Chương 26.
Chương 26.
Sáng hôm sau tôi ra khỏi phòng mình trong hình hài tả tơi như tàu lá chuối sau cơn giông bão. Lê bước chân nặng nề xuống phòng khách, vừa thấy tôi Hiraki và Daiki đã cười phá lên và nói.
- Ôi anh hùng mạnh nhất vương quốc, đêm qua chắc là đã chiến đấu với một thế lực nào đó kinh khủng lắm mới có bộ dạng thê thảm thế này!
Tôi nhìn họ với ánh mắt oán thán và nói.
- Hai người thật quá nhẫn tâm! Tôi sẽ nhớ suốt đời!!
Hiraki.
- Cậu đừng trách chúng tôi! Trong giới quý tộc không ai là không sợ chị tôi, mọi người thường bảo với nhau là, đừng bao giờ làm phật ý nữ hoàng vì cô ấy sẽ không ra tay nhất thời, nhưng cô ấy có thể khiến cho người đó đau khổ vạn kiếp!
- Có thật thế không?!!! Sao mọi người không cảnh báo tôi?!
Daiki.
- Chúng tôi tưởng cậu biết! Vậy cậu không thắc mắc rằng với tư cách nữ hoàng mà tại sao con bé lại không có người ngỏ ý à?
- Cũng đúng! Nhưng mà sao thế?!
- Lần gần nhất một quý tộc ngỏ ý với con bé! Hikari đã điều tra gia phả và tội trạng từ đời nào không biết của người đó! Xong rồi cho đi đày biệt xứ đấy!!
Tôi ngạc nhiên xen lo sợ và lấp bắp hỏi.
- Có thật thế không?!
Hiraki.
- Thật!! Theo như tôi biết thì trong số quý tộc hỏi cưới chị ấy, thì có ba n·gười c·hết không rỏ nguyên do. Còn lại đều phạm tội không bị đi đày, không thì cũng sợ tội mà bỏ trốn!
Nghe xong, tôi cuối gầm xuống, chóng tay lên trán để giử bình tỉnh. Daiki nói tiếp lời.
- Nghĩ lại thì! Cậu cũng thật dũng cảm và cậu cũng đã cứu mạng biết bao nhiêu người. Không có cậu, không biết là có bao nhiêu người nữa chịu thảm cảnh dưới tay con bé!
Tôi vẫn cuối gầm mặt xuống và nói với họ.
- Nếu các người nói vậy thì! Kiếp này coi như bỏ rồi, mà này các người có biết nhà lao nào kiên cố không, nhốt tôi vào đó có khi còn sống nổi!
Tôi hỏi nhưng họ không trả lời mà ngồi im thin thít, cảm thấy có gì đó không đúng. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế và dùng cảm nhận vạn năng, một ma pháp cho phép tôi nhìn thấy các sự vật xung quanh dù xa hay gần. Có ba bóng hình đang đứng sau lưng tôi. Nhất định là họ! Đầu tôi bắt đầu nhảy số, họ đến từ khi nào vậy, họ có nghe được cuộc nói chuyện, phải làm gì đó thôi!!
- Nhưng!! Tôi nghĩ cô ấy làm thế cũng có thể là vì tôi đấy, cô ấy đã chờ đợi tôi lâu đến thế mà. Giờ đây cho dù cô ấy có đối xử với tôi như thế nào, thì tôi cũng không thể bỏ rơi cô ấy và họ được! Nếu làm như thế tôi có khác nào người không có trái tim, mặc dù tim tôi cũng đã bị họ lấy mất rồi!
Nói xong, có một cánh tay đặt lên vai tôi và nói.
- Bọn em xin lỗi vì chuyện hôm qua! Có lẽ bọn em hơi nặng lời và không hiểu rỏ tâm ý của anh!
Nghe họ nói xong, tôi thở phào một cái. Cũng còn may là mình cảnh giác, không thì mềm xương nữa rồi. Làm một bộ mặt thật tỉnh, tôi bật dậy ra vẻ hốt hoảng và nói.
- Ba người đến từ khi nào vậy! Anh không có ý gì đâu!
Kazue.
- Bọn em nghe được chút ít, nhưng vui lắm!
Nói rồi cả ba dắt tay nhau đi đâu đó. Tôi ngồi xuống thở thật mạnh. Hiraki lên tiếng.
- Cậu làm thế nào vậy! Tôi tưởng là cậu đi đời rồi chứ!
- Hai người không hiểu đâu! Sống với họ lâu tôi như có giác quan thứ sáu ấy, bằng một cách thần kì nào đó tôi có thể cảm nhậm được sự hiện diện của nguy hiểm!
Daiki cười to.
- Hahaha!!! Đó là lí do, dù lúc trẻ ta có phong độ thế nào ta cũng chỉ có một vợ thôi đấy cháu ạ! Cháu hãy coi đây là một tấm gương nhé hahaha!!!
Hiraki gật đầu đồng thuận, đứng dậy vỗ vào vai tôi như có ý chia buồn.
Cuộc nói chuyện cũng kết thúc, như đã định trước tôi đưa họ đi tham quan vùng đất và tình hình đời sống của người dân, đến thăm nơi trường học đang xây và tiến độ của con đường đang làm. Thấm thoát hai ngày đã trôi qua, mọi việc cũng trôi qua một cách êm đềm. Trời vừa sáng Hiraki đã đến hỏi tôi.
- Này kế hoạch của cậu! Có ổn không thế, đã hai ngày rồi mà Haruo vẫn chưa đến?
- Yên tâm đi! Ami là người thân duy nhất của cậu ấy! Còn nữa, từ đây đến vương đô khá xa, có lẽ giờ này lính truyền tin chỉ vừa mới tới vương đô thôi!
- Nói thế thì! Nếu có đến ít nhất cũng phải hai ngày nữa họ mới đến!
- Không!! Có thể là đến trong hôm nay đấy!
- Làm sao được! Cậu ấy hình như đâu có giỏi ma pháp?!
- Nhưng cậu ta có bạn bè! Một mạo hiểm giả nổi tiếng như thế, chắc chắn phải có vài người quen biết dùng được ma pháp!
- Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị ngay!
- Chúng ta không cần làm gì cả tôi đã dặn dò Rosa rồi, con bé sẽ tiếp đãi cậu ta!
- Có ổn không vậy, con bé còn nhỏ. Tuy có ma lực mạnh nhưng cậu ấy là người dùng sức mạnh đấy!
- Không sao cả! Một kẻ không chịu khuất phục trước ai, vì người đó chưa nhìn thấy được người mạnh thực sự!!!
Tôi và Hiraki chưa nói chuyện xong thì Haruo đã tới. Từ trên cao của dinh phủ chúng tôi nhìn thấy có một vòng tròn ma pháp lớn hiện ra, rồi có khoản năm mươi người xuất hiện. Chắc toàn bộ là mạo hiểm giả, không giống trong các bộ phim anime mà tôi từng xem, tất cả họ đều ăn mặc chỉnh chu trông rất lịch sự. Từ trong số họ có một người bước lên trông rất trẻ có lẽ là Haruo, không giống tưởng tượng của tôi. Cậu ta là một người khá điển trai, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, cơ bắp cũng không cuồn cuộn như người thiên về sức mạnh. Tôi cười thầm đắc ý, Hiraki định đi xuống nhưng tôi ngăn lại, tôi nói.
- Chưa đến lúc!!! Xem tiếp đi!
Cậu ấy cũng dừng lại và xem cùng tôi, các quý tộc và Daiki cũng lấp ló từ trong phòng. Cậu ta hét lớn.
- Tên khốn phó vương mau ra đây, trả chị gái của ta lại đây, không thì ta sẽ g·iết c·hết tất cả các người!!!
Pu đứng trên vai Rosa và con bé bước ra, con bé lên tiếng hỏi với ánh mắt long lanh.
- Thưa!!! Chú tìm ai!!!
Cậu ta thấy con bé thì bình tỉnh lại, đúng thật lời đồn cậu ấy là một võ phu, nhưng theo tôi thấy cậu ấy được ăn học rất tốt có vẽ là nhờ công Ami.
- Cháu!! Là ai thế, ta đến tìm tên phó vương!
- A!!! Ngài đến tìm cha cháu à! Cha cháu biết chú sẽ đến nên căn dặn cháu đón tiếp!
- Cháu là con của hắn nhưng ta nghe nói hắn cũng tầm tuổi ta mà, thế cháu bao nhiêu tuổi?!
- Vâng!!! Cháu bảy tuổi!
- Cái!!! Gì nói vậy mười tuổi hắn đã có con rồi không thể được?!!
- Không ạ!!! Cháu được cha nhận nuôi khi cháu lên ba!!!
- Vậy!! Cháu là con nuôi? Thế mẹ cháu đâu!
- Vâng!! Cháu có đến bốn mẹ chú hỏi mẹ nào?!!
- Cái gì!!! Bốn!! Mẹ!! Hắn có đến bốn vợ vậy mà còn có ý nghĩ đó với Ami!! Không thể tha thứ được!!!
- Không!! Chỉ có ba mẹ là chính thức thôi, còn một mẹ vẫn chưa. Nhưng cháu cũng thích Ami làm mẹ mình nữa, chị ấy đối xử với cháu rất tốt!
Nghe thế cậu ấy không còn giữ được bình tỉnh mà hét lớn.
- Tên khốn này!!! Ta phải g·iết hắn!!
Rosa cười tươi và lên tiếng.
- Không được đâu!!! Pa-pa đã nói là không được cho mọi người vào cho đến khi ông ấy xong việc với chị Ami!
- Tên khốn!! Nếu ngươi làm gì chị ấy, thì cho dù là chân trời góc biển ta cũng phải g·iết ngươi! Còn cô bé tránh ra ngay!!!
Haruo không còn giữ được bình tỉnh đẩy vào vai Rosa và ra hiệu cho đám mạo hiểm giả xông vào. Nhưng Rosa đã dùng một kết giới báo phủ toàn bộ dinh thự.
- Cô bé ta không muốn làm hại cháu, tránh ra ngay!!!
- Cháu không cho vào!!! Đến khi Pa-pa đồng ý!!
- Thế thì ta không nương tay nữa! Mọi người t·ấn c·ông!
Con bé bình tỉnh hét lớn.
- Tất cả quỳ xuống!
Con bé dùng dung ngôn ma pháp! Cảnh này mình thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?!
- Con đã nói là không cho vào mà sao các cô chú cứ không nghe cháu!
Đám mạo hiểm giả, đang quỳ nhưng chỉ có mình Haruo là có thể đứng được. Dù không có ma pháp nhưng cậu ấy có thể kháng lại ma pháp của Rosa thì quả không tầm thường!
- Cô bé, cháu là một pháp sư?!
- Cháu biết pháp sư là gì, nhưng cháu không thích làm, cháu chỉ muốn sống một cách tự do như cha mình thôi!
- Thế làm sao để bọn ta có thể vào trong?!!
- Chỉ cần các cô chú có thể đánh bại cháu!
Haruo hét lớn một lần nữa và nói trong tức giận.
- Tên khốn hèn nhát! Ngươi dám lấy con mình ra làm lá chắn!
- À này cháu quên, pa-pa có lời nhắm cho chú là. Nếu không nhanh thì gạo nấu thành cơm đấy!
- Được rồi! Nếu cháu muốn nhưng đừng hận ta!!!
Cậu ấy định lao lên, nhưng Rosa nói to.
- Đúng rồi!!! Có vẽ thực lực khá chênh lệch nên cháu sẽ thả mọi người ra! Và để cân bằng cháu sẽ không t·ấn c·ông trong vòng một phút, các chú có thể làm bất cứ gì. Nếu không hạ được cháu, cháu sẽ ra tay!
Con bé thả hết đám mạo hiểm giả ra, tất cả họ đều lao lên tung ra tất cả những gì họ có từ ma pháp tới đấm đá, nhưng con bé vẫn trơ trơ.
Tôi thì ôm đầu mình quỳ xuống.
Không xong rồi con bé làm y hệt mình lúc ở đế quốc, nếu ba người họ mà biết được sẽ g·iết mình mất! Tôi sực nhớ Emiko cũng từng chứng kiến chuyện như vậy, thôi xong rồi!
Bên dưới lúc này, các pháp sư đã dùng hết ma lực của mình và ngã lăng ra đất chỉ còn có Haruo là còn đứng và hét lớn.
- Không thể nào!!!!!!
Cậu ta bắt đầu xông đến con bé, nhưng Rosa đã đạp cậu ấy xuống đất và cười to.
- Hahaha!! Thật là tẻ nhạt, các cô chú thậm chí còn không thể làm cháy quần áo của cháu!!!
- Cô bé tên gì?!!
- Hahaha!! Cháu không ngại việc nói tên mình cho chú biết, nhưng cháu không việc gì phải nói cho người sắp……
Không ổn! Con bé nhập vai quá rồi nếu cứ như thế không ổn! Xoẹt một cái, tôi từ trên cao đã đứng trước họ và giữ tay con bé lại. Nhìn sang Pu thì cậu ấy không khác gì cái xác không hồn.
- Đủ rồi!!! Con hơi quá tay rồi! Còn lại để ta!!!
- Pa-pa!! thấy con có giỏi không?!
Tôi gượng cười và xoa đầu con bé.
- Con giỏi lắm! Vào trong chơi đi!!
Con bé cười hồn nhiên nhảy chân sáo vào trong. Tôi thì thầm nghĩ, tôi và Pu đã làm cái quái gì thế này?!!
Haruo hét lên.
- Ngươi là ai nữa!! Con bé gọi ngươi là cha, nếu ngươi ở đây chả nhẻ??!! Ami!!! Em thật vô dụng, em không thể cứu được chị!!!
Cậu ta bắt đầu tự suy diễn và khóc như một đứa trẻ, không còn uy nghiêm như lúc vừa xuất hiện. Tôi xách áo cậu ta lên và hỏi.
- Có phải đàn ông không thế, khóc như một đứa trẻ vậy?
- Ngươi đã làm nhục chị ấy, ngươi là cầm thú! Ta sẽ g·iết ngươi!!!
Cậu ta vùng vẫy nhưng tôi siết chặt hơn.
- Cậu nghĩ cậu làm được sao, cả con gái của ta mà cậu còn không thể động vào!
- Thế thì ta thà t·ự s·át chứ không c·hết dưới tay tên cầm thú như ngươi!!!
Cậu ta vẫn bù lu bù loa như một đứa trẻ.
- Cậu mắng ta hơi nhiều rồi đó! Ta đã làm gì đâu?!
- Ngươi!!! Đã làm gì chị ấy?!!
- Cái tên này có thôi khóc đi không? Nghe nói ngươi mạnh lắm nhưng giờ có khác gì đứa trẻ không?!!
- Thì sao!!! Trả chị ấy lại đây!!!
Trong cơn nóng giận tôi nói với vẽ mặt tà ác.
- Làm sao trả được! Sau khi làm chuyện đó xong, cô ta vì tuổi nhục đã t·ự s·át rồi có muốn xem không?!!
Cậu ta nghe xong, không còn khóc và như một con người khác.
Cậu ta tung một cú dấm thẳng vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn không hề hấn. Dư chấn khiến mặt đất tạo thành một lỗ to, sóng xung kích kiến cây cối ngã rạp. Thì ra đây mới là sức mạnh thực sự của cậu ấy, có lẽ lúc đánh với Rosa cậu ấy vẫn còn nương tay. Muốn thấy thêm cậu ấy mạnh ra sao tôi châm dầu vào lửa.
- Nghĩ lại lúc đó cô ấy cũng khá ngon, ta cũng thấy hơi tiếc khi cô ấy t·ự s·át đấy!
Haruo không nói gì, đá tôi một cú bay lên không trung, dùng hết lực mà đấm. Tốc độ ra đòn nhanh đến mức khiến cho không khí xung quanh tõa ra một hơi ngón hừng hực. Không hổ danh là mạo hiểm giả SSS!
- Ngươi có biết lúc đó cô ấy gào thét và kêu Haruo không? Thật đáng thương!!!
Cậu ta vẫn im lặng, nhưng lần này từ khóe mắt có một giọt nước mắt rơi ra. Từ trên không trung, cậu ấy đạp tôi văng thẳng về phía kết giới tôi đâm sầm vào nó, khi vừa đứng dậy thì từ trên cao cậu ấy như một quả t·ên l·ửa lao về phía tôi và đấm thẳng vào mặt, lưng tựa kết giới nhưng lực xung kích khiến kết giới biến dạng. Cậu ta lúc này mới chịu lên tiếng hét lớn.
- C·hết đi tên khốn quái vật!!!
Haruo một lần nữa vừa hét vừa tung ra một cú đấm bằng toàn bộ sức lực. Nhưng lần này chỉ với ngón trỏ tôi đã chặn lại, không khí nơi tiếp xúc bị nén lại cực độ tạo ta một v·ụ n·ổ lớn.
Khi khói bụi tan đi tôi cười lớn và nói.
- Đúng là cậu rất mạnh, hahahaha!!!
- Ngươi dám c·ướp mất người thân duy nhất của ta, dù là có c·hết ta cũng phải g·iết ngươi!!!
Mọi người đều ùa ra xem trận chiến, lúc này từ phía đám đông Ami chạy đến và hét lơn.
- Đủ rồi!!! Haruo đừng tay lại!!!
Cậu ấy mắt trừng to quay lại nhìn chằm chằm Ami. Không quên đạp vào bụng tôi một phát và chạy đến chỗ cô ấy. Haruo ôm chầm lấy Ami khóc như mưa, giờ thì cậu ấy đã quay lại cái tính cách trẻ con lúc nãy.
Tôi tiến đến chỗ họ cuối xuống nói nhỏ vào tai Haruo.
- Cô ấy rất tuyệt đúng không?!
Haruo đứng bật dậy, lau nước mắt gian tay ra chắn giữa chúng tôi như muốn bảo vệ Ami. Tôi nói tiếp.
- Nếu cậu đã đến đây rồi mà không vào trong để nói chuyện với tôi, thì không biết sau này tôi có thể làm gì cô ấy nữa? Mà hình như cậu cũng không đánh lại tôi thì phải, biết làm sao đây ta!
- Được!!! Ta sẽ vào trong đó, nhưng không được làm hại chị ta!!!
Tôi cười lớn một nụ cười đắc ý, rồi đi về dinh phủ. Haruo và Ami lẻo đẻo phía sau với vẻ đề phòng.