
- Nhưng con rồi sẽ không thể chống lại số phận đâu!
- Ông nói thật khó hiểu! Nhưng mà có một việc tôi muốn nói với ông!
- Việc gì?!!
- Cảm ơn cha!!
Nói rồi tôi bỏ đi, ông ấy thì cười một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ tôi đã muốn làm việc này từ lâu, được gọi một tiếng cha, mẹ. Nó mới thật hạnh phúc làm sao, ít nhất thì giờ đây tôi biết mình có gia đình và tôi sẽ bảo vệ cái gia đình này bằng tất cả sức mà mình có.
Cả ngày hôm đó chúng tôi quây quần bên nhau cười nói, hỏi thăm. Đến chiều tối thì họ về, lúc chia tay tôi như sắp khóc nhưng cố nén lại. Họ biến thành hai việt sáng và bay v·úi lên trời xanh trong sự tiếc nuối của mọi người.