Chương 22.
Đã ba tháng trôi qua từ thời điểm ấy, cả ba người bọn họ thấy tôi như thấy yêu quái. Họ cố tình lãng tránh tôi, khi đến phòng họ cũng không cho tôi vào, không hé răng nói chuyện với tôi dù nữa lời. Tôi gần như phát điên với bất cứ ai khi nhắc về họ, phụ nữ thật thâm hiểm họ có thể làm ta điên chỉ với việc không nói chuyện.
Lúc này vương đô đang tập nập chuẩn bị cho buổi lể luận công cho quý tộc vào ngày mai.
Thấy tôi đang buồn rầu Pu lại gần và mở lời.
- Thế cậu định suy tư đến lúc nào?
- Tôi cũng chả biết nữa có thể tôi không hợp với nơi này!
- Thế cậu định làm gì?
- Hay là!!! Ngày mai sau khi buổi lể kết thúc tôi, cậu và Rosa đi chu du khắp nơi thử xem! Hay là chúng ta về lại kết giới, khi chúng ta sống ở đó tôi cảm thấy thoải mái hơn bây giờ!
- Cậu đành lòng bỏ lại ba cô gái ấy sao? Họ đã chờ cậu suốt mấy trăm năm rồi đó?
- Nhưng tôi có cảm giác! Giờ đây họ không còn tin tưởng tôi nữa, có lẽ tôi không còn quan trọng với họ!
- Sao cậu biết là họ không cần cậu?
- Họ luôn cố tình lãng tránh tôi!
- Thế sao chúng ta không làm một phép thử?
- Làm thế nào?!!
- Ngày mai cậu hãy làm như những gì tôi nói rồi cậu sẽ thấy!!
Nói rồi Pu thì thầm vào tai tôi, tôi nghe tất cả và trả lời cậu ấy.
- Vậy thì tôi sẽ làm thử!
Đêm hôm đó tôi cứ suy nghĩ về những gì mà Pu đã nói, tôi gần như trằn trọc cả đêm. Lúc tôi mở mắt ra thì Yuki đã đứng bên cạnh.
- Chúng ta sắp bắt đầu rồi! Cậu chuẩn bị bài phát biểu xong chưa!
- Mọi thứ đã xong, nó ở trong đầu và tim tôi!
Tôi và Yuki tiến đến cổng thành nơi có nhiều người dân và các quý tộc đang đứng ở đó. Hikari, Kazue và Emiko đang ngồi ở nơi cao nhất, tôi đứng ở một góc cùng Yuki, Pu và Rosa.
Lúc này Hiraki đứng phát biểu một cách hùng hồn, về chiến thắng của vương quốc chống lại bảy mươi vạn quân xâm lược của quân đế quốc. Cậu ấy cũng không quên, kể ra những công lao gian khổ của binh sĩ và của cả Yuki, tỏ lòng thương xót với những người đã hi sinh. Xong cậu ấy hét lớn.
- Thưa quý vị!!! Bây giờ là sự xuất hiện của Hope người hùng của chúng ta, người đã cùng hoàng gia lặp kế hoạch chống lại đế quốc và cũng anh ấy đã lặng lội đến tận đế quốc để kí hiệp ước hòa bình!!!
Tôi tiến lên bục phát biểu nhưng lòng nặng trĩu và một gương mặt lộ rỏ sự suy tư. Hiraki vỗ vào vai tôi và nói nhỏ.
- Tự tin lên!!!
Tôi chỉ cười nhẹ với cậu ấy một cái rồi bắt đầu bắt đầu phát biểu.
- Thưa quý vị có mặt ở đây!!! Chiến công chưa từng có trong lịch sử của vương quốc ngày hôm nay, không của riêng ai cả mà nó đến từ sự đòng lòng của nhân dân. Nó là kết tinh của sự nhất quán trong toàn vương quốc và là sự anh minh của nữ hoàng khi đã thực hiện cải cách đúng lúc! Và bây giờ tôi xin công bố những gì mà tôi với danh nghĩa là đại công tước đã đàm phán được với đế quốc!
- Một!!! Đế quốc đã trao trả toàn bộ người dân và nô lệ của vương quốc Florin và quốc gia láng giềng Rinnol!
- Hai!!! Đế quốc cũng phải trao trả hai thành phô đã c·ướp c·ủa chúng ta và cả ba thành phô của Rinnol!
- Ba!!! Đế quốc cũng đã bồi thường tổn thất c·hiến t·ranh là một triệu đồng vàng và lượng lương thực có thể cung cấp cho nạn dân hai nước trong một năm. Ngoài ra chúng ta còn có toàn quyền sử dụng những chiến thuyền, lương thực, mũ giáp và chiến mã mà quân đế quốc mang đến!
- Bốn!!! Cũng là điều quan trọng nhất hai nước sẽ không xâm chiếm lẫn nhau cho đến khi bản hiệp ước này còn tồn tại!!!
Đọc xong tôi giơ cao bản hiệp ước lên cho mọi người xem. Người dân bên dưới reo hò bắt đầu tung hoa khắp đường phố.
Lúc này tôi bắt đầu nói tiếp, với vẽ mặt lộ rỏ sự buồn bả.
- Thưa quý vị!!! Vậy là hiệp ước phương bắc đã được kí kết, chiến loạn phương nam cũng đã được bình định. Vương quốc bắt đầu thời kì vàng son và phát triển, tôi nghĩ nhiệm vụ của mình đến đây cũng đã kết thúc! Tôi xin phép trả lại tước vị cho hoàng tộc và xin lui khỏi chính trường, tôi nghĩ với sự anh minh và sáng suốt của nữ hoàng và điện hạ có thể lèo lái vương quốc tới thời kì thịnh vượng! Đối với vương quốc tôi đã không còn gì hối tiếc, và cũng chẳng còn lí do nào để tôi có thể ở lại, vì những gì tôi trân quý nhất cũng đã dần rời xa tôi!!! Tôi sẽ đi đến một nơi nào đó thật xa và cũng có thể là tôi không quay lại nữa, đến một nơi nào đó cần mình hơn nơi này!! Tạm biệt mọi người!!!!
Nói rồi tôi dùng ẩn thân kết hợp với ảo ảnh cơ thể tôi dần tan biến đi như một làn khói. Pu và Rosa cũng đã dùng ẩn thân từ trước.
Người dân bên dưới bắt đầu lo lắng, có lẽ là họ nuối tiếc. Tôi nhìn lên thì thấy ba người họ vẫn còn đang cười đùa, chắc là họ nghĩ tôi đang đùa, tôi dựa vào tường và chờ xem họ phản ứng. Đúng như kế hoạch Yuki sẽ chạy lên báo là Pu và Rosa cũng đã biến mất.
Tôi thấy ba người họ bắt đầu hoảng loạn, Kazue bắt đầu khóc, Emiko thì liên tục bậm môi. Riêng Hikari thì đang cố giữ bình tỉnh và bước lên bắt đầu bài phái biểu của mình.
- Thưa quý vị! Ta là Hikari là nữ vương của vương quốc Florin, hôm nay cũng đã hơn một năm từ ngày chúng ta bắt đầu cải cách. Hôm nay chúng ta bắt đầu khen thưởng cho những cố gắn của các vị! Tất cả các quý tộc, tướng lĩnh và binh sĩ không có tên trong danh sách dưới đây điều được thăng một bậc vì những cố gắng của các vị!
Một!! Cận vệ Eiji vì lòng trung thành với hoàng gia và có công chống lại quân xâm lược và bình định phương nam, bảo vệ người dân ra sức cứu tế. Hôm nay được phong từ hiệp sĩ lên tử tước và cho thống lỉnh cấm quân trực thuộc bảo vệ hoàng cung!
Hai!! Thủ thư Yuki vì đã có công hiến kế và dẫn quân đánh bại sáu trăm chiến thuyền của đế quốc. Được phong từ dân thường lên nam tước và được đặc ân gặp Hiraki điện hạ mà không cần báo trước!
Ba!!! Công tước Daiki vì có công bình định phía nam và giúp ngoại giao với quốc gia phía tây Valley. Được phong từ công tước lên đại công tước. Cho phép quản lí phần đất thuộc Jogan cũ nhưng theo lật pháp của vương quốc!!
Nói đến đây Hiraki bắt đầu rơi lệ nhưng giọng cô ấy vẫn thánh thót.
- Bốn!! Anh hùng Hope trước kia do gắp rút thương thảo với đê quốc, nên đã tạm phong là đại công tước. Nhưng vì đã có công cứu giá, dẹp loạn cho vương đô. Đưa ra những chính sách giúp cải cách đất nước. Và công lớn nhất là hiến kế đánh bại bảy mươi vạn quân đế quốc, một mình đi thương thảo kí hiệp ước giúp giải phóng người dân, dành lại đất đai cho vương quốc. Nên vương quốc đặc cách phong từ đai công tước lên phó vương, tước vị cao nhất mà hoàng gia từng có. Dù cho ngài ấy có ở đâu thì ngài ấy cũng là phó vương của vương quốc. Được trao cho vùng đất phía tây mà đại công tước Daiki để lại, và một phần đất liền kề gần kết giới của các vị thần. Dinh thự đã được hoàng thành, gia nhân cũng đã được chuyển đến. Những người tị nạn không muốn về phương bắc cũng đã chuyển đến đó sống và trực thuộc quản lí của phó vương Hope!!!
Lúc này tôi đã nhận ra những gì mà ba người họ làm cho tôi, tôi thực sự chỉ thấy được một phần của câu chuyện.
- Năm!!! Hoàng tử Hiraki vì những gì mà ngài ấy đã cống hiến cho vương quốc, từ khi quốc vương quá cố q·ua đ·ời, ngài ấy đã kéo quân đánh đông dẹp bắc bảo vệ sự bình yên cho vương quốc. Hôm nay ta quyết định theo lời yêu cầu của ngài ấy, ta ban hôn cho Hiraki và cô gái có tên là Aimi từ nay Aimi là phu nhân quý tộc, danh xưng theo cấp bậc của Hiraki!!!
Lúc này tôi nhìn thấy Hiraki đang ôm Aimi và cô ấy đang khóc trong lòng cậu ấy, có lẽ vì đã quá hạnh phúc. Thật là một cái kết đẹp cho một cuộc tình!
- Sáu!!! Ngày hôm nay ta quyết định thoái vị và nhường ngôi cho Hiraki một người tài đức vẹn toàn, ta tin với sự dẫn dắt của cậu ấy đất nước này rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn! Để hỗ trợ cho Hiraki trong thời gian đầu, ta quyết định kết hôn với phó vương Hope nhằm giúp hỗ trợ cho vương quốc trên danh nghĩa nữ phó vương! Cho dù ngài Hope có ở đâu thì từ giờ phút này ta là phu nhân của ngài ấy!!!
Cô ấy đã làm nhiều như thế vì tôi ư! Vì để danh chính ngôn thuận đến bên tôi cô ấy từ bỏ cả ngai vị, thứ mà người khác dù có mơ cũng không nghĩ ra. Tôi thật ít kỉ chỉ biết nghĩ cho mình, tôi thật tồi tệ!
Sau khi nói xong Hiraki gần như ngã quỵ gương mặt đã đẫm nước mắt, không còn vẽ kiêu sa và uy nghiêm như trước, có lẽ giờ đây cô ấy đã trở lại là chính mình. Không cần phải gắn gượng cố tỏ ra vẽ mình là một vị vua nữa.
Pu nói với tôi.
- Thấy sự sai lầm của cậu chưa?! Nếu lúc ấy cậu quyết định âm thầm mà bỏ đi, thì cậu sẽ lại hối tiếc đấy!
- Tôi hiểu rồi! Nhưng giờ tôi phải đối mặt với họ thế nào đây?
- Tự làm tự chịu! Tôi không biết, nhưng mà này lúc này nếu cậu cảm thấy thoải mái rồi, thì cậu cứ làm theo con tim mình mách bảo!
Tôi im lặng và quan sát thêm lúc nữa! Lúc này cô ấy đang trao lại vương miện cho Hiraki. Khi vừa trao xong cô ấy bước vào bên trong thì hình như cô ấy bắt đầu choán váng và sắp ngã, mọi người hối hả chạy đến.
Nhưng tôi như một tia chớp đã đứng bên cạnh đỡ cô ấy vào lòng và nói.
- Lẽ ra em nên nói sớm hơn, chỉ một chút nữa thôi thì có thể chúng ta đã không còn cơ hội để nói!
Cô ấy bắt đầu siết chặt lấy tôi và òa khóc, cả Kazue và Emiko củng chạy đến và ôm lấy tôi.
Kazue đấm vào lưng tôi và nói.
- Anh đã hứa là sẽ không đi nữa mà, anh đang làm bọn em sợ đấy!
- Suốt thời gian qua, mọi người cứ lẫn tránh nên anh nghĩ có lẽ đến lúc mình nên đi!
Emiko.
- Không bọn em chỉ đang cố làm anh bất ngờ thôi!
Tôi từ tốn hỏi Hikari.
- Ngay từ đầu em đã sắp xếp những việc này phải không?
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu.
- Ngay từ lúc em bảo anh là hãy giúp đỡ Hiraki thì kế hoạch của em đã bắt đầu?!
Hikari không nói gì mà chỉ chúi vào lòng tôi như đang trốn tránh. Kazue đáp lại.
- Không phải của chỉ riêng cô ấy. Khi em và Emiko nhận ra kế hoạch này! Bọn em có hỏi cô ấy, sao phải làm thế? Cô ấy nói! Vì anh đã kết hôn với em nên với tư cách là nữ hoàng cô ấy không có cơ hội nào, như thế thật bất công với cô ấy! Rồi lúc anh gặp Emiko thì Hikari càng lo sợ hơn nữa! Nhưng Emiko đã hiểu và cả ba thống nhất là sẽ không ai tiếp cận anh cho đến khi kê hoạch này xong! Lúc đầu bọn em chỉ định là để anh giúp Hiraki lấy được lòng tin của dân chúng qua cuộc khủng hoảng thôi. Lúc đó Hikari sẽ thoái vị và nhường ngôi! Nhưng khi đế quốc t·ấn c·ông thì kế hoạch này đi ngày càng xa và rồi như anh thấy, giờ nó thành ra như thế này đây!
Pu và Rosa tiến đến cậu ấy nói.
- Lẽ ra ba cô nên hỏi tôi này! Một nhà chiến lược bậc thầy như tôi, chẵn những có thể làm cho mọi người về chung một nhà mà còn có thể làm cho cậu ta quay như chong chóng đấy!
Rosa tiếp lời.
- Lẽ ra các mẹ nên nhờ Pu! Ông ấy có nhiều mưu hèn kế bẩn lắm!!!
Cả ba cô gái buôn tôi ra ôm chằm lấy Rosa và hỏi.
-Con vừa nói gì?!
- Cả ba mẹ!! Mẹ Kazue này, Hikari này và Emiko này!!!
Rồi cả ba người bon họ hết khóc và vui mừng như một đứa trẻ.
Nhưng tôi không chú ý tới chuyện đó. Tôi chỉ chú ý tới câu phía sau, tôi trừng mắt nhìn Pu và hỏi.
- Pu! Là cậu đã dạy con bé phải không?!!
- Ý cậu là gì?
- Câu! Mưu hèn kế bẩn ấy!
- Không!!! Chắc là con bé học đâu đó hay là đọc trong sách nào đó rồi, tôi có bao giờ dạy nó đâu. Nhưng mà nghĩ lại con bé nói câu đó làm tôi tổn thương thật!!
Tôi thầm nghĩ không được rồi! Không thể để con bé ở đây mà cứ đi linh tinh học những thứ không tốt! Tôi liền nghĩ ra và nói.
- Mọi việc ở đây có lẽ đã ổn rồi, Anh nghĩ chúng ta nên về nhà!
Cả ba đều gật đầu đồng ý.
- Nhưng trước khi đi chúng ta nên tạm biệt mọi người!
Nói rồi Emiko hóa thành rồng, Tôi Kazue, Hikari, Rosa bước lên còn Pu thì bay lên vai tôi. Chúng tôi bay ra trước mặt dân chúng và Hiraki rồi nói lớn.
- Hiraki!! Tôi tôi xin phép được ở bên cạnh và bảo vệ chị cậu từ nay, nếu có việc gì cần nhờ chắc là cậu cũng biết phải tìm chúng tôi ở đâu rồi đúng không! Còn nữa, từ nay hãy làm một vị vua anh minh và chăm sóc tốt cho tình yêu mà cậu đã cô gắn giành lấy! Tạm biệt cậu!!! Tạm biệt mọi người!!!
Khi thấy chúng tôi người dân hò reo vui mừng, chúng tôi bay đi mà họ vẫn đứng từ xa vẫy tay từ biệt.