Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 20.




Chương 20.

Tôi và Emiko tiến thẳng về phương bắc, nhưng khi vừa ra khỏi vương đô chúng tôi đã thấy được con sông nơi mà Hiraki và Yuki đang đóng quân. Tôi bảo Emiko đáp xuống để gặp họ, binh lính vừa thấy một con rồng đáp xuống đã đứng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Tôi bay xuống từ lưng Emiko, một người có lẻ là sĩ quan quản lí những binh lính ở đây hỏi.

- Ngươi là ai đến đây có mục đích gì?

Tôi cười tươi và từ tốn đáp.

- Tôi là Hope đến đây để gặp Hiraki chỉ huy của các anh! Tôi muốn hỏi thăm anh ấy!

Người sĩ quan ấy, khuôn mặt giản ra cười tươi đáp.

- Ồ!!! Thì ra là ngài lời đồn quả nhiên không sai, ngài thực sự có thể cởi được rồng! Chúng tôi thật thất lễ! Ngài đúng thật là phi thường có thể biết trước mọi nước đi của đế quốc. Và có thể lấy một địch hai mà tổn thất còn ít nhất có thể! Chúng tôi đội ơn ngài!

- Ai đã nói với các người những điều này?

- Là Hiraki điện hạ đã nói! Khi chúng tôi làm mất hai thành trì đầu tiên. Sĩ khí của binh sĩ đã gần như gục ngã! Rồi khi quân đế quốc tiến và thành phố Fio, chúng tôi gần như đã nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất cho đất nước. Chúng tôi gần như bỏ cuộc, ngài ấy bắt đầu đứng lên và tuyên bố cuộc chiến từ giờ mới bắt đầu! Chúng tôi thắc mắc, thì ngài ấy giải thích chính là ngài đã lặp ra kế hoạch hoàn hảo này, cho đến phút cuối cùng cũng không được nói ra! Ngài ấy còn nói! Ngoài nử vương ra trong vương quốc này chỉ có ngài và Yuki đại nhân mới có thể coi là bằng hửu và là người có thể tin tưởng tuyệt đối! Ngài ấy nói rằng chúng ta nhất định sẽ thắng, mà còn có thể đưa người dân trở về và lấy lại vùng đất của chúng ta! Vậy khi nào chúng ta lấy lại được?

- Bây giờ các anh hãy nghĩ ngơi đi, chuyện lấy lại vùng đất cứ giao cho tôi!

Nói rồi, tôi vỗ vào vai anh ấy cười mỉm một cái, rồi tiến tới chỗ Hiraki và Yuki đang làm việc. Thấy tôi bước đến Hiraki vui mừng như một đứa trẻ hét lớn.

- Chúng ta làm được rồi! Lấy ba mươi vạn thắng bảy mươi vạn, tôi thực sự như đang mơ!

- Tôi rất mừng vì cậu và Yuki đã giử bí mật đến phút cuối! Hai cậu thật đáng tin tưởng!

- Có là gì đâu! Đây có thể coi là cơ hội cuối của chúng ta! Chỉ có vậy mà làm không được thì sao có thể thống lĩnh binh sĩ!

- Cậu có làm như lời tôi đã nói không!

- Có tôi đã chuẩn bị đủ! Nhưng như vậy có thật hơi tàn nhẫn!

- Trong c·hiến t·ranh! Cậu nên nhân từ đúng lúc nếu cậu quá nhân từ, thì nó sẽ như con rắn quay lại cắn cậu bất cứ lúc nào! Những thứ mà chúng ta chuẩn bị bây giờ có thể coi là tiền chuộc lại hai thành phố phía bắc, nên đừng thấy cắn rức!

- Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi đặt niềm tin ở cậu hãy lấy lại vùng đất của chúng ta!

Sau khi lấy thứ mà tôi bảo Hiraki chuẩn bị, tôi và Emiko tiến về phương bắc, tiến thẳng tới kinh đô của đế quốc trong sự mong chờ và hi vọng của binh lính.

Trên đường đi tôi thấy cảnh vật tan hoang, c·hiến t·ranh thực sự khủng kh·iếp. Khi vừa ra khỏi biên giới nơi hai thành phô bị chiếm giữ cảnh vật chỉ toàn một màu đen, màu đen của những ngôi nhà bị cháy, màu đen của những nông dân và nô lệ nằm vật ra đường vì đói và màu đen của máu đã khô. Lòng tôi lúc này càng quyết tâm hơn, tôi phải bắt đế quốc trả lại gắp ngàn lần!

Tôi nói với Emiko.

- Em có thể đi nhanh hết tốc lực không, chúng ta phải đến được kinh đô trước khi tin thua trận được báo về. Lúc đó chúng ta có lợi thế hơn!

- Em hiểu rồi!!!

Nói xong, cô ấy dang rộng đôi cánh lao như một mũi tên về phương bắc.

Mổi ngày chúng tôi chỉ nghỉ có vài giờ để ăn uống. Hai ngày sau chúng tôi đã đến được kinh thành của đế quốc. Emiko hỏi tôi.

- Chúng ta sẽ đáp xuống đâu?

- Chúng ta sẽ đáp xuống nóc cung điện! Chúng ta phải ra uy trước, không thể ủy mị mà xin yết kiến!

Chúng tôi đáp xuống tạo thành tiếng rầm!! Phải công nhận rằng cung điện khá chắc chắn, không biết nó do ai thiết kế mà đông tây đảo lộn cả lên, có lẽ là được kết hợp nhiều nền văn hóa do có nhiều nước bị đế quốc xâm chiếm.

Phải công nhận là kinh thành rộng thật! Nó rộng gần gấp đôi vương đô, đúng là một đất nước to lớn và giàu có!

Khi chúng tôi đáp xuống các binh sĩ cấm quân ùn ùn kéo ra, trong số đó có một lão già mặc đồ trông rất thư sinh, chắc là cũng có quyền hạn gì cao lắm lên tiếng.

- Các ngươi là ai sao dám tự tiện xông vào đây?!!

Tôi thản nhiên đáp.

- Ta là đại công tước ở vương quốc Florin đến để thương lượng và muốn kí một hiệp ước hòa bình!

Hắn ta và các binh lính cười to và nói.

- Chắc là không chống cự lại đại quân của chúng ta, nên muốn cầu hòa nhưng ngươi thật xấc láo!



Hừm!!! Đúng như mình nghĩ vì quá xa nên tin bại trận vẫn chưa truyền đến!

Bọn người bên dưới thì vẫn cười như được mùa, sao mà tôi chán ghét cái điệu cười này thế! Tôi vung tay một cái, tất cả binh lính xung quanh đề tan vào mây khói, hay nói đúng hơn là bóc hơi.

Emiko biến lại dạng người và nói với tôi.

- Đúng như Pu nghĩ, lần nào anh nói đi thương lượng là có chuyện!

- Nhưng anh ghét cách chúng cười!

Tôi quay lại và lão già còn sống lúc này mặt đã tái mét.

- Ngươi là ai có đủ quyền hạn để nói chuyện với ta không? Không thì đi gọi người nào có đủ quyền hạn ấy!

- Ta!!! Là đại công tước ở đế quốc ngươi có chuyện gì?!

- Đã nói là muốn kí hiệp ước hòa bình!

- Nhưng quân đế quốc vẫn chưa biết tin, hoàng đế sẽ không muốn thỏa hiệp!

- Được!!! Vậy ngươi hãy đi báo với hắn, còn ta sẽ chờ!

Nói rồi, hắn chạy đi đâu đó. Còn tôi và Emiko đáp xuống phía trước cung điện, tôi lấy từ trong túi thế giới ra một cái gường và mái che, đặt xuống và nằm nghỉ ngơi. Các cảnh vệ tới tiếp ưng vây chúng tôi thành hình tròn nhưng đã bị tôi giăng một kết giới không thể tiến lại gần. Chỉ một lúc sau một tên lính chạy đến bảo là đức vua cho mời. Nhưng tôi thẳng thừng đáp.

- Hắn ta phải đến gặp ta, ta đi đường xa đã mệt rồi không muốn đi nữa!

Tên lính chạy vào xong chạy trỡ ra và nói.

- Đức vua đang rất tức giận! Và nói sẽ không gặp người!

- Thế cũng được! Ta sẽ ở đây đến khi nào hắn ta xin được gặp, mà chắc cũng nhanh thôi hắn sẽ phải cầu xin để được gặp ta.

Nói xong tôi giăng thêm một kết giới biệt lập. Ngã lưng xuống giường, Emiko nằm xuống bên cạnh cả hai chúng tôi bắt đầu ngủ mặc kệ bọn lính đang cố t·ấn c·ông.

Đã hai ngay trôi qua, chúng vẫn đang tìm cách để có thể phá vỡ kết giới, chúng còn mời đến những pháp sư hàng đầu đế quốc nhưng vẫn không làm gì được.

Nghĩ đã đến lúc, tôi bật dậy hủy đi kết giới thì thấy có một binh lính có vẽ hớt hải chạy vào hoàng cung.

Tôi từ tốn tiến tới và nói với đám binh lính.

- Tránh xa ra ta có quà muôn gửi cho đức vua của các ngươi!

Nói xong tôi mở một cánh cổng thông với túi thế giới! Hỏa long cùng độc long bước ra mang theo ba túi lớn và một túi nhỏ, lúc này đã bóc mùi, sau đó hai người họ tiến trở vào túi thế giới.

Tôi nói với bọn lính lúc này mặt đã tái mét.

- Đây là quà mà ta muốn tặng cho đức vua của các ngươi, nhưng do đức vua của các ngươi không chịu gặp ta nên giờ có lẽ đã hỏng hết rồi! Mau đi báo với hắn đi!

Bọn lính vừa chạy vừa hét như sắp bị g·iết! Tôi thì vẫn bình thản chơi đùa với Emiko, một lát sau có một đoàn người tiến đến cờ hoa lộng lẫy. Đi đầu là một chàng trai tầm tuổi tôi ăn mặc sang trọng, bên trái là lão già đại công tước, bên phải là một cô gái giống như người hầu. Nhưng không phải cô ấy ăn mặc sang trọng hơn!

Hắn ta bắt đầu lên tiếng.

- Ta là vua của đế quốc! Ngươi cần gặp ta?!

Vẫn ngồi trên giường tay ôm Emiko và nói.

- À!! Thì ra là đức vua, tôi là đại công tước của vương quốc Florin. Hôm nay tôi đến thay mặt vua của chúng tôi muốn kí hiệp ước hòa bình với quý quốc! À!! Còn nữa để tỏ lòng thành, chúng tôi đã chuẩn bị tai trái của bảy mươi vạn quân cùng với đầu của hai mươi viên tướng mong quý quốc nhận cho!

Nói xong tôi vẫy tay, những cái bao tải lớn mở ra bóc lên một mùi kinh khủng. Hắn ta vẫn bình tỉnh và nói với tôi.

- Thế bây giờ các ngơi muốn gì!

- Chúng tôi muốn được trao trả toàn bộ người dân, mà quý quốc đã bắt cùng với hai thành phố đã bị chiêm đóng!

Nghe tôi nói xong cô hầu bên cạnh có phản ứng hơi khác thường. Một tên quý tộc tỏ thái độ và hét lơn.

- Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra điều kiện?



Tôi ngay lặp tức búng tay hắn ta c·hết ngay tức khắc.

- Chỗ người lớn đang nói chuyện con nít xía vào!!!

- Ngoài ra chúng tôi còn muốn bồi thường tổn thất c·hiến t·ranh mà quý quốc đã gây ra là, một triệu đồng vàng!

Hắn ta vẫn rất bình tỉnh và nói.

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

- Tôi cũng không biết làm gì, chắc cũng chỉ có thể nằm lì ở đây thôi!

Nói rồi tôi tiếp tục mở túi thế giới ra một đàn rồng lớn, bay khắp vương đô nhưng tuyệt nhiên không làm gì cả.

Lúc này từ sau lưng đức vua có một giọng nói cất lên.

- Ngươi nghĩ mình có thể làm điều đó được à!

Hắn tư từ tiến lại gần chỉ một cái búng tay đã có thể phá vở kết giới của tôi.

Thì ra có người chóng lưng nên hoàng đế mới mạnh miệng như thế! Hắn tiến đến cạnh giường của tôi và nói.

- Cái kết giới mỏng manh như vậy mà cũng không phá được, đúng là bọn vô dụng!

Tôi bình tỉnh và trả lời hắn.

- Ngươi có vẽ mạnh, thế ngươi là ai?

Hắn ta cười lớn và nói.

- Ta là thần bảo hộ quốc gia này, ta là thần c·hiến t·ranh!

Bây giờ nhìn kĩ lại thì cũng giống thật, hắn mặc một bộ giáp lấp lánh ánh vàng trên tay cầm một cây thương lớn.

- Ngươi nói ngươi là thần, vậy ngươi có biết là mình đang phạm luật không?

Hắn ta có vẽ ấp úng hỏi.

- Luật gì!! Làm sao ngươi biết?!

- Ngươi không cần biết vì sao ta biết! Nhưng ngươi hiện tại đang xem vào cuộc đàm phán giữa hai quốc gia, đó là vi phạm thứ nhất! Ngươi chống lưng cho một quốc gia để gây chiên tranh, đó là vi phạm thứ hai! Còn nữa, ngươi kề mũi thương vào cổ một người thường như ta, là vi phạm thứ ba!

- Làm sao ngươi biết những luật đó, ngươi là ai?!

- Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết hôm nay ta có mặt ở đây là một điều xui xẻo cho ngươi! Thay mặt thần thế giới hôm nay ta sẽ trị tội ngươi vì đã phá luật!

- Sao!!! Sao ngươi biết thần thế giới, xàm ngôn ngươi phải c·hết!

Nói xong, hắn vung cây thương lớn về phía tôi, ngay lặp tức tôi đẩy Emiko ra cô ấy về lại dạng rồng bay lên không trung.

Khi cây thương giáng xuống rầm một cái, chiếc giường đã vỡ đôi. Hai ngón tay tôi đã kẹp lấy mũi thương, hắn dùng sức kéo ra nhưng không thể, liền nhảy lùi ra sau và hét lớn.

- Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi là vị thần nào?!!!

Tôi bình thản đứng dậy dùng tay phủi bụi trên áo mình.

- Ta đã nói mình chỉ là một người bình thường!

- Không thể nào, ngươi chắc chắn là một vị thần, pháp khí ấy nặng ngàn cân người thường không thể nhấc nổi. Thế mà ngươi có thể nhấc bằng hai ngón tay!!!

- Ờ thì!!! Cứ coi ta là người thường có sức khỏe phi thường đi! Và còn nữa, lâu rồi ta chưa có ai đấm bóp nên, ta cho phép ngươi có một phút đánh ta hoặc dùng ma thuật thoải mái!

Nói rồi tôi cởi áo ra và nằm xuống. Hắn ta hét lớn.

- Thật quá ngôn cuồng!!!

Nói rồi hắn tiến đến với hết tốc lực dùng sức đấm đá, bay nhảy khắp nơi, tung ra những ma pháp cực mạnh khiến cho mảnh sân trước hoàng cung, như tan chảy thủng một lỗ to đùng. Hắn bắt đầu mệt và hét lớn.

- Nếu như thế không thể g·iết được ngươi! Thì ta sẽ cùng c·hết với ngươi!!

Hắn bắt đầu điên lên, ôm chầm lấy tôi từ phía trước, cơ thể bắt đầu nóng đỏ lên. Hắn định dùng ma pháp tự hủy đây mà, loại ma pháp dùng sinh mạng để gây lên đối phương gấp mười lần sát thương. Tôi bình tỉnh và nói với hắn.



- Này nếu ngươi dùng thứ này sớm hơn, thì có thể ta cũng bị xây xác nhẹ đấy! Nhưng ngươi hết giờ!!!!

Tôi ngay lập tức lên gối làm cơ thể hắn bay lên không trung, sau đó bay lên đạp hắn xuống đất. Tôi tì chân lên lưng hắn và nói.

- Vậy là xong phần đấm bóp, bây giờ đến phần trừng phạt theo luật!!!

Tôi nắm lấy tay hắn kéo mạnh khiến nó đứt lìa và nói với hắn trong sự vùng vẫy.

- Có đau không!!! Đau đúng không, vậy thì ta sẽ cho ngươi nếm trải nổi đau này, cho đên khi ngươi hối cải và ta xong việc ở đây!! Tra tấn ngàn thu!!!

Tôi dùng một ma pháp do mình tự tạo ra, đối phương sẽ được chữa lành và b·ị t·hương trở lại đúng điểm mình được chữa lành ấy, cho đến khi nào người thi triển thu hồi ma pháp.

Hắn ta cứ thế bị đứt lìa cánh tay rồi hồi phục như một vòng lặp, mà kêu gào thảm thiết. Đúng là thần, hét cũng lớn hơn người thường!

Tôi tiến về chỗ vua của đê quốc. Lúc này từ vua cho tới quý tộc và binh lính gần như đứng không còn vững.

Tôi cố tỏ ra thân thiện và nói với họ.

- Thông cảm!! Vì đã có người chen ngan, à mà hắn có phải người các vị nhờ đến g·iết ta không?!

Tôi nói ra với một nụ cười và ánh mắt sắc lẹm. Chúng bắt đầu hoảng hốt nhìn về phía thần c·hiến t·ranh đang đau đớn và la hét. Tôi liền nói.

- À chắc có lẽ hắn hét lớn quá làm các vị phân tâm! Vậy để tôi!!

Tôi ngay lặp tức thi triển kết giới biệt lặp che hắn lại, khiến cho âm thanh không còn lọt ra. Vẫn với nụ cười và ánh mắt ấy tôi hỏi.

- Nào thế ai đã mời hắn đến đây, cứ nói đi không phải ngại, hắn không nghe được đâu?!

Lúc này tên vua không còn bình tỉnh như trước mà lắp bắp trả lời.

- Không!!! Chúng tôi không mời đến, là do ngài ấy tự đến, xin ngài thứ lỗi!

- Tốt thế giờ chúng ta bàn việc tiếp được rồi nhỉ?!!

- Vâng!! Vâng!!!

Nói rồi tôi lại lấy từ túi thế giới một chiếc giường khác Emiko cũng về dạng người ngồi bên cạnh tôi.

Tên hoàng đế thì được người hầu lấy cho một chiếc ghế và ngồi xuống. Tôi gằn giọng và nói.

- Bây giờ vì quý quốc đã không thể quản lí được vị thần của mình, nên chúng tôi có một sô thay đổi trong bản hiệp ước!

Tên hoàng đế run cầm cập và nói.

- Thay!! Thay đổi thế nào?!

- Bây giờ!! Ngoài những điều ở trên chúng tôi muốn! Các ngày không chỉ phải trao trả người dân và nô lệ của chúng tôi, mà còn người dân và nô lệ của đất nước láng giềng Rinnol! Ngoài ra, còn có ba thành phố mà các ngài đã chiếm của Rinnol, tạm thời sẽ do chúng tôi quản lí!

- Điều đó thì có thể nhưng về vấn đề nô lệ chúng tôi làm sao có thể gom hết trong một thời gian ngắn!

- Các ngài không cần phải lo! Chỉ cần cần các ngài đồng ý!

- Được chúng tôi đồng ý!!

Sau khi có sự đồng ý tôi ra hiệu cho Emiko cô ấy bay lên cao, chỉ trong chóc lát. Cả một đàn rồng lớn đã chia ra bay khắp đế quốc để thu gom nô lệ và nạn dân.

- Điều tiếp theo chúng tôi muốn các ngài bồi thường lượng lương thực, mà các ngài đã làm hư hại!

- Điều đó cũng được!

Tôi có cảm giác như tên hoàng đế này nhu nhược hẳn đi ấy!

- Tốt thế tôi sẽ mở một cánh cổng ở đây, từ giờ các ngài có thể đưa người dân và nô lệ, vận chuyển cả tiền vàng và lương thực, Emiko sẽ kiểm đếm! Khi nào xong chúng ta sẽ kí hiệp ước hòa bình không xâm lấn lảnh thổ của nhau! Ngài đồng ý chứ?!

- Ta đồng ý!!! Ngài có thể vào hoàng cung nghĩ ngơi!

- Không!! Ta phải ở đây giá·m s·át việc nhận đồ bồi thường và t·rừng t·rị tên thần ngu ngốc dám phá luật này!!

Sau đó vua của đế quốc lui về cung điện. Nhưng cô hầu đi bên cạnh vẫn cố ngoái về phía tôi như đang cầu cứu.

Còn những tên quý tộc thì gần như không đi được, các binh lính và người hầu phải kè mới có thể lui xuống.