Chương 25.
Đã một tháng từ ngày tôi chạy trốn khỏi họ.
Đêm hôm đó họ vẫn bắt được tôi, lôi tôi vào căn phòng ấy còn có chuyện gì sảy ra thì ai cũng có thể đoán ra.
Chúng tôi đang có một cuộc sống thanh bình và vui vẻ, nó thật hạnh phúc biết bao. Vì tôi đã nắm giữ luôn phần đất mà Daiki để lại, nên tôi đã đổi tên vùng đất thành Life như tri ân người mẹ của mình. Lớp dạy trẻ cũng đã được mở, Pu và Rosa cũng rất hăng hái, bọn trẻ khi được học thì rất vui và chăm chỉ. Tôi cũng đã đến thăm người dân, họ chào đón tôi một cách nồng nhiệt, họ còn nói chưa có một quý tộc nào như tôi đích thân xuống thăm người dân còn cùng ăn cùng làm việc với họ.
Riêng về phần sổ sách thì tôi rất lười nên Hikari đã đảm nhận, cũng có sự trợ giúp của Emiko và Kazue. Việc trong dinh phủ thì Airi và Ami quán xuyến rất tốt.
Đang nằm dài trong phòng khách mà mơ mộng thì có một cô hầu vào thông báo.
- Thưa ngài!!! Có tin đức vua cùng hoàng hậu, đại công tước Daiki và một số quý tộc khác đang trên đường đến thăm ạ!
- Cô có biết khi nào họ đến không?!
- Theo như lịch trình thì trưa hoặc chiều nay sẽ đến ạ!
- Thế thì cô hãy sắp xếp phòng, họ sẽ qua đêm đấy và chuẩn bị thức ăn nữa!
- Thưa ngài tôi đã rõ! Tôi sẽ chuẩn bị yến tiệc hoàng gia!
- Không!!!! Hãy cứ làm như bình thường mà chúng ta hay ăn ấy!
- Thưa ngài!!! Như vậy không phải là bất kính với đức vua sao?!
- Cô có biết không, cậu ấy không để ý tiểu tiết ấy đâu. Đúng rồi không cần làm yến tiệc, chỉ cần làm những món mà một hộ gia đình tầm trung có thể ăn, và tất cả những món mà các gia đình có thu nhập thấp ăn nữa!
- Thưa ngài liệu có ổn không?!!
- Cô cứ làm theo lời ta! Rồi cô sẽ thấy đức vua của các cô là người như thế nào, và tôi còn muốn xem những tên quý tộc có biến chất không!
- Nếu ngài nói vậy!!! Tôi xin đi làm ngay!
Khi chiều tà thì họ cũng đã đến. Tôi cùng mọi người ra đón tiếp, hàng lối chỉnh tề khi vừa thấy tôi Hiraki đã chạy đến ôm chầm lấy. Tôi đẩy cậu ấy ra và nói.
- Bây giờ! Cậu là vua một nước đấy!
- Thì sao! Cậu vẫn mãi là bạn tôi!
Tôi vỗ vai và cười đùa với cậu ấy trong sự ngỡ ngàn của người dân hiếu kì đang xem. Tôi chú ý thấy Aimi trong bộ váy dài, cô ấy lúc này trông thật kiêu sa và đài cát, tôi liền tiến tới ra vẽ hành lể và miệng thì cười mỉm trêu chọc cô ấy.
- Kính thưa hoàng hậu, thần xin kính chào người!
Cô ấy bối rối nắm lấy tay Hiraki như tìm người giải vây cho mình, nhưng tôi tiếp tục trêu.
- Chà!!! Mới hơn một tháng mà đã thắm thiết thật, trước đây hỏi thì hai người liên tục chối cải!
Cả hai người ấp úng không nói được lời nào. Lúc này từ phía sau Hikari tiến tới véo tai tôi và nói.
- Anh có thôi đi không?! Bọn trẻ còn ngại chứ không phải mặt dày như anh, anh có tin là tối nay anh ngủ phòng khách không?
Emiko và Kazue cũng nhập bọn và xỉ vả tôi. Từ phía sau Hiraki, Daiki cười to.
- Cậu cười cháu trai ta! Còn cậu thì sao, tôi thấy cậu cũng thế mà. Mới vài tháng trước cậu còn nói với ta gì nhỉ?!!
Tôi giả vờ không nhớ và trả lời Daiki.
- Nói gì?!! Sao tôi không nhớ nhỉ?!!
- Hahaha!! Không nhớ cũng không sao. Nghĩ lại thì cháu gái ta và hai vị phu nhân đây cũng giỏi thật, có thể thuần phục một con hổ ngoan như một con mèo. Hahaha!!!
Tôi cũng ngượng chín mặt rồi nói.
- Thôi vào trong nào, tiệc đã có!!! Chắc mọi người đã đói, mời vào!
Chúng tôi cùng tiến vào trong. Rồi từ trong căn phòng mà Pu và Rosa dạy học, bọn trẻ chạy ùa ra cổng như ong vỡ tổ, Pu bay về phía tôi và đậu lên vai, còn Rosa thì chạy về phòng mình. Hiraki thắc mắc hỏi tôi.
- Bọn trẻ ở đâu đông vậy?!!
- Vì trường học xây chưa xong, nên tôi mở tạm một lớp cho chúng, chúng rất ham học! Phải không Pu!
Pu tiếp lời.
- Đúng thế, bọn trẻ rất thông minh! Có một vài đứa có thiên phú về ma pháp nữa, mới chừng ấy tuổi đã có thể dùng được bốn đến năm nguyên tố rồi!
- Có thật thế không?! Nếu được lớn tí nữa có thể cho vào học viện!
Tôi tiếp lời.
- Cậu không cần lo! Khi trường học xây xong chúng tôi sẽ có danh sách cho cậu!
- Thật là tốt!!
Chúng tôi tiến vào bàn tiệc, Daiki nhìn thấy bàn tiệc thì nhìn qua tôi và cười mỉm. Các cô hầu của tôi đứng xung quanh và tỏ vẻ lo lắng. Hiraki ngồi nơi đầu bàn nơi sang trọng nhất, còn tôi và Daiki ngồi hai bên cậy ấy, mọi người và các quý tộc khác ngồi xung quanh.
Tôi bắt đầu lên tiếng.
- Mời mọi người nhập tiệc!
Các quý tộc nhìn về phía Hiraki và ra vẽ ái ngại. Hiraki cầm lấy một mẫu bánh mì cứng ngắt, ra sức bẻ rồi chấm vào một tô súp chỉ toàn là khoai tây và một vài rau củ khác rồi đưa lên miệng ăn. Daiki nhìn tôi cười và cũng ăn. Các cô hầu phía sau thì lo sợ đứng như tượng.
Tôi và mọi người cùng bắt đầu ăn, tôi mở lời hỏi cậu ấy.
- Cậu thấy thành quả của chúng ta thế nào, tôi biết trong vương đô cậu không thể nào biết được!
Từ khóe mắt cậu ấy chảy ra một giọt nước mắt và trả lời.
- Nó ngon lắm! Ngon hơn trước kia rất nhiều! Nhưng tôi muốn nó còn ngon hơn thế nữa!!
- Sau chuyến đi này tôi muốn cậu hãy nói lại việc này với Yuki! Giờ đây cậu mang một trọng trách lớn hơn trước kia, cậu không thể đi khắp nơi để tận mắt thấy như lúc trước. Vậy thì khi nào cậu muốn biết thì hãy đến đây, tôi sẽ cho cậu biết cậu đã làm tốt như thế nào!
- Cảm ơn cậu! Tôi sẽ cố gắng!!!
Những quý tộc khác cũng ăn một cách ngon lành, phản ứng lúc trước của họ chắc có lẽ vì sợ phật ý của Hiraki. Daiki cười to và nói.
- Hahaha!!! Hai người đúng là chí cốt! Lão già này giờ có xuống mồ cũng yên tâm rồi! Còn cậu Hope nữa! Đây là lần đầu tiên ta thấy một quý tộc, dám làm những món này cho nhà vua ăn!
- Ấy!!! Sao ông lại nói thế! Ông vẫn chưa c·hết được, vương quốc còn cần ông ổn định phía nam mà!
- Nó đã ổn định rồi! Đúng như lời cậu nói, chỉ cần lo cho dân chúng thì chúng không thể khởi nghĩa. Cũng có vài cuộc nhưng không có được lòng dân, nên tự tan rã rồi!
- Hôm nay! Tôi muốn nói với Hiraki, Daiki và mọi người ở đây. Một quốc gia muốn có thanh bình và giàu có thì đều phụ thộc vào người dân, nếu người dân đủ no ấm thì họ sẽ không khởi nghĩa làm gì, mà người dân đã đủ no thì họ sẽ tìm cách làm giàu, mà dân giào thì quốc gia mới giàu. Khi người dân đã được sống trong ấm no và thanh bình thì họ sẽ cố bảo vệ nó, nếu sự thanh bình đó bị một thế lực nào từ bên ngoài p·há h·oại thì lúc đó họ sẽ đứng lên cùng chúng ta! Mọi người hãy nhớ quốc gia như một cái cây mà người dân là gốc, nếu gốc yếu thì cây đỗ, gốc khỏe mạnh cứng cáp thì cây mới phát triển!
Các quý tộc khác cũng gật đầu đồng ý. Hiraki thì nói với tôi.
- Tôi đã hiểu!! Cảm ơn cậu! À! Mà này, vùng đất mà cậu nắm giữ cũng khá lớn, cậu không định lập cho mình một đội quân à?!
- Tôi cũng không biết, tôi không thích hợp với việc cầm quân!
Daiki lên tiếng.
- Như thế là không được! Cậu phải có một đội quân cho mình, có như vậy người dân dưới quyền cậu mới có thể yên tâm mà sinh sống!
- Nhưng!! Tôi phải tìm ở đâu?
- Chuyện đó thì dể!!! Chỉ cần cậu nhờ Hiraki cho dán thông báo tuyển quân, với uy danh của cậu thì chẳng mấy chốc họ sẽ kéo về nườm nượp cho xem!
- Còn về tướng cầm quân! Và tôi cũng không muốn có nhiều quân!
Hiraki nhìn tôi và hỏi.
- Thế cậu muốn có đội quân bao nhiêu?!
- Tôi nghĩ là không cần nhiều, nhưng quan trọng là chất lượng!
- Được rồi, tôi sẽ cho dán thông báo cậu sẽ tuyển năm ngàn quân bất kể pháp sư hay chiến binh từ mọi chủng tộc, chỉ cần có thể có cấp bậc mạo hiểm gia từ A trở lên hoặc cấp binh lính hoàng gia! Còn việc cậu chọn tướng quân là ai, thì cậu phải tự quyết định!
Khi nghe nói tới mạo hiểm giả có cấp bậc tôi liền thắc mắc hỏi.
- Mạo hiểm giả củng có cấp à?
- Đúng thế!!! Cấp nhỏ nhất là D Còn lớn nhất là SSS!
Nghe thế tôi liền ra hiệu cho Ami đến và hỏi.
- Em trai cô ở cấp gì?
- Vâng!! Thưa ngài thằng bé có nói với tôi nó cấp SSS tôi cũng không biết có thật không, nhưng có vẽ nó rất nổi tiếng!
Nghe cô ấy nói xong, mọi người đều sặc cả rựu. Hiraki nhìn và hỏi cô ấy.
- Thế em của cô bao nhiêu tuổi, tên gì?
- Vâng!!! Thằng bé mười bảy tuổi tên là Haruo!
Mọi người sặc thêm lần nữa. Tôi thắc mắc và hỏi.
- Sao mọi người ngạc nhiên thế?
Daiki trả lời tôi.
- Cậu không biết à! Trên vương quốc này người có cấp mạo hiểm SSS chưa tới mười người, và em trai cô ấy Haruo là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử đạt được danh hiệu đó. Cậu ấy tuy không giỏi ma pháp nhưng là một người có sức mạnh và võ thuật siêu phàm, không những vậy cậu ấy còn là một chiến lược gia có thể vạch ra kế hoạch từ xa. Người trong giới mạo hiểm đồn rằng cậu ấy có thể một mình vạch ra kết hoạch chỉ năm người mà có thể hạ một ngàn ma thú đấy! Ta và Hiraki nhiều lần mời cậu ấy, nhưng cậu ấy đều từ chối vì có vẽ rất ghét quý tộc!
- Thế thì tôi sẽ mời cậu ta!
Hiraki phủ nhận ý kiến của tôi.
- Tôi nghĩ cậu ta không chấp nhận đâu, tôi đã từng mời nhưng dù có cho bao nhiêu tiền cậu ấy cũng không làm!
Tôi suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ami.
- Cô có biết giờ cậu ấy ở đâu không?
- Vâng!! Thằng bé đang ở hội mạo hiểm vương đô!
- Thế thì được rồi! Các vị có muốn xem tôi thu phục cậu ta không?
Hiraki.
- Làm sao được?! Có mời chưa chắc gì cậu ấy đã tới!
- Tôi có cách làm cho cậu ấy tới nhưng hơi thiệt thòi cho Ami!
Nói rồi tôi nhìn sang cô ấy với ánh mắt triều mến, mà không biết là phía sau mình có ba anh mắt khác đằng đằng sát khí khác nhìn tôi. Daiki trông thấy gằn giọng nhắc nhở tôi mới nhớ ra và hỏi.
- Cô giúp tôi chứ?!
- Vâng!!! Tôi cũng muốn nó có ích cho quốc gia!
- Vậy thì được rồi!
Tôi tiếng lại gần và nói nhỏ vào tai của Hiraki cậu ấy gật đầu lia lịa. Nghe tôi nói xong cậu ấy bảo người ngay trong đêm hết tốc lực trở về vương đô.
Daiki nhìn tôi với vẽ mặt khó hiểu và hỏi.
- Kế hoạch gì thế! Cho tôi biết được không?
- Nó hay lắm! Nếu không có việc gì vội thì các vị có thể ở lại và thưởng thức!
Mọi người đều gật gù đồng ý ở lại. Nhưng Daiki vẫn cố hỏi.
- Ít ra thì cậu cũng phải cho ta biết tên kế hoạch chứ?
- Thôi được rồi, vì nghĩ ông là bậc bề trên và cũng là chú của Hikari, tôi cho ông biết tên kế hoạch! Tên nó là, gợi lại nỗi đau! Hahaha!!
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu, chỉ có mình Hiraki là cười đắt ý và nói với tôi!
- Nhưng mà!!! Kế hoạch này tôi thấy có một điểm không ổn!
Cậu ấy vừa nói vừa cười nhìn sang ba người con gái ấy, lúc này đang như ba ngọn núi lửa. Tôi liền hiểu ý cậu ấy và chuyển chủ đề. Tôi nhìn sang Airi đang đứng từ sau nãy giờ và nói.
- Airi chắc là cô nhớ chị mình lắm, vài ngày tới cô không cần làm việc, cô có thể trò chuyện với hoàng hậu!
Aimi gật đầu đồng tình và nói.
- Cảm ơn cậu đã chăm sóc con bé! Hiraki em xin phép lui xuống!!
Hiraki gật đầu đồng ý. Thì Aimi lại nói tiếp.
- Airi những gì chị dạy em, em quên rồi à! Là người hầu khi nhận ân huệ chúng ta làm gì?
Như hiểu ý của Aimi, Airi cuối xuống gần mặt tôi và nói xin cảm ơn. Nhưng người ngoài nhìn vào cứ tưởng là một nụ hôn, rồi hai cô gái ấy chạy đi.
Qua ánh mắt của Hiraki và Daiki tôi thấy được sát khí từ phía sau mình, tôi gần như không dám quay lại. Tự nhủ với mình.
Chiến thuật này không ổn! Phải làm gì đó, tôi lóe lên một sáng kiến và hỏi Hiraki.
- À!! Đúng rồi bửa tiệc cũng tàn rồi, hoàng hậu và Airi cũng đang tâm sự. Hay là tôi và cậu cũng vào thư phòng tôi bàn chút chuyện được không?
Như hiểu ý tôi đang muốn chạy trốn, cậu ấy vặn lại.
-Thế có quan trọng không?! Và đến khi nào?!
Tôi lí nhí trả lời.
- Cũng!! Không quan trọng lắm và tới sáng thì càng tốt.
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt như nói lên, hãy van xin tôi đi. Nhưng tôi không phải là một người dể dàng van xin người khác. Cậu ấy như hiểu được, giả vờ ngáp một cái rồi nói.
- Bửa tiệc cũng tàn rồi, đi đường cũng mệt rồi. Mọi người về phòng nghỉ ngơi có gì mai bàng tiếp!
Nói rồi cậu ấy và các quý tộc lui xuống và được người hầu đưa về phòng. Tôi vẫn không dám quay lưng lại, nhưng rồi tôi nghe Daiki lên tiếng.
- À!!! Này ta có thể hỏi?
Tôi lúc này như bắt được vàng, hồ hởi hỏi ông ấy.
- Ông!!! Muốn hỏi gì?! Cứ nói đi đừng ngại!!!
Tôi liếc nhìn về sau và thấy Hiraki trừng mắt với Daiki. Xong ông ấy ấp úng nói.
- Thôi!!! Để mai ta hỏi củng được, hôm nay ta cũng hơi mệt, xin phép nghỉ trước!!!
Nói rồi ông ấy bước đi một cách vội vàng. Tôi thì lúc này chỉ còn lại một mình, hít một hơi thật sâu và cười tươi với bọn họ.
- Tiệc tàn rồi!!! Chúng ta về phòng thôi nhỉ?!!
Chưa đợi họ trả lời, tôi dùng vận tốc tối đa mà mình có chạy một mạch về phòng. Họ thì đuổi theo phía sau, la hét náo động cả khu dinh phủ.