Chương 19.
Sau ba tuần chuẩn bị, mọi thứ đã được Hiraki và Yuki sắp xếp xong. Chỉ cần đợi tin từ tiền tuyến gửi về nữa là biết khi nào đế quốc phướng bắc hành động, sau khi mọi người trong vương đô và đất nước biết tin sắp có c·hiến t·ranh. Người dân có vẽ căng thẳng vì trận chiến lần trước họ đã thua, thua một cách thảm hại nếu không vì vua của đế chế q·ua đ·ời có lẽ là vương quốc đã không còn. Mất đi hai thành phố của vùng đất phía bắc, khiến cho dân chúng dần mất niềm tin vào q·uân đ·ội, một số người còn chuẩn bị hành lí để tị nạn ở các quốc gia phía tây.
Nhưng Hikari đã làm rất tốt trong lúc Hiraki ngoài chiến trường, cô ấy luôn đứng ra phía trước để giải đáp những thắc mắc của người dân, nhằm trấn an họ. Người dân dần trở nên bình tỉnh hơn, không còn ùn ùn kéo nhau đi tị nạn như trước.
Ba ngày sau! Hikari cho triệu tập tấp cả mọi người trong hoàng cung vào chính điện. Cô ấy thông báo đế quốc đã bắt đầu t·ấn c·ông, hiện đã chiếm được thành trì thứ nhất bên ngoài thành phố Fio, các quý tộc bắt đầu xì xầm to nhỏ. Một số người bắt đầu chất vấn Hikari, cô ấy bắt dầu giải đáp những thắc mắc của họ nhưng dần bị dồn vào chân tường.
Lúc này tôi bước lên và hét lớn.
- Các vị làm gì vậy?! Chúng ta chỉ mới mất có một tòa thành nhỏ mà các vị đã như thế, thì sao có thể chiến đấu lâu dài, đây không phải là một trận chiến nhỏ nó là sự tồn vong của vương quốc. Vì sao các vị không biết suy nghĩ hiến kế để cứu đất nước này mà chỉ biết chất vấn nữ hoàng!
Bọn họ bắt đầu ổn định trở lại. Một quý tộc già đứng lên và hỏi tôi.
- Tôi biết cậu là người hùng của vương đô! Nhưng tại sao cậu không có mặt ngoài chiến trường, mà còn đứng đây lên tiếng dạy đời chúng tôi?!
- Đúng là tôi có thể bình định cuộc chiến này! Nhưng các ông có biết thứ mà vương quốc còn thiếu bây giời là gì không?!
- Là gì? Chúng tôi đã có tất cả nhờ cải cách của nữ hoàng!
- Không!! Các ông còn thiếu, thiếu rất nhiều! Các ông thiếu lòng tin của nhân dân khi đứng trước thế lực ngoại bang, các ông thiếu sự dũng cảm khi đối đầu với cường địch, các ông thiếu cả lòng tin với binh lính của mình! Tất cả những người ở đây đều muốn xây dựng một đất nước tự do và hòa bình. Nhưng một đất nước không biết tự đứng lên để giành lấy tự do và hòa bình cho mình, mà chỉ chờ sự ban phát của kẻ khác thì đất nước ấy không xứng đáng có được sự tự do và hòa bình ấy!
Tôi nói xong tất cả đều im lặng và không nói gì. Một hồi lâu có một quý tộc trẻ tuổi đứng lên hỏi.
- Quân địch quá đông! Tôi biết cậu và điện hạ đã có cuộc họp với nhau. Nhưng tại sao lại chỉ tập trung có 35 vạn quân như vậy chẵn phải là t·ự s·át sao?!
- Các vị ở đây chỉ thấy được bề nổi của tản băng thôi!
Khi tôi vừa nói xong thì một lính canh chạy vào và báo cáo!
- Thưa nữ hoàng quốc gia phía nam đã phát động t·ấn c·ông! Quân số khoản mười vạn đang ào ạt tiến vào nước ta!
Tất cả các quý tộc lúc này như đứng hình và ngầm hiểu ra kế hoạch của chúng tôi. Họ bắt đầu hỏi.
- Các ngài đã biết là họ sẽ t·ấn c·ông! Và để lại quân để phòng thủ!
- Không phải phòng thủ! Mà là t·ấn c·ông, đất nước phía nam rồi sẽ phải đầu hàng!
- Sao mà được! Quân lực hiện tại của hai bên gần như tương đồng nhau sao có thể!
- Được! Vì bên ngoài chúng ta phòng thủ nhưng chỉ có 5 vạn quân do cấm quân Eiji là đối chiến. Số quân còn lại đang tiến thẳng vào thủ đô của chúng!
- Nhưng chúng ta! Sao có thể tiến qua được quốc gia phía nam, và với quân sô còn lại chưa đến 20 vạn thì sao có thể thắng!
- Không!!! Chúng ta không chỉ có 20 vạn mà là 30 vạn! Và chúng ta có thể đánh sập trung tâm đầu não của họ mà không hề có phản khán!
- Quân số ấy ở đâu ra! Chúng ta làm gì có!
- Chúng ta không có! Nhưng công tước Daiki có, bao nhiêu năm qua ông ấy đã âm thầm ngoại giao vơi quốc vương của Valley. Đất nước của họ cũng nhiều lần bị quốc gia phía nam t·ấn c·ông và họ cũng muốn kết thúc một lần chuyện này! Chúng ta chỉ dùng cách của người dạy cho người một bài học! Nếu quốc gia phía nam muốn cùng đế quốc hủy diệt chúng ta. Thì ta sẽ cùng Valley hủy diệt họ trước! Trong c·hiến t·ranh không có sự nhân từ!
- Nhưng cho dù chúng ta có thắng ở phía nam thì làm sao chúng ta có thể thắng được đế quốc họ đông gấp đôi ta!
- Xin lỗi!! Tôi không thể trả lời câu hỏi này được! Khi nào đến lúc tôi sẽ cho các vị biết! Nhưng tôi có thể cam đoan là chúng ta sẽ thắng!
Một tuần sau có tin quân đế quốc đã chiếm được thành lũy cuối cùng. Thành phố Fio đã mở ra trước mắt chúng. Chúng ồ ạt tiến vào thành phố Fio, mọi người thì bắt đầu lo lắng hơn vì Fio là cửa ngỏ của vương đô.
Rồi chỉ một tuần sau có báo cáo Fio đã thất thủ.
Các quý tộc bắt đầu khuyên Hikari bỏ trốn, nhưng cô ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt kiên định và nói không, cô ấy muốn tồn vong với đất nước này.
Họ bắt đầu chỉ trích tôi. Nghĩ cũng đã đến lúc, tôi bắt đầu từ tốn nói với họ.
- Các vị có ai có thể cho tôi biết vì sao mà kỵ binh của đế quốc tiến nhanh vậy không?
- Vì họ được huấn luyện giỏi và có kỹ năng chiến đấu!
- Kỹ năng chiến đâu à! Vậy thì có ai cho tôi biết từ đầu cuộc chiến tới giờ, trong số 35 vạn quân chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không?
- Theo thống kê gửi về thì chúng ta đã tổn thất một vạn quân!
- Các vị không thắc mắc vì sao đối đầu với một đội quân lớn như thế mà chúng ta lại tổn thất ít thế à?
- Vì sao?!!!
- Vì chúng ta không đánh! Chúng ta đang dùng cách đánh du kích, chúng ta chỉ đang cố tiêu hao sinh lực địch! Còn về vì sao kỵ binh của chúng di chuyển nhanh, không phải là chúng có kỹ năng, mà là chúng không mang theo lương thực, chúng chỉ đi đến đâu c·ướp b·óc và ăn đến đó! Có ai có thể cho tôi biết tinh thần và số lượng binh lính của đế quốc, sau khi tiến vào Fio không?
- Hồi báo về cho biết! Có vẽ như chúng rất mệt mỏi và chỉ còn khoản bốn mươi vạn trong số năm mươi vạn!
- Vậy không phải chúng ta quá lời sao. Đổi một lấy mười vạn quân! Quân đế quốc mệt mỏi và c·hết nhiều như vậy là vì, chúng ta đã cho đ·ốt p·há và vận chuyển hết lương thực ở hai thành phía trước Fio. Trong c·hiến t·ranh quân lương là quan trọng nhất, nếu quân lính mà không có ăn thì sĩ khí sẽ giảm!
- Nếu như vậy thì đây không phải lúc chúng ta phản công sao?
- Không chúng ta không cần phải hao binh tổn tướng, trận chiến trên bộ này đã được định đoạt!
Khi tôi vừa dứt lời thì binh sĩ chạy vào báo cùng với đầu của tướng địch.
- Thưa nữ hoàng! Toàn bộ bốn mươi vạn quân của đế quốc đã t·ử t·rận, điện hạ Hiraki đã chém đầu tướng địch! Chúng ta chỉ tổn thất thêm năm trăm quân!
Tất cả các quý tộc đều reo hò hân hoang. Một quý tộc hét lớn.
- Làm thế nào mà được? Cho dù chúng có mệt mỏi thế nào cũng đâu thể dể như thế được! Chúng ta gần như không tổn thất!
Tôi bình thản trả lời và lấy ra từ túi thế giới một mảnh của cây nấm.
- Thế tôi hỏi các vị! Một đội quân đã chịu đói nhiều ngày, phải hành quân không kể ngày đêm để đến một thành phố lớn điều đầu tiên họ làm là gì?
- Là lương thực!
- Đúng! Ở Fio nơi nào có nhiều lương thực nhất?!
- Kho lương của thành phố!
- Thế các vị có biết đây là gì không?
- Hình như là một mảnh của nấm!
- Đúng!!! Đây là một loại nấm cực độc không mùi không vị!
Nói rồi tôi cắn một miếng của cây nấm nhai trong sự ngỡ ngàn của mọi người.
- Chỉ một mảnh nhỏ như cái mà tôi vừa ăn, cũng đủ g·iết c·hết hàng triệu người!
- Vậy là chúng ta đã hạ độc vào lương thực! Nhưng chúng đâu có ngốc đến thế!
- Đúng!! Tôi và Hiraki đã cho nghiền nhỏ loại nấm này, trộn vào lương thực. Những bao có độc được chất vào trong, những bao không có độc được chất bên ngoài! Khi chúng ăn những bao ở ngoài trước thấy không sao! Thì chúng đã mắc bẫy!
- Trí tuệ của ngày thật là phi thường chúng ta đã thắng cuộc chiến!!!
- Đừng vội mừng! Các ngài chưa nghe báo cáo à! Chúng có bảy mươi vạn quân, vậy còn hai mươi vạn ở đâu?!
Hikari tiến đến hỏi tôi.
- Vậy anh nghĩ chúng ở đâu?
- Là trên biển!! Chẳng những thế mà chúng còn đi trên sáu trăm chiến thuyền lớn!
- Vậy thì chúng ta phải làm sao, đội thủy quân chúng ta yếu hơn hẳn!
Các quý tộc lại tiếp tục nháo nhào. Bọn này đúng là nuôi chỉ hao cơm!
- Trong thời đại của chúng ta! Thứ gì có thể khắc chế được thủy quân?!
- Là không quân à!
- Còn một thứ nữa!
- Tàu ngầm! Nhưng ở thời đại này làm gì có!
- Không chúng ta có một thứ cũng khá giống tàu ngầm, cũng gây sát thương từ bên dưới mặt nước. Nhưng không phải trên biển mà là trên sông! Anh hỏi em! Với thủy quân, con đường nào tiến nhanh nhất tới vương đô?
- Là con sông lớn phía bắc vương đô! Nhưng tàu lớn khó có thể vào!
- Đúng!! Vì thế anh và Hiraki đã cho người không quản ngày đêm làm những cọc gỗ to đầu bịch sắt. Sau đó nhờ các pháp sư và học sinh ở học viện làm cạn con sông, cho người đóng cọc bên dưới. Khi chúng đi vào sẽ bị mắc cạn không thể xoay trở!
- Thế lỡ như thủy triều rúi sớm, chúng thấy được cọc gỗ thì sao?
- Các pháp sư và học sinh phải ở đó và giữ cho nước sông luôn cao, để chiến thuyền có thể vào, khi chúng vào đến nơi thì đã muộn! Còn chúng ta vì thuyền nhỏ nên sẽ không sao! Em còn biết điều gì nữa không! Lí do vì sao chỉ có hai mơi vạn quân mà chúng cần tới sáu trăm chiến thuyền lớn?
- Vì sao thế?!!
- Vì chúng còn phải chở quân lương cho kỵ binh để đề phòng bất trắc! Nếu Yuki làm tốt chúng ta không chỉ thắng mà còn có thể lấy được lượng lớn tài nguyên của chúng?
- Vậy sao biết được thuyền nào chở lương!
- Quá đơn giản thuyền chở lương là những thuyền có thể thấy bằng mắt thường, chúng sẽ khẳm hơn những chiếc khác!
- Nhưng liệu với năm vạn quân mà Yuki có cậu ấy có thể thắng không?
- Không phải là năm vạn mà là hai mươi lăm vạn! Yuki không cần thắng nhanh, chỉ cần cầm chân và không cho chúng lên bờ thì Hiraki sẽ đến kịp! Đó là lí do mà chúng ta đợi kị binh của chúng vào thành phố Fio rồi mới hạ độc. Như vậy thì quân của Hiraki mới tiếp ứng kịp!
Vừa nói xong thì Pu và Rosa đã biến ra bên cạnh tôi. Tôi thắc mắc.
- Cậu và Rosa đi đâu về thế?
- Chúng tôi vừa từ chiến trường về!
- Cái gì!!! Cậu dám dẫn con gái tôi đến chiến trường!!
Nói rồi tôi đá cậu ấy một cái lăng quay.
- Tôi sẽ g·iết cậu đấy Pu!!!
Mọi người có mặt thì cười như được mùa, có lẽ họ đã bớt căng thẳng hơn.
- Này!!! Chính cậu là người nhờ tôi tìm người có thể điều khiển dòng sông! Mà cậu nghĩ xem một dòng sông lớn như vậy ngoài cậu và Rosa thì có ai làm được nữa! Đồ vô ơn!!!
Pu nói xong thì Hikari ôm chầm lấy con bé và nói.
- Cảm ơn con!! Con có mệt không?!!
- Không!!! Có gì đâu đễ lắm!! Chú Yuki còn nhờ con xây thành nữa, họ chăm sóc con tốt lắm!!!
Nghe xong tôi liếc nhìn sang Pu. Cậu ấy nói với giọng hờn dỗi.
- Để giảm thiệt hại, khi quân số khá chênh lệch, sau khi chúng vướng vào bãi cọc. Yuki đã nhờ chúng tôi và các pháp sư dựng hai bức tường bằng đá hai bên bờ sông. Nhờ thế mà có thể cầm cự được đến lúc Hiraki đến!
- Thế cuộc chiến sao rồi?!
- Như cậu biết đấy! Khi Hiraki đến nơi thì coi như mọi thứ đã kết thúc, máu nhuộm đỏ dòng sông! Yuki cũng theo ý cậu! Đã bảo toàn và c·ướp được gần trăm thuyền lớn chứa đầy ắp lương thực, chỉ tiếc là có một số đã bị đắm và hư hại!
Sau khi Pu nói xong cả hoàng cung như nổ tung. Mọi người bắt đầu hò reo, Hikari thì cho dáng cáo thị thông báo với toàn dân. Cả vương đô như muốn nổ tung.
Vui mừng chưa hết thì Eiji đã về và báo cáo.
- Thưa nữ hoàng! Quốc gia phía nam, Jogan đã đầu hàng! Hiện công tước Daiki và quốc vương của quốc gia phía tây Valley đã chiếm được thủ đô của Jogan thiệt hại rất thấp! Cũng theo lời của Hiraki điện hạ và Hope, chúng tôi tiến hành chỉnh đốn lực lượng, tiến đánh các thành còn lại. Trên đường đi binh lính được lệnh không được c·ướp b·óc và g·iết người vô tội! Chỉ rất tiếc là hoàng tộc đã trốn mất, hiện chúng tôi đang truy tìm!!
Hikari vui mừng ra mặt và hỏi tôi.
- Anh nghĩ sao?!
- Anh nghĩ chúng ta không nên truy tìm hoàng tộc, chỉ cần làm thật tốt những việc hậu c·hiến t·ranh. Chăm sóc cho người dân nơi bị chiếm, không c·ướp b·óc và p·há h·oại nhà cửa. Thì hoàng tộc cho dù có cố gắn cũng không thể lật ngược thế cờ!
Sau khi nghe tôi nói xong Hikari ra lệnh.
- Ngừng việc truy đuổi hoàng gia! Như đã hứa với Valley sau khi thâu tóm xong Jogan, một nửa sẽ được chia lại cho Valley. Công tước Daiki tạm thời sẽ ở lại Jogan nhầm ổn định và quản lí nơi vừa chiếm, ra lệnh cứu tế giúp đỡ người dân nơi ấy. Áp dụng luật mới sửa đổi của vương quốc! Để ổn định lòng dân và khôi phục kinh tế, Jogan sẽ được miễn thuế một năm! Lặp tức thi hành!!
Nghe xong, Eiji lặp tức cuối chào tiến ra ngựa và phi đi.
Mọi chuyện đã xong, tôi tiến về phía Emiko và nói.
- Em có muốn đi đến đế quốc với anh không?!
Cô ấy mắt long lanh gật đầu! Kazue và Hikari nhìn tôi với một ánh mắt sắt lẹm và hỏi.
- Anh và cô ấy đi đâu?
Tôi từ tốn đáp.
- Anh còn nợ lời hứa với Hiraki và một người nữa bây giờ anh phải đi hoàng thành!
Nói xong tôi nhìn qua Aimi và nháy mắt một cái. Cả ba người phát hiện ra như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cũng hỏi Pu xem có đi cùng không, nhưng cậu ấy và Rosa bảo muôn đến thăm những học viên đã giúp đỡ trong cuộc chiến.
Tôi hỏi Hikari.
- Thế ở đế quốc tước vị cao nhất sau hoàng đế là gì?
- Hình như là đại công tước, còn ở vương quốc tới công tước là lớn nhất!
- Tốt, vậy khi đến đấy anh sẽ xưng mình là đại công tước của vương quốc!
Pu liền hỏi tôi.
- Cậu định đến đó làm gì thế?
- Tôi đến để thương lượng!
- Thương lượng!! Lần gần nhất cậu thương lượng, cậu đã đánh cô, dì, chú, bác và cả cha Emiko thừa sống thiếu c·hết đấy!
- Không!!! Nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ không ra tay!
Hikari chen vào.
- Sao anh phải nói mình là đại công tước?
- Vì trong một cuộc thương lượng thì vai vế phải ngan hàng mới dể nói chuyện, còn nữa phải là một người có giá trị của quốc gia mới có thể đưa ra những quyết định mang tầm quốc gia!
- Em hiểu rồi! Vậy thì xin anh hãy vì đất nước này!
Nói rồi tôi và Emiko tiến ra khỏi vương đô, cô ấy biến thành dạng rồng, tôi bay lên lưng cô ấy. Cả hai cất cánh tiến về đế quốc.