Chương 1. Phần 1: Khởi nguyên.
Trăng hôm nay sao sáng thế nhỉ, tôi tự nói với bản thân mình như vậy, sao phải vì một thứ không thuộc về mình mà đau buồn.
Say ư, mình đã vì người ấy mà bỏ rựu lâu vậy mà.
Khóc ư, mình đâu có yếu đuối như vậy.
Sau trông mình thảm hại thế này, mình là kẻ dù chuyện gì đi nửa cũng luôn cười mà.
Thôi thì! Hết đêm nay thôi, sáng mai làm lại từ đầu nào.
Ôi bụng mình! Cứ mổi lần uống rựu là lại thế này.
Ui!!...! Cái ngạch nhà vệ sinh chó c·hết này, mai phải sửa mới đươc.
Sao thế này, đứng đậy đi chứ chẳng lẽ mày muốn mọi thứ cứ thế mà ra tự nhiên à.
Ấm thế! sao đầu mình ấm thế này, sao mọi thứ trở nên tối vậy.
Chắc là do say thôi, mắt mình không mở nổi nữa rồi, thôi thì cứ ngủ sáng mai tính tiếp.
Dù gì thì cũng chỉ có một mình, chắc có c·hết cũng có ai đau buồn đâu nhỉ!!!
- Dậy đi nào chàng trai!
Ai! Ai gọi mình thế, sao đầu đau thế này.
- Oái!! Ngươi là cái thứ gì vậy!!
Một con mèo to lớn đứng bằng hay chân đang nói chuyện.
- Vô lễ, ta là thần thế giới!
Theo phản xạ tự nhiên tôi cười phá lên nhưng cũng kịp bụm miệng mình lại và phản biện.
- Rồi sao! Ông tưởng ta tin à? Có ông thần nào lại nực cười đến vậy?
- Vô lễ, thật quá vô lễ, chắc là ngơi muốn ta cho ngươi tan biến vĩnh viễn. Meouu~~
Đến lúc này thực sự không thể nhịn cười thêm được nữa, tôi lăn ra cười bò nước mắt giàn giụa.
Thử tưởng tượng xem, một con mèo đang nói chuyện, cuối câu còn đệm thêm (meouu~~~) như mấy bộ “anime” nữa tự xưng là thần thế giới thì!!!
- Tôi thực sự không có ý xúc phạm, nhưng ông thực sự là loài gì vậy?
- Loài gì à? Hahaha!! ta hiểu rồi, ta thực sự là thần nhưng không có hình dạng cố định, ngươi có thể xem ta là một thực thể ko hề tồn tại trong tự nhiên, chu du qua nhiều thế giới khác nhau giúp đưa mọi thứ trở nên hòa hợp và trường tồn.
- Một lần nữa xin lỗi! Nhưng tôi ko thể nhịn cười được, và cho hỏi đó có thực sự là giọng thật của ông không?
- Hừm ... một đứa trẻ thật láo toét và tội nghiệp.
- Đứa trẻ? Dù gì tôi cũng đã 28 tuổi rồi, ý ông đứa trẻ là sao?
- Đối với ta cái thứ ngươi gọi là 28 tuổi ấy chỉ như là một hạt cát giửa sa mạc, ta sống đã từ rất lâu rồi, à mà cũng không hẵn là sống chỉ có thể coi là tồn tại, từ khi vũ trụ được sinh ra mà cũng có thể là lâu hơn thế, một nơi tâm tối không hề có ánh sáng.
- Ý ông là tồn tại trước cả vũ trụ? À mà khoan, ông nói ông không có thực thể vậy hình dạng và giọng nói này là sao?
- À vì lúc đang lang thang qua các thế giới, ta đến thế giới của ngươi và thấy mọi người điều thích loài này nên ta áp dụng và để tiện nói chuyện.
- Vậy sao ông không biến thành con người như tôi có phải là ổn hơn không?
- Ngươi không thích hình dạng này à?
- Không phải là không thích nhưng mỗi loài có hình dạng và tính cách riêng, vậy mà ông đem tất cả gộp lại thế này tôi cũng không hiểu nổi ông nữa.
- Vậy thôi được rồi ta chiều theo ý của ngươi!
Rồi một làng khói lóe lên ông thần c·hết tiệt ấy biến thành người. Nhưng mà khoan đã, gương mặt giống mình y đúc, mà sao tóc lại dài thế, da lại trắng thế.
Khi làng khói dần tang đi thì tôi liền thấy cái thứ mà 28 năm cuộc đời tôi chưa từng được nhìn thấy, tôi đứng hình mất mấy giây rồi choàng tỉnh.
- Ông!! Ông làm cái quái gì vậy, sao lại biến thành tôi trong hình dạng một cô gái, mà còn k·hỏa t·hân nữa?
- Ho..Ho~~ không phải là ngươi nói hãy biến thành con người giống ngươi còn gì, với lại trong hình dạng này không phải thích hơn sao? Còn nữa nãy giờ ngươi cũng có gì trên người đâu mà nói ta k·hỏa t·hân.
Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra là mình trống trơn, và xung quanh mình là một vũ trụ bao la không nhìn thấy điểm cuối. Còn một điều nữa ông thần này rất thích biến tấu các sản phẩm do mình tạo ra.
- Thôi thì đành vậy ông có thể mặc trang phục vào không?
Vừa dứt câu thì không biết tại sao tôi và ông ấy trang phục đều đã chỉnh tề, nhìn kỉ lại thì ông ấy đang cười nhết mép, nhưng mà sao lại xinh thế. Khoang đã!! Tự trấn tỉnh lại đi mày không phải là một thằng tự luyến, đó là gương mặt của mày đó. Ông thần c·hết tiệt này.
Trong lúc tôi đang miên mang suy nghĩ thì ông ấy cất lời.
- Ngươi có muốn biết vì sao ngươi lại ở đây không?
- À đúng rồi, tại sao vậy? Tôi chỉ nhớ là sau khi uống say về tôi đi vào nhà vệ sinh rồi sao đó!!!
Lúc này tôi dần nhớ ra là mình đã ngã và không đứng dậy nổi. Có lẽ nào mình đã!
- Đúng! Ngươi đ·ã c·hết một c·ái c·hết khiến ta phải bật cười theo đúng nghĩa đen, ta đã dõi theo ngươi từ lâu vì thấy ngươi thú vị nên ta mang ngươi đến đây.
C·hết ư! Mình đ·ã c·hết, đúng vậy có lẻ như thế sẽ tốt hơn cho tất cả, chắc là cũng chẳng có ai đau buồn vì mình và tất cả sẽ được hạnh phúc hơn khi không có mình!
- Chắc không! Ngươi có chắc là sẽ không có ai đau buồn vì ngươi! Có chắc là không có ai nhớ đến ngươi! Có chắc là ngươi không hề hối tiếc?
Đúng vậy! Mình là kẻ cô độc không người thân, có chăng cũng là những kí ức đang dần phai nhòa theo năm tháng, ai lại nhớ đến một kẻ thất bại! Một kẻ đến thứ mình trân quý nhất cũng không đủ quyết tâm. Luôn sợ hãi và trốn tránh sự thật.
- Vậy à! Vậy để ta cho ngươi xem lại những thứ ngươi đã bỏ sót trong cuộc đời của mình.
- Là sao? Mà khoan đã nãy giờ ông đang đọc tâm trí tôi đấy à?
- Đã nói ta là thần thế giới ta biết tất cả, thấy tất cả và hiểu tất cả. Mà còn nữa, nãy giờ ngươi mắng ta hơi bị nhiều rồi đó!
- Hề!! Hề...thì thực sự tôi vẫn chưa tin lắm.
- Tập trung xem đi, để xem ngươi có còn cười được nữa hay không thằng nhóc!
Rồi ông ấy chỉ ngón tay vào một ngôi sao, những khung hình dần hiện lên như một thước phim tua chậm.
Ai đây, khi mình còn bé à! Thì ra là cô bé ngồi cạnh lúc trung học được một năm thì chuyển trường. Hôm nay là ngày cuối à? Sao cô ấy lại khóc, sao lại nhìn thẳng vào mình, có chuyện gì mà mình cười tươi vậy, mọi chuyện là sao?
Những hình ảnh dần trôi đi trong cuộc đời ngày càng rỏ ràng hơn những năm cuối cùng của đời học sinh.
Rồi ai nữa đây? À cô gái bàn trên thường hay mượn bút, nhưng sao cô ấy lại có khuôn mặt đượm buồn thế? Mình nhớ là đã từng làm điều có lỗi với cô ấy?
Vẫn là cười! Cuộc đời mình sao toàn là cười không vậy, những nụ cười đó có thực sự là cảm xúc thật của mình không, con người thật của mình là như thế nào?
Đến lúc c·hết mà vẫn cười à? Mà khoan đã, trong khung hình mình c·hết có cái gì thế kia? Trời ơi nhớ rồi, lí do mình đi vệ sinh để rồi c·hết.
Khi tôi ngó qua ông thần c·hết tiệc ấy thì thấy ông ta đang cười đến chảy cả nước mắt, thì ra đây là lí do ông ấy nói mình thú vị à? Muốn đào lỗ chui xuống đất quá, mà cũng chả có đất để mà đào.
- Ngươi nên tập trung đi không có chương trình phát lại đâu, sắp đến đoạn cao trào rồi đấy.
Ông ấy vẫn vừa nói vừa cười, thực tế là bây giờ không biết là nên gọi là ông hay cô nữa?
Rồi sao đây? Không biết là có ai phát hiên ra mình không hay là c·hết trương thây cũng chẵn ai hay.
Ai kia? Là cô ấy, tại sao cô ấy lại ở đây vào giờ này, ngày mai là ngày cô ấy kết hôn mà, sao lại ở trong nhà của mình? Rồi ai chạy vào kia, thằng bạn có thể nói là thân duy nhất của mình, nhưng cả hai ngày mai kết hôn mà?
Sao cô ấy lại gào khóc, cô ấy đã chọn cậu ta mà, họ đang nói gì vậy, mình muốn được nghe thấy!
Khóc ư! mày đã hứa với bản thân là sẻ không khóc nữa mà, sao lại có cảm giác dằng vặt thế này, sao tim mình lại nhói thế?
- Ngươi nên xem tiếp đi để nhận ra mình đã sai lầm thế nào!
Đám tang! Sao lại đông đến thế, mình có nhiều người thân và bạn bè thế này ư. Cô ấy vẫn ở đây không phải ngày cưới sao, tại sao lại thành ra như vậy, và mình có nhiều bạn thế này từ khi nào?
Sao nước mắt cứ tự tuông trào thế này, mình đã sai từ lúc nào?
- Cứ khóc đi, không cần phải kềm nén nữa, đừng cố gắn giử nụ cười đó nữa! Ngươi đã từng nói là không còn gì nuối tiếc, nhưng bây giờ thì sao? Là một vị thần nhưng ta thực sự rất ganh tị với ngươi nụ cười của ngươi, nó mang một sức mạnh có thể xoa dịu người khác, nó cũng có thể giúp ngươi kết bạn một cách bất giác mà ngươi không bao giờ hay. Đó là lí do mà giờ đây ngươi thấy đấy, ngươi không cô độc, chỉ là ngươi không nhận ra thôi.
Mình đã bỏ qua nhiều thứ như thế sao? Thôi thì đành chịu nếu như có cơ hội làm lại mình sẽ không cười nừa có lẻ nụ cười này chỉ đem đến cho mình và người khác nổi đau. Mà cũng chẳng có cơ hội làm lại nữa kết thúc ở đây thôi.