Chương 23.
Tôi và mọi người cất cánh bay về phương nam trong tiến hò reo tiễn biệt của người dân. Họ không còn lo sợ khi thấy một con rồng bay trên đầu mình nữa, trên đường đi có những người nông dân, thương nhân khi thấy chúng tôi cũng vẫy tay như muốn chào hỏi. Con đường chính cũng đã được sửa sang lai, giờ đây nó là con đường huyết mạnh, là sống lưng của vương quốc kéo dài từ vương đô đến nơi vừa chinh phạt. Một vùng đất lớn đã được sát nhập vào vương quốc, nhưng vẫn giử cái tên cũ nhằm làm an lòng dân, thành phố Jogan.
Sau một thời gian, khi chúng tôi bay qua một thị trấn nhỏ rồi vùng đất thảo nguyên trước kia cũng dần hiện ra. Nó đã không còn hoang vu như trước, những người dân và nô lệ được giải phóng đã đến vùng đất này định cư. Những thôn xóm nhỏ mọc lên chi chít nhưng vẫn còn thưa thớt, người dân thì hăng say khai hoang vì họ biết giờ đây nó là đất của họ nên chăm chỉ hơn bao giờ hết. Những đứa trẻ từ mọi chủng tộc chạy nhảy vui đùa trên thảo nguyên, làm tôi thấy được khoảng cách về chủng tộc như được xích lại, không còn có sự phân biệt đối xử nào ở đây cả.
Khi họ thấy chúng tôi, họ đã bỏ hết nông cụ và chạy đuổi theo phía sau, vừa chạy họ vừa vẫy tay như đang chào đón một người thân đang quay về. Rồi nơi mà chúng tôi muốn đến cũng dần hiện ra, nơi trước kia chỉ là một ngôi nhà tranh nhỏ. Giờ đây nó đã là một dinh phủ uy nga tráng lệ, nó thật to lớn ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Emiko đáp xuống bên ngoài cổng, người dân thì ùn ùn kéo đến trên mặt lộ rõ sự vui mừng. Họ đặt ra vô số câu hỏi, còn những đứa trẻ thì cứ vây lấy Rosa, nhưng con bé đã không còn vẽ sợ sệt như khi mới ra khỏi kết giới, con bé có thể giao tiếp một cách hồn nhiên với lũ trẻ.
Hikari bước lên trước. Người dân bắt đầu quỳ xuống và nói.
- Kính thưa nữ hoàng! Chúng tôi thật vinh hạnh khi lại có thể gặp ngài ở đây!
Cô ấy nở một nụ cười hiền từ và đáp lại.
- Không!!! Từ giờ phút này ta không còn là nữ hoàng nữa, ta đã nhường ngôi cho em trai mình! Mọi người đừng hành lễ như thế!
Có một ông lão đã hơi lớn tuổi bước lên.
- Thưa nữ hoàng tôi là Goro được mọi người tin tưởng và bầu làm trưởng làng. Đối với chúng tôi người mãi mãi là nữ hoàng trong lòng chúng tôi! Người đã cứu giúp chúng tôi lúc chúng tôi tưởng mình đã hết hi vọng, lúc mà chúng tôi gần như đã chấp nhận số phận của mình! Chúng tôi vô cùng đội ơn người!
Hikari cười tươi choàng lấy tay tôi.
- Các người không cần phải cảm ơn ta, người mà các ngươi cần cảm ơn là anh ấy, chính anh ấy là người đã cứu mọi ngươi đấy! Và giờ đây anh ấy cũng là phó vương, người cai quản vùng đất này!
- Vâng!!! Chúng tôi làm sao quên được cậu ấy, tận mắt chúng tôi đã thấy một người phi thường và oai nghiêm, có thể nói chuyện ngan hàng với đế quốc. Cậu ấy là người duy nhất từ trước đên nay không hề biết rung sợ trước uy nghiêm của đế quốc! Khi chúng tôi được các thần long bảo, họ đến đón chúng tôi về lại quê hương, chúng tôi cứ nghĩ đó là một trò đùa, thậm chí một số người còn nghĩ là chúng tôi sắp bị g·iết. Nhưng rồi khi chúng tôi được đưa đến hoàng thành của đế quốc, thấy được cậu ấy đang nằm chễm chệ trước sự bao vây của quân đế quốc, cậu ấy đã cười tươi còn quân đế quốc run cầm cập khi thấy mặt cậu ấy. Lúc này bọn tôi mới thực sự tin là mình đã được cứu! Xin đội ơn ngài!
Khi tôi vừa định đáp lại tấm lòng của bọ họ thì cánh cổng lớn mở ra. Hai bên là hai hàng người hầu xếp hàng chỉnh tề, Airi từ trong bước ra và nói.
- Mời ngài phó vương và các phu nhân vào trong, phòng chúng tôi đã chuẩn bị xong thức ăn cũng đã sẵn sàng!
Tôi lúc này có một thắc mắc nhưng không tiện hỏi. Tôi quay lại nhìn vào dân chúng.
- Mời các vị cùng vào trong, chúng ta sẽ cùng nói chuyện sẽ tiện hơn!
Trưởng làng Goro với vẽ mặt ngạc nhiên đáp lại lời tôi.
- Như vậy thực sự không tiện ạ, chúng tôi chỉ là những người dân bình thường, làm sao có thể vào nơi ở của một quý tộc như vậy được ạ!
- Không sao cả! Dù cho có là quý tộc nào đi nữa thì cũng từng có xuất thân là thường dân thôi!
Nói rồi tôi chỉ tay vào nơi Rosa và lũ trẻ đang chơi đùa và nói tiếp.
-Các vị hãy nhìn đi! Tuy giờ các vị đã không thể tiến cao hơn được nữa, nhưng biết đâu chừng một ngày nào đó trong những đứa trẻ tưởng chừng tầm thường kia lại có một quý tộc thì sao. Những đứa trẻ là mầm non và cũng có thể là nhân tài của đất nước, tùy vào sự giáo dục của mỗi người chúng sau này, có tốt hay xấu cũng là do chúng ta lúc này!
Người dân tỏ vẽ ngạc nhiên vì có lẽ họ chưa bao giờ dám mơ mộng xa đến thế.
Goro nói tiếp.
- Nếu như ngài đã nói thế thì tôi xin phép đại diện người dân để được vào trong!
Nghe xong tôi nhìn quanh một vòng, mọi người có vẽ đồng ý. Nhưng tôi thấy những đứa trẻ có vẽ háo hức và muốn được vào trong. Tôi từ tốn đáp.
- Vậy cũng được, gì đi nữa ngài cũng là đại diện của họ! Nhưng tôi có điều cần làm!
Nói rồi tôi ra hiệu cho một cô hầu dắt bọn trẻ vào tham quan, cô ấy khẽ gật đầu và tuân lệnh. Tôi cũng ngồi xuống xoa đầu Rosa và nói.
- Con có thể đi cùng chơi với chúng nhưng đừng phá phách nhé!
- Vâng!!! Pa-pa!!
Con bé cùng lũ trẻ chạy ào vào trong, tôi cũng nhờ Pu đi theo giá·m s·át chúng, vì có vẽ cậu ấy rất hợp với trẻ con.
Tôi cùng với Kazue, Hikari, Emiko tiến vào trong phòng khách của dinh thự, Airi đi trước dẫn đường còn Goro thì cứ khép nép như đang ngại.
Vào đến bên trong, nó là một căn phòng lớn trang hoàng lộng lẫy theo phong cách châu âu. Tôi và mọi người ngồi xuống còn Airi thì đứng bên cạnh, nhưng Goro có vẽ rụt rè vì ngại, có lẽ cả đời ông ấy chưa bao giờ có cơ hội ngồi trên một chiếc ghế như vậy. Hiểu được ông ấy, tôi cất lời.
- Ông cứ ngồi đi! Đừng ngại!
- Không thưa ngài! Tôi đứng cũng được, người tôi bẩn lắm sẽ làm bẩn ghế mất!
- Tôi biết là ông đang ngại! Nhưng ông cứ coi tôi là một người bình thường, lúc nhỏ tôi cũng chỉ là một người bình thường. Chỉ là tôi mai mắn nên mới có ngày hôm nay, nên tôi không muốn người khác coi mình là bậc bề trên, ông cứ coi tôi như bao người dân ngoài kia là được!
- Nếu ngài đã nói vậy! Thì tôi xin phép!
Ông ấy ngồi xuống với vẻ khép nép. Tôi nhìn sang Airi.
- Em có thể lấy giúp anh một ít đồ ăn nhẹ và trà được không?
Cô ấy gật đầu và bước đi, Goro bắt đầu mở lời.
- Thưa nữ hoàng! Tuy người đã thoái vị nhưng sao ngài lại đến nơi hẻo lánh này?
Hiraki đáp.
- Ta hiểu thắc mắc của ông! Thực ra ta đã được gã cho ngài phó vương đây, từ nay ta là vợ của anh ấy!
- Nhưng ngài ấy không phải đã có vợ rồi sao, nếu thế thì thiệt thòi cho nữ hoàng quá!
- Ý ông! Ta sẽ làm vợ lẽ! Không cả ba chúng tôi đã thống nhất là không phân lớn nhỏ!
- Cả ba!!! Vậy không lẽ cô rồng lúc nãy cũng?!
- Đúng vậy! Cô ấy cũng đã được thủ lỉnh long tộc chấp nhận gã cho ngài Hope đây!
- Ồ!!! Tôi thật vô lễ! Tôi thật xin lỗi ba vị phu nhân!
Cả ba người đều lắc đầu tỏ vẽ không sao. Lúc này tôi mới cất lời hỏi han ông ấy.
- Ông không có lỗi gì đâu! Đến cả tôi mà tôi còn không biết sao mình lại có diễm phúc đến thế! À mà!! Sao khi chuyển đến đây cuộc sống người dân thế nào?!
- Vâng!!! Chúng tôi rất vui vì đã được vương quốc cho đến đây, ở đây thực sự rất thoải mái. Chúng tôi cũng được cung cấp lương thực trong một thời gian dài, và cũng đã được hỗ trợ nơi ở và chia đất đai. Người dân đang gieo trồng vụ mùa đầu tiên trên đất của họ. Sau vụ mùa chúng tôi sẽ đóng thuế đầy đủ!!
Tôi lắc đầu và khoác tay nói.
- Mọi người đừng lo lắng thế! Tôi sẽ không thu thuế lương thực của mọi người trong một năm để mọi người có thể an tâm, dù gì mọi người cũng đã chịu nhiều thiệt thòi!
- Có thật thế không? Nếu thật thế thì chúng tôi xin đội ơn! Nhưng còn phía vương quốc thì sao, ngài cũng phải nộp lại cho vương quốc nữa mà?!
Ông ấy nhìn tôi với vẽ lo lắng và hỏi. Nhưng Hiraki lắc đầu và nói với ông ấy.
- Vương quốc đã quyết định không thu thuế một năm, ở những vùng có nạn dân định cư ông đừng lo!
Goro mừng rở và liên tục cảm ơn. Airi lúc này mang trà và bánh lên, tôi tiếp tục câu chuyện với ông ấy.
- Ông cứ dùng tự nhiên! Còn nữa hiện giờ người dân đang trồng gì?
- Vâng!!! Người dân đang trồng lúa mì và khoai tây trên một vùng lớn!
- Thế vùng đất này có thích hợp không?!
- Vâng!!! Nơi này rất thích hợp để trồng hai thứ ấy! Nhưng có một vài nơi ven con sông là vùng ngập úng không thể canh tác được!
- Chúng ta vừa vượt qua khó khăn nên không có nơi nào là không trồng được, tôi sẽ chỉ cho ông một loại cây lương thực có thể trồng được trên đấy!
Nói rồi tôi lấy ra từ túi thế giới khoản năm mươi hạt lúa mà tôi đã lấy trong kết giới ra, hạt to bằng cổ chân bên ngoài là lớp vỏ vàng ươm. Với vẻ ngạc nhiên ông ấy hỏi.
- Thưa ngài!!! Đây là loại trái cây gì thế ạ?
- Không!!! Nó không phải trái cây, nó cũng giống như lúa mì, nhưng chỉ có thể sinh trưởng ở những vùng ẩm thấp, bóc vỏ và nấu lên sẽ rất ngon. Tôi đã phát hiện ra trong một lần đi chu du và hái được trong một đầm lầy!
- Thế chúng tôi phải trồng như thế nào?!
- Đầu tiên mọi người hãy đem ngâm chúng trong nước khoản một ngày, sao đó đem ủ có thể dùng lá cây để đậy kính trong vòng hai ngày chúng sẽ nảy mầm là có thể gieo trồng. Nhưng quan trọng nhất là các vị phải làm đất thật tơi xốp, liên tục cung cấp nước cho chúng, chỉ khi sắp chín mới được làm cạn nước, chính vì thế trồng nơi dầm lầy hay dọc theo sông chúng mới phát triển tốt. Và củng nhớ là đừng quên bón phân, chúng sẽ phát triển rất to nên nhớ giữ khoản cách phù hợp!
- Nhưng về năng xuất thì như thế nào ạ?!
- Các vị hãy tưởng tượng một hạt lúa mì sao khi trồng cho ra bao nhiêu hạt trên một cây, thì loại hạt này tương tự thế!
- Như vậy!! Không phải là quá tốt sao! Chỉ một hạt thế này thôi củng đủ cho hai người ăn, nếu mà nói thế thì chỉ cần một cây thôi cũng đủ cho một làng! Tôi thành thật cảm ơn, công ơn của ngài!
- Các người cứ trồng thử xem ta có thời gian sẽ đến thăm và chỉ dẫn thêm!
- Vâng! Đội ơn ngài!!!
Chúng tôi đang nói chuyện say sưa thì Rosa chạy vào nhảy vào lòng tôi và hỏi.
- Pa-pa có thể cho các bạn đến đây học không?!
Tôi nhẹ nhàn hỏi con bé.
- Sao con lại hỏi thế?!
- Vì khi đến tham quan thư viện con thấy các bạn ấy rất say sưa, mặc dù không biết chữ. Con tin là các bạn ấy rất muốn học!
- Thế các bạn con đâu rồi?!
- Các bạn ấy đã về vì sợ cha mẹ lo!
- Nếu ta đồng ý, thì ai sẽ dạy cho họ đừng nói là con nhé, con còn chưa biết nhiều về thế giới này đâu!
- Nếu là Pu thì pa-pa đồng ý chứ?!
- Cậu ấy mà chịu rước phiền phức vào thân à!! Hahaha!!!
Tôi cười còn chưa xong, thì Rosa lôi Pu ra từ trong một chiếc túi nhỏ và nói với ánh mắt khẩn cầu.
- Pu!!! Đồng ý mà đúng không?!!
Vừa nói con bé vừa b·óp c·ổ Pu, cậu ta vừa trả lời vừa phát ra tiếng ằng ặc.
- Được!! Rồi!! Đồng ý!!
Rosa cười tươi nhìn tôi với ánh mắt rạng ngời và nói.
- Pa-pa!! Pu đồng ý rồi thấy không?!
Tôi lắc đầu ngao ngán, một vị thần mà có thể bị một cô bé thu nhỏ và nhét vào một cái túi. Thật là nhục nhã!
- Được!!! Để ta xắp xếp rồi thông báo cho con và bọn trẻ sau!
Con bé chạy đi. Còn Pu thì ngấn lệ và quát tôi.
- Cậu xem đi! Tôi nói hai người là quái vật mà, tôi chỉ không đồng ý làm giáo viên thôi mà con bé đã nhét tôi vào túi và còn nói sẽ nhốt tôi mãi nếu cậu không đồng ý! Lúc này sao mà tôi muốn về với nữ thần quá, lúc con bé vừa sinh ra tôi nghĩ con bé như một thiên thần nhưng mà theo thời gian cậu cũng giống cha cậu đã làm biến chất con bé!
- Tôi có làm gì đâu?! Không phải là từ trước tới giờ cậu đều là cậu dạy dỗ nó sau?
- Chính tính cách của cậu làm hư con bé!!! Cậu gây ảnh hưởng tới nó!!!
- Lúc nào?!!
- Lúc cậu đánh với thần c·hiến t·ranh chứ khi nào?!!
Thần c·hiến t·ranh? Không phải lúc đó chỉ co mình và Emiko biết thôi sao? Làm sao mà cậu ta biết, có khi nào?!!
Tôi nhìn sang Pu thì cậu ấy mặt xanh lét như vừa làm chuyện gì tày đình. Tôi định tiếp tục hỏi Pu, nhưng Hikari kéo tay tôi và nói.
- Chúng ta đang có khách hai người bình tỉnh lại!
Tôi bắt đầu ngồi xuống và bình tỉnh lại, bắt chuyện với Goro.
- Xin thứ lỗi!!! Tôi có hơi mất bình tĩnh!
- Vâng!!! Không sao thưa ngài, bậc làm cha mẹ lo cho con là điều hiển nhiên! Mà còn nữa lúc nãy tôi nghe ngài nói sẽ dạy chữ cho bọn trẻ, có thật không ạ?
- Vâng!! Tôi sẽ mở một lớp nhỏ cho bọn trẻ học cho đến khi nào ngôi trường ở nơi này xây xong và Pu sẽ tạm thời dạy chúng!
- Không phải bất kính! Nhưng cậu ấy!!!
- Tôi hiểu điều ông lo! Nhưng mà nói cho ông biết cậu ấy từng là giản viên của học viện hoàng gia đấy. Không những thế cậu ấy cũng từng là thầy của ta đấy!
- Ôi!!! Tôi thật bất kính, nếu là như thế thì xin đội ơn ngài!
Thông thường thì những lúc như thế này thì Pu sẽ cười phá lên và tỏ vẽ ta đây. Nhưng giờ, cậu ấy như sắp lên đoạn đầu đài. Cậu ấy chỉ cười nhẹ và gật đầu mà không nói gì. Tôi lên tiếng.
- Thế thì! Chúng ta cũng đã xong việc, ông có thể ra về và đem bánh này cho bọn trẻ giúp tôi! Tôi sẽ cho người đem hạt giống ra cổng!
- Vâng!! Xin đội ơn ngày, tôi xin phép về!
Nói rồi tôi tiễn ông ấy ra đến cửa. Thấy ông ấy nói gì đó với người dân họ cười tươi và ôm nhau thắm thiết. Nhưng tôi cũng thấy ông ấy ngoái lại nhìn về hướng tôi cười một nụ cười thật bí hiểm. Tôi cũng tỏ ra ngờ vực nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ ấy, vì lúc này trong đầu tôi có một vấn đề khác lớn hơn. Tôi quay vào trong ngồi xuống cạnh Pu nhẹ nhàn hỏi.
- Thế!! Sao mà cậu và con bé thấy được tôi!
Lúc này! Mọi người cũng tò mò chăm chú vào cậu ấy. Pu nuốc cái ực và giải thích.
- Vì lúc cậu đi hơi lâu nên con bé lo lắng, nó cứ bám tôi suốt!!! Nên tôi đã dùng tóc còn vươn lại trên gối của cậu và dùng ma pháp theo dõi cho con bé xem. Nhưng tôi đâu ngờ con bé thông minh thế, nhìn một lần mà học được!!!
Pu vừa dứt tiếng thì Rosa chạy tới ôm chân Airi và nói.
- Á!!!! Ma-ma thứ tư đây rồi! Mĩ nữ trên thế gian đều tầm thường chỉ có vợ của kẻ địch mới làm ta hứng thú, phải không Pa-pa!!!
Nghe con bé nói xong ba người phụ nữ ấy, lặp tức ôm lấy con bé dắt tay Airi lườm tôi và quát.
- Bọn em không thể để anh làm ảnh hưởng tới con bé nữa, tự kiểm điểm đi!!!
Nói rồi bọn họ cùng nhau đi lên lầu. Lúc này tôi cũng không màng trách Pu, cậu ấy cũng có ý tốt nhưng vì con bé quá thông minh nên mới như vây. Là lỗi của mình, lẽ ra mình nên cẩn thận lời nói hơn, có lẽ lời nói lúc còn ở vương đô cũng là học từ mình!
Sau này nhất định phải cẩn thận hơn mới được!!!