Chương 21.
Đã gần một tháng trôi qua từ lúc tiến hành bàn giao người dân và nô lệ. Đây là lược cuối cùng, có khoản một trăm người do hỏa long chuyển tới, tôi thấy có một cô bé thú nhân được đưa tới có vẽ rất lạ. Cô bé có một mái tóc trắng và có đến ba đuôi có vẽ là hồ li chăng, nhưng rồi tôi cũng gạt qua suy nghĩ ấy.
Hoàng đế của đế quốc lúc này tiến đến chỗ tôi và nói.
- Mọi thứ đã sắp xếp xong! Ngài có thể kiểm tra lại!!
Tôi nhìn qua Emiko, cô ấy gật đầu tỏ vẽ mọi thứ đã đủ. Tôi liền nói với vua của đế quốc.
- Còn một việc mà trước khi kí vào bản hiệp ước này tôi phải nói! Đó là tôi muốn ngài đưa đầy đủ danh sách những mật thám mà ngài đã cài vào vương quốc! Nếu tôi còn phát hiện ra bất cứ tên mật thám nào lãng vảng ở vương quốc, thì ngài biết rồi đấy tôi không có lòng thương hại đâu!
- Tất!! Tất nhiên là được!! Vậy chúng ta bắt đầu được chứ!!
- Vậy thì được!!!
Tôi và hắn ta đều bắt đầu đọc kĩ những điều kiện được biên soạn sẵn và bắt đầu kí vào. Một tương lai mới cho vương quốc mở ra từ đó.
Sau khi kí kết hiệp ước xong, tôi tiến đến bên cạnh tên thần c·hiến t·ranh, lúc này hắn gần như không còn la hét nổi nữa. Tôi búng tay phá bỏ kết giới và ma pháp t·ra t·ấn, hắn ta lúc này đờ ra như là sắp c·hết. Tôi nói với hắn.
- Hãy sống tiếp mà nghiệm lại tội lỗi của mình đi!
Lúc tôi định quay đi thì hắn cố nắm lấy chân tôi và thều thào.
- Cậu!!! Cậu chắc chắn là một vị thần tối cao, đừng lừa tôi nữa!!!
Tôi chỉ khẽ lắc đầu và nói.
- Tôi không phải thần, và cũng không có vị thần nào là tối cao cả!!
Tôi tiến về phía Emiko, nhìn lại thì thấy tên thần ấy đang được các binh lính dùng cán đưa vào trong, trong sự kinh hãi của tất cả. Lúc này tôi mới càn để ý tới cô hầu bên cạnh hoàng đế, cô ấy gần như sắp khóc, nhìn kỹ thì cô ấy rất giông Aimi. Tôi bèn đánh tiếng hỏi thử đức vua.
- Cô gái này là ai, có thể cho tôi vinh hạnh được biết tên không?!
- À cô ấy tên là Airi là vợ sắp cưới của ta!
Tôi lúc này cười to. Suy nghĩ của mình đã đúng, nhưng phải chơi đùa với tên hoàng đế này chút đã!
- Vậy ngài có thể! Tặng cô ấy cho tôi không?
- Ngươi!!! Ngươi nói gì vậy, đây là vợ ta?
- Nhưng tôi thích cô ấy!!!
- Không!! Không được, đây là một sự sỉ nhục ta có thể cho ngươi những kẽ khác, nhưng người này không thể!
- Hahaha!!! Thú thật với ngài! Mĩ nữ trên thế gian này đều tầm thường trong mắt ta, chỉ có vợ của kẻ địch mới làm ta hứng thú!!!
Lúc này Emiko đá mạnh vào chân tôi, nhưng tôi không để ý. Dùng tăng tốc như một tia chớp tôi tiến đến khoác vai Airi và hoàng đế, trong sự lo sợ của bọn họ. Tôi thì thầm vào tai hoàng đế.
- Hiệp ước vừa kí vẫn chưa khô mực mà ngài dám phản bội. Tôi biết cô gái này là người của vương quốc, tôi chỉ không muốn làm ngài mất mặt thôi!
Tên hoàng đế bắt đầu xanh mặt. Tôi thì quay qua Airi và nói.
- Em có đồng ý đi với anh không?
Cô ấy khẽ gật đầu, tên hoàng đế cũng bắt đầu chịu hiểu ra và nói.
- Được rồi!! Ta tặng cô ấy cho ngươi!
Tôi dắt tay Airi tiến về phía Emiko. Airi khoác lấy tay tôi còn Emiko không nói gì ánh mắt thì như sắp g·iết tôi đến nơi.
Tôi nắm tay hai người họ và bắt đầu dịch chuyển về vương đô. Không quên nói lại với đức vua.
- Ta cũng đã để lại ở đây một dấu ấn dịch chuyển, nếu ngài dám phá vở hiệp ước tôi có thể đến thăm ngài bất cứ lúc nào! Mong ngài giử sức khỏe!
Vừa về đến cổng vương đô. Người dân vô cùng bất ngờ tiến đến quây lấy chúng tôi và chào đón như những người hùng trở về.
Từ xa Hiraki và Yuki chạy đến ôm chầm lấy tôi xúc động nói.
- Cậu!! Đi lâu quá, chúng tôi thực sự rất lo cho cậu, từ lúc cậu đi chúng tôi không có chút tin tức nào! Cuộc thương thảo thế nào, có thuận lợi không?
- Thành công hơn tôi mong đợi!! Nhưng trước khi nói về chuyện hiệp ước, cậu có thể bảo binh lính lặp những lều tạm không? Chúng ta có rất nhiều nạn dân cần giúp!
- Ở đâu? Họ ở đâu?!
Tôi cùng với Hiraki ra bên ngoài thành, cậu ấy cũng đã tập trung rất nhiều binh lính luôn sẵn sàng. Tôi mở cánh cổng thông với túi thế giới ra. Hỏa long cùng với độc long bước ra, những người dân b·ị b·ắt và nô lệ tiến dần ra. Tôi thì hét lơn.
- Chào mừng các vị đã về với quê hương, từ nay các vị sẽ có một cuộc sống tự do và không còn là công cụ của người khác!
Những nạn dân bắt đầu khóc, nhưng không phải là tiến khóc của sự ai oán, mà là tiếng khóc của hạnh phúc và vui mừng.
Hiraki quay sang nói với tôi.
- Thật không thể ngờ cậu có thể cứu được nhiều người đến thế, cậu thật phi thường!
- Tất cả có được là vì mọi người đã cố gắng trong cuộc chiến, làm cho đế quốc phải e sợ đấy! Còn nữa! Tôi sẽ giử cho cánh cổng liên tục mở, cậu hãy cho binh lính vào trong vận chuyển tiền vàng và lương thực mà đế quốc bồi thường c·hiến t·ranh. Khi nào xong cứ nói với tôi, tôi sẽ đóng cổng lại!
- Lại còn thế nữa à! Cậu làm cách nào mà đế quốc đồng ý bồi thường thế?!
- Haha!! Bí mật, khi nào rảnh tôi sẽ kể sau! Bên trong có một triệu đồng vàng, cùng với lương thực cho tất cả nạn dân ăn trong một năm, cậu hãy cho người kiểm kê thật kĩ!
- Nhưng tại sao lại là lương thực, quy đổi thành vàng không phải tốt hơn sao?!
- Tôi lấy lương thực là vì nước ta vừa mới vượt qua khó khăn. Mà số nạn dân quá lớn, chúng ta không thể cung cấp lượng lương thực lớn như thế. Dù có tiền vàng cậu cũng không thể mua được lượng lương thực lớn như thế trong phút chốc đâu! Hãy cho binh lính tạm thời nấu cháo cho họ trước, vì họ đang rất đói đấy!
Cậu ấy ngay lặp tức ra lệnh cho binh lính dựng láng trại bên ngoài vương đô, nổi lửa nấu ăn cho nạn dân.
Hiraki nhìn vào Airi và hỏi.
- Thế còn cô gái này là ai, mà cứ luôn nắm tay cậu vậy?!
Chưa đợi tôi trả lời Airi lên tiếng.
- Vâng!! Tôi là Airi từng là người của vương quốc, nhưng do loạn lạc c·hiến t·ranh tôi đã bị quân đế quốc bắt. Và đang là hôn thê của hoàng đế của đế quốc! Hoàng đế đã tặng tôi cho anh ấy như là món quà giảng hòa!
Sau khi Airi nói xong Emiko không nói gì mà tát tôi một cái thật mạnh và bỏ đi trong tức tối.
Hiraki có vẽ nhớ ra điều gì và nói với tôi.
- Có lẽ nào!! Đây là!!!
- Đúng rồi!! Chứ còn gì nữa, lúc ấy tôi chỉ cố chọc tức tên hoàng đế thôi!
- Haha!!! Tôi hiểu rồi, cậu lo mà xử lí đi chứ cả hai người kia mà biết được thì cậu c·hết chắc!!
- Tôi hiểu rồi!! Nhưng mà bây giờ, sự bất ngờ này cậu nên cho cô ấy biết đi cô ấy sẽ vui lắm đấy!
Mắt Hiraki sáng lên nhìn tôi như thầm cảm ơn. Cậu ấy nói với Airi.
- Cô có thể đi theo tôi không, tôi có một bất ngờ dành cho cô!
Airi nhìn tôi với ánh mắt như không hiểu gì. Tôi liền nói.
- Cứ đi với cậu ấy, có một bất ngờ lớn dành cho cô đấy!
Airi khẽ gật đầu, hai người họ ngay lập tức chạy đi thì tôi liền nhớ có việc quan trong phải làm ngay. Nhưng đã muộn, họ đã đi xa.
Tôi liền nhớ đến Yuki đứng cạnh nãy giờ.
- À!!! Này Yuki!! Còn một việc cấp bách này!
Cậu ấy từ tốn đáp, đúng là một người nho nhã!
- Có chuyện gì nữa thế?!
- Cậu hãy cầm lấy danh sách này và ngay lặp tức truy bắt chúng! Chúng là những tên mật thám được cài vào vương quốc đấy!
- Cậu còn làm được vậy nữa cơ à! Cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy! Được! Vậy tôi sẽ gắp rút truy bắt chúng! Mà này chúng tôi sẽ sớm có một cuộc họp cậu hãy chuẩn bị đi nhé!
- Vậy được rồi!! Lúc đó tôi sẽ báo cáo những gì mình đã làm! Còn giờ cậu hãy đi ngay đi nhớ phải bí mật, không được để một tên nào thoát! Tốt nhất là có thể biết được những kẽ nào đã cung cấp thông tin cho chúng!
- Vâng! Tôi sẽ làm ngay!
Sau khi Yuki đi, tôi bắt đầu đi dạo xung quanh nơi nạn dân đang được cho ăn và nghĩ ngơi thì cô bé thú nhân với ba chiếc đuôi kéo tôi lại và nói.
- Cảm ơn ngươi vì đã cứu không chỉ người dân của Florin mà còn của Rinnol. Đất nước chúng tôi sẽ rất coi trọng ơn nghĩa này!
Cô bé này có vẽ hơi láo nhỉ? Mới tí tuổi đầu mà đã nói năng như thế rồi. Cũng không trách được, có lẽ vì đã làm nô lệ quá lâu nên tính cách có phần bóc đồng! Tôi cười tươi và hỏi cô bé.
- Cô bé xưng hô với người lớn như thế là không tốt đâu đấy!
- Thế ngươi có biết ta đã bao nhiêu tuổi không?!
- Thì!! Chắc cô bé chỉ tầm mười, hay mười hai gì đấy!
- Hahaha!!! Ta nói cho ngươi biết ta đã trên ba trăm tuổi rồi đấy!
- Thôi!! Trẻ con không nên nói dối như thế!
Cô bé có vẽ tức giận và nói.
- Thế ngươi chưa nghe đến tộc hồ li à?!
- Thì sao?!
- Tộc hồ li bọn ta có tuổi thọ rất lớn cứ mổi trăm năm thì lại mọc thêm một đuôi, ta đã hơn ba trăm tuổi rồi!
Lúc này tôi biết mình đã hố, nhưng cũng cố gắn gỡ gạt lại chút thể diện.
- Thế cô bé có biết ta đã bao nhiêu tuổi rồi không?!
- Thế ngươi bao nhiêu tuổi?!
Tôi cố gắn tỏ ra thật ngầu cười nhẹ xoa đầu cô bé và bước đi, nhưng không cho cô bé biết câu trả lời là gì. Nghĩ cũng đúng trên lí thuyết thì mình chỉ mới chừng mười sáu, nhưng trong dòng thời gian của họ mình đã hơn sáu trăm hay bảy trăm gì đó rồi, ai mà biết được!
Cô bé vẫn cứ cố gọi tôi nhưng tôi vẫn không trả lời. Tôi tiến đến trung tâm của người tị nạn và hét lớn.
- Thưa quý vị! Chào mừng quý vị về đến quê hương, vương quốc đã có rất nhiều cải cách gần đây. Có thể các vị sẽ chưa quen, sẽ có người đến phổ biến cho các vị. Hai thành phô phía bắc, đã được vương quốc thu hồi và tái thiết trong thời gian sớm nhất. Những ai muốn quay về quê hương của mình thì vương quốc sẽ hỗ trợ tận tình, còn những ai không muốn vương quốc sẽ sắp xếp chổ ở mới! Còn các vị thuộc quốc gia Rinnol, tạm thời có thể ở lại đây đến khi nào chúng tôi liên lạc được với họ và sắp xếp việc trao trả! Cảm ơn các vị đã lắng nghe!
Các nạn dân bắt đầu reo hò như được thấy thiên đàng.
Trong lúc đang bị quây bởi người dân thì có hai người như là cấm quân chạy tới và nói với vẽ hốt hoãn.
- Thưa ngài!!! Phu nhân của ngài, tiểu thư Kazue trong lúc ngài vắng mặt đã bệnh nặng. Nữ hoàng e là cô ấy không qua khỏi nên mời ngài đến ngay!
Vừa nghe xong tôi bay một mạch đến thẳng đến hoàng cung mà không kịp suy nghĩ. Trong đầu thì rối bời, sao lại có thể như thế, lúc đi cô ấy vẫn còn khỏe mạnh, nếu mất cô ấy lần nữa mình sẽ phải làm sao đây!
Không! Em không được có mệnh hệ nào, bằng mọi giá anh phải cứu được em, anh không cho phép em c·hết!
Tiến đến cửa phòng nơi mà ba người họ thường ở, tôi đạp cửa mạnh xông vào. Tôi hét lơn.
- Kazue!!!!
Nhưng tôi như đứng hình! Kazue và Hikari thì đang đứng nhìn tôi với ánh mắt bừng bừng lửa giận còn Emiko thì đang cuối gầm mặt xuống bàn và khóc. Lúc này tôi mới nhận ra mọi chuyện, sao mình lại có thể bị lừa dể dàng như thế! Tôi định quay lưng bỏ chạy thì cánh cửa đã bị lính canh bên ngoài đóng rầm lại. Kazue và Hikari lên tiếng.
- Anh mà bỏ chạy bọn em c·hết cho anh xem!
Hai cô ấy lấy từ đâu ra hai con dao và kề lên cổ mình. Lúc này người tôi bắt đầu mềm nhũn, nhưng cố tỏ ra là mình ổn và nói với họ.
- Có chuyện gì vậy?! Mọi người bình tỉnh anh vừa mới về có chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi cố giả ngu và cố hỏi ngược lại họ để giử bình tỉnh. Kazue và Hikari bỏ dao xuống và bắt đầu tra hỏi tôi.
- Anh là thể loại gì vậy! Anh là người thích phụ nữ đã có chồng à? Thật không ngờ anh có một sở thích biến thái như vậy!
- Làm gì có, mọi người hiểu lầm rồi, không có chuyện như thế!
Hikari.
- Anh còn có sở thích lên giường với con gái giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt người khác nữa. Anh có còn là người nữa không?!!
Lúc này tôi nhìn sang Emiko cô ấy vẫn đang cuối gầm mặt xuống bàn mà thúc thích. Nhưng hình như tôi thấy cô ấy đang cười mỉm, cô ấy chơi quả này đau đấy!
- Không!!! Làm gì có!!
Kazue.
- Thế em hỏi anh! Anh có làm một cái giường trước cung điện của đế quốc?!!
Tôi lắp bắp trả lời.
- Có!!!
Hikari.
- Thế anh có lên giường chung với Emiko không?!
- Có!!!
- Thế anh có ôm ấp và ngủ chung với cô ây trước mặt quân đế quốc không?!!
- Có!!!
Mọi chuyện họ nói điều đúng, tôi không thể chối cải, nhưng có vẽ nó đã được thổi phồng lên gắp trăm lần theo cách nào đó.
Kazue.
- Thế em hỏi anh có phải anh đã cố tình cưa cẩm vợ chưa cưới của hoàng đế, trước mặt Emiko mặc dù đang ở trên giường cùng cô ấy?!
- Không!!! Việc này tuyệt đối không!!
Lúc này Emiko đứng lên dùng tay lau nước mắt và hét lớn.
-Anh dám nói là không à!! Em đã chứng kiến tất cả, anh nói là mĩ nữ trên thế giang với anh đều tầm thường chỉ có vợ kẻ địch mới làm anh hứng thú! Khi em tức giận và cố ra hiệu cho anh, anh còn cố tình lờ đi mà tiến đến khoác vai cô ta thì thầm to nhỏ gì đấy, sau đó cô ấy đi theo anh. Như vậy không phải cưa cẩm vợ người ta là gì, mặc dù anh mới vừa ngủ với em thế mà anh lại có thể làm thế trước mặt em anh đúng là đồ tồi!!!
Lúc này trong đầu tôi nghĩ.
C·hết thật rồi, có lẽ mình làm hơi quá mình chỉ muốn bắt chước “Tào Tháo” để chọc tức tên hoàng đế thôi, nhưng có lẽ mọi chuyện đi hơi xa rồi, giờ có nhảy xuống biển rửa cũng không sạch nổi oan này chứ đừng nói là sông! Nhưng mà có một người chắc có thể giúp mình!
Vừa nhắc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Hiraki cùng Aimi và Airi đến. Trong lòng tôi mừng thầm, cơ hội rửa oan đây rồi mọi người đến thật đúng lúc, mọi người là vị cứu tinh của đời tôi!
Hiraki bước vào là lên tiếng.
- Thưa chị có lẽ mọi chuyện là hiểu lầm, đây là Airi trước đây là vợ chưa cưới của hoàng đế, đế quốc!
Lúc này ba người họ như muốn nuốt sống Airi cô ấy bắt đầu sợ và có một hành động không hợp lí lúc này. Cô ấy cố nép sau lưng tôi, thấy mọi chuyện đang trở nên căng thẳng hơn, nên tôi đã lên tiếng.
- Mọi người bình tỉnh để Hiraki nói tiếp đã!
- Đúng vậy!!! Chị nghe này, Airi cũng là người của vương quốc b·ị b·ắt đi trong cuộc chiến năm ấy và cô ấy cũng là em gái của Aimi!
Lúc này Aimi lên tiếng.
- Vâng thưa nữ hoàng! Vì lo lắng cho con bé nên tôi đã nhờ quý ngài đây tìm con bé giúp tôi! Khi con bé quay về tôi rất vui thành thật cảm ơn ngài!
Hikari bắt đầu lên tiếng.
- Thì ra mọi việc là vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận là anh ta đã cưa cẩm cô ấy, và nhìn tình hình hiện giờ đi cô ấy đang nép sau anh ta kìa. Có khi trái tim cô ấy bị anh ta lấy mất rồi!
Cả ba bắt đầu căng thẳng trở lại. Lúc này tôi nghĩ đã đến lúc mình nói.
- Mọi người nghe này!!
Tôi chưa kịp nói dứt lời thì Aimi chen vào cô ấy nắm tay Airi đặt vào tay tôi và nói trong sự ngỡ ngàn của tất cả.
- Thế thì tốt quá! Nếu con bé đã yêu anh thì từ nay mong anh hãy chăm sóc cho con bé!!!
Nói xong, cô ấy kéo tay Hiraki ra khỏi phòng trong sự bất lực của cậu ấy. Còn tôi thì cứ nắm tay Airi và đứng yên như tượng, miệng thì ú ớ không nói được lời nào. Ba người kia thì nhìn tôi chầm chầm và hỏi.
- Thế giờ anh định thế nào! Hay là cưới luôn đi, có sự chấp nhận của gia đình rồi. Hay là anh muôn đích thân nữ hoàng ban hôn!
Những lời nói tưởng bình thường nhưng đầy sát thương và dường như nó có nội tại ẩn bào mòn thọ người nghe nếu người đó chấp nhận yêu cầu.
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy bình tỉnh, nhìn sang Airi và nói với cô ây.
- Anh xin lỗi, anh không nghĩ lời nói của mình lúc ấy làm tim em rung động. Lúc đó anh chỉ muốn cứu em như lời đã hứa với Aimi, và anh cũng không hề có cảm giác với em!
Nói rồi, tôi khẽ rút tay mình lại mặt cô ấy bắt đầu tỏ ra buồn bã, mắt bắt đầu ngấn lệ và nói.
- Em biết chứ! Khi bước và căn phòng này, em đã biết mình không thể nào có cơ hội, em thấy cách anh đối xử với họ! Một người có thể thắng cả một vị thần, luôn cứng rắng với kẻ thù, một người không hề có lòng khoang nhượng với kẻ thù. Ấy thế mà, anh có thể đối xử với họ một cách diệu dàng và khiêm nhường, em cũng thấy là anh nhúng nhường họ không phải vì sợ hãi mà là sự trân trọng. Em cũng thấy được anh yêu họ đến nhường nào! Cho dù không có những điều đó em cũng không thể có được anh. Nhìn họ xem, một người là nữ hoàng, người là công chúa của long tộc, người là Efl một chủng tộc cao quý của mẹ thiên nhiên. Còn em là gì chứ, em chỉ là một thường dân nghèo khó, không có gia đình. Em đã thua từ lúc bắt đầu, em xin lỗi!!!
Tôi như đứng hình. Chỉ trong một lúc mà cô ấy thấy được nhiều thế sao, một người con gái thật sắc sảo. Thoáng chốc trong lòng mình tôi cảm thấy tội lỗi.
Cô ấy nói xong thì hai hàng lệ rơi, định chạy ra ngoài. Nhưng Kazue đã giử cô ấy lại và nói.
- Cô có lỗi gì chứ? Người có lỗi là tên đàn ông thối tha kia, hắn ta đã đánh cắp trái tim của không biết bao nhiêu cô gái!
Cô ấy chỉ vào tôi và lườm với ánh mắt sắt lẹm, Hikari và Emiko thì tống tôi ra ngoài không thương tiếc.
Tôi nghĩ. Vậy là xong rồi, cuộc đời mình từ nay kết thúc!!!