Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 24.




Chương 24.

Sau một hồi lâu tự kiểm điểm lại bản thân, tôi nhìn Pu thì cậu ấy nhìn tôi với một ánh mắt chăm chú. Tôi liền hỏi cậu ấy.

- Trên mặt tôi có dính gì à?

- Không!! Hôm nay trông cậu lạ lắm, cậu không mắng tôi à?!

- Sao tôi lại phải mắng cậu? Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ muốn tốt cho con bé. Còn tôi thì quá vô ý mới có chuyện ngày hôm nay, sao tôi phải mắng cậu?

Cậu ấy bắt đầu rưng rưng nước mắt, tôi cứ tưởng là cậu ấy đang cảm động lắm. Nhưng khi lời nói cất lên mới thực sự thể hiện bản chất con người.

- Trời ơi!! Một tên quái vật hôm nay biết suy nghĩ cho người khác!!! Thế giới này sắp tàn rồi!!

Nói rồi cậu ấy vẫn bỏ chạy như mọi khi. Nhưng lần này thì khác, cậu ấy nói với lại.

- Nhưng!!! Con quái vật hôm nay đã trưởng thành hơn đôi chút rồi hahaha!!!

Lúc này, tôi chỉ biết cười nhẹ một cái và bắt đầu đi tham quan xung quanh. Một ngôi biệt phủ thật lớn và có rất nhiều phòng, nó có hình chữ C khi nhìn từ trên xuống. Từ cổng vào là một vườn hoa lớn và đài phun nước, sau khi hỏi các cô hầu thì tôi biết được dãy nhà bên trái là nơi ở và sinh hoạt của các giai nhân và cũng là nhà bếp. Dãy nhà bên phải là thư viện, và nhiều phòng khác phục vụ cho công việc của một quý tộc. Còn dãy nhà trung tâm cũng là nơi to lớn và có nhiều phòng nhất, là nơi ở của tôi và các phu nhân, cũng bao gồm phòng tiếp khác và nghị sự khi có chuyện liên quan đến đất nước. Nó thực sự rất to lớn tôi đã đi rất lâu mà cũng chưa hết khuôn viên. Khi đi đến một cánh cửa đẫn xuống tầng hầm tôi quay sang hỏi cô hầu đi cùng.

- Thế!! Cánh cửa này dẫn đi đâu?

- Thưa ngài! Nơi này được thiết kế theo nơi ở của các quý tộc có tước vị cao. Nên đây là mật thất dùng để cất tiền vàng và những bí mật!

Tôi thở dài ngao ngán và tiếp tục hỏi cô ấy.

- Có thể tiếp xúc không lâu nhưng cô nghĩ ta là người thế nào?

- Thưa ngài!!! Tôi chỉ biết ngài là người hùng đã cứu cả vương quốc! Còn lại thì tôi xin phép ạ!

Vừa nói tôi vừa bước tiếp và hỏi cô ấy.

- Tôi biết tuy là vương quốc đã không còn phân biệt giai cấp, nhưng trong một sớm một chiều điều đó vẫn còn tồn tại. Từ ngày hôm nay tôi muốn, cô thông báo với tất cả người hầu trong dinh phủ này, không cần phải đối xử với ta như một bậc bề trên, các người làm như thế ta ngại lắm. Các người có biết không, tính ra về tuổi tác so với những người ở đây ta còn nhỏ lắm, một người thầy đáng kính nhưng có tính cách thích chọc giận người khác của ta từng dạy, nên biết tôn trọng người lớn tuổi hơn mình vì họ là những người đi trước họ là một quyển sách sống. Cô có hiểu chưa?

- Vâng!!! Thưa ngài!!

- Còn nữa! Cái tầng hầm khi nãy, ta sẽ dùng băng ma pháp tạo một khối băng để làm nơi chứa thực phẩm! Một quý tộc tốt là một quý tộc không có điều gì phải giấu diếm quốc gia của mình, nên nơi đó ta không cần dùng đến!

- Vâng!! Tôi đã hiểu, tôi sẽ cho người chuyển thực phẩm vào đó!

- À!!! Nãy giờ quên, cô tên gì! Bao nhiêu tuổi rồi?

- Thưa ngài tôi tên là “Ami”. Tôi là hầu gái trưởng ở đây. Tôi mười chín tuổi!

- Cô còn trẻ thế à? Tôi xin tự giới thiệu tôi là Hope, sau này có việc gì cứ gọi tôi như thế, tôi sẽ thấy tự nhiên hơn. Theo như tôi thấy cô là một người nhã nhặn và có học thức, nhưng tại sao lại đi làm công việc này. Hay là cô bị ép buộc?

- Không thưa ngài! Tôi hoàn toàn tự nguyện vì khi nghe nói làm việc này có thể kiếm được tiền nên tôi đã làm. Lúc trước tôi b·án t·hân cho một gia đình quý tộc để có tiền chửa bệnh cho mẹ và nuôi em trai, nhưng sau khi người quý tộc ấy bị vương quốc xử c·hết tôi đã tự do.

- Thế!! Sao cô vẫn còn làm việc ở đây mà không tìm việc khác?

- Thưa ngài!! Từ bé tôi đã làm công việc này nên tôi không biết làm gì khác, huống hồ gì giờ đây tôi còn được nhận tiền hàng tháng, giờ đây công việc này với tôi thật tuyệt!

- Thế mỗi tháng cô nhận được bao nhiêu?

- Vâng!!! Quản gia Airi mỗi tháng trả cho riêng tôi là mười đồng bạc, còn những người khác gì giảm đần nhưng thấp nhất là năm đồng ạ!!

- Như thế cô thấy ít hay nhiều?

- Nhiều thưa ngài!! Với năm đồng bạc, chúng tôi có thể nuôi cả gia đình mình trong một tháng thưa ngài!

- Thế thì tốt! Nếu có gì thì cứ nói với tôi, tôi không muốn người của mình phải chịu thiệt thòi. À còn về gia đình cô thế nào rồi?

- Vâng!!! Tôi không có cha, mẹ tôi thì vừa q·ua đ·ời một năm trước. Em trai nhỏ hơn tôi hai tuổi lúc này nó đang làm một mạo hiểm giả thưa ngài!



- Cậu ấy là người thế nào?!

- Nó là người rất giỏi võ! Tôi đã nhiều lần khuyên bảo nó gia nhập q·uân đ·ội, nhưng nó nói rằng không tin vào các quý tộc, hiện giờ nó cũng rất nổi tiếng trong số những người làm mạo hiểm giả. Cũng không trách được nó, vì trước kia mẹ cũng là một hầu gái và bị cha tôi một quý tộc dụ dỗ rồi bỏ rơi!

- Thế cô không căm ghét quý tộc à?!

- Không!!! Tôi không dám thưa ngài!

- Cô không phải sợ! Cứ nói thật lòng mình!

- Nếu ngài đã nói thế! Thì tôi xin phép! Có thưa ngài trước kia tôi cực kì căm ghét, nhưng từ khi nữ hoàng tiến hành cải cách tôi nhận ra không phải ai cũng xấu như tôi nghĩ!

- Được!!! Tôi hiểu rồi, thế làm sao mà cô lại được là hầu gái trưởng ở đây?

- Vâng!! Khi tôi đang đi tìm việc mới thì lang thang đến nơi này, tôi thấy quản gia Airi đang tuyển người. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ mình được nhận làm người hầu thông thường thôi, nhưng cô ấy sau khi biết tôi có hoàng cảnh như thế và còn biết chữ nên cô ấy đã cho tôi công việc này!

- Thế cô biết vì sao Airi lại làm quản gia ở đây không?

- Tôi không rõ thưa ngài! Hình như là nữ hoàng đã chỉ định cô ấy đến đây!

- Cô có vui khi làm công việc này không?

- Tôi thực sự rất hạnh phúc thưa ngài! Lúc đầu tôi chỉ nghĩ mình làm việc cho một quý tộc bình thường. Nhưng tôi đâu ngờ được là mình lại có diễm phúc làm việc cho một quý tộc cao quý như thế, và còn cả nữ vương tiền nhiệm nữa!

- Cô vui là tôi thấy yên tâm rồi!

Khi chúng tôi đang nói chuyện thì từ xa Emiko chạy đến lườm nhìn Ami và nói.

- Thật đúng là! Không thể nào không để mắt tới anh được, chỉ mới có tí thôi mà anh đã thân mật với cô gái khác!

Ami nghe Emiko nói xong, cô ấy nói trong hoảng hốt.

- Không thưa phu nhân! Tôi không hề có ý đồ gì hết!!!

Ami với gương mặt sợ sệt giải thích. Tôi bắt đầu gằn giọng và lên tiếng.

- Em nói gì thế?! Em đang làm cô ấy sợ đấy, cô ấy là hầu gái trưởng ở đây, anh chỉ muôn nói chuyện để tìm hiểu thêm về nơi này! Em xin lỗi cô ấy ngay!!

Nghe tôi nói xong thì Emiko cười trừ một cái, nhìn về phía Ami.

- Xin lỗi cô nhé! Vì anh ấy có tính trăng hoa và hay đi c·ướp trái tim của các cô gái trẻ nên tôi đề phòng, cô cũng hãy cẩn thận với anh ấy, dính vào anh ấy cũng chỉ có khổ thôi!

Tôi có cảm giác như mình là tội nhân của mọi câu chuyện vậy. Tôi lên tiếng

- Em nói gì thế! Anh có phải là người như thế đâu!!

- Không phải à!!! Thế bây giờ trong căn nhà này có bao nhiêu người, chỉ cần anh cười là bỏ ra mấy trăm năm tìm anh?!!

Tôi chỉ biết câm nín và đánh lạc hướng câu hỏi của cô ấy.

- À!! Thì!! Mà em tìm anh có chuyện gì?

- À!!! Đúng rồi, mọi người bảo em tìm anh đến phòng riêng có việc cần nói!

- Được rồi!!! Anh có việc cần dặn dò Ami làm, chờ chút!

Tôi cười với Ami một cái rồi nói.

- Cô có nhớ những việc tôi căng dặn không?

- Vâng!!! Tôi nhớ thưa ngài!



- À!! Tôi cũng xin lỗi vì lúc nãy Emiko đã làm cô sợ!

- Không có gì thưa ngài!

- Còn nữa! Cô tìm cho tôi một phòng nào trống dọn dẹp, xắp xếp thành một phòng học khi nào xong báo lại với tôi nhé. Tôi muốn dạy cho bọn trẻ ở đây trước khi trường học xây xong!

- Vâng!!! Tôi sẽ làm ngay!

Tôi cười với cô ấy một lần nữa, nắm tay Emiko và đi. Lúc này Ami ấp úng gọi tôi.

- Thưa ngài Hope!!!

Tôi và Emiko dừng lại tỏ vẻ, cô cứ nói tiếp.

- Lúc nãy ngài có hỏi tôi, thấy ngài là người thế nào? Bây giờ tôi xin trả lời, tôi thấy ngài là một người đàn ông tuyệt vời!

Tôi gật thót người, Ami thì nở một nụ cười thật tươi. Riêng Emiko sau khi nghe xong, cô ấy liếc nhìn tôi thở khì khì như một con rồng chính hiệu. Cô ấy véo vào tai tôi vừa kéo đi vừa nói.

- Anh!! C·hết chắc rồi!!! Anh đi theo em, hôm nay anh không xong rồi!!!

Cô ấy kéo tôi đi trong khi tôi cố giải thích cho cô ấy hiểu, nhưng cô ấy mặt lạnh như băng không nói một câu nào. Giờ đây tôi mới hiểu cái cảm của Pu khi mới gặp cậu ấy lần đầu. Ôi! Tôi thật xin lỗi cậu!

Cô ấy kéo tôi đến trước cửa một căng phòng có họa tiết khá đẹp. Đạp cửa mạnh một cái, tống tôi vào trong, xong cô ấy lao đến một chiếc giường lớn gấp ba bốn lần bình thường, úp mặt xuống gối giãy đành đạch, miệng thì nói liên tục.

- Lại thế nữa rồi!!! Anh ấy lại thế nữa rồi!!!

Lúc này trong phòng có Kazue, Hikari, Airi và cô ấy. Airi thì tiến tới đóng cửa phòng lại với một nụ cười hiền hậu và nói.

- Em chỉ đùa với cô ấy thôi! Nhưng thật không ngờ anh dám làm thật à?

- Làm gì?!! Tôi có làm gì đâu?!!

- Lúc nãy anh đi với Ami phải không? Em đã xắp xếp cô ấy ở gần anh để giới thiệu cho anh về nơi này. Nhưng qua phản ứng của Emiko thì chỉ có thể anh đã làm gì với Ami giống em lúc trước. À!!! Mà cũng đúng thôi! Cô ấy ân cần, thùy mị và còn xinh đẹp thế cơ mà!!!

Nói xong Airi cười một nụ cười mỉm cùng với ánh mắt như muốn nói lên là. Anh dám từ chối tôi, thì anh phải c·hết!

Hikari và Kazue nghe xong liền lật Emiko lại như muốn cô ấy xác nhận.

- Có thật thế không Emiko?!!

Emiko không nói gì, chỉ gật đầu một cái và tiếp tục vùi đầu vào gối.

Khi hai người kia hùng hổ tiến đến như sắp ăn thịt tôi, thì tôi đứng lên như một vị thần và dõng dạc tuyên bố và không cho họ có cơ hội nói.

- Tất cả chỉ là hiểu lầm mọi người nghe đây!!!

Tôi liên tục kể lại một mạch mọi chuyện từ lúc kết thúc cuộc trò chuyện với Pu cho đến lúc Emiko đến. Tất nhiên đã sàng lọc hết những chuyện mà tôi hỏi thăm về gia đình của Ami, những chuyện còn lại thì không sót một chữ nào. Tôi kết thúc và thở hòng học như sắp đứt hơi, Kazue lên tiếng.

- Nếu như thế thì! Có chuyện gì xải ra đâu?

Hikari cũng đồng thuận gật đầu.

Thôi thở phào nhẹ nhõm, đang mừng thầm trong lòng thì Emiko đứng bật dậy và nói.

- Không!!! Cô ấy đã nói! Ngài là một người đàn ông tuyệt vời. Và còn cười một nụ cười chứa đầy sự yêu thương! Chắc chắn là anh đã nói gì đó với cô ấy, có phải anh còn chuyện gì chưa nói không?!!

Cả ba người họ nhìn chầm chầm vào tôi như tìm sơ hở. Nhưng lần này thì khác, không có chuyện có sơ hở ở đây. Tôi tuyên bố một câu.

- Không có chuyện đó! Nếu anh có giấu chuyện gì thì cho sét đ·ánh c·hết đi!

Tôi thầm nghĩ. Có đánh cũng đâu có c·hết được, hơn nữa trời đẹp thế này làm sao có sét! Tôi cười thầm trong bụng!



Ba người họ bắt đầu bớt chăm chú vào tôi thì trời ơi, thật là định mệnh mà. Trời đang trong xanh từ đâu một tia sét đánh cái rầm bên ngoài vườn hoa.

Những ánh mắt nghi ngờ bắt đầu dồn về phía tôi, tôi bắt đầu phân bua.

- Chỉ là trùng hợp thôi, không chừng Rosa đang học ma pháp vơi Pu không chừng!

Ba người bọ họ bàn bạc hồi lâu rồi nói.

- Anh thật không đáng tin! Từ giờ đi đâu ít nhất phải có một trong ba người hoặc là Airi đi cùng, nghe không?

Tôi có cảm giác như mình đang bị giam lỏng, nhưng cũng gật đầu cho qua chuyện. Tôi thắc mắc hỏi họ.

- Thế!!! Tại sao Airi lại làm quản gia ở đây!

Hiraki trừng mắt nhìn tôi và nói.

- Không phải là tại anh à! Anh sang nước láng giềng c·ướp vợ chưa cưới của hoàng đế, còn cưa cẩm cô ấy làm cô ấy yêu anh. Không lẽ anh muốn mình là một kẽ chơi đùa xong thì vứt!

- Nhưng mà!! Anh đã làm gì đâu!!

Từ đằng sau Airi bắt đầu thúc thích và nói nghẹn ngào một cách giả trân.

- Em biết ngay mà! Anh ấy không cần em, thôi thì em đi vậy, về đế quốc sống cùng một tên lang sói!!

Ba người kia nghe thế thì chạy lại ôm chầm lấy cô ấy mà can ngăn. Còn Airi thì trừng mắt nhìn tôi với nụ cười đắt ý.

Airi thật không tầm thường và thật đáng sợ. Có lẽ vì thế mà cô ấy có thể ở đế quốc lâu thế mà không chịu nhiều tổn thương.

Kazue quát tôi.

- Anh làm gì đó đi chứ?!

- Thôi hiểu rồi! Xin em hãy ở lại bên cạnh chúng tôi!!!

Tôi nói trong thờ ơ không một chút cảm xúc. Airi khóc còn to hơn.

Hiraki.

- Anh là con người không có trái tim à?

Tôi phản bác một câu đầy ngọt ngào.

- Không phải tim anh bị ba em chia hết rồi à? Anh có còn đâu?!

Ba người mặt đỏ ửng rồi nói.

- Thế bọn em trả lại anh một ít nói gì đó ngọt ngào chút đi!

Tôi cười mỉm và nói.

- Là ba người nói đấy nhá!

Cả ba cùng gật đầu.

- Được rồi thế thì!!!

Tôi tiến tới nắm tay Airi và nói.

- Anh xin lổi! Xin lổi vì đã làm tổn thương em. Xin em hãy ở lại đây, có thể bây giờ anh chưa có tình cảm nào với em. Nhưng biết đâu, một ngày nào đó anh có thể vì em mà hủy diệt cả một vị thần như lúc ở đế quốc, xin em ở lại!!!

Sau khi nghe tôi nói xong, Airi đứng như một bức tượng mặt thì đỏ ửng. Tôi biết thời cơ đã tới vờ như tiến tới hôn cô ấy, ba người kia phát hiện ra định ngăn cản, tôi luồn nhẹ qua người Airi mở cửa và chạy một mạch.

Không quên ngoái lại và nói trong khi họ còn tức giận.

- Muốn giá·m s·át anh à!!! Không dể đâu!!!~~~~